Where the sacred laws of honour are once invaded, love makes the easier conquest.

Addison

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 27 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 501 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:28:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18: Đem Vương Gia Thị Tẩm.
rời vừa chợp tối, Mĩ Mĩ nhìn trời, không một ngôi sao, lâu lâu lại lóe sáng vài tia chớp rực trời, nàng một tay chống cằm một tay gõ bàn, hiện tại không biết nên làm cái gì nữa, cô há to miệng ngáp một cái, mắt nheo lại, người thì cũng tìm được rồi nhưng mà mình đối với hắn có chút... thôi dẹp chuyện đó qua một bên đi.
Cô đứng dậy, ánh mắt lóe lên, nụ cười trở nên quỷ mị, Mĩ Mĩ rời khỏi phòng ở tửu lâu di chuyển đến phủ vương gia, lén la lén lút ở sau hậu viện, Mĩ Mĩ lấy từ trên đầu xuống một cây kẹp nhỏ rồi đút vào ổ khóa, 3 giây sau chỉ nghe < Cạch > một tiếng, cửa mở ra rồi khép lại.
Mĩ Mĩ cười đắc ý ra sức gom đồ, mặt mày hớn hở, tên xấu xa ta cho ngươi thành vương gia nghèo nhất thiên hạ luôn.
Nào là vàng bạc châu báu cô gom hết, bất quá chắc cũng phải đi nhiều chuyến mới hết, cô nhìn thấy một cái hợp gỗ cũ kĩ nằm tít ở bên trong góc tủ, nhẹ nhàng đi tới mở nó ra, chỉ thấy trong đó có một lọ thuốc bằng vàng ròng, cô nhỏ tiếng:
- Cái gì mà phải phải chưng cất trong bình vàng thế này, để xem nào.
Đưa nó lên mũi ngữi ngữi, không có mùi, cho ngón út vào đó rồi đưa lên miệng nếm thử, không có vị, đóng nắp lại cô nhét lọ thuốc vào thắt lưng rồi tiếp tục công việc vơ quét của cải.
Nhưng đột nhiên Mĩ Mĩ khưng lại, nuốt nước miếng ừng ực, cổ họng khô không còn một giọt nước, mồ hôi lại thoát ra liên tục, cả người nóng rực như gần núi lửa, đầu thì hiện lên hình ảnh của một nam nhân, cô hét lên:
- Hàn Dạ... ta giết chết ngươi, giết chết ngươi.
Cô vứt tất cả châu báu trong bao xuống đất rồi vọt nhanh ra ngoài, chạy như mũi tên lao đi, cô chạy rầm rầm ngoài hành lang la to:
- Hàn Dạ... ngươi đâu rồi... mau lăn ra đây cho ta...
Mọi người chạy lại nhìn xem, chỉ thấy nữ tử một thân hắc y vừa chạy vừa la, mắt thấy nữ tử chạy qua đây Đồ Ảo ngăn lại.
- Cô nương dừng bước, vương gia đang tắm.
- Tắm cái rắm, tránh ra.
Mĩ Mĩ rống lên đánh Đồ Ảo bay qua một bên rồi đạp cửa đi vào, lúc này Hàn Dạ chỉ quấn một cái khăn ở dưới hông, còn chưa kịp mặt áo thì cô đã bổ nhào lên người anh.
- Nhanh lên, đưa ta thuốc giải.
- Nàng nói cái gì... trước hết buôn ta ra...
- Ta sắp không chịu nổi nữa rồi... thuốc giải... mau đưa thuốc giải...
Vừa nói cô vừa hôn lên cổ hắn khiến hắn rùng mình, rốt cuộc thì hắn cũng hiểu ra nàng bị cái gì, chàng gỡ cô ra nắm lấy đôi vai nhỏ nhắn của cô, nhìn ánh mắt trìu mến của cô nhìn mình, tim hắn đập loạn xạ từ từ phun ra vài chữ:
- Hương dược không có thuốc giải.
- Ta... ta giết chết ngươi... sao ngươi lại có thứ đó chứ... ta... ta...
Hương dược là thứ kích thích dục vọng của bản thân chỉ có tác dụng với nữ giới, sẽ đem nam nhân mình ghét nhất mà phát huy tác dụng, nếu không sẽ bị tẩu quả nhập ma sống không bằng chết.
Đầu óc Mĩ Mĩ trống rỗng đem nam nhân trước mặt hôn tới tấp, tay ôm cổ hắn thật chặt, Đồ Ảo chạy tới cửa kinh ngạc.
- Vương gia.
Hàn Dạ trừng mắt nhìn hắn, hắn toát mồ hôi liền đóng cửa lại. Mùi hương của nàng sộc vào mũi hắn, nếu bây giờ hắn không đáp ứng nàng có thể sẽ không còn trông thấy nàng nữa.
Hắn khom người xuống bế ngang nàng, bước đến chiếc giường ở phía trước, môi hắn vẫn dính chặt môi nàng, một tay ôm khẽ eo nàng, cả người hắn ngã nhẹ lên người nàng, cả hai đem đầu lưỡi cuộn vào nhau nhẹ nhàng, tay hắn dừng lại ở thắt lưng nàng, cầm lấy cái lọ quẳn lên bàn rồi tinh xảo cởi bỏ thắt lưng của nàng.
