Làm tốt thì tốt hơn là nói giỏi.

Benlamin Franklin

 
 
 
 
 
Tác giả: Dan_Nguyen2210
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 30 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 623 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:47:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
ô kéo tay hắn bước vào trong rồi hung hăng trừng mắt hắn 1 cái.
Bà Tuyết cứ tưởng hai người đang giận dỗi nhau nên khẽ cười, nhún nhún vai không quân tâm nữa.
-Cậu ngồi xuống đi.Còn Phương con vào trong đem nước hoa quả trong bếp ra đay ẹ.
Bà hướng cô mà nói rồi xoay đầu nhìn hắn mỉm cười.
Cô lủi thủi bước vào bếp như lời mẹ bảo.Ở ngoài phòng khách, hắn lạnh lùng nói:
-Dì gọi con đến có việc gì không?
Bà Tuyết cười cười, lấy tay quệt nhẹ mũi mình rồi nói:
-Tôi chỉ muốn cậu cùng đi với 2 mẹ con tôi tới sở thú thôi mà.Chuyện này có lẽ không đén nỗi cậu không làm được chứ, bạn trai của con tôi.?
Cơ mặt hắn co giật ngồi đờ tại chỗ, hai tay nắm thành quyền rồi thả ra cứ liên tục như vậy,gương mặt thoáng vẻ giận dữ, cố nhịn không nổi điên.Hắn gằn từng chữ, hướng bà Tuyế mà nói:
-Cái..cái gì? sở thú.
Đáp lại thái độ đang kìm nén cơn tức giận đó thì bà Tuyết khẽ nhướng lông mày, hắng giọng lên tiếng:
-Đúng.Sao? Không làm được?
Bà nhìn chằm chằm vào khuốn mặt ngồi đối diện mình đang tối sầm lại, chuẩn bị có một trận siêu bão xảy ra không lường trước được.Hắn nhắm nghiền hai mắt lại giây lát rồi mở mắt ra, lơ đãng đáp lời:
-Được thôi, nếu như….cô ấy muốn.
Hai từ “ cô ấy” được hắn nhấn mạnh, ánh mắt lạnh băng rơi trên cô gái đang đứng núp 1 góc nghe lén, không dám thở mạnh ở đàng kia.Hắn khẽ cười lạnh, nói tiếp:
-Phải không, …em?
Cô sợ đến mức làm rơi mất cả khay đựng nước hoa quả.
-Choang…..
Bà Tuyết giật mình, quay lưng lại nhìn cô:
-Con lại làm sao nữa thế? Lớn rồi mà như con nít ấy.
Cô luống cuống ngồi xuống dọn những mảnh nhỏ 2 ly thủy tinh mình làm vỡ.Bà Tuyế nhíu mày, lo lắng nói:
-Thôi con đúng dậy mẹ dọn cho, đứt tay đấy.
Bà đi đến gần cô, cúi người dọn đóng đổ vỡ đó.Cô không biết hắn đi đến trước cô khi nào chỉ biết rằng khi cô gượng đứng dạy, ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt hắn lạnh lùng nhìn cô.
-Đứng lên đi, tôi không muốn em bị thương ở đâu đâu.
Hắn nhàn nhạt lên tiếng.Câu nói hết sức dịu dàng của hắn làm cô chợt dợn người, tim theo đó mà thóp nghẹt lại.
-Xong rồi.giờ cả 3 chúng ta đi thôi.
Bà Tuyết bất ngò lên tiếng, cắt đi 4 con măt đang nhìn chằm chằm chiếu về phía nhau.
-Đi đâu cơ? Mà sao…anh ta lại đi…? Mẹ…
Cô chưa kịp hỏi hết những thắc mắc của mình đã bị mẹ cô lôi nhanh ra ngoài căn nhà.Hắn cũng theo chân hai người đi ra khỏi ngôi nahf hướng chiếc siêu xe của mình mà đi.
Cô bị tống lên xe một cách không thương tiếc nhưng cũng chỉ đành nín nhịn, không dám thốt lên câu cãi lời nào.
