When they asked me what I loved most about life, I smiled and said you.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Dan_Nguyen2210
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 30 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 623 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:47:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
ước mắt lăn dài trên đôi gò má của cô,một cảm giác khó thở, một thứ day dứt, dằn vặt không thể nào thoát ra.Bên cô không còn bóng dáng con người tên Nhi nữa, nó đã biến mất và như không hề tồn tại.
Đúng, 3 đứa trẻ ấy là Thanh Vũ-Nhã Phương và 1 người đã từng hiện hữu trong những cơn ác mộng của cô-Trịnh Các Nhi.
“Cạch”
Cánh cửa được đẩy nhẹ ra, tiếng bước chân chậm rãi đều đặn vang lên ngày một gần đến cô.Một cánh tay nhẹ nhàng vòng qua vai cô rồi nhẹ kéo vào lòng.
-Đau sao?
Tô Kiệt nhíu mày lo lắng.
Cô không trả lời, cũng không có ý đẩy ra chỉ để mặc người đàn ông này ôm lại.Vòng ôm siết chặt hơn, bàn tay cậu lướt đi trên làn da trắng nõn ấy.giọng thì thào như lo sợ cả đến âm thanh dù nhỏ cũng làm người con gái trong lòng cậu biến mất:
-Mình đã tưởng cậu sẽ rời bỏ mình mãi mãi.
Ánh mắt vô hồn của cô khi nghe câu nói dịu dàng ấy khẽ dao động nhưng nhanh chóng trở về sự tĩnh lặng như ban đầu.
Một lúc sau, giọng nói không còn sức lực của cô vang lên:
-Tôi..muốn …đến …một nơi..
Cậu bất ngờ, nghiêng đầu nhìn sâu vào mắt cô:
-Ngay bây giờ?
-đúng.
Cô trả lời dứt khoát, ánh mắt cũng ngước lên nhìn đáp trả lại cái nhìn trực diện kia.
Cậu trầm lặng quan sát cô, không một sự lo lắng, bồn chồn nào.Cậu thở dài rồi cũng gật đầu đồng ý cô.
Cô không nói gì, chống tay xuống nệm định ngồi dậy.Nhưng hình như cơ thể này không còn nghe lời cô nữa,cô sụi lơ ngã về phía sau ngay sau đó.Đôi bàn tay của ai đó đỡ lấy cô rồi im lặng ngồi dậy, lặng lẽ bế thốc cô lên.Tô Kiệt bế cô đi xuống cầu thang.Còn cô vô thức áp khuôn mặt mình vào ngực cậu.
Cận vệ thấy 2 người đi xuống vội xếp hàng, cúi đầu chào:
-Chào vương tử.
Cậu nhìn thoáng qua cô, thờ ơ ra lệnh:
-Chuẩn bị xe cho tôi.
-Vâng.
Những tên cận vệ tuân lệnh, nhanh chóng thối lui chuẩn bị xe.
-Cậu không muốn mình đi cùng sao?
Tô Kiệt vẫn nhìn cô không dời, cố nâng niu cô.
Cô chỉ khẽ lắc đầu, rồi nhắm mắt lại ra chiều không muốn nói gì thêm.
Cậu khéo léo đặt cô ngồi vào chiếc ghế đặc biệt dành riêng cho cô ở trong xe.Côvẫn duy trì sự im lặng, không hề liếc nhìn cậu lấy 1 lần.Tô Kiệt không yên tâm, nhỏ giọng hỏi:
-Đừng đi..có được không?
Lời nói khẩn thiết,như đang cầu xin sự thay đổi trong quyết định của cô.
-Mình…không …thể.Xin lỗi cậu.
Cô nói nhưng cố ý ngoảnh mặt đi, tránh đôi mắt quan tâm ấy.
-Được.
Tô Kiệt bất lực, đóng nhẹ cửa xe rồi đứng lặng nhìn chiếc xe BMW dần chuyê bánh.Xe đã đi và người ấy cũng rời khỏi nơi này.Chỉ còn những vết in hằn trên đất của bánh xe, rồi nó cũng sẽ phai mờ và mất hắn.Nó có giống như cô, có như cậu – sẽ chỉ là những dường thẳng song song, không có điểm dừng trên cái tuyến tính đã định sẵn ấy.
-Thưa tiểu thư, cô muốn đi đâu ạ?
Người lái xe lên tiếng hỏi khi chiếc xe đã đi vô định 1 quãng dài.
-Đi tới cánh rừng phía Tây.
Người lái xe thắc mắc định hỏi thêm nhưng nhìn thấy sự mệt mỏi, nhợt nhạt trên khuôn mặt cô nên đành thôi.
