Love is the hardest habit to break, and the most difficult to satisfy.

Drew Marrymore

 
 
 
 
 
Tác giả: Dan_Nguyen2210
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 30 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 623 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:47:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
ô thấy quen không? Không nên quên những thứ đó chứ! Dễ lãng quên như vậy là không tốt đâu?
Cô giật nảy mình, vô thức lùi người dần về góc tường, cố tránh xacô gái lạ mặt này.
-Cô đang cố tránh tôi sao! Được thôi, vậy cô cứ từ từ cảm thụ những thứ đã ngủ quên của cô ở đây nhé! Tạm biệt.
Vừa dứt lời, cô ta xoay người rời đi.Cô ngẩn người nhìn cô ta hồi lâu cho đến khi nghe tiếng đóng cửa ở phái tầng 1 cô mới bừng tỉnh.Cô vội lao xuống dưới, chạy nhanh đến cánh cửa.Cô cố gắng đảy cánh cửa đó ra nhưng…nó đã bị khóa từ bên ngoài.Cô sợ hãi dùng tay đập cửa, het lên:
-Mỏ cửa ra.Mở cửa ra cho tôi.Thanh Vũ cậu đâu rồi.Mở ra.
Bỗng dưng một làn khói bốc lên từ bên trong căn nhà, nó bắt đầu lan tỏa xung quanh.Cô cảm thấy ngột ngạt, khó thở.Cô vùng chạy qua cửa sổ nhưng nó cũng đã bị đóng lại từ bên ngoài.Cô vội chạy lên tầng trên nhưng nó đã bị chặn lại bởi 1 bức tường bí mật.Cô kinh hoàng nhìn xung quanh, không một lối ra, không một ai ngoại trừ cô trong căn nhà kì lạ này.Rồi 1 lần nữa làn khói đó xộ vào mũi cô, nó như ngấm vào từng vùng da của cô.Cô cảm giác như tê buốt, chân tay lạnh cóng đi không thể cử động được.Trong tình thế ấy những hình ảnh trong căn phòng đó lại lần lượt xuất hiện, ám ảnh cô.Bé gái…người phụ nữ…hạc giấy….những dòng chữ mờ nhạt…tất cả như cuốn chặt lấy cô, bóp nghẹt từng hơi thở ngày càng yếu ớt của cô.
-RẦM.
Tiếng phá cửa vang lên, cánh cửa được mở ra cùng một thân ảnh cao lớn hiện hữu trước mắt cô.
Người đó chạy nhanh đến cô, gầm lên:
-Tôi đã ra lệnh cho cô phải rời nơi đó cơ mà.Chết tiệt.
-Là..anh.
Cô khàn giọng đáp lời hắn.
Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong mắt hắn chỉ còn lại sự lạnh lùng cùng tức giận đủ để cô phải đóng băng ngay lập tức.Cơ thể cô vô lực nằm dài trên nền nhà, mồ hôi đổ đầy trên gương mặt tái nhọt trong khi cả người lại thấy lạnh buốt.Kiệt sức, mệt mỏi đã làm cô bất tỉnh ngay sau đó.Hắn nhíu mày nhìn cô rồi lẳng lặng ôm cô rời khỏi căn nhà.
Một người áo đen chạy đến về phía hắn, đưa tay định ôm lấy cô hộ hắn:
-Để tôi.
Hắn lạnh lùng trừng mắt, ra lệnh:
-Dọn dẹp chỗ này cho sạch sẽ.Và…tiến hành thu mua công ty con của tập đoàn Rency cho tôi.
-Vâng.đã rõ.
Hăn lạnh lùng đi qua nhũng tên thuộc hạ rồi lên xe chở cô về nhà.
Tới nhà cô, hắn bước xuống rồi ôm cô đi vào bên trong.Hắn chưa kịp gõ cửa đã thấy bà Tuyết xuất hiện trước cửa nhà.Bà vauwf nhìn thấy cô con gái của mình liền hốt hoảng chạy ra:
-Phương…con sao vậy? cậu…tại sao …?
Bà căng thẳng nhìn Phong.Phong khẽ gật đầu rồi nói:
-Cô ấy ốm, Vũ nhờ chấu đưa về hộ.Dì có thể để cháu đưa cô ấy vào trong rồi hỏi tiếp được không?