-Ồ, cô ấy bị chứng bệnh kì lạ ấy ư?
-Vâng thưa ngài.Nếu nói 1 cách chính xác đó là chính cô ấy tự mình đào thải những gì củ quá khứ cũng như ở hiện tại những việc có liên quan.
Người đàn ông đó khẽ vẫy tay ra chiều muốn thuộc hạ lui xuống.Khi chỉ còn một mình trong căn phòng tối,Chiếc ghế da từ từ xoay ngược trở lại, một người có gương mặt của thiên thần nở 1 nụ cười lạnh, khinh thường trả lời:
-Qủa là 1 điều hay ho, mới mẻ.Chính vì vậy mà Triệu Thanh Vũ đang cố làm cô ấy nhớ lại ư.Cái mà những kẻ đó đang muốn đó thật sự là điều gì? Và tôi cũng muốn biết được điều thú vị đó là gì.haha.
Tiếng cười lớn vang lên nhưng ngay sau đó lại xuất hiện 1 ánh mắt nham hiểm, thâm độc hiện lên –một kẻ có thể bất chấp tất cả để đạt được thứ mà mình muốn.Đó là Tô Kiệt- một kẻ máu lạnh, tàn nhẫn và là kẻ làm cho cả thế giới ngầm ddien đảo khi biết đến sự tồn tại của hắn.
Cô từ đầu đến cuối không dám nói 1 câu nào, chỉ lén lút quan sát từng cử chỉ, nét mặt của kẻ máu lạnh kia.
-Này xuống xe đi con, đến nới rồi đo.Nhanh nào.
Mẹ cô chợt lên tiếng gọi làm cô tỉnh táo, nhìn về phía tay lái tên đó đã ra khỏi xe từ lúc nào.Cô vội vã bước xuống xe, đóng cửa xe ra ngoài.
Trước ánh mắt vẫn chưa thôi ngạc nhiên, bàng hoàng của cô, bà Tuyết cười hiền nhìn con mình, dịu dàng vuốt mái tóc dài suông của cô:
-Không phải con từng ước được 1 lần đến sở thú với mẹ và người con yêu sao?
-Gì ạ?
Cô khó tin mở tròn mắt nhìn mẹ mình rồi nhanh cóng đưa mắt nhìn về phía người đang đứng tựa ở cửa xe, im lặng không hề mở miệng kia.
Cô thở hắt ra. Thầm nghĩ:
-Chắc anh ta chưa nghe được lời mẹ nói nếu không…??/ aaaaaaaa…không thể …nhất định chưa nghe thấy.nhất định là thế.
-Này, tôi đã nghe mẹ cô nói rồi đừng trưng cái mặt ngờ ngẩn của cô ra như thế nữa.Cô quả là có ước muốn quái gỡ nhất mà tôi từng thấy.Đi sở thú nữa co đấy.
Hắn thì thầm vào tai cô làm cô giật bắn mình, ấp a ấp úng lớn tiếng quát lên:
-Anh..anh đứng bên cạnh tôi…từ lúc nào? Ai..ai cho anh tự tiện như vậy? Mà mẹ tôi nói cái gì chứ?
Hắn bỏ hai tay vào túi quần, thờ ơ như lúc đầu nhìn cô:
-Định đứng đó làm cảnh cho ai ngắm à.Đi nhanh đi.
Cô tức đến không nhịn được,trừng mắt hắn 1 cái rồi vụt chạy theo mẹ mình bỏ mặc hắn thu thái bước chậm rãi ở phía sau.Cô tự nhủ:
-Nhưng tại sao mình lại thấy không cần sợ hắn như lúc trứơc vậy nhi? Thật lạ.
-Oh my god, mẹ ơi, chúa ơi! Ai đẹp dữ vậy trời?
Đâu đâu, chỉ ình xem với.WOA…..Chết mất thôi..
-Đẹp như 1 vị thần ấy, đẹp hơn cả diễn viên hàn quốc nữa.
