Nếu mặt biển mãi mãi bình lặng, chắc chắn những thủy thủ tài ba sẽ chẳng bao giờ có mặt trên đời.

Ngạn ngữ Anh

 
 
 
 
 
Tác giả: Dan_Nguyen2210
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 30 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 623 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:47:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27
ứt lời, người đàn ông đổ rập xuống nền nhà kho, máu đỏ thẩm tràn ra xung quanh. Ông ta đã chết, chết bởi viên đạn xuyên qua đầu và bởi người phụ nữ kia. Khẩu sung trong tay vì sự run sợ mà đánh rơi còn kẻ đã bắn phát súng ấy quỳ xuống cạnh thân thể ông ta.
Bé gái vì tò mò mà lẻn vào bên trong đã chứng kiến tất cả. Vì sợ hãi bé đã hét lên nhưng không hiểu sao giọng nói đã mất đi chỉ còn sự nghẽn lại trong thanh quản.
-Ừm.......ừm..ư ư ư...
Tiếng khóc ấy ghìm chặt trong miệng không thành tiếng. Cô bé hoảng sợ trốn sau đống hộp rỗng, mắt nhòa đi nhìn qua khe hở. Người phụ nữ gắng gượng chống tay đứng dậy rời khỏi nơi đó sau khi gọi điện cho thủ hạ của mình xử lí sạch sẽ cái xác này.
Lúc này cô bé mới dám bước thật nhanh đến ông ta. Nhưng khi đến gần, cô bé kinh hãi đứng lặng, miệng mấp máy:
-Ba, ba ơi!
Nó quỵ người xuống, bò đến cạnh ông. Bàn tay nhỏ xíu run run lay mạnh tay ông, giọng vỡ òa:
-Ba ơi, Phương cún con của ba tới rồi này. Ba sao thế? Ba mở mắt ra nhìn con này. Ba mau mở mắt ra nhìn con đi ba. Ba nhìn con đi ba. Nhìn con nè, BA BA BA BA..........
Phương tỉnh dậy bởi tiếng quển sách nào đó bị rớt xuống nền. Cô lặng lẽ nhìn về phía ô cửa nhỏ kia và chợt nhận ra nước mắt đã rơi tự lúc nào.
- Kí ức thì mãi mãi vẫn là kí ức. Nó đến rồi lại đi, vô tình và tàn nhẫn đó là bản chất của nó. Vậy tôi sẽ quên nó đi, tìm ình một hiện tại yên bình và tự do. Tạm biệt tôi của ngày hôm qua-
Die lười biếng ngả người ra phía sau xe mặc cho Ngân Bình khó chịu cảnh cáo. Hắn ta giữ tư thế đó một lát rồi thích thú cất tiếng:
-Cô là gì của anh ta- vương tử ấy? Không phải cấp dưới vậy thì là gì? Người yêu à! Haha.
Khóe môi cười nhạt, cô bỏ ngoài tai lời mỉa mai kia, im lặng lái xe.
Hắn ta thấy thái độ thờ ơ của cô càng thú vị hơn, chống cằm nói giọng bởn cợt:
- Cô cũng xinh đấy nhỉ! Hay làm người phụ nữ của tôi đi.
-Anh ngậm cái miệng thối của mình lại đi. Nếu không tôi cho anh một phát súng ngay lập tức. Tôi không bao giờ nói mà không làm. Anh nên nhớ lấy.
Ngân Bình lạnh giọng lên tiếng. Ngón tay hắn gõ từng nhịp lên cửa kính, miệng lảm nhảm:
-Do cô thách thức tôi đấy nhé. Đừng trách tôi.
Cô nhíu mày khó hiểu nhìn sang hắn nhưng bất ngờ từ phía sau xe truyền lên làn khói mù mịt. Cô hốt hoảng gắt lên:
-Anh đã giở trò gì vậy hả?
Hắn ta mỉm cười, vẫy tay chào kiểu quân đội rồi đẩy cửa lao nhanh ra khỏi xe.
Ngay lập tức, tiếng nổ lớn vang lên.
“BÙM”
Chiếc xe nổ tan tành, từng mảng bộ phận của nó bắn ra tứ phía.
- Buồn là gì? Tự hỏi và đổi lại chính là sự mất mát. Nước mắt rơi đánh gục trái tim đã thôi đập chỉ để lại cho bản thân một khoảng không mờ tối. Ngồi lên thành lan can rồi nhắm mắt cảm nhận làn gió lạnh bất chợt lùa vào cõi lòng đã vô vọng. Anh đã nói tôi mãi mãi chỉ có thể là món đồ chơi bị bỏ đi, ghê tởm và đáng vùi dập. Và lúc này đây giọt nước mắt đã lặng lẽ rơi, rơi trong câm lặng. Nó đã tặng cho tôi một chữ để tiếp tục sống, tiếp tục hành hạ, dằn vặt con người đã lụy tàn, tan nát này: HẬN.
Hận để sống.
Hận để biết đâu là chính mình.
Hận để nuôi hi vọng.
Hận để tự bàn tay này giết chết nó- thứ tình yêu mờ nhạt và lợi dụng ấy.
Và Hận để có đủ can đảm kết thúc cuộc đời anh cũng chính là của tôi.-
***************
Đám bụi đen kịt do vụ nổ xe giăng kín không gian gần đó. Hắn ta nhún vai, thản nhiên quay người rời đi. Nhưng trong phút chốc đôi vai hắn chợt co rúm lại, cảm giác lành lạnh vây *** cơ thể hắn. Một khẩu súng đặt ngay mi tâm xuất hiện trên bàn tay đẫm máu của Ngân Bình:
-Cũng liều mạng nhỉ? Anh nghĩ có thể dùng cách đó giết tôi sao. Ngu xuẩn. Giết anh, quá đơn giản nếu không vì thứ kia anh nghĩ có thể sống sót dưới tay tôi?
Hắn cười nhạt, hờ hững đáp:
-Nếu cô có thể giết được tôi có lẽ đã ra tay từ đầu nhưng...
Hắn thoải mái lấy tay đẩy họng súng ra khỏi đầu mình rồi lạnh giọng nói:
-Muốn điều khiển tôi? Còn lâu cô mới có cơ hội đó! Một người con gái như cô vì điều gì mà bán mạng cho anh ta. Chắc hẳn người đàn ông kia đang nắm điểm yếu của cô. À, thứ cô nói đó lẽ nào là...
Hắn dừng lại, gương mặt tiến gần đến mặt cô, thấp giọng nói tiếp:
-Sợi- dây -chuyền –ma- ám.
Từng từ thốt ra vang bên tai làm cô thất kinh, đôi mắt trợn tròn, giọng nói trở nên lạc hẳn đi:
-Anh biết về nó? Không thể nào.
Khóe môi khẽ nhếch lên, thản nhiên cho hai tay vào túi quần, đứng dựa lên tường lạnh:
-Một thứ hại chết toàn bộ gia tộc thống trị mạch máu kinh tế lẫn chính trị của vùng Đông Nam Á có thể không biết nó sao!
Chân mày chợt nhíu lại, cười khinh miệt:
-Tiếng xấu đồn nhanh, qủa là không sai. Nhưng anh nên biết: Cho dù thứ đó có ghê tởm đến ngàn đời sau phải phỉ nhổ thì chính bàn tay này phải có được nó.
Dứt lời, Ngân Bình khẽ nhếch môi cười nhạt, lên cò súng.
***********
-Bà không định ra mặt sao? Cũng đến lúc người đứng đầu thật sự nắm giữ thế lực của Huyết tộc.
Người đàn ông khó hiểu hỏi.
Bà ta chỉ cười nhạt, cất giọng hờ hững:
-Đợi đến khi thằng nhóc ấy muốn tặng ta món quà gì? Công ty, thế giới ngầm hay chính là đứa con gái khờ dại của ta.
Bà đưa tay vuốt ve thân người trơn ướt, không chân của con huyết xà đang cuộn tròn trên chân. Nó cảm nhận được sự đụng chạm lên vùng da của mình liền ngóc đầu dậy, lưỡi lè ra, trườn người quanh cổ tay bà ta. Bà thích thú ngắm nhìn con vật dị hợm đó rồi thủ thì nói với nó:
-Mày thật là. Đói bụng rồi phải không? Ta ày món ăn mới, tươi sống và mùi vị tanh tưởi, được không nào?
Bầu không gian yên lặng bao phủ lấy căn phòng lúc này nhưng chưa đầy 5s đã có tiếng thét kinh hoàng của một người con gái. Ánh sáng của bóng đèn hắt lên gương mặt đã biến dạng cùng dòng máu rỉ ra từ khóe miệng. Trên cổ cô gái đó có một thứ đang mê mẩn, no nê với con mồi của mình – Huyết xà. Nó rít từng đợt, từng đợt lượng máu tanh qua kẻ răng. Khi cạn kiệt, nó nhả con mồi ra và trườn thân thể dài ngoằng, ghê tởm cùng giọt máu đỏ thẫm nhỏ giọt trên thềm nhà.
***********
Phương trở về biệt thự liền xoay người bỏ về phòng của mình. Cô thả người rơi tự do lên giường. Mệt mỏi, nhụt chí và nỗi đau ngày một nhiều làm cô ngột ngạt, không thể thở nỗi. Đám cưới? Điều đó sẽ xảy ra nếu như cô không trốn thoát khỏi nơi này, khỏi hắn ta.
Cánh cửa bị mở ra, cô giật mình nhổm người dậy nhìn kẻ đang bước đến gần kia.
-Ai cho anh tự ý vào đây? Mời ra nhanh cho.
Người đàn ông thở dài, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cô:
-Tôi hơi hối hận.
Cô đôi mắt mở to, chế giễu nói:
-Anh mà cũng biết nói hai từ đó sao? Thật bất ngờ, quá sức tưởng tượng của tôi quá!
-Em dùng lời lẽ để kích tôi.
Vĩnh Phong hai tay chống hai bên cô.
Cô chưa bao giờ phủ nhận, ngoại hình của hắn cực kỳ mê người, nếu không biết con người hắn, chỉ một cái nhìn, là có thể rơi ngay vào trong vòng xoáy của hắn.
Boss, Anh Đúng Là Tên Khốn Boss, Anh Đúng Là Tên Khốn - Dan_Nguyen2210