The walls of books around him, dense with the past, formed a kind of insulation against the present world and its disasters.

Ross MacDonald

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 27 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 501 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:28:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12: Thái Tử Ngụy Quốc, Ngụy Văn Huy.
ĩ Mĩ mãn nguyện, tay cầm hai xâu hồ lô, vừa ăn vừa tận hưởng cái hương vị ngọt ngào, lần trước ăn không được nàng cảm thấy thật tiếc, ngày mai tiểu thư Chiêu Mai thành thân, hôm nay trốn tiểu thư đi chơi một chút.
- A, mỹ nhân nàng thật mịn màng.
- Buôn ra... thả ra... cứu mạng a...
Nam tử xếp chiếc quạt lại, vuốt ve lên mặt một cô nương, tay kia ôm lấy eo nàng cười gian xảo đê tiện. Mĩ Mĩ khóe miệng giật giật, ta là đang ngứa tay ngứa chân ngươi lại tự mình dẫn sát tới.
- Buôn người ra.
Nụ cười kia dừng lại, nam tử đẩy cái tiểu cô nương qua chỗ bọn nô tài, hắn hướng Mĩ Mĩ làm bộ mặt khinh bỉ nói:
- Gì, muốn gì hả? Hay là muốn gia đem ngươi về rửa chân cho gia... ha ha ha...
Nói song quay đầu nhìn bọn nô tài cười lớn, bọn nô tài cười theo, nhưng khi hắn quay lai nhìn Mĩ Mĩ thì nghe tiếng
, khuôn mặt cứng đờ muốn khóc không được muốn cười cũng không song.
- C... c... ổ... ta... a... a...
Bọn nô tài thả tiểu cô nương ra chạy tới đỡ người đang dần té xuống kia không ngừng la lớn:
- Thiếu gia... thiếu gia...
- Cảnh Mân Sinh ngoan ngoãn ở nhà chăm sóc cái cổ đã gãy của ngươi đi.
- N... g... ươi....
Cảnh Mân Sinh rống lên rồi ngất liệm, Mĩ Mĩ nhìn xung quanh, cô nuong kia đã chạy mất, mọi người nhìn cô rồi cũng bỏ đi, cô buồn chán vương tay lên cao ngáp một cái, từ đâu có tiếng nói vang lên:
- Tránh đường... mau tránh đường... ngựa của thái tử Ngụy Quốc đi qua, tránh đường.
Binh lính dương trường thương dài đẩy đẩy dân chúng thành hai bên, Mĩ Mĩ liếc xéo phun ra hai chữ:
- Phô trương.
Nàng cũng không bận tâm lắm, việc nàng quan tâm bây giờ chính là cái tên chó má Hàn Dạ kia, không có tin túc gì về hắn.
- Hu hu... mẫu thân... hu hu hu.
- Tương nhi đừng khóc... ngoan... đứng yên đó... đợi một lát mẫu thân sẽ qua với con...
Mĩ Mĩ ngoái đầu, một thiếu phụ bên trái đường, một bé gái bên phải đường, mà lúc này bé gái ba tuổi lững chững đi qua nhưng lại bị tên thị vệ đẩy té.
- Đứa nhỏ mau tránh qua một bên.
- Oa... Oa... Oa...
Đứa nhỏ bật khóc, người mẹ thì bị giữ lại bên kia đường không ngừng kêu la nước mắt ràn rụa.
- Tương nhi... mau bò qua đây... nhanh... tương nhi... hu hu hu. tránh ra cho tôi qua... con gái tôi ở đó... hức... ư... Tương nhi...
- Cái bà này.
Thiếu phụ bị đạp té, vẫn không ngừng khóc gọi lớn:
- Tương nhi... Tương nhi... hu hu.
Bé gái té rất đau, đầu gối bị chảy máu không đứng lên được nằm khóc nức nở. Mĩ Mĩ giận run, cái bà mẹ bọn này, ta ghét nhất là thấy có kẻ ăn hiếp phụ nữ và trẻ con, Mĩ Mĩ vung tay một chiêu liền đem thị vệ đã đánh thiếu phụ giết tại chỗ, chỉ thấy trên cổ hắn có một vết cắt nhỏ.
- Có thích khách.
Mĩ Mĩ thấy bọn lính sồng sộc chạy đến, lại nhìn đứa nhỏ, cái bọn này định đem đứa nhỏ đạp chết à, nàng vung tay áo, một sợi dây cước bay ra xuyên qua thắt lưng đứa nhỏ, đầu dây cuộn lấy thắt lưng, nàng nhấc bổng đứa nhỏ về phía mình, ôm đứa bé trong tay Mĩ Mĩ ôn nhu nhẹ nhạng nói:
- Muội muội ngoan... đừng khóc... tỷ tỷ uội kẹo hồ lô a.
Đứa bé được cho kẹo lập tức nín khóc, dù gì cũng chỉ còn một viên, nàng là đang ăn dở, đặt đứa bé xuống chỗ người thiếu phụ.
- Đại tỷ, đừng bao giờ buôn tay đứa nhỏ a.
- Tạ cô nương... tạ cô nương... Tương nhi... tương nhi của mẹ... hu hu.