-xì, Diễn viên là gì.Đẹp trên cả đẹp.Cái này gọi là sieu đẹp.Lần đầu mình thấy trên đời này tồn tại 1 người đẹp trai, manly đến như vậy đấy.Ôi mẹ ơi.Cứu con
Hàng laotj tiếng nói xì xầm, hét toáng cả lên của cả band con gái ở tất cả mọi phía nơi sở thú này.Nó làm cô choáng ngợp, bất ngờ nhìn về phía người mà mọi người đang bấn loạn lên hết đó.
-Biết ngay mà, đúng là hắn.
Ô nghiến răng nghiến lợi gườm gườm nhìn cái tên đang làm người nổi tiếng của trung tâm tất cả nữ giới này.
-A.
Cô bùng tay 1 cái, lém lỉnh nói với mẹ mình:
-Mẹ à, mẹ cứ đi trước đi, con đi giả vây cho anh ấy đây.
Cô vừa nói vừa chỉ ẹ thấy cái cảnh hiếm thấy trên đời đang xảy ra.Vĩnh Phong bị vây kín bởi 1 lượng fan nữ, lớn, nhỏ, già, bé không 1 đường thoát ra.
Bà Tuyết thấy thế cũng thúc con gái nhanh đi đến giúp hắn.
Ánh mắt khó chịu chiếu thẳng đến cô, sự tức giận đang cố kiềm chế hết mức có thể của hắn làm cô không thể nhịn cười nỗi.Cô ôm bụng cười, hắng hắng giọng bước gần đến đám đông nữ giới đó, khẽ cười gian xaỏ với hắn rồi bất ngờ la lớn lên:
-Ai muốn gặp hot boy thứ thiệt hãy tới đây.Nhanh chân nào cả hết chỗ tốt đấy chị em ơi!
Vừa dứt lời, một đoàn người lao nhanh đến cùng những tiếng la lớn, tiếng reo hò chạy đến tấp vào phía người đang bị vây *** đang đứng.Cô ngoảnh mặt nháy mắt với hắn 1 cái rồi tíu tít chạt biến đi.
Trong khi cô đang chạy long nhong vui chơi khắp nói thì còn một người đang bị mắc kẹt giữa đám đông nhốn nháo này.Hắn gầm lên:
-Tránh –ra.
Cả đoàn người im lặng, dừng lại tất cả hoạt động giây lát rồi ồ lên 1 tiếng, hớn hở nói lại:
-Anh đẹp trai ơi, anh cười lên đi.
Ôi trời ơi, anh ấy lạnh lùng quá….là gu của mình..aaaaaaaaa
Rất, rất nhiều lời nói khác nữa..v.v..
Vĩnh Phong không còn kìm nỗi cục tức của mình liền rút điện thoại ra, lạnh lùng nói qua tai nghe:
-Tới dẹp đống hỗn tạp nay nhanh cho tôi.
Cô đang chăm chú nhìn con tinh tinh đang chạy quanh trong chuồng của nó, trên tay cô cầm 1 que kem còn ăn dở.Đột nhiên 1 giọng nói lạnh băng, trầm thấp vang lên bên tai cô:
-Thật vui khi tôi tìm được cô.Chạy nhanh thật đấy!
Cô giật mình làm rơi nguyên cây kem trên tay, há hốc miệng, kinh ngạc nhìn người đẹp như tranh vẽ trước mặt, mặt nhăn nhó, tay phải run run giơ ra chào người đối diện đang trong trạng thái không còn bình tĩnh nỗi.
-Chào..chào….lâu quá không gặp.
-Qủa là lâu nhỉ.Cô cũng to gan thật đấy.Thú cưng của tôi muốn chơi trò gì với tôi nào, tôi sẽ tiếp đãi chu đáo.