-Ừ Ừ.vào nhanh đi.Nhanh lên.
Hắn bước vào trong rồi theo sự chỉ dẫn của bà Tuyế ôm cô đi tới căn phòng của cô.Khi hắn thả cô xuống giường trong mắt không khỏi hiện lên vẻ lo lắng.
Thấy vẻ mặt hớt hải lo sợ của mẹ cô, hắn bèn trấn an:
-Không sao đâu.Dì đừng lo.
Rồi Phong lấy từ trong túi uần của mình ra 1 lọ thốc có màu vàng nhạt đưa tới trước mặt bà Tuyết.
-Dì hãy cho cô ấy uống thứ này khi thấy người cô ấy lạnh đi.
Nhận thấy vẻ mặt chưa tin tưởng về thứ thuốc trên tay, Phong liền bổ súng:
-Dì đừng lo.Con không hại gì cô ấy đâu.Thôi…con đi trước có gì sẽ thăm cô ấy sau.Chào dì.
Anh khẽ chào định bước đi nhưng không nén được bèn tới đứng ở đầu giường nhing người con gái đang bất tỉnh, khuôn mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt.Vài giây sau, Phong xoay người rời đi.
Ở một nơi nào đo, một cuộc nói chuyện bí mật đang diễn ra.Trong 1 căn phòng kín, vang lên tiếng lớn cùng 1 lời nói để lại:
--Anh đừng quên giao ước của chúng ta.Và mục đích...mà anh cùng tôi đến bây giờ vẫn ngồi chung trên 1 con thuyền.Hãy nhớ lấy điều đó.Tôi và anh quá khứ, hiện tai và cả tương lai mãi mãi vẫn không có quyền lựa chọn hướng rẽ khác cho cuộc đời này đâu.
Phương dần mở mắt ra, chập choạng nhìn căn phòng mình đang nằm.Cô chống 2 tay xuống ga giường để ngồi dậy.Cô tự nhủ:
-Phòng mình đây mà.Sao mình lại về được đây!
Có tiếng mở cửa, cô ngoái đầu nhìn theo.Bà Tuyết đang bưng khay đựng ly nước cùng khăn ướt đi vào phòng cô.Bà ngạc nhiên nhìn cô rồi lo lắng chạy lại phía chiếc giường cô đang ngồi vừa mắng nhẹ:
-Sao con lại ngồi dậy thế này.Nằm xuống ngay ẹ.
Cô gượng cười, lắc nhẹ đầu đáp:
-Con khỏe hơn rồi.Con không sao đâu, mẹ đừng lo.
Bà Tuyết biết tính con gái mình nên cũng không ép nó làm gì chỉ lặng lẽ xoa đầu cô rồi lấy chiếc gối em gác sau lưng để cô dựa vào.Bà nhìn khuôn mặt đã không còn tái nhợt như lúc đầu của con mình nhưng trên khuôn mặt ấy lại cảm nhận đươc sự mệt mỏi,đượm buồn trong ánh mắt của cô.Bà nhẹ thở dài 1 hơi, cười hiền:
-Con làm mẹ lo quá.Có thật là con đã đỡ đau chưa? Nói thật ẹ biết đi con.
-Mẹ ơi! Con khỏe như voi mà, mẹ nhìn nè con còn có sức chơi vật tay với Dì đấy chừ! Hì hì.
Cô tự xoa nhẹ mái tóc dài của mình, ngại ngùng nói với mẹ.
Bà cười hiền nhìn đứa con gái bé bỏng của bà, kéo cô ôm nhẹ vào lòng mình, khẽ nói:
-Con của mẹ đã lớn thật rồi, biết tự lo cho bản thần rồi nhưng mẹ vẫn còn lo cho con lắm.
Cô chôn mặt trong lòng mẹ, cố hít lấy mùi hương ấm áp, thân thuộc của mẹ mình, miệng nhỏ nhắn khẽ chu ra, nũng nụi nói:
-Đâu có.Con lớn thật rồi mà.Nhưng con suốt đời chỉ muốn ở bên mẹ mà thôi.
