A good book has no ending.

R.D. Cumming

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 27 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 501 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:28:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22: Buổi Đấu Giá.
iễu thẫm một bên xem vải, một bên xem một tờ giấy miệng nói không ngừng:
- Vương phi, những thứ này là cái gì, có thể mặc vào sao, ta thấy không ổn chút nào.
- Thẩm cứ làm theo là được, những tấm vải này coi như là tiền công a.
Hai mắt Liễu thẫm sáng lên, vải vụn không dùng đến liền đem may những thứ này cho vương phi, còn những khúc vải trước mặt toàn là hàng hiếm trên cả hàng hiếm, càng nhìn càng thấy thích.
- Vải này là hoàng thượng cho ta nha, thẩm làm theo những gì ta bảo là ta thưởng cho.
- Được, ta làm... ta lập tức đi thu xếp.
Liễu thẫm ôm chồng vải đi, vải vụn đỗi vải hiếm ai lại không đỗi, bà rạng rỡ vừa đi vừa hát.
Bảy ngày sau Mĩ Mĩ sai người đem toàn bộ đồ đạc chuyển tới 18 thanh lâu, những ma ma ở đó há hốc mồm, những kỹ nữ hiếu kỳ mặc thử.
- Oa... kích động quá đi... xem ta này... ngực 1 lúc 1 to ra.
- Eo cô thon thế, mông cũng nhỏ ngọn.
- Những thứ này mặc lên thì đẹp đấy nhưng mà mặc ra tiếp khách thì không ổn chút nào a.
- Xem mấy thứ này dễ cởi chưa này.
Mĩ Mĩ liếc họ tay bê ly nước lên uống, sau đó nói:
- Ta không bảo các ngươi mặc như vậy ra tiếp khách, ta muốn mở một buổi đấu giá, ai trả giá cao thì các ngươi hầu người đó.
- Được đấy, ta còn tưởng mặc như vậy ra đứng đường.
- Mà cái này là gì vậy vương phi.
- Cái này là đồ tắm bikini.
- Là cái gì không hiểu.
- Ta cũng không hiểu.
- Không cần biết nó là gì, ta chỉ thấy mặc vào đẹp hẳn ra a.
Cả đám kỹ nữ nhốn nháo làm đau cả đầu, Mĩ Mĩ dặn ma ma của thanh lâu, chỉ thấy mọi người gật đầu đồng ý.
Cuối cùng buổi đấu giá cũng tới, chỉ thấy trên sân khấu của thanh lâu kỹ nữ lần lượt đi ra, uốn éo, lắc mông, rung ngực, đá lông nheo, hôn gió, mà lúc này mọi nam nhân ở dưới máu mũi nước miếng hòa vào nhau chen lấn để nhìn.
Những kỹ nữ xinh đẹp đứng xếp thành hàng ngang mỉm cười, ma ma miệng lẻo mép nói:
- Người đầu tiên Lệ Đan Liên, giá khởi điểm 100 lượng, ai ra giá cao thì Đan Liên sẽ hầu người đó cả ngày, mọi người muốn làm gì cũng được a.
Muốn ở cùng một cô nương lầu xanh phải tốn 50 lượng, mà đấy chỉ là nữa canh giờ, giờ đây hơn 100 lượng là cả một ngày lại còn muốn làm gì cũng được khiến bọn họ thích thú chen lấn.
- 100 lượng... ta trả 120 lượng... ta 130... ta 150 lượng... ta 200 lượng.
Những con số một lúc một tăng, Mĩ Mĩ hừ lạnh bỏ đi vào trong, Hàn Dạ lúc này vừa về phủ thấy Đồ Ảo mặt mày xanh lét ấp úng:
- Vương... vương gia... vương phi đến Thanh Xuân lâu rồi.
Hàn Dạ tức giận hét lên:
- Cái gì? Nàng tới đó làm gì?
- Vương phi bảo muốn kiếm tiền.
- Mĩ Mĩ, lần này nàng chết với ta.
Mĩ Mĩ đang ăn trái cây thì hắc hơi
, sao có cảm giác sắp xảy ra chuyện gì lớn lắm, cô vội vã đứng lên đi nhanh ra cửa, nhưng Hàn Dạ một tay vịn vào thành cửa một tay chắn ngang sắc mặt khó coi nghiêm trọng nói:
- Nàng muốn trốn... trốn thử ta xem...