Mĩ Mĩ kháng cự một chút nhưng lại bị mất kiểm soát, nàng ú ớ:
- Ưm... Hàn Dạ... ta... ta... ưm...
Nàng không còn biết gì nữa, chỉ biết ôm lấy cổ hắn, đáp trả nụ hôn dồn dập nóng bỏng của hắn, nụ hôn dài đến mức khiến người ta nghẹt thở, tay hắn sờ soạt cơ thể mềm mại của nàng, hắn nghiêng đầu hôn lấy cái cổ trắng nõn của nàng, nhiệt độ cơ thể một lúc một tăng cao, càng lúc càng nóng.
Mĩ Mĩ cắn cổ hắn, cắn vai hắn, sờ soạt cái lưng rắc chắc của hắn, tiếng cả hai thở gấp dần dần trầm trọng, đứt quãng, Mĩ Mĩ nhăn mặt:
- Đau... đau quá...ư.. ưm..
Hàn Dạ dùng môi ngăn lại tiến kêu đau của nàng, chỉ thấy vài giọt máu in xuống chăn còn hắn thì toàn lực tiến công.
Ngoài trời mưa rơi lộp bộp, gió thổi ào ào, một tia sét lóe lên, Hàn Dạ hôn lên mí mắt vướn hai giọt nước kia ôn nhu trìu mến lẩm bẩm:
- Nàng là người của ta... của một mình ta...
Mĩ Mĩ hít thở đều đặn từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trời sáng, một tia nắng hiếm hoi lọt vào trong phòng, mấy chú chim hót râm ran, không khí trong lành đến tuyệt vời, sau cơn mưa cây cối hoa lá đều không một tý bụi, trong phòng nữ tử chép miệng, chà chà hai chân vào nhau, có cái gì đó không đúng, cô mở to đôi mắt, thật không thể tin vào mắt mình, bên cạnh cô là cái tên Hàn Dạ một thân không mảnh vải, cô nhìn lại mình cũng một thân không mảnh vải, lại cảm thấy phía dưới đau rát khó chịu, cô lật chăn lên vẻ mặt trắng bệch lại, không còn chút máu... ôi mẹ ơi... sau đó là tiếng thét thất thanh và hành động bạo lực:
- A... a... a... Cái tên sắc lang này... cút... cút...
Hàn Dạ bị đạp một đạp rớt giường, trên người chỉ quấn một cái khăn, chàng day day trán ngồi dậy nhìn nữ tử kéo chăn che hết toàn bộ thân thể chỉ tay về phía mình quát lớn:
- Ngươi... ngươi là đồ dê xồm... đồ lưu manh... đồ đê tiện... ngươi... ngươi... hạ lưu...
Mặt cô đỏ lên, vừa tức giận vừa ngượng ngùng, sắc mặt tối sầm khi những hình ảnh đêm qua vọt về... oh... my... god... mặt cô tái nhợt không còn chút sắc.
Đưa mắt nhìn Hàn Dạ, đến giờ chàng một câu cũng chưa nói, nhìn vết cắn khắp người hắn Mĩ Mĩ chột dạ... mình cùng hắn... ôi mẹ ơi hai cái mắc công gìn giữ lại bị hắn cướp hết.
- Nàng mang ta thị tẩm rồi giờ tính sao đây.
Hàn Dạ vẻ đẹp anh tuấn mê hoặc từ từ đứng lên, mặt đẹp, da trắng mỹ tựa ngọc ngà khiến Mĩ Mĩ ngơ ngác lúng túng xen xấu hổ:
- Ta... ta...
Đúng là ngày hôm qua mình vào phủ hắn trộm đồ, lại thử phải chai hương dược liền chạy tới chỗ hắn tìm thuốc giải, ai ngờ mất kiểm soát bổ nhào lên người hắn như hổ đói, kết quả là thế này đây.
Đang không biết nói gì tiếp theo thì Hàn Dạ tiến tới hôn lên môi nàng mở lời:
- Đâm lao thì phải theo lao, nàng ngoan ngoãn làm vương phi của ta đi.
- Ngươi... ngươi...
Nàng tức giận đến sùi bọt mép, mọi tiện nghi đều bị hắn chiếm hết, hắn có phải hay không là khắc tinh của nàng.
Hàn Dạ nhìn nàng tức giận đỏ cả mặt liền bật cười thành tiếng, Mĩ Mĩ cắn răng, thật sự muốn đem nam nhân này chém chết.
- Cút ra ngoài cho ta.
Mĩ Mĩ rống lên, Hàn Dạ đứng lên mặc quần áo rồi đi ra ngoài, để lại Mĩ Mĩ trong phòng ngây ngốc khóe miệng giật giật.
Cẩu Ma Nữ Và Đại Vương Gia Cẩu Ma Nữ Và Đại Vương Gia - KhôngThởĐược