In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thần Đăng
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1393 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1426 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 04:45:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.3 - Chương 1094: Phức Tạp
ường Lệ Phượng mơ một giấc mơ đẹp, rất đẹp, cô mơ thấy mẹ mình quay về, nấu cho cô những món ngon nhất. Đường Lệ Phượng rất vui, cảm thấy như quay lại thời gian lúc cô hơn mười tuổi.
Lúc Đường Lệ Phượng thức dậy, cảm giác đầu tiên là không thoái mái, ngay sau đó, cô nhận thấy mình không ngờ lại nằm trong lòng một người đàn ông, đầu gối lên cánh tay của hắn, mặt áp vào bộ ngực của hắn..
Đường Lệ Phượng thất kinh, ngay sau đó hiểu ra, ngẩng mặt lên liền thấy khuôn mặt Chu Dịch Thăng, khuôn mặt không anh tuấn nhưng lại có vẻ trưởng thành, chắc chắn.
“Phì…Đều là giả dối…”
Đường Lệ Phượng oán hận nghĩ, cô muốn đẩy Đỗ Long ra, nhưng lúc bàn tay cô đặt lên ngực Đỗ Long, cảm thấy nhịp tim dồn dập trong lồng ngực cường tráng của Đỗ Long, cô đột nhiên lại thay đổi ý định.
“Tên khốn này chăm sóc da thật tốt…”
Đường Lệ Phượng nhủ thầm trong lòng, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn mịn màng của cô vô thức trượt trên ngực Đỗ Long:
“Cơ thể rèn luyện rất tốt, giống như thanh niên vậy, thảo nào lại khỏe như vậy...”
Đường Lệ Phượng đột nhiên ý thức được điều gì đó, cô thu tay lại như bị điện giật, khuôn mặt xinh đẹp trắng ngần đỏ bừng cả lên.
“Tôi sao lại như vậy? Lại có thể bình phẩm cái cơ thể của tên khốn này…”
Đường Lệ Phượng vừa xấu hổ vừa bực bội nghĩ thầm, suy nghĩ một hồi, nghe tiếng thở đều đều của tên Chu Dịch Thăng kia, ngửi mùi hương trên người hắn, Đường Lệ Phượng bất chợt than nhẹ một tiếng. Không thể không thừa nhận, cảm giác được nằm trong lòng người đàn ông trước mặt này thật tốt, nếu như hắn không ức hiếp mình, còn chơi trò mất tích…
Tiếng thở của Đỗ Long chợt ngừng, Đường Lệ Phượng cảm thấy hình như hắn đã tỉnh lại, vội vàng nhắm hai mắt lại.
Chỉ thấy cơ thể Chu Dịch Thăng khẽ nhúc nhích, cánh tay phải của hắn hạ xuống cái mông của Đường Lệ Phượng. Đường Lệ Phượng sợ tới mức cử động cũng không dám, trong lòng tức giận thầm nghĩ:
“Sao mình phải sợ hắn? mình phải sút bay hắn xuống giường..”
Đỗ Long thật ra đã sớm tỉnh dậy trước, hắn cảm thấy được tâm tình của Đường Lệ Phượng, thấy cô cuối cùng cũng đã lộ ra dáng vẻ của một cô gái nhỏ, hắn thầm cười trộm trong lòng. Bàn tay hắn luồn vào quần áo trên cái mông đẫy đã của Đường Lệ Phượng, bắt đầu sờ soạng, sau đó dời tới phần eo của cô, tiến sâu vào bên trong lớp quần áo cô.
Đỗ Long cảm nhận được cơ thể Đường Lệ Phượng bỗng nhiên cứng lại, da thịt căng thẳng sau lưng cô, những đường vân nhỏ càng sờ càng thấy vô cùng thú vị.
Lúc Đỗ Long vuốt ve, da gà rất nhanh đều lặn xuống, làn da Đường Lệ Phượng trở nên mềm nhẵn mịn màng, mượt mà tựa như tơ lụa vậy.
Cơ thể Đường Lệ Phượng cũng dần lấy lại sự linh hoạt, mỗi lúc một rạo rực hơn.
Đang lúc bàn tay Đỗ Long tiếp khám phá những nơi sâu kín hơn trên cơ thể Đường Lệ Phượng, Đường Lệ Phượng nắm lấy tay hắn, lạnh lùng nói:
- Dừng tay! Tên khốn kiếp này! Đã tỉnh dậy từ trước rồi sao?
Đỗ Long mở to mắt, ghé sát vào Đường Lệ Phượng nói:
- Em không phải cũng sớm tỉnh dậy rồi sao? Thế nào? Cơ thể của anh cũng được đúng không? Chỉ cần em thích, muốn sờ chỗ nào cũng được.
Đường Lệ Phượng vừa xấu hổ vừa giận dữ nói:
- Anh đúng là tên khốn kiếp!
Đỗ Long cười nói:
- Khốn kiếp cũng được, thánh nhân cũng được, sớm muộn gì rồi cũng phải chết cả, nên càng phải quý trọng quãng thời gian đẹp đẽ này… Phượng Nhi, anh yêu em…
Đường Lệ Phượng trầm ngâm một lúc, cô nói:
- Anh vậy cũng gọi là yêu tôi sao? Anh căn bản chỉ là muốn chiếm hữu, giống như con mãnh sư muốn cùng lúc chiếm lấy mấy con sư tử cái… Đó chỉ là do bản năng động vật, chẳng có chút tình cảm thật sự nào hết…
Đỗ Long nói:
- Em nghĩ oan cho anh rồi, anh thực sự yêu em thật lòng.
Đường Lệ Phượng cười lành nói:
- Có quỷ mới tin anh, trừ phi…
Đỗ Long nói:
- Trừ phi cái gì?
Đường Lệ Phượng nói:
- Trừ phi anh đoạn tuyệt quan hệ với những người phụ nữ khác, chuyển sang một nơi công tác an toàn khác.
Đỗ Long cười nói:
- Anh hiểu rồi, là em trách anh không ở cạnh em…Không phải anh đã điều đến châu Đức Hồng rồi sao? Dù lương, đãi ngộ cái gì cũng kém hơn, nhưng sau này anh có thể thường xuyên ở cạnh em rồi, em đã vui chưa?
Đường Lệ Phượng không nói gì, một lúc sau cô mới nói:
- Vui ư? Tôi vui cái gì được? Anh căn bản chẳng có chút thành ý nào.
Đỗ Long trầm ngâm một chút, nói:
- Tính chất công việc của anh rất khó ổn định một chỗ, mà anh không thể tùy tiện từ chức được… Anh nói sẽ không qua lại với Nhã Hân nữa, em tin chưa?
Đường Lệ Phượng nói:
- Anh biết là tốt rồi, anh là tên khốn không có chút đáng tin nào.
Đỗ Long trầm giọng nói:
- Nếu không…Chúng ta kết hôn đi…
Đường Lệ Phượng kinh ngạc nói:
- Cái gì? Anh nằm mơ hả?
Đỗ Long cuối cùng không kiên nhẫn được nữa, hắn nói:
- Đây không phải là chuyện mà trước đây em mong muốn sao? Anh đã chiều theo ý em rồi, em còn muốn thế nào nữa?
Đường Lệ Phượng trong lòng thấy uất ức, nước mắt cứ thế trào ra từ bao giờ, Đỗ Long ôm cô vào lòng, trong bóng đêm hai người đều không nói gì, cứ thế cho đến khi trời sáng dần.
………
Buổi sáng Đỗ Long tới cục Công an dự cuộc họp sớm. Trong cuộc họp, Đỗ Long đã trình bày với Hàn Vĩ Quân tập đoàn Long Hân có ý dùng phương pháp đầu tư hoặc quyên tiền giúp đỡ cục Công an thành phố Lỗ Tây lắp đặt màn hình TV ở các nơi trong thành phố, nhằm đặt được mục đích tuyên truyền pháp luật phổ thông ngày càng được mở rộng hơn.
Hàn Vĩ Quân thấy Đỗ Long thực sự đã tìm được nhà đầu tư, ông ta lập tức ủng hộ, sau đó ủy nhiệm Đỗ Long cùng tập đoàn Long Hân tiếp tục bàn bạc, đợi khi có kế hoạch cụ thể thì lại báo cáo lại cho ông ta.
Phó bí thư Đảng ủy phụ trách tuyên truyền vụ việc lần này của cục, chính ủy Trang Bằng Cử cười nói:
- Tiểu Đỗ à, đây đúng là chuyện tốt, cậu sao không bàn bạc trước với tôi một chút vậy? Chuyện này các cậu bỏ qua phòng Tuyên Truyền thì cũng không phải lắm? Làm cho phòng tuyên truyền giống như thùng rỗng kêu to vậy…
Lời của chính ủy không sai, nhưng ngữ khí của ông ta lại không tốt như vậy. Cũng khó trách, sự việc lần này Đỗ Long quả thật nên cùng ông ta bàn bạc một chút, dù sao ông ta cũng là người quản cái này, chẳng qua là trước kia Trang Bằng Cử tương tương đối im ắng, cho nên Đỗ Long vô ý mà quên mất ông ta.
Nhưng Hàn Vĩ Quân không phải trong lúc phân phối công việc tỏ vẻ xem nhẹ ông ta sao? Đỗ Long căn bản cho rằng trong cuộc họp Hàn Vĩ Quân để cho hắn và Trang Bằng Cử cùng nhau giải quyết việc này, Hàn Vĩ Quân cố ý không để ý đến Trang Bằng Cử, nhưng Trang Bằng Cử lúc này bỗng trở nên mạnh mẽ cứng rắn, trong lòng Đỗ Long có nghi vấn, sự việc này xem ra không đơn giản như vậy.
Đỗ Long nhìn Trang Bằng Cử, nói:
- Đúng là lỗi của tôi, tôi quả thực nên cùng Phó bí thư Trang bàn bạc. Thực sự tối hôm qua tôi mới xác thực được tập đoàn Long Hân bằng lòng đầu tư, lúc chưa xác thực được tôi cũng cũng không dám tùy tiện đề xuất…
Hàn Vĩ Quân nói:
- Lão Trang, Đỗ Long trước đây cũng nói qua với tôi rồi, tôi cho rằng cậu ấy nhất thời không thể tìm thấy đầu tự nhanh như vậy, nên quên mất không nói với anh. Nguồn đầu tư này là Đỗ Long tìm về được, nên để cho cậu ấy phụ trách cùng với tập đoàn Long Hân bàn bạc cũng là hợp lí. Đợi có kế hoạch hợp tác xác thực rồi, anh cũng phòng tuyên truyền tham gia vào cũng chưa muộn.
Dựa theo biểu hiện trước kia của Trang Bằng Cử, hiện giờ nên thuận gió xoay chiều nhưng Trang Bằng Cử lại nói:
- Cục Công an đã lập ra phòng tuyên truyền rồi, thì mọi việc có liên quan đến tuyên truyền đều nên do phòng tuyên truyền ra mặt phụ trách. Bất luận là lập dự án, mời chào đầu tư hay thực thi cụ thể đều không đếm xỉa gì đến phòng tuyên truyền và tôi - người phó cục trưởng phụ trách tuyên truyền, chính ủy. Không lẽ quản việc đi thăm dò hung thủ giết người của cảnh sát giao thông, quản đi chống ma túy của tổ kỷ luật, vậy không phải là loạn rồi sao?
Cảnh Lộ Quan Đồ Cảnh Lộ Quan Đồ - Thần Đăng