-Cái con bé này.Nhõng nhẽo hoài.Có bạn trai rồi mà còn làm nũng với mẹ nữa hả?
Cô tròn mắt, ấp a ấp úng đáp lời mẹ mình:
-Mẹ..mẹ à…bạn..bạn trai gì chứ? Chỉ là ….
-Chỉ là sao nào?
Bà Tuyết cười cười hỏi ngược lại con mình.
-Thôi mẹ đừng hỏi con chuyện đó nữa nhé! Nhưng con nhớ anh ta đã đưa con …
-Con cứ nói thẳng tên cậu ta ra đi, Gì nhỉ! À Vĩnh Phong phải không?Cậu trai đó bế con vào tận phòng lận đó, nó lo lắng chon con nhiều nữa.
Cô lần này kinh ngạc đến nối miệng mở lớn, chớp mắt liên tục nhìn mẹ mình nhưng bỗng bật cười lớn, xua xua tay vừa nói:
-Không thể nào.Chắc mẹ nhìn lầm rồi, anh ta mà thế á.Tên lạnh như tảng băng ngàn năm đó mà làm thế ạ.Mẹ ơi, cả đời con cũng không dám mơ tên ấy có lòng từ bi hỷ xả như vậy đâu.
Cô bĩu môi, cười nhạt khi đề cập đến hắn ta.Bà Tuyết khó hiểu nhìn cô:
-Thật đấy, mẹ nói dối con làm gì.Mẹ thấy cậu ta tốt với con đấy, vừa đẹp trai lại giàu có.gắng mà giữ cho chắc con không sau này tiếc lắm, lãng phí.
Cô đẩy nhẹ mẹ ra,càu nhàu:
-Mẹ thật là.Gìa rồi mà cứ hở 1 tiếng trai đẹp, trai đẹp.Con vì mẹ mà bị nhiễm đấy.
Bà cốc nhẹ đầu cô, rồi nói tiếp:
-Con nhóc này, mẹ như thế hồi nào.Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi.
Cô nhìn mẹ hồi lâu rồi giọng nói mang nét buồn trả lời:
-Nhưng mẹ ơi! Con muốn, thật sự muốn mẹ, Dì và con chúng ta rời đến 1 nơi nào đó thật xa sống cùng nhau..xa tất cả mọi thứ, chỉ có cuộc sống yên bình, nhẹ nhàng không được sao..mẹ…?
Ánh mắt cô dần chuyển hướng, tầm mắt nhìn xa xăm, không tiêu cự-một nét buồn không thể che dấu nổi khi nhìn vào đôi mắt đen láy ấy.
-Con gái, cả ba người nhà chúng ta sẽ đí khỏi đây như con muốn, mẹ chắc chắn đấy chỉ có điều…
Bà dừng lại 1 lát, hít sâu vào 1 hơi rồi nói tiếp:
-Vào thời gian này..không thể nào con ạ.Con cũng biết lý do rồi đấy.Cố lên con, mẹ luôn ở bên con….Con mãi mãi là con gái yêu bé nhỏ của mẹ.
Vĩnh Phong tựa lưng lên thành giường, nơi mà hắn đã quá lâu chưa nằm lên.Kể từ 16 năm trước, hắn luôn bị ám ảnh những hình ảnh ghê tởm, man rợ của ngày xưa, cái ác mộng từ quá khứ mỗi đêm cứ bám lấy vào hắn, cho đến bây giờ vẫn không thể dứt khỏi.Khi nằm trên chiếc giường ấy hắn có cảm giác sợ, sự sợ hãi chưa từng thấy được, chưa bao giờ hình dung được và cũng từ đó hắn-Vĩnh Phong chưa từng có 1 giấc ngủ đúng nghĩa, không mộng mị và hàm chứa cả sự đau đớn mà quá khứ dày vò.
-Cậu làm sao thế? Lại đang muốn làm gì nữa đây!
Luân bước vào phòng, bỏ 2 tay vào túi quần thản nhiên đi đến gần Vĩnh Phong.
