Good as it is to inherit a library, it is better to collect one.

Augustine Birrell, Obiter Dicta, "Book Buying"

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 123 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 652 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:27:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 110: Chương 85.1
dit: Tịnh Hảo
Cơn gió cuối thu thổi vào tháng mười hai mùa đông rét lạnh.
Còn một tuần nữa là đến lễ Giáng sinh.
Lần trước bởi vì Lý Tường khinh thường sơ suất, bị Noãn Noãn làm tức giận đến bỏ đi vật chứng và nhân chứng, ở nhà không bước ra khỏi cửa một tuần, nhưng không giống như lời đồn bên ngoài nói đại đội trưởng phòng chống ma túy mới nhậm chức bị một cô bé nhỏ đùa giỡn đến bị bệnh mà trong lúc này anh ta bí mật gặp mặt một nhân vật thần bí.
“Lần này là cậu khinh địch rồi, muốn bắt cô ấy lần thứ ba chỉ khó càng thêm khó, nhưng mà bắt được cô ấy chúng ta cũng sẽ có biện pháp đối với Chiến Vân Không.”
“Thật xin lỗi, là sơ sót của tôi.”
Lý Tường cung kính cúi chào người đàn ông trung niên, vẻ mặt cẩn thận tỉ mỉ, người đàn ông hơi có chút phát tướng sững sờ, “Ha ha, Tường Tử, cậu không cần tự trách mình, tôi hiểu sự thù hận đối với người đã phá hủy người nhà cậu thì đau đớn ra sao, nhưng mà cậu yên tâm, ngày Chiến Vân Không chết sắp tới rồi.”
La Hải tiến vào trong ghế dựa, lấy gối đệm nâng một chân lên đặt trên bàn trà.
“Tôi đã giúp ông hẹn bác sĩ, thời gian tôi sẽ sớm sắp xếp trước khi tết Dương Lịch sẽ làm phẫu thuật, năm nay chúng ta ở lại Cổ Thành ăn tết đi, chuyện này không phải là hy vọng rất nhiều năm của ông sao!”
“Cậu sắp xếp là được, trong khoảng thời gian này tôi muốn nghỉ ngơi, chuyện tổ chức cậu phụ trách giải quyết, tất cả hành động để đến năm sau bắt đầu tiến hành, mùa xuân tháng ba hoa nở là lúc đánh giặc tốt nhất.”
Kể từ sau khi bức hình giường chiếu nổi lên phong ba, trôi qua cũng đã một khoảng thời gian, trong lúc tuần diễn của Phong Tây càng hừng hực khí thế tiến hành, Tiếu Tuấn lại biến mất trong tầm nhìn của đại chúng, ngay cả bây giờ Đường Đóa cũng không tìm thấy người của anh ta.
Ở một quán rượu tỉnh S.
“Tới đây tới đây, chủ tịch tỉnh Nguyệt, chúc mừng ông sắp đi rồi, bữa cơm tối nay xem như chúng tôi vì ông bạn già mà làm những thứ này, tới đây, chúng ta cạn ly.”
“Ha ha, cảm ơn cảm ơn, anh em tốt của tôi, tôi có thể trở lại Cổ Thành lần thứ hai thật sự cũng không ngờ tới, vốn định ở chỗ này an dưỡng tuổi già, suy nghĩ đến chuyện rời khỏi các ông chiến đấu nhiều năm, tôi cũng rất không nỡ, tới đây, ly rượu này tôi mời các ông.”
“Cạn ly, cạn…”
Nguyệt Trường Cát uống một hơi cạn sạch, rồi sau đó lại kính hai ly nữa, trong bữa tiệc mọi người đa số nói chuyện đều hùa theo nịnh bợ, đơn giản chính là để Nguyệt Trường Cát đừng quên bọn họ, sau này còn chiếu cố nhiều chuyện khác…
Tiếu Tuấn chỉ uống nước trà, không chen vào một câu nói, chỉ lẳng lặng nhìn tất cả ở đây.
Trải qua mấy ngày nay, anh ta vẫn sống bên cạnh Nguyệt Trường Cát, từ từ lấy sự tin tưởng của ông, nhưng lòng nghi ngờ của ông già kia vô cùng lớn, muốn xâm nhập hoàn toàn vào nội bộ còn cần một ít thời gian và thủ đoạn.
Nhà cổ.
Mặt trời giữa trưa chói chang cao cao trên trên đỉnh đầu, một cô gái mặc áo bông màu đen trên đỉnh đầu là nón cói, ngồi chồm hổm ở trên lối đi trong sân, không biết đang làm cái gì.
Vương Linh vừa mới vào cửa, vốn muốn trực tiếp lên lầu chạy thẳng tới phòng sách, cũng dừng bước lại ở ngoài cửa.
“Noãn Noãn, em làm gì vậy?”
Ngón tay nhỏ trắng chạm nhẹ vào sau lưng người con gái mặc áo đen, chỉ thấy cô gái áo đen dừng động tác bỗng nhiên quay đầu lại, dọa Vương Linh nhảy dựng.
Đầu đội nón cói, mặt mang mắt kính rất lớn, khẩu trang màu đen, không nhìn thấy một chút xíu khuôn mặt của Noãn Noãn, “Chị Linh, chị tới rồi.”
Giọng nói rầu rĩ ép xuống thật thấp, Vương Linh nhìn xung quanh rồi nhìn đến thân thể phía trước, “Em làm gì vậy, toàn thân là trang phục này còn thì thầm, em muốn hù chết chị à.”
Lấy khẩu trang và mắt kính xuống, Noãn Noãn cười ha ha, nhỏ giọng nói: “Em đang chôn đồ đấy, lễ Giáng sinh sắp đến rồi, em chuẩn bị cho Chiến gia một kinh hỉ, chị nhất định phải giữ bí mật giúp em nhé!”
“À, thì ra là chuẩn bị cho ông xã, vậy tụi chị có thể được nhận quà hay không, tiểu phu nhân?”
Bả vai khẽ húc Noãn Noãn, mắt to xinh đẹp của Vương Linh nghiêng mắt nhìn cô nhóc áo đen.
“Đương nhiên là có, em đều đã chuẩn bị xong rồi, mọi người chờ nhận quà đi, đảm bảo mọi người hài lòng.”
Sự kiện ‘bột giặt’ kia không ảnh hưởng đến hoạt động của phòng làm việc, tin tức Noãn Noãn bị bắt cũng không truyền ra bên ngoài, có lẽ ai hành động trong này cũng chỉ có bản thân người đó rõ nhất.
Cất chậu hoa vào vị trí ban đầu, tay vỗ vỗ trên đất khô, khuôn mặt nhỏ nhắn hài lòng khẽ cười hì hì, thính tai nghe được âm thanh có xe ở ngoài cửa lớn.
“Noãn Noãn, mau thay quần áo đi, đi mua đồ với mẹ.”
Mộ Thanh Nhi vừa mới xuống xe liền nhìn ra người con gái mặc áo đen ở trong sân là ai, làm sao bà không nhận ra con dâu của mình chứ.
Sống lưng cả kinh, ảo não cúi đầu than thở, cô cải trang liền thất bại như vậy sao.
Tắm rửa nhanh chóng, đổi một bộ quần áo, cầm túi xách lên bay xuống lầu chui vào trong xe, thiếu chút nữa đụng phải Tiểu Đông đang bưng nước canh.
Lầu ba, có một đôi mắt phía sau rèm cửa sổ, áo ngủ hai dây sợi tơ tằm màu tím làm nổi bật lên làn da của
Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc - Tinh Tinh Tiểu Bàn Nhi