In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 123 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 652 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:27:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 103: Chương 80
dit: Tịnh Hảo
Không có ai nhìn thấy người con gái ở cùng với Cố Trì kia biến mất vào lúc nào, Cố Trì trở về nhà mới nhớ tới vẻ ngoài của người mà anh ta đã quên mất.
Cơ thể ngã vào trên ghế sofa, ngửa đầu nhìn trần nhà trắng, không tới năm phút đồng hồ liền ngủ thiếp đi, bên tay còn cầm tài liệu Tiếu vừa mới đưa tới, ảnh chụp ba người con gái rơi xuống đôi dép bên chân.
Hai ngày sau.
Sáng nay vừa mới nhận được điện thoại của mẹ, nói là buổi trưa muốn mời cô và Diệu Diệu ăn cơm, giáo sư Thu đi nước ngoài giải quyết công việc một tháng tối hôm qua vừa mới trở về, việc này không phải vừa đúng nửa tháng sau chính là lễ Giáng Sinh sao, bà và nhà trường ở nước Anh bên kia bàn giao xong trước thời hạn trở về.
Cuối tháng mười một ở Cổ Thành đã rất lạnh rồi, cơn gió lạnh cuốn bay lá rụng còn sót lại trên mặt đất, không khí khô hanh phả vào trên mặt có chút đau.
“Diệu Diệu, tại sao môn tiếng Anh chiếm hai phần ba chương trình học một học kỳ vậy, tớ có thể không đi học không, nghe đều phát chán rồi, trừ cô giáo xinh đẹp giảng bài có chút hài hước thì cũng không còn gì nữa.”
Rút cánh tay ra, bên trong đầu nhỏ của cô đều là điều đen tối, Diệu Diệu kí đầu cô một cái.
“Hết hy vọng sớm đi, ngoan ngoãn đi học, cô giáo Bạch yêu thích cậu bao nhiêu đấy, cậu không đi học không phải phụ lòng cô ấy sao.”
Phải nói yêu thích cô còn không bằng nói là thích đặt câu hỏi cho cô, vốn tiếng Anh chính là một môn học làm người ta vô cùng thích ngủ, hơn nữa nhiều người dễ dàng có thể sản sinh ra carbon dioxide dư thừa đặc biệt muốn ngủ.
“Tớ thấy cô ấy chính là thích giày vò tớ, trước kia trong giờ tiếng Anh nào tớ cũng ngủ.”
Bạch Diệu kinh ngạc, thật là con cưng của trời, ngay cả ngủ cũng có thể đạt được thành tích ngủ cao như vậy, thật hâm mộ đấy.
Bây giờ chính là giờ tan lớp, hành lang có rất nhiều người, người người chen nhau không có khe hở, hai người song song cùng nhau đi xuống vừa nói vừa cười, còn bàn tán vấn đề buổi trưa giáo sư Thu mời ăn cái gì.
Đột nhiên, Bạch Diệu kinh sợ, chỉ thấy cơ thể Noãn Noãn nhanh chóng nghiêng tới trước, bọn họ đứng ở giữa cầu thang cách tay vịn một đoạn, đưa tay bắt lấy nhưng tốc độ cô bổ nhào lên trước quá nhanh, đầu ngón tay chỉ chạm được một góc áo của cô.
Mà trong lòng Noãn Noãn lúc này hoảng sợ, đã từng ngã xuống cầu thang nhiều lần nhưng không có sợ hãi như vậy, cô nàng tự nói thầm dù sao trước mặt nhiều người như vậy, cùng lắm thì nắm lấy cái lưng của ai đó.
Nhưng mà không như cô nghĩ, chớp mắt phía trước rộng mở, cô nàng thầm mắng đám bạn học không thân thiện này, nhưng vào lúc này một bóng người xuất hiện rất đúng thời điểm.
“Lần tới muốn anh trai ôm ấp yêu thương có thể chọn một địa điểm tốt hơn không, nhưng mà anh trai cũng rất thích cách thức kích thích này.”
Tiếng trêu chọc quen thuộc, mùi vị nam tính quen thuộc hòa lẫn hương thơm thuốc lá nhàn nhạt.
Hô —— thở phào nhẹ nhõm, lần nữa được cứu giúp, cô nàng cảm tạ cảm tạ tất cả những người tốt bụng đã từng giúp cô.
Đột nhiên, cô nàng nhảy ra từ trong ngực Lãnh Thương, xoay người, một đôi mắt sắc bén liếc nhìn đám người ở phía sau, nhiều người đụng chạm một chút chen lấn một chút nhất định không thể tránh khỏi nhưng mới vừa rồi Noãn Noãn cảm giác được có người cố tình.
Học sinh càng ngày càng nhiều, nhưng cũng không có một người dám lên tiếng thúc giục, phần lớn mọi người đều biết Noãn Noãn, trừ việc nổi tiếng của cô và Tô Thanh đánh nhau trong lúc huấn luyện quân sự ra, còn có thành tích nhập học của cô cao nhất ở trường Quốc lập trung ương từ trước đến nay, phá bỏ tất cả thành tích của tiền bối, một cô gái nhỏ nhảy lớp lại còn là cô gái giỏi tự nhiên, tất cả cô đều có đủ, không phải chỉ cố gắng và chăm chỉ đơn giản như vậy, mà còn phải thông minh.
Có rất nhiều nam sinh cũng không theo kịp tài năng tự nhiên này.
Im ắng yên tĩnh, mấy giây sau.
‘Hì hì ——’
Cô gái nhỏ không khỏi cười, nụ cười tinh linh động lòng người, nửa người dưới của rất nhiều bạn học nam ở đây cũng run lên.
“Xin lỗi các bạn, từ trước đến giờ tôi đi đứng không đàng hoàng, không cẩn thận giẫm lên gót chân của mình khiến đường đi của mọi người bị kẹt, tôi nói xin lỗi một tiếng, nhưng chúng ta cũng là sinh viên nên có chút ý thức tự giác, lúc đi không xếp hàng có phải có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian không.”
Lãnh Thương ở bên cạnh cười tà tứ, không để lại dấu vết mà đánh giá cô nàng một lần, thông minh quỷ quái tinh linh, anh ta khẳng định cô nhất định biết mình bị người ta cố ý đẩy xuống.
Năng lực giải quyết sự cố rất mạnh, có năng lực hiểu rõ vượt trội, phong độ giống như một vị tướng, giống một người mà nhất thời nghĩ không ra là ai.
Tất cả mọi người đều là học trò giỏi các nơi cả nước, bị người vừa nói là cô gái nhỏ nhảy lớp đương nhiên tỉnh ngộ lập tức nâng cao lên rất nhiều level, đứng xếp hàng có trật tự ngay ngắn đi xuống lầu, hiện trường rất hài hòa, hiệu trưởng từ lầu một đi qua và tất cả lãnh đạo nhà trường đều rất sững sờ, bệnh cũ bao nhiêu năm lúc tan học đã chữa khỏi rồi.
“Cám ơn anh, thiên sứ!”
Noãn Noãn vỗ vỗ bả vai của Lãnh Thương.
Thiên sứ? Khóe miệng cứng ngắc, biệt danh tốt đấy.
“Bảo bối, anh trai không chịu nổi biệt danh này của em.”
Bạch Diệu bị hù sắp chết, nắm chặt Noãn Noãn không buông tay, khuôn mặt cảm kích, “Thật cám ơn anh, thiên sứ, anh đúng là người tốt từ trên trời giáng xuống, cám ơn!”
Mặt căng lên lần nữa, Lãnh Thương bất đắc dĩ với cách dùng từ của hai cô gái, một đôi mắt đẹp đào hoa nâng lên nhìn sau lưng hai người, vẻ mặt cứng lại, chân mày khẽ nhíu rồi không biến sắc thu lại.
Tà khí cười cười, “Cô giáo Bạch, thật là trùng hợp đấy, cô mới tan lớp à?”
Bốn mắt nhìn thẳng vào nhau, hai cô gái cũng không hẹn mà cùng quay đầu lại, “Cô giáo Bạch.”
“Ừ, rất trùng hợp, cô vừa mới đi qua nghe bạn học nói có người ở dưới lầu thiếu chút nữa gặp chuyện không may, Noãn Noãn không có sao chứ, có bị thương không?”
Mặt Bạch Nguyệt Oánh ân cần, có lẽ là do người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê nên Lãnh Thương không có cảm tình tốt gì với giáo viên xinh đẹp nhất trường Quốc lập trung ương này, lúc nào cũng có ý giả tạo xen lẫn ở trong tất cả lời nói của cô ta, hơn nữa sao cô ta khẳng định người gặp chuyện không may là Noãn Noãn.
“Không có chuyện gì, em vẫn còn sống ha ha.”
Noãn Noãn cười ha ha một cách tự nhiên, Bạch Diệu thầm véo tay cô.
“Ờ, không có gì thì tốt rồi, cô rất đau lòng cho thiên tài tiếng Anh đấy.”
Bạch Nguyệt Oánh thật sự rất đẹp, đẹp đến có thể cùng tranh phát ánh sáng với ánh trăng…
“Cô nhóc, anh đi trước, nhớ rõ gói quà lớn của anh trai còn chưa tặng đấy, anh sẽ tùy lúc mà đòi em.”
Mắt trái gợi cảm của Lãnh Thương nháy mắt đá lông nheo, toàn thân Noãn Noãn và Bạch Diệu run lên.
Lướt qua Bạch Nguyệt Oánh, hai người khẽ gật đầu xem như là chào hỏi.
“Đúng lúc là buổi trưa, cô mời các em ăn.”
“Ách, không cần đâu cô, tụi em còn có việc đi trước, bye bye.”
Cửa sau trường Quốc lập trung ương, một chiếc xe màu trắng chạy băng băng rời khỏi trường nhanh chóng hòa vào dòng xe chạy.
“Lão đại, chín giờ tối nay David Thần tới Cổ Thành, anh ta nói không cần phải đi đón.”
Trong khoang điều khiển, vệ sĩ của Bạch Nguyệt Oánh kiêm tài xế - Đại Sơn báo cáo tin tức vừa mới lấy được.
“Hừ, không muốn đón vừa đúng bây giờ tôi còn chưa muốn gặp mặt anh ta, phái mấy anh em đi theo anh ta, có biến động nhỏ gì thì lập tức báo cáo với tôi.”
Đại Sơn gật đầu, “Hiểu ạ.”
Đầu gối lên trên ghế sau, Bạch Nguyệt Oánh xoa nắn ấn đường, “Đại Sơn, cậu nói xem một người có thể có bao nhiều lần may mắn?”
Liếc kính chiếu hậu một cái, Đại Sơn có chút khó khăn với vấn đề này, “Ách...... Vận khí tốt sẽ không luôn có, dùng hết rồi thì bắt đầu xui xẻo.”
“Ừ, có lý.”
Dáng vẻ lịch sự tao nhã quyến rũ lười biếng như một con mèo vừa mới thức, Đại Sơn nhìn thấy, cổ họng căng thẳng vội vàng đổi dời tầm mắt.
“Phái thêm người xâm nhập vào trường Quốc lập trung ương tìm cơ hội ra tay, có thể gây tổn thương thì tổn thương một lần đã chết là điều mà tôi càng muốn thấy.”
“À đúng rồi, lão đại, tôi nghe nói em gái Đông Phương Nghiêm Hàn mang thai.”
Đây là tin tức phong tỏa nghiêm ngặt cũng là thuộc hạ của Đại Sơn vô tình lấy được.
Lông mày đen giương lên, chợt hứng thú, “Mang thai!”
Từ trước tới giờ, tiểu công chúa của nhà họ Đông Phương khéo léo nghe lời, cũng sẽ làm ra chuyện kinh thiên động địa này, chuyện càng ngày càng thú vị.
Nụ cười vụt tắt, nhớ lại chuyện hai ngày trước đột nhiên hiểu ra, hóa ra là như vậy.
“Đại Sơn, chuẩn bị phần quà lớn dành cho phụ nữ có thai, tôi muốn đi thăm tiểu công chúa nhà họ Đông Phương, đã lâu không gặp có chút nhớ nhung rồi đấy.”
“Alo, giáo sư Thu, bây giờ mẹ đang ở đâu vậy, tụi con chờ mẹ nửa tiếng rồi… A, như vậy sao, được, dạ, tiếp tục chờ, mẹ yên tâm đi!”
Cúp điện thoại, Noãn Noãn khoát tay kêu phục vụ đưa thực đơn qua đây.
“Diệu Diệu, chúng ta gọi món trước, cậu muốn ăn gì, giáo sư Thu còn khoảng hai mươi phút nữa mới có thể tới.”
Cúi đầu nhìn thực đơn, hôm nay cô cố ý ở nhà hàng Tây ăn bữa cơm Tây, ông chủ của quán ăn này là một người giàu có, một người giàu có có đầu óc buôn bán, hai người quen biết ở triển lãm tranh vào ba năm trước.
“Nhóc con, sao anh đẹp trai kia cứ nhìn về phía chúng ta vậy, sẽ không phải là cậu không cẩn thận dụ dỗ chứ, coi chừng cây roi da trong tay của Chiến gia nhà cậu đấy.”
Bạch Diệu xấu xa nhếch miệng cười, cầm ly nước ép chanh lên uống.
“Đó là người mà tớ dụ dỗ vào ba năm trước, mà sao tớ cảm thấy người ta hứng thú với cậu hơn đấy.”
Khép thực đơn lại, dặn dò phục vụ vài câu, Noãn Noãn nâng mắt mập mờ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của Bạch Diệu.
“Hì hì ——”
Phun một hớp nước chanh ra ngoài, rồi sau đó ho kịch liệt, kìm nén đến mặt càng đỏ hơn, vốn là sau khi bị thương nên đầu óc có chút thiếu máu, “Đừng ồn ào, gần đây chị phiền lắm.”
“Nói đi, có phải Cổ đẹp trai cầu hôn cậu rồi không.”
Càng nói càng không đáng tin cậy, Bạch Diệu hung tợn lườm cô một cái, dưới bàn đá chân cô một cái, “Cầu hôn cái rắm, tớ phiền muốn chết, trước kia cũng không phát hiện thì ra anh ấy là người có đầu óc kém.”
“Sốt ruột sao, nếu không tớ thúc giục Cổ đẹp trai để cho anh ấy mau hành động, nắm chặt thời cơ tốt không nên bỏ qua cô gái tốt như vậy.”
Noãn Noãn hoàn toàn nghe theo phẩm chất tốt truyền thống vâng lời Chiến gia phúc hắc, Diệu Diệu tức giận uống nước ép trái
Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc - Tinh Tinh Tiểu Bàn Nhi