Mĩ Mĩ đổ mồ hôi, hơi cúi đầu, có cần phải trùng hợp đến vậy không, Mĩ Mĩ tựa vào ngực Hàn Dạ yếu ớt nói:
- Tướng công, ta chóng mặt quá... khó chịu quá.
- Nàng đau ở đâu, ta nói nàng bao lần rồi, ở nhà nghỉ ngơi đừng có đi lung tung nữa.
Hàn Dạ bế ngang cô trở về phủ, nếu không phải nàng đang mang thai thì ta lập tức sử phạt nàng.
- Nàng không được đến thanh lâu nữa.
- Ta kiếm tiền cho chàng mà.
- Không cần, nàng ở nhà cho ta.
- Nhưng ở nhà một mình ta chán lắm, chàng thì bận cả ngày không ai chơi với ta.
Hàn Dạ thở dài, từ ngày độc trên người hắn được giải, hắn phải phò tá hoàng thượng việc nước, ngày ngày bận rộn không còn thời gian ở bên nàng.
- Ta biết, nàng thương ta thương con chịu khó một chút có được không.
Mĩ Mĩ ngồi trên giường nói:
- Thế chàng có thương ta không.
Hàn Dạ cốc đầu nàng nhỏ nhẹ:
- Hỏi thế cũng hỏi, không thương nàng thì ta thương ai.
Mĩ Mĩ xoa đầu tò mò hỏi:
- Vậy trước đây rảnh rổi chàng thường làm cái gì.
- Đánh cờ, ngắm cảnh, trừ phản tặc, còn có nhìn trộm nàng lúc nữa đêm.
- Thì ra những lúc đó chàng theo dõi ta, hèn gì ta có cảm giác không thoải mái.
Hàn Dạ ngồi xuống đất nghiêng đầu đặt xuống hai đùi của Mĩ Mĩ, tay ôm lấy hông nàng, miệng hôn lên bụng nàng.
- Nàng và con chịu khó nhé.
Mĩ Mĩ vuốt tóc Hàn Dạ, Đồ Ảo ở bên ngoài gõ cửa, Hàn Dạ làm biến đứng lên vẫn ôm Mĩ Mĩ.
- Nói.
- Bẩm vương gia, trong một ngày 18 thanh lâu tăng doanh thu lên đến 10 vạn vàng.
- Vậy sao?
- Vâng, còn nữa... các ma ma ở thanh lâu muốn hỏi xin vương phi một ít dược.
- Ta hết rồi, không còn đâu, bảo họ dẹp cái đó đi không lại gây ra họa.
- Vâng.
Đồ Ảo đi khuất, Hàn Dạ chồm lên đè Mĩ Mĩ xuống giường.
- Mấy cái đó nàng có mặc thì chỉ mặc ình ta xem thôi nhé.
- Còn lâu ta mới mặc cái đó cho chàng xem.
- Này thì không này...
- Á, buồn quá... mau buôn ra... ha ha... buôn ra... khó chịu quá... chàng đè lên con rồi kìa... mau xuống coi...
- Ách, ta xin lỗi.
Lúc này ở các thanh lâu những kỹ nử tụ lại chán nản:
- Uổng quá đi, ta một ngày cũng chỉ kiếm được 100 lượng mà hôm nay ngồi không cũng kiếm được 300 lượng.
- Sao chỉ có một ngày mà không phải là mãi mãi.
- Những món đồ kia bị vương phi thu lại đốt hết rồi, uổng ghê chúng đẹp thế mà.
- Ta ngày thường rót rượu cũng chỉ có 70 lượng, hôm nay ngồi không cũng kiếm được 280 lượng.
- Sao các con còn ngồi đây, thuốc sắp hết tác dụng rồi kìa.
- Vâng ma ma, tụi con về phòng liền.
Những kỹ nữ ngồi không được tiền, những nam nhân tiêu tiền thì ngủ ly bì cho đến hết ngày, tỉnh lại thì được kỹ nữ âu yếm tạo thành ảo giác ảo cho kí ức của họ.
Cẩu Ma Nữ Và Đại Vương Gia Cẩu Ma Nữ Và Đại Vương Gia - KhôngThởĐược