Hắn nhìn cô nét mặt hiện lên ý cười, không hề chớp mắt làm cô lạnh cả sống lưng.Cô cắn cắn môi, vẫn cảm thấy có điều gì đó không thích hợp. Biểu hiện của hắn rất kỳ lạ, kỳ lạ đến nỗi khiến cô cảm thấy khó có thể nắm bắt được.Cô tự mắng bản thân mình:
-Sao ngu mà lại đi chọc điên tên này thế này.Mình đúng là đứa khùng mà.
Trong lúc cô đang còn bận giật tóc, tự rủa bản thân thì 1 cây kem socola bỗng dưng xuất hiện trước mặt:
-Ăn đi.
Cô ngỡ ngàng, khó tin vào mắt mình, tay không dám đưa ra lấy cây kem mà vô thức giấu tay, nắm chặt phía sau lưng:
Một lúc lâu sau đó, hắn rốt cuộc mới cười lạnh 1 chút, khình thường hỏi:
:
-Muốn tôi đút cô…?
Cô mở lớn 2 mắt nhìn chằm chằm hắn như sinh vật lạ làm hắn khó chíu. Đôi chân mày chợt nhíu lại.Cô sợ hãi vôi chụp lấy cây kem ngậm vào miệng không nói gì thêm, đi một mạch như đang chạy trốn hắn vậy.
Hắn lại đút tay vào túi, ánh mắt lạnh rơi trên người con gái đang đi cứ như chạy ấy, trên môi hiện lên 1 ý cười nhàn nhạt mà nguy hiểm chưa từng thấy.
-Cậu không đi có được không?
Vũ giữ cánh tay của cô lại, lo lắng hỏi.
Cô khẽ cười gượng, lắc đầu đáp:
-Mình không sao.Sớm muộn gì cũng phải đối diện với nó thôi mà.
Cô nhíu mày, cười cười trêu anh:
-Này, không phải nhờ có điều đó mà cậu và mình mới như bây giờ hay sao! Nếu không có lẽ cho đến giờ mình cũng sẽ không biết đến sự tồn tại của cậu.
Cô lặng lẽ xoay người rời đi, bước từng bước trong cơn mưa cuối đông.
Anh nhắm nghiền 2 mắt lại, khẽ thì thầm với chính mình:
-Em có biết, dù không xảy ra việc đó thì anh cũng sẽ cố tìm được em.
----------
Những bước đi không vững làm người cô chao đảo rồi vô lực ngã xuống mặt đường.Cô cố ngước lên nhìn những hạt mưa giờ đã nặng hạt rơi tí tách lên khuôn mặt cô.Nó đau, đau vô cùng như đang cứa từng nhát dao vào trái tim của cô.Một cảm giác ẩm ướt, mùi tanh -đặc trưng riêng của máu chợt tràn vào khoang mũi cô.Cô vô thức đưa tay lên mũi mình.Cô chỉ lặng lẽ cười buồn, nhìn vết máu trên bàn tay của mình.Mũi cô đang dần chảy máu, càng lúc càng trầm trọng hơn.Cô cười trong đau khổ, những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cô.
-Nói.
Hắn lạnh lùng nói.
-Thưa ngài, tôi cứ nghĩ ngài sẽ để cô ấy chuyển biến theo hướng có lợi cho chúng ta nhưng sao ngài...?
-Tôi biết điều tôi đang làm.Ra ngoài đi.
Hắn nhàn nhạt đáp lời cho đến khi chỉ còn 1 mình trong căn phòng lạnh lẽo, một người khẽ cử động ngón tay mình vuốt nhẹ lên môi mình, ở đó còn vương lại 1 thứ ấm áp, mới mẻ mới chợt vụt qua.
------------
-Mẹ đợi con với!
Cô chạy vội tới cạnh me mình, hổn hển gọi.
-Con làm gì mà chạy như ma đuổi vạy!
Bà cười cười vừa quở cô.
-Con có thế đâu ạ.hì hì.Qua bên đó đi mẹ.
Cô cười hì hì với mẹ rồi kiếm cớ chuyển qua đề tai khác để mẹ không nhận ra tâm trạng vừa hoảng hốt lại có chút bối rối của cô.
Đi được 1 đoạn, bà Tuyết thấy là lạ liền lên tiếng hỏi:
-Này, sao con không đi chung với bạn trai của con, đi với mẹ làm gì.
-A! Vì sao ạ?
Cô sửng sốt.
Bà phì cười, cốc nhẹ vào đầu cô, khẽ trách:
-Con bé này, còn hỏi vì sao nữa.Đi, đi nhanh lên.
Bà vừa nói vừa ra sức đẩy cô đi về hướng ngược lại rồi vẫy vẫy tay tạm biệt, trên môi cũng không quên nở nụ cười tươi.
Cô chưa kịp nói gì đã bị mẹ mình đẩy đi.Vì vậy mà giờ cô phải vừa đi lung tung khắp nơi vừa khó chịu, miệng không khỏi lầm bầm:
-Đúng là điên thật mà.Dại gì mà đi cùng hắn ta cơ chứ, tránh còn không kịp….
-Sao vậy? Tránh không kịp ai cơ?Cô làm tôi tò mò quá.
Không một chút tiếng động tới gần cô, khóe miệng lộ ra tia cười quỷ dị.
Cô giật mình, kinh ngạc hết sức, nói mà lưỡi cứ như bị líu lại:
-Anh..anh sao biết tôi ở nơi này.? Tôi nhớ đã quan sát rất kĩ trước khi đi qua…A.
Cô” a” lên 1 tiếng vội bịt miệng mình lại, không dám nói hết câu vừa nãy.Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, rồi bỗng nhiên để sát mặt vào cô làm cô nhất thời khẩn trương:
-Anh..anh muốn làm gì? Không được đến gần.
Hắn cũng không vội, chậm rãi nhìn qua, thấp giọng nói vào tai cô:
-Dường như cô đang cố tình trốn tôi sao? Điều đấy quả thật không tốt chút nào.Đi thôi.
Hắn dứt lời, lôi kéo tay cô đi theo sau hắn.Cô ngạc nhiên, hất tay mình ra rồi khó chịu nói:
-Đi đâu? Anh muốn đưa tôi đến cái xó xỉnh nào nữa đây? Nếu có muốn sử dụng tôi để tiêu khiển thì …xin anh hôm nay hãy đừng.Tôi…không muốn để mẹ tôi biết.
Câu này vừa nói,vẻ mặt hắn bỗng nhiên phức tạp, tựa hộ đang suy nghĩ gì đó.Một lát sau hắn cười lạnh 1 tiếng rồi nhàn nhạt trả lời:
-Tôi cũng muốn dùng cô chơi đùa đôi chút nhưng….
Hắn dừng lại 1 chút rồi khinh thường nói tiếp:
-Đáng tiếc tôi giờ không rãnh rỗi như vậy.Hay là nếu cô muốn….tôi có nên suy nghĩ lại không nhỉ?
Cô bất giác lùi về sau 2 bước, đôi mắt mở to nhìn kẻ đối diện mình.
Hắn không nói gì nữa, im lặng kéo cô đi theo mình ra ngoài.Cô bị hắn lôi lên xe mà không dám nói 1 tiếng nào.Nhưng cô chợt lo lắng 1 việc, đó là cô đi thế này mẹ cô lo thì sao, còn nữa ai đưa mẹ về đây!Dường như nhìn thấu được suy nghĩ của cô, Vĩnh Phong lạnh lùng bay ra 1 câu:
-Mẹ cô biết cô đi cùng tôi rồi và sẽ có người tới đón bà ấy.Ổn rồi chứ?
Cô kinh ngạc rồi do dự gật đầu nhẹ thay cho lời cảm ơn.
Ngồi trên xe khoảng 10p thì nó dừng hẳn trước 1 quán Bar lớn cách nơi cô vừa rời khỏi không xa.
-Vào trong.
Hắn buông lời ra chỉ thị cho cô.
Boss, Anh Đúng Là Tên Khốn Boss, Anh Đúng Là Tên Khốn - Dan_Nguyen2210