Vĩnh Phong thấy sự xuất hiện của Luân, khóe môi khẽ nhếch lên tạo nên 1 đường cong hoàn mỹ, hút hồn người đối diện, lạnh nhạt đáp lời:
-Tôi đã làm gì đâu, hay là cậu hứng thú với mấy trò tiêu khiển của tôi.!
Luân nhún nhún vai, nháy mắt 1 cái với Phong:
-No No…Mình đâu biến thái giống cậu đâu.Mình là ai chứ …!
Sắc mặt Vĩnh Phong hờ hững bình tĩnh, không thể nhìn thấu được suy nghĩ của hắn. Ánh mắt hắn xa cách nhìn Khải Luân cách đó không xa, một lúc lâu sau mới nhàn nhạt lên tiếng:
-Nếu không có việc gì thì biến đi nơi khác được rồi đấy.Tôi không rãnh để cùng cậu trò chuyện.
Luân khẽ lắc đầu, thở dài 1 tiếng, bât mãn nhíu mày:
-Cậu đúng là kẻ máu lãnh mà, mình tốt với cậu bao nhiêu cạu lại lạnh lùng, nhẫn tâm với mình bấy nhiêu.
Vĩnh Phong nhìn anh ta, không nói thêm 1 câu nào nữa, chỉ yên lặng nhìn, không hề chớp mắt…
Sống lưng Khải Luân lạnh toát, vội cười cười lấy lệ, tiện tay lau lấy mồ hôi lấm tấm trên mặt mình, nhỏ giọng nói:
-Thôi thôi, không cần nhìn mình bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình thế đâu.Đi thì đi.Mình đi đây.Không cần tiễn.
-Tôi có lần nào tiễn cậu không?
Hắn lạnh lung đưa mắt nhìn Luân,thờ ơ lên tiếng.
Luân phát bực theo cái tính khó chiều của thằng bạn có 1 không hai bèn trừng mắt nhìn 1 cái rồi xoay người định rời đi.Nhưng mới chỉ được hai bước đã quay lại,hất mặt về phía Vĩnh Phong quát lên:
-Này, mình đi thật đó nhé.Đừng có mà sau này xin xỏ.
Vĩnh Phong khẽ cười lạnh, lạnh lùng thốt ra 1 từ:” cút”
Khải Luân lúc này sửng sốt, lè lưỡi rồi phóng nhanh ra khỏi phòng.Vừa chạy anh vừa thầm nghĩ:
-May mà mình chạy nhanh nếu không..aiza…chết không nhắm mắt rồi.
Tiếng di động kêu làm Vĩnh Phong khẽ mở 2 mắt, với tay lấy chiếc điện thoại màu trắng trên bàn
-Alo.
-Alo.Tôi – mẹ của Nhã Phương đây. Cậu còn nhớ chứ?
Hắn im lặng giây lát, lông mày chợt nhíu lại, đáp:
-Vâng.Vậy..dì gọi con có việc gì không?
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười cùng tiếng tranh cãi của ai đó.
-Mẹ, mẹ đưa điện thoại cho con.Mẹ ơi! Tắt di dộng đi, mẹ làm gì thế?Sao mẹ lại lấy di dộng con, trả lại con đi.
-Này, này.Để yên mẹ nói với nó coi….Alo….cậu còn nghe không?
Khóe môi của hắn khẽ co giật, khó chịu khi nghe tiếng ồn ào, bát nháo ở đầu dây bên kia.Thật sư cả đời hắn chưa bao giờ có kẻ nào dám làm vậy.Hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
-Vâng còn.
-Chiều nay cậu rảnh chứ?
-Mà có việc gì không ạ?
Hắn lạnh nhạt lên tiếng hỏi.
-Mà tôi cũng không cần biết cậu co bận hay là không, nói chung đúng 3g chiều hôm nay cậu với gia đình tôi đi chơi 1 chuyến.Đi đâu tới đó sẽ rõ.
-Nhưng …
-Không nhưng nhị gì cả..chiều gặp.Tạm biệt.
Hắn ngẩn người nhìn vào màn hình điện thoại, môi mím lại, ngay sau đó chiếc điện thoại bị ném mạnh vào tường không thương tiếc.Một lúc sau, rốt cuộc hắn đứng thẳng dậy, với tay lấy chiếc áo khoác và khẩu súng loại siêu nhỏ ở trên bàn.