*********
Chiếc xe dùng lại ở bìa rừng, người lái xe quay xuống hỏi cô:
-Cô có cần tôi đỡ cô đi vào trong không?Trong rừng nguy hiểm mà cô thì yếu thế này…
Cô cười yếu ớt, lắc nhẹ đầu:
-Không cần đâu.Cám ơn anh.Tôi..tự đi được.
Không đợi anh ta trả lời, cô đã mở cửa xe bước xuống.
Chiếc xe rồi cũng lăn bánh di chuyển, lúc này cô mới yên tâm xoay người rời đi.Những bước chân còn run run, làm tốc độ đi của cô chậm lai.Mồ hôi nhễ nhại trên gương mặt cô.Cô thở hắt ra rồi tựa người vào 1 thân cây to.Một nụ cười hiện lên trên môi cô.Nó buồn, nó mang theo sự riệu rã, tàn cuộc của sức sống.
-Nhớ …..em hãy nhớ…anh sẽ đợi em…ở nơi mà chúng ta vẫn đợi.
Câu nói ấy vang vọng trong đầu cô.Một cuốn băng quay chậm dần tái hiện trong sự ngắt khúc của trí nhớ.
-Bây giờ…em đến..còn có anh của ngày xưa nữa không?
Cô tự nói cho chính cô và cũng muốn tự giễu lấy cái hy vọng ngu xuẩn ấy.Có còn kỉ niệm của ngày xưa, còn sự ấm áp và dịu dàng ấy khi trái tim cua cả hai đã nhuốm màu máu của nhau.
Cô đứng thẳng người dậy, gắng gượng bước từng bước đi tiếp.Một ngôi nhà nhỏ dần hiện ra sau những bụi cây lớn.Cô dừng lại ngắm nhìn ngôi nhà ấy từ xa.Đã lâu lắm rồi cô mới đặt chân đến nơi đây.Cô đi đến gần ngôi nhà, chân bước lên bậc thềm nhưng rồi bỗng khựng lại.Ánh mắt sững sờ, ngây dại nhìn con người đang hiện diện trước mặt mình.
Đó là một thân hình vô cùng cao lớn, vóc dáng hoàn mỹ tựa như người mẫu, gương mặt cương nghị khiến người ta nhìn một lần sẽ khó quên. Có thể nói, bộ dạng hắn cũng không hẳn là anh tuấn mà là một người đàn ông tràn đầy vẻ nam tính, nét cương nghị khiến người ta nghẹt thở,...
Hàng lông mày rậm, sống mũi cao thẳng, đôi mắt đen thẫm như hồ nước sâu thẳm, lại mang theo sức hấp dẫn chết người, đủ thu hút mọi ánh nhìn của phụ nữ...
Hắn có vẻ hơi lười biếng dựa vào cánh cửa, trang phục trên người vô cùng tinh xảo, từ áo sơ mi đến cà vạt đều toát lên khí chất tao nhã, khiến cả thân hình hắn toát lên vẻ từng trải, từng động tác cũng mang theo khí chất vô cùng cao quý.
Hô hấp dường như có chút khó khăn,cô chẳng những không có tiến lên mà thậm chí còn vô thức lùi về phía sau vài bước....
-Đã lâu không gặp, Trần Nhã Phương.
Vừa nói, ánh mắt hắn vẫn chăm chú nhìn vào cô, khóe môi hơi cong lên, có vẻ rất hứng thú, lại mang theo chút tà mị bất cần...
Trong lòng cô không khỏi hoảng loạn ùng bất ngờ, khẽ chớp mắt, hàng lông mày nhíu lại.Miệng cô mấp máy:
-Anh…chẳng lẽ…anh..?
-Tôi là người bên cô cách đây 16 năm và giờ là kẻ hủy diệt cô 16 năm sau.
Đôi mắt sâu thẳm kia toát lên vẻ tà mị, mê hoặc lòng người, phảng phất có một ma lực khiến người khác nhìn vào phải hồn xiêu phách lạc, cả người tỏa ra hơi thở vô cùng nguy hiểm khiến người ta khó có thể kháng cự.Từng từ từng chữ thốt ra tan vào không khí để lại sự mơ hồ, mộng mị trong cô.
Hế nhô các tình yêu..Đan đã trở lại đây….hehe….sr cả nhà nhé!! Đan gặp 1 số trục trặc nên giờ mới post lên cho cả nhà chap này đc…mình xin lỗi m.n nhìu nhắm….Chào mừng sự trở về này, cả nhà cũng suy đoán tình tiết fic và cm sôi nổi nào….lát nữa Đan sẽ lên trả lời cm cả nhà nhá….hì hì…giờ đi măm măm cái đã..đói quá….=))
Sẽ chỉ là ảo ảnh khi anh không còn ở bên em.
Sẽ chỉ là giấc mơ khi anh gần em nhưng mãi mãi em vẫn không thể vươn bàn tay nhỏ bé của mình để chạm đến anh.