Thiếu phụ gật đầu cảm tạ ôm lấy con gái khóc nức nở, đám lính đã chạy tới chĩa kiếm vào Mĩ Mĩ.
- Bảo vệ thái tử, bắt thích khách.
Bọn họ đang muốn động thủ thì đằng sau có tiếng vó ngựa phi đến, sau đó là giọng nói nhẹ nhàng thanh cao:
- Rốt cuộc là phát sinh chuyện gì.
- Thái tử cẩn thận, có thích khách.
Mĩ Mĩ ngó lên, người ngồi trên ngựa quần áo trăng như tuyết, vạt áo tung bay, ngũ quan thâm thúy, khuôn mặt lọ ra vài phần lãnh ngạo, nàng mở miệng:
- Ngươi là thái tử Ngụy Quốc.
- Vô lễ, người tới bắt thích khách.
- Khoan... phải ta là thái tử Ngụy Quốc.
Thái tử dơ tay, đám lính không dám tiến tới, chàng quan sát nữ tử kia, nữ tử kia lạnh lùng cao ngạo bất quá mặt nàng đã bị che đi.
- Ta không phải thích khách, ta là đang giúp ngài giáo huấn thuộc hạ.
- Giáo huấn.
Hắn nhìn tên thị vệ chết ở bên cạnh lại nhìn Mĩ Mĩ, chỉ thấy nàng hướng hắn lạnh lùng nói:
- Ngươi là thái tử, tương lai lại là vua của một nước, lại dung túng cho thuộc hạ đánh dân, đây là Phượng Kỳ không phải Ngụy Quốc các người. Lại nói người được lòng dân là được thiên hạ, nếu không thuận theo ý dân, người ngồi ở ngôi vị hoàng đế cũng sẽ bị lật đổ, hoàng thượng của chúng ta yêu dân như con còn quý quốc của ngươi xem con dân như cỏ rác vậy ngươi sau này trị quốc thế nào, ta chỉ là thay ngươi giáo huấn họ một chút, nếu để hoàng thượng biết chuyện này ta e rằng sẽ ảnh hưởng tới mối quan hệ của hai nước a.
Thái tử chau mày, đúng là hắn tới đây để cầu thân không thể để xảy ra xung đột, chàng hướng Mĩ Mĩ chấp tay mí mắt trầm xuống nói:
- Cô nương giáo huấn chí phải.
Sau đó chàng hướng mọi người chấp tay xin lỗi.
- Ta Ngụy Văn Huy, thái tử Ngụy Quốc rất xin lỗi về hành động vừa rồi của quý quốc, thành thật xin lỗi mọi người.
Mĩ Mĩ toát ra hàn băng vừa nói vừa đưa tay chỉ tới một người.
- Nếu ngài đã xin lỗi vậy để ta xử lý tên đó được không.
Ngụy Văn Huy liếc sang rồi lạnh lùng rời đi.
- Tùy cô nương.
- Thái tử tha mạng... thái tử tha mạng.
Mĩ Mĩ xoay người đi đến ngồi xuống lấy chiếc khăn và một lọ thuốc từ trong tay áo ra băng bó vết thương cho tiểu muội muội.
- Hắn khi dễ tiểu muội muội a, muội muội còn đau không.
- Dạ không ạ.
Chỉ thấy hắn ngã xuống đất, cổ bị cưa một vết nhỏ chết tại chỗ, thái tử trợn tròn mắt, võ công của chàng cao thâm lại không nhìn ra người kia ra tay thế nào, nàng cư nhiên là cao thủ.
Nàng là ai chứ, nàng là sát thủ, đã là sát thủ thì phải nhanh nếu không chỉ là phế thải.
- Muội muội... cái này không được tháo xuống...
- Tương nhi mau bỏ tay ra.
- Không... con muốn...
Mĩ Mĩ mặt mày cau lại, đưa tay ra sau đầu cầm sợ dây rút nhẹ, chiếc mặt nạ nơ bướm được lấy xuống bởi một bé gái, Mĩ Mĩ ôn nhu tao nhã cười nhẹ noi:
- Được rồi, uội.
Không gian lặng lại, phút kinh ngạc kia làm cho thời gian ngưng đọng, nữ tử xiêm y đen đứng lên, vẻ đẹp sắc sảo mặ mà, đẹp đến mức hoa ghen liễu hờn, thiên nhiên cũng sinh lòng đố kị, nàng hoàn mĩ thanh cao, lạnh lùng quý phái pha chút ôn nhu.
Nàng đi mà nghìn đôi mắt dòm ngó, hắn cũng không ngoại lệ, đối với nàng có chút lưu luyến, nữ tử kia hắn ước chi nàng chính là công chúa để hắn có thể danh chính ngôn thuận đứng cạnh nàng.
- Thái tử... thái tử...
- Hả... chuyện gì vậy Đàng tướng quân.
Chàng ngây ngốc đến dại, đúng là anh hùng khó qua ải mĩ nhân.
- Chúng ta đi tiếp chứ.
- À... ừ.
Chàng nhìn người đã đi khuất, chàng kìm dây cương kéo ngựa đi ra giữa sính lễ, đoàn người tiếp tục thẳng tiến.
Cẩu Ma Nữ Và Đại Vương Gia Cẩu Ma Nữ Và Đại Vương Gia - KhôngThởĐược