Hắn chậm rãi bước xuống tầng 1, thuộc hạ 2 bên đều cúi rạp đầu lễ phép chào hắn.Hoàng Thiên tự động đi đến gần, lên tiếng hỏi:
-Thưa thủ lĩnh, ngài muốn chúng tôi làm gì ạ?
Ánh mắt lạnh băng toát ra, khóe môi hiện lên 1 nụ cười tà mị, trầm giọng ra lệnh:
-Cũng không cần.Chỉ là …
Hắn khẽ phủi nhẹ chiếc áo khoác rồi thấp giọng, lạnh lùng nói từng từ:
-Ta-cần-đi-thăm-1-người –mà-thôi.
Hoang Thiên hiểu dụng ý cúi đầu chào 1 lần nữa, rồi xoay người chỉ định cho thuộc hạ tất cả lui xuống, không một người nào có mặt ở tiền sảnh tầng 1 này.Sau đó, anh dịch người sang một bên để hắn bước đi ra cửa.
Chiếc xe dừng lại trước một quầy bán hoa nhỏ ven đường.Một người đàn ông cao lớn đeo chiếc kính râm bước xuống xe đi vào bên trong tiệm hoa.Một người phụ nữ con đang bận tâm chăm sóc cho từng loại cây cảnh, loài hoa khác nhau không hề nhận thấy sự có mặt của 1 người lạ trong tiệm hoa của mình.
-Chào –Dì- An.
Người phụ nữ chợt giật mình, ngẩn người rồi xoay đầu nhìn người ở sau lưng mình.Người ấy mở chiếc kính râm ra, hắn ngũ quan thâm thúy, mang 1 cảm giác lạnh lùng, hơn nữa thân hình cao như người mẫu, cho dù tùy tiện đứng cũng lộ ra vẻ anh tuấn, ưu nhã, toàn thân cao thấp phát ra 1 cỗ hàn khí, vương giả khó một ai có được.Dì an lùi người về phía sau, tay vịn vào mép bàn, lắp bắp lên tiếng:
-Trịnh..Trịnh Vĩnh Phong.Sao cậu..
Hắn khẽ nhếch môi cười lạnh, hướng về người đối diện thản nhiên nói:
-Là tôi.Tôi nghĩ bà cũng không đến nỗi không nghĩ tôi sẽ đến tim bà chứ!
Hắn im lặng 1 chút rồi tiếp tục tiếp lời:
-Qủa thật bà nhập vai thật tốt đến cả tôi cũng khá ngạc nhiên vì cách diễn của bà đấy.
-tôi…tôi…
Dì An nhíu mày, đáy lòng bất an, tràn ra sự nghi hoặc.
Hắn quan sát từng biểu hiện trên nét mặt của bà rồi thư thái ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh,lên tiếng:
-Đừng quá lo lắng ra mặt như thế.Tôi…không có ý muốn đến đây để làm gì bà đâu.Yên tâm đi.Thật ra thì tôi…cũng muốn làm gì đó nhưng phải làm sao nhỉ? Tôi có thứ đồ chơi vui hơn bà mất rồi.
Hắn đứng dậy, chậm rãi bước gần đến bà, ghé sát vào tai, thì thầm nói:
-Thật đáng tiếc.
Dì An hất tay tránh khỏi vòng vây *** của hắn, quát lên:
-Rốt cuộc cậu muốn biết điều gì? Đã 16 năm, cậu không thể từ bỏ cho chúng tôi ư! Nó làm gì nên tội với cậu?
Hắn khẽ cười lớn rồi đột nhiên nghiêm mặt, gằn từng chữ nói:
-Tôi muốn biết nơi ở của bà ta-Trần Phương Nghi, Chị gái của bà.
Bà mở tròn 2 mắt, kinh ngạc, hoang hốt lắp bắp đáp:
-Cậu..chắc cậu phải biết rằng chị gái tôi đã mất cách đây từ lâu rồi.Chị ấy.đã…
-Tôi biết điều đó.Nhưng tôi cũng biết 1 điều.BÀ-TA-VẪN-CON-SỐNG.
-Không…..không thể.Chị ấy đã chết.Điều đó