Sẽ là gì khi hai chúng ta chỉ có thể là hai kẻ đối đầu và tình yêu lại là thứ giết chết chính chúng ta.
Anh và em..Ai sẽ là người tiếp nối cuộc sống này.Anh? em? Hay không ai cả?
Nhưng anh chỉ muốn nói với em 1 điều: ………….Anh không biết được kiếp sau anh sẽ còn duyên phận gặp em hay không nhưng anh muốn dành trọn kiếp này để yêu em, chỉ để nhìn mỗi mình em và chết chỉ vì một người duy nhất đó là… em.ANH YÊU EM.
*******************
-Đúng là anh.
Cô cười cay đắng nhìn người đàn ông trước mặt mình.
Cô đã mong, đã ước điều mà cô nghĩ đến là sai.Nhưng sự thật lại quá phủ phàng khi nó lại hiện hữu ngay giờ phút này.
Cả hai chìm trong im lặng, cô nhắm nghiền hai mắt chịu đựng nỗi đau đang làm tê buốt trái tim mình.Còn hắn chỉ có thể đứng ở 1 khoảng cách nhất định với cô, ánh mắt lạnh băng xoáy sâu vào gương mặt cô.
Vĩnh Phong lơ đãng nhìn lên bầu trời.Trời đã dần về tối, không khí ngày một lạnh hơn lúc đầu.Hắn nhíu mày, thờ ơ lên tiếng:
-Vào trong đi.
Hắn xoay người mở cửa bước vào trong, nhưng cô vẫn chôn chân ở 1 chỗ.
Hắn thấy vậy, hừ lạnh 1 tiếng rồi bước nhanh bế cô đi vào trong.
Cô bất ngờ vùng vẫy nhưng bị cái nhìn sắc lạnh ấy quét qua gương mặt cô làm cô cắn răng chịu đựng, không cố giãy dụa nữa.
Hắn nhẹ nhàng đặt cô yên vị trên sopha rồi đứng dậy ngồi phía đối diện.
-Tôi còn tưởng cô vẫn chưa chịu tỉnh cơ đấy!
Khóe môi hắn hiện lên nụ cười nửa miệng, khinh thường nói.
-Tôi cũng định như vậy.Nhưng….lại không thể làm được cái điều mà anh đang nghĩ.Xin lỗi vì đã làm anh thất vọng.
Cô lạnh lùng trả lời, nhưng ánh mắt vẫn không hề nhìn lên mặt đối phương.
-Cô sợ đối mặt với tôi sao?
Hắn khẽ cong môi cười, lên tiếng hỏi.
-Nếu sợ thì sao? Mà không sợ thì sao? Anh muốn tôi trả lời như thế nào?
Cô mệt mỏi đáp lời.
-Cái đó còn tùy vào thành ý của cô như thế nào?
Hắn trầm giọng nói, ánh mắt vẫn không 1 chút dịch ra khỏi người con gái trước mặt.
-Sao anh không hỏi vì sao tôi lại đến đây?
Cô hít sâu 1 hơi rồi nhỏ giọng hỏi.
-Ồ, Vậy cho tôi hỏi …vì sao cô lại đến đây để..tìm tôi?
Ý cười càng hiện rõ hơn trên môi hắn.
Cô đư tay lên đè lấy ngực mình, cố hít lấy không khí cho căng đầy lồng ngực.Sau đó khó khăn nói:
-Để trả lại những gì …tôi nợ anh.
-Haha.Trả lại tôi? Liệu chỉ với 1 mình cô có thể trả hết cho tôi không?
Hắn cười lạnh, thấp giọng nói.
-Mạng –đền-mạng.Có được không?
Vừa dứt lời, tay cô rút ra 1 khẩu súng ngắn giảm thanh được cất giữ ở sau áo mình đưa lên tim mình.
Có lẽ không ai biết được khẩu súng đó cô lấy từ đâu.Đó chính là cái mốc khóa hình khẩu súng mà cô giữ bên người từ thuở nhỏ.Một món quà của người từng quan trọng với cô đã tặng.giờ ký ức ấy đã quay lại với cô thì cũng nên để chính khẩu súng tưởng là chiếc móc khóa này vào tầm ngắm đã được định sẵn.
-Bỏ súng xuống.
Hắn gằn từng chữ nhìn bàn tay đang siết chặt lấy khẩu súng ngắn, nó đã được lên đạn và viên đạn có thể được bắn ra ngay tức khắc.
-Tôi..chỉ muốn trả lại anh thứ mà anh đã mất mà thôi.Tôi tuy chết nhưng vẫn thấy được giải thoát.Cứ coi như giữa chúng ta không là gì cả, không hề quen nhau, cũng chưa hề thấy nhau.Hãy chỉ là những kẻ xa lạ, như vậy có lẽ tôi sẽ dễ dàng nổ súng hơn.
Giọng nói yếu ớt, thiếu sức sống của cô tuy chỉ như hòa tan cũng với không gian nhưng lại văng vẳng bên tai hắn.
-Cô muốn chết? dễ dàng như vậy sao.Mạng của cô là do tôi quyết định.Hiểu chưa?
Hắn lạnh lùng trả lời, thờ ơ nhìn khẩu súng vẫn để trên ngực cô.
Cô buồn bã lắc đầu, khẳng định:
-Tôi chưa 1 lần nào là của anh.Vì vậy mạng sống này cũng chưa bào giờ là của anh.
“Pằng”
Tiếng súng nổ, máu dần loang ra.
“Tách, tách”
Máu, là của ai? Cô hay hắn?
Chiếc áo sơ mi trắng giờ nhuốm màu của máu, rơi tí tách trên sàn nhà.
Hắn ôm ghì cô vào lòng, thật chặt.Đôi môi khẽ nói như 1 mệnh lệnh:
-Cô dám chống lại lời của tôi?
Nói xong, hắn bế cô lên, không nói gì bước nhanh lên tầng hai.Còn cô thì ngẩn người vì hành động của hắn.
-Vì sao hắn lại cản cô? vì sao hắn lại đỡ lấy viên đạn đó?
Cô hoảng loạng với suy nghĩ của chính mình. Không thể nào hắn lại muốn bảo vệ cô, hắn không còn là người cô yêu quý cách đây 16 năm.Vậy lí do gì để hắn làm như vậy?
Bóng đen dài bao phủ người con gái yếu ớt ấy,giọng nói như bậc đế vương, trầm khàn phát ra:
-Khi tôi là người khởi động thú vui này thì chỉ một mình tôi là người mới có quyền quyết định kẻ nào sẽ chết trong cái cuộc đua máu này.Cô....đã hiểu chưa? Trần Nhã Phương, cô sẽ không bao giờ thoát khỏi tôi, cho dù cô..có chết tôi cũng sẽ kéo cô trở lại bên tôi.
Hơi lạnh trong giọng nói của hắn chờn vờn trong không khí, một vị lạnh đến thấu xương của kẻ đang săn con mồi của mình.
**********
Hồi ức như một lát cắt ngang của thời gian-không gian, bắt cuộc sống phải dừng lại để vấn hỏi con người.Có ai đã từng nghĩ rằng cuộc sống này là một vong tròn luẩn quẩn, không điểm dừng và con người lạc vào mê cung đó, chìm sâu vào đó để rồi đánh mất chính mình trong vòng đen của cuộc sống.Trò chơi của những kẻ bất chấp mọi thứ để có vị thế, quyền lực liệu có thể dừng lại đúng lúc mà nó cần? Hay chỉ đến khi tất cả đều chỉ còn một cái xác không hồn, một vỏ bọc của thời gian bào mòn mới thôi.Máu và anh...Tôi đã từng như thế.Yêu anh để rồi tôi mất đi chính mình, mất đi tất cả những gì tôi có.Điều đó....đã được coi là bù đắp sai lầm của quá khứ không? Dù vậy...Tôi vẫn luôn yêu anh...yêu anh trong làn máu, yêu anh trong thù hận và tôi chỉ có thể thở khi được ở bên anh.
*********
Cô rùng mình, chỉ dám ngồi ở mép giường đưa mắt nhìn người con trai đang bị thương kia.
Hắn nhàn nhạt nhìn cô, chân mày nhíu lại thấp giọng buông lời:
-Lại đây.
Cô sợ hãi, bàn tay bấu chặt góc chăn.Hắn thấy vậy, khó chịu nhắc lại:
-Tới đây.Nếu cô không muốn tôi dùng biện pháp mạnh.
"a
" lên 1 tiếng rồi run run nhích từng bước đến gần hắn.Còn khoảng 5 bước, cô yên tâm dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn.
-Anh...anh..
-tới gần đây.
Hắn lạnh lùng nói, cắt ngang câu nói lấp lửng, không thành lời của cô.
Thấy cô vẫn không có ý muốn tiến lại, hắn hừ lạnh 1 tiếng rồi bất ngờ đứng dậy, tiến lên kéo thẳng cô vào lòng.
-Cô muốn chống lại tôi?
Khóe môi hắn hiện lên tia tà mị, cô giật mình hét lên nhưng đã muộn.Một cảm giác mềm ướt át nhấn chìm tiếng hét của cô.Người như bị đóng băng, mở tròn mắt nhìn hắn-kẻ đang ép làn môi của cô bằng đôi môi của hắn.Một lúc sau, cô mới sực tỉnh vôi giãy dụa, lấy tay cố hết sức đập vào ngực hắn.
Boss, Anh Đúng Là Tên Khốn Boss, Anh Đúng Là Tên Khốn - Dan_Nguyen2210