Những nỗ lực của bạn chỉ có thể đơm hoa kết trái nếu bạn quyết không bỏ cuộc.

Napoleon Hill

 
 
 
 
 
Tác giả: Dan_Nguyen2210
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 30 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 623 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:47:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
úc này, cô mới lơ đãng nhìn vào thứ trong tay của anh nhưng vẫn không mở miệng nói một câu gì.
Thiên khẽ thở dài, không muốn làm phiền cô hơn nên chỉ đi tới bàn đặt thứ cần đưa lên rồi tự động rời đi.
Cô cứ ngồi vậy, lặng lẽ nghe tiếng mưa đang rơi ngoài kia.Cô co hai chân lại rồi rựa cằm vào hai gối, cảm nhận một chút hơn ấm còn xót lại của chính mình.
-Này, sao em nghịch thế.Phá anh hoài.
Cậu bé khó chịu lên tiếng.
-Ơ…em ngồi yên mà.Anh cứ học đi, em chỉ lấy vài thứ của anh nghiên cưu thôi mà!
Cô nhóc bĩu môi, giận dỗi đáp.
-Em con nít biết gì mà đòi nghiên với cứu..Yên cho anh học không là anh dẫn em về nhà đấy nhá.Lúc đó mẹ Nghi sẽ phạt em à xem.
Cậu bé dừng bút, nhíu mày dọa.
-Hứ, em chả sợ.Mẹ không bao giờ phạt em đâu.
Cậu thở dài, nhượng bộ:
-Thôi được rồi, vậy nếu em ngồi yên anh sẽ gấp hạt giấy với em được chứ!
-Oa. Anh hứa đấy nhé.
Cô nhóc vui mừng, hớn hở nhảy cẩng lên.
-Em gấp thật nhiều hạt sau đó sẽ treo trong phòng tặng mẹ Nghi nhân ngày sinh nhật của mẹ nè.
Cậu phì cười, xoa đầu cô bé.
………
-Xong, hạt cũng gấp rồi.Em còn làm gì nữa không nào?
Cậu bé vuốt vuốt tay áo của mình, lười nhác nói.
-Có chứ.Nhưng em không nói cho anh biết đâu.lêu lêu.
---------
Đoạn kí ức chợt quay về và rồi cuốn đi.Cô lắc đầu, cười cay đắng.Nụ cười của cậu bé ấy giờ đã không òn dành ho cô mà thay vào đó là sự tàn khốc đến băng lạnh, sự hận thù tích góp từ 16 năm về trước.Người đã cho cô những kỉ niệm đẹp của thời ấu thơ và giờ là kẻ xóa sạc thước phim của tuổi thơ đó.
Chợt cô nhớ đến thứ mà Thiên đưa.Cố gượng dậy, khó khăn bước từng bước đến chiếc bàn.Cô với tay lấy chiếc hộp nhỏ rồi gắng hết sức quay về lại giường mình vì chân cô giờ đã tê rần, không thể đứng vũng được nữa.
Cô thở hắt, lau đi những giọt mồ hôi rịn ở trán.Cô nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra.Bất giác sự sợ hãi xâm chiếm lý trí của cô, cảm giác bất an làm tay cô run run mở nắp hộp.
Một tấm ảnh cũ đã nhòe đi nhưng vẫn có thể thấy được hình ảnh chính trong đó. Cô hoảng loạng, đánh rơi bức ảnh xuống giường.Cả người cô run lên từng cơn, khuôn mặt trắng bệch kèm theo hơi thở gấp gáp không sao kìm lại được.
Bức ảnh đó là gì? Những hình ảnh hiện lên trong đó là ai? Màn máu đã một lần nữa quay lại.Không đơn thuần là cuộc chiến của quá khứ mà của cả thế giới của dòng tộc Huyết xà xa xưa kia……Đó là gì, bí mật sẽ dần hiện ra và kéo theo một sự chết chóccủa những kẻ thảm bại.Trần Phương Nghi – người điều khiển toàn bộ quyền lực của Huyết tộc đã trở về.
Gương mặt một người đàn bà dần hiện ra.Ánh mắt lạnh, khóe môi khẽ cong lên tạo nên vẻ đẹp tuyệt mỹ, nhưng lại chứa đựng sự tà mị, thâm sâu.Bàn tay bà ta đang vuốt ve thú cưng trên cổ của mình.Cái thứ ghê tởm, màu đỏ, dài ngoằng cuống quanh cổ bà ta.Nó cứ trượt dần trên bàn tay ấy, lưỡi lè ra và cặp mắt đen kịt làm người nhìn bức ảnh đó rùng mình, khiếp sợ.Người đàn bà xuất hiện trong tấm hình đó không ai khác đó là Trần Phương Nghi – kẻ đứng đầu gia tộc Huyết xà.Và cũng chính là mẹ của cô.
Cô trong sự sợ hãi lại bật cười, cười chế giễu chính mình.Người mẹ mà cô yêu thương, nhớ nhung trước khi cô mất đi kí ức đã không còn như xưa…Nhờ cái buông tay của ai đó đã đưa cô từ người bình thường trở thành con người sống thực vật suốt 2 năm.Nếu như 16 năm trước không được “mẹ” và dì cứu có lẽ cô đã không còn tồn tại. Mất đi kí ức lại là điều may mắn với cô, nhờ nó mà cô sau khi tỉnh lại sau 2 năm nằm bất động trên giường bệnh đã sống một cuộc đời mới –một cuộc đời nhân từ với cô hơn.Người mẹ hiền lành, luôn nâng niu cô lại để cô thấy được cảnh chính bà –kẻ chủ mưu giết tất cả những người trong gia tộc.
Một đoạn hồi ức nhuốm màu của máu chợt vỡ tan, chỉ để lại những mãnh võ trong tâm hồn những kẻ còn sống.
Cô nhặt lấy tấm ảnh, nhìn con người đã bỏ rơi, vứt đứa con của chính mình một lần nữa.Bỗng cô với tay lấy bật lửa, đốt cháy tấm ảnh đó.Ngọn lửa dần sáng lên, cháy rụi bức ảnh.Nhìn cô bây giờ thật bình tĩnh, ánh mắt không hề dao động một khắc nào nhưng thực ra cô đang cố kìm nén nỗi đau đớn, cay đắng nhìn những bức hình ảnh bị lửa liếm gọn, dần tan thành tro bay bay tán loạn khắp nơi..Hình ảnh chiếu vào những bức hình cháy, đang rất mờ, và rồi nét dần, nét dần…3,2,1…vụt tắt…Chỉ còn sự tĩnh lặng chiếm giữ, ánh nắng mặt trời hắt vào trong phòng nhưng sao lại cảm thấy hiu quạnh, lạnh lẽo đến nhu thế.
***************
Hôm nay, hắn cũng không mặc đồ nghiêm túc như khi tới công ty, chỉ có áo sơ mi tối màu bao lấy thân người cao lớn, cũng không mang cà vạt, nút áo ở phần cổ cũng bỏ lửng hai cúc, để lộ vòm ngực màu đồng rắn chắc, tay áo sơ mi cũng hơi xắn lên, để lộ cánh tay rắn chắc…Hắn lười biếng đảo mắt nhìn người đứng cạnh mình, lạnh nhạt nói:
-Quỳnh An tiểu thư sao rãnh rỗi đến đây tim tôi vậy? Có lẽ không nhàn rỗi đến thế chứ!
Nghe lời nói giễu cợt đó, cô ta cười lớn, lơ đãng nhìn hắn, lên tiếng:
-Đúng vậy, Phong tổng nói đúng.Chỉ là tôi đến đây vì muốn hỏi Phong tổng một câu.
Hắn nhíu mày, im lặng 1 lát rồi lạnh băng nói:
-Câu gì?
-Haha.Phong tổng quả đúng là hiểu chuyện.Người tiếp nhiệm đời thứ 25 của Huyết xà có khác, không vòng vo gì cả.
Cô ta nói với giọng bỡn cợt, bông đùa.Nhưng hắn chỉ cười nhạt.Cặp mắt như chim ưng khẽ nheo lại, khoé môi gợi lên một nét tà mị dễ dàng nhận thấy.
-Cũng không thể so sánh với An tiểu thư- kẻ đã âm mưu giết chết hậu duệ duy nhất của Trần – Phương –Nghi.Thật khâm phục quá.
Nụ cười trên môi của Quỳnh An cưng lại, bất ngờ nhìn về phía hắn.
-Tại sao…có thể…
Cô ta lắp bắp hỏi, không tin vào tai mình đã nghe thấy điều lúc nãy.
Hắn bỏ một tay vào túi quần, khẽ dịch người tiến gần đến cô ta. Đôi mắt sâu thẳm của hắn toát lên vẻ tà mị, mê hoặc lòng người, phảng phất có một ma lực khiến người khác nhìn vào phải hồn xiêu phách lạc, cả người tỏa ra hơi thở vô cùng nguy hiểm khiến người ta khó có thể kháng cự. Cô ta ngây người, khó tin vào điều hắn nói.Quan sát từng cử động trên cơ mặt của cô ta, hắn lắc đầu, ghé sát vào vành tai cô ta thì thầm:
-Nếu không muốn tôi biết thì đừng làm nhưng việc đó. Ngày cô cử người ám sát người con gái đó cũng là lần cuối tôi tha cho cô.Không đơn giản để tôi bỏ qua cho cô việc này …chỉ vì..
Hắn dừng lại, khéo môi nhếch lên:
-Nó có lợi cho tôi.Nên nhớ….đừng đụng vào Trần Nhã Phương 1 lần nữa.Nếu không…cô sẽ -phải –chết!
Thanh âm gằn lại, cô đọng vào tai làm Quỳnh An rùng người, ghê sơ.Và không thể chịu được nữa, cô ta xông thẳng ra khỏi phòng, tránh xa quỷ dữ kia.
Boss, Anh Đúng Là Tên Khốn Boss, Anh Đúng Là Tên Khốn - Dan_Nguyen2210