A man may as well expect to grow stronger by always eating as wiser by always reading.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 123 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 652 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:27:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 89: Chương 70
a số các đại lão trong giới chính trị kinh doanh quân đội đều đã đến đông đủ, người đến chúc mừng đại thọ ông cụ Tinh 80 tuổi đạp phá ở trước cửa, bữa tiệc tư nhân, lực lượng lính gác nghiêm ngặt, thường phục bảo vệ xuyên qua trong đám người, đảm nhiệm chức đội trưởng an toàn lần này chính là nữ thần quân khu— Vương Linh.
“Ông nội sinh nhật vui vẻ!” Giọng nói cô nàng xinh đẹp ngọt ngào, váy bó cô cất bước đúng tiêu chuẩn, phong cách thục nữ vô cùng đủ, cô gái hay chơi đùa cũng có thể ưu nhã cũng có thể khống chế được.
Chiến gia giống như hình với bóng xuất hiện từ phía sau lưng cô gái ôm eo nhỏ của cô, lại gần bên tai trầm giọng nói, “Hôm nay nhóc con thật xinh đẹp.”
Bàn tay ở giữa eo và mông cô dao động, cách vật liệu mỏng manh là nóng da thịt của cô, đến mức văng lửa khắp nơi.
Thân thể trong nháy mắt cứng đờ, khóe miệng giật giật, “Nhận lời khen của gia.”
Giật mình, giọng nói trầm thấp như tiếng đàn vi-ô-lông mà nặng nề của người đàn ông. Cực kỳ dễ nghe, vẻ mặt không chịu thua kém lại đỏ rồi.
Nhìn đôi bích nhân, thân mật thì thầm với nhau, năm vị trưởng bối cũng hớn hở mà cười rồi.
Mọi người đều bàn luận xôn xao, phần lớn nguyên nhân là thấy Thái Tử Gia không tham gia bất kỳ hoạt động công khai nào của Cổ Thành, lần này Chiến Thần nước J không chỉ xuất hiện, bên cạnh còn có thêm một người con gái, thiên kim thị trưởng, tin đồn trước kia còn chưa nguôi.
Hai nhà Chiến Tinh hùng mạnh kết thân, tan nát trái tim thiếu nữ nước J.
Lâm Tử cầm lễ vật tới, Noãn Noãn nghiêng đầu vừa thấy, không khỏi sửng sốt, quá khéo rồi…
Noãn Noãn tặng ông nội một bức tranh sơn dầu tự cô sáng tác trong ba năm, Chiến Vân Không tặng một bức tranh cổ giá trị cao.
Có đôi khi, không khỏi cảm khái việc đời khó lường, vận mệnh trêu người, một chuyện ngoài ý muốn đã đưa hai người hoàn toàn khác nhau trên thế giới gắt gao buộc chung một chỗ.
Vui mừng nhất chính là ông nội Tinh, có quà tặng còn có lời chúc phúc của bọn nhỏ.
“Ông Chiến, thấy không, cháu gái cháu rể của tôi rất hiếu thuận, nhìn lại một chút ông tặng tôi cái gì đây.” Ông nội Tinh đầu tóc bạc mặt đỏ trêu chọc ông nội Chiến bên cạnh.
Hai ông cụ từ lúc còn trẻ đã đấu võ mồm, ai cũng không nhường ai, ông nội Chiến khẽ cười, phản bác nói, “Ông gốc cây già này, gió lớn bên kia đã lật đổ nơi nào rồi, không thích thì trả lại cho tôi, tôi còn không muốn tặng đấy.”
Nói xong đưa tay chiếm đoạt bộ cờ tướng phỉ thúy mà ông vừa mới tặng không đến mười phút, ông cụ nào đó không phân biệt tốt xấu, ông vừa đúng còn không nỡ tặng, vừa vặn lấy lại, giữ lại tự mình chơi.
“Ơ Ơ… Chú ý hình tượng ông Chiến, đừng cướp đoạt, đã gả cháu trai ra ngoài rồi, bao nhiêu tuổi rồi mà còn ồn ào.”
“Thôi đi, tôi vĩnh viễn vẫn 20 tuổi, năm đó nếu không phải nhờ tôi ông có thể cùng Giai Tuệ…”
Mí mắt ông nội Tinh giật giật, vội vàng bịt miệng ông nội Chiến, nhanh chóng kéo ông đến phòng sách, cảm thấy đủ an toàn mới buông tay ra.
“Ông lôi chuyện cũ của người ta là có ý gì, tối hôm qua Giai Tuệ nói, tối nay sẽ đi thăm ông.”
Phốc—
Nâng tách trà lên uống một hớp ông nội Chiến phun tung tóe, “Ông Tinh, ông đừng làm người ta sợ, Giai Tuệ nhà ông đã đi 15 năm rồi đến thăm tôi làm gì, vậy tôi có cần kêu Tiểu Trân tối nay đến thăm ông không.”
“Ách… Miễn, tôi cho ông xem cái này trước.”
Bốp— Tinh Hàng Viễn ném một chồng tư liệu cho Chiến Thiên Kỳ.
“Đây là chuyện khi nào?” Bỗng chốc Chiến Thiên Kỳ nheo chặt hai mắt, giữa hai lông mày thoáng qua tia lạnh thấu xương.
“Chính là chuyện ngày hôm qua, như thế nào chụp góc độ cũng không tệ lắm phải không.” Tinh Hàng Viễn ngậm tẩu thuốc hút chậc chậc, tựa lên ghế vui thích thưởng thức bức tranh cổ cháu rể tặng mà ông vẫn luôn mơ ước.
“Chúng ta vẫn luôn mắt nhắm mắt mở, ông già này càng ngày càng quá đáng, tôi nghe nói Vương Linh chính là cháu ngoại của ông ta, chúng ta có lẽ có thể…”
Chiến Thiên Kỳ lại nói một nửa, ngẩng đầu nhìn Tinh Hàng Viễn, sự sắc bén trong đôi mắt hai người cùng lóe lên mũi nhọn giống nhau.
Noãn Noãn nhàm chán một thân một mình ngồi trên ghế mây trong sân nhìn trời.
Cô vẫn ghét những lễ nghi rườm rà và giả dối của xã hội thượng lưu, mỗi người nhìn thấy cô trừ cười vẫn cười, phiền chết rồi.
Diệu Diệu bị Cổ Thanh Dạ trói đi, chị dâu bị lão đại Chiến chèn ép bắt đi.
Nói là giải quyết vấn đề riêng, d đ l q đ để cho cô đừng có chạy lung tung, ở tại chỗ này chờ bọn họ.
Được rồi, cô nàng hiếm khi nghe lời, ngồi ở đây đợi.
Đột nhiên—
“Phu nhân Chiến thật có nhã hứng ngắm trăng, thật sự làm kinh sợ tôi rồi.” Quần áo Tô Thanh màu đỏ rực áo ngực váy ngắn bó sát người, cúp E miêu tả sinh động.
Noãn Noãn cau mày, thật nghe quá ồn ào, không quan tâm đến lời chế nhạo của cô ta, đưa mắt nhìn bộ ngực lớn muốn nổ tung của cô ta.
“Bây giờ đang thịnh hành bó ngực, giảm bớt sức nặng cơ thể tốt cho sức khỏe.”
Thật là quá lớn phát triển trái ngược với cơ thể mảnh mai của Tô Thanh, Noãn Noãn thật sợ cô ta lại lớn hơn nữa sẽ xệ xuống, đi đường đều phải nghiêng tới trước, sau đó ngã sấp xuống, hủy hoại hoa cỏ thì thật không tốt rồi.
“Trần thiếu, tôi thấy nha đầu này chính là thích ăn đòn, tôi canh chừng cho cậu, cậu muốn làm
Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc - Tinh Tinh Tiểu Bàn Nhi