Không phải tự dưng kim cương có thể sáng lấp lánh.

Mary Case

 
 
 
 
 
Tác giả: JenRee Nguyễn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 77 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 426 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:36:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4: Tôi Chấp Nhận Lời Đề Nghị Của Anh (2)
ốp. Ông ta loạng choạng ngã ra làm đổ cả cái bàn và chai rượu, vuốt khuôn mặt sưng tấy lên, ông ta nói:
- Mày là thằng nào hả?
Hàn Phong nhếch môi cười khinh bỉ im lặng không nói gì
- Anh...Anh Hàn...Hàn Phong. Em có mắt như mù xin anh tha thứ
- Mẹ kiếp! Lão già dám đụng vào người của anh Phong, mày chán sống rồi à?
Như hiểu ra chuyện, ông ta lắp bắp như trẻ con tập nói:
Ông ta kéo lấy chân tôi, không ngừng lay giọng vẫn lè nhè nhưng trong đó có vài phần khiếp sợ:
- Xin chị tha thứ cho em, em lở ạ, xin chị tha thứ.
Thấy ông ta nói thế, Hàn Phong lên tiếng lạnh băng làm mọi người đều sợ xanh mặt:
- Không biết không có tội
Búng tay 1 cái, 2 tên to con đã xuất hiện ngay trước mặt ông già to béo. Vẻ mặt bặm trợn của 2 tên này làm ông ta kinh hoàng nói:
- Anh Phong không phải không biết không có tội sao?
2 tên to con đã kéo ông béo đứng lên, hắn chầm chậm buông 1 câu:
- Tội của ông là tội còn chưa xử đó! Kéo nó đi.
Kéo tay tôi ra ngoài, Hàn Phong ấn tôi vào trong giọng vẫn lạnh:
- Đi về nhà cô ta.
Chiếc xe lao boong boong trên đường Hà Nội. Từng hàng cây khuất dần bị bỏ mặc lại phía sau. Mở cửa sổ, tôi hít thở bầu không khí trong lành, lành lạnh của trời đông. Tôi nhìn hết bên này đến bên kia, cứ xoay đầu ra ngoài đau hết cả cổ nhưng vẫn gắng mà chịu đựng. Giờ tôi mới cảm nhận được cái lạnh, phải nói là quá lạnh chứ không phải lành lạnh như lúc đầu nữa. Xoa hai tay vào mặt cho bớt lạnh, chợt có giọng nói vang ra từ phía sau tôi:
- Lời tôi nói cô có đồng ý không?
Lời gì í nhỉ? Mẹ bị bệnh làm tôi cũng quên khuấy đi mất. Cố gắng lật óc ra suy nghỉ và kết quả là trời không phụ lòng người., tôi cuối cùng cũng nhớ ra là hắn muốn tôi làm bạn gái của hắn.
- Tôi biết bây giờ mẹ cô đang trong bệnh viện và cần tiền gấp, tôi có khả năng đáp ứng nhu cầu tiền bạc cho cô-- Mỉm cười hắn ta nói.
Qủa thật là hắn có thể giúp được tôi...Không chờ tôi trả lời, hắn nói tiếp:
- Tôi có rất nhiều điểm tốt cô cần gì phải suy nghĩ?
- Điểm tốt? À, phải con người thì ai mà không có điểm tốt và điểm xấu. Ngoại trừ những khuyết điễm như tàn nhẫn, lạnh lùng, xấu xa, giết người không chớp mắt là một kẻ đại ác ma...
Huyên thuyên 1 hồi không ngớt, tôi lập tức ngậm miệng ngay khi khuôn mặt hắn đã kề ngay sát mặt tôi. Tôi có thể nghe rõ mồn một tiếng tim hắn đập. Nuốt ực một cái tôi nhìn hắn không chớp mắt, phải nói là vì lo tập trung nhìn đường nét biểu cảm trên khuôn mặt của hắn mà tôi quên béng mất phải đẩy hắn ra. Hắn càng tiến gần tôi hơn, tôi hồi hộp nhắm tịt mắt lại. Khẽ nhíu mày, hắn ta nói:
- Cô nhắm mắt làm gì thế hả? Cô đang khen tôi hay chửi xéo tôi hả?
Hớ người, tôi vội mở mắt, mà cũng may là hắn cũng không chọc ghẹo tôi.
Thầm cảm ơn ông trời, tôi lấy lại bình tĩnh cười cầu hòa:
- Đừng nóng mà, đâu có ai là hoàn hảo chứ anh chỉ có những điểm xấu ấy thôi còn những điểm tốt mà. Nào là đẹp trai, tài giỏi, giàu có nè...
Tôi nói mà còn cảm thấy ngượng mà trong khi đó thì hắn lại ngốc nghếch mà cười chứ, tôi bảo đảm những điều tôi nói lúc nãy chỉ làm xoa diệu cơn nóng của hắn thôi chứ thực lòng tôi chã muốn khen tí nào.
Bầu không khí một lần nữa lại chìm vào yên tĩnh làm tôi có chút thời gian để suy nghĩ về căn bệnh của mẹ tôi. Ôi không! Tôi đào đâu ra số tiền đó bây giờ. Hay là quay lại quán bar nhẫn nhịn? Không bao giờ, cái ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Còn 1 cách nữa... Nếu không tới đường cùng thì tôi chắc chắn sẽ không chọn phương án này chấp nhận làm bạn gái hắn. Cái ý nghĩ điên rồ đó làm sao có thể toát ra khỏi cái đầu thông minh của tôi chứ?. Nhưng ngoài cách đó ra thì không còn cách nào khác hết đành phải nhịn vậy dù sao cũng chỉ trên danh nghĩa thôi mà.
- Hàn Phong nè!
Hắn quay sang nhìn tôi rồi nói:
- Sao?
- Lời lúc nãy anh nói còn hiệu lực không vậy?
Hàn Phong đã dự tính được tình huống này nên khẽ cười:
- Còn
- Vậy tôi chấp nhận làm bạn gái anh nhưng đổi lại...
Tôi ngưng một chút rồi nói với khuôn mặt ngượng ngùng:
- Anh cho tôi vay 100 triệu được chứ?
Nhếch môi, Hàn Phong cười khinh bỉ:
- Được thôi, không thành vấn đề.
Boss Đại Nhân! Ta Thua Rồi Boss Đại Nhân! Ta Thua Rồi - JenRee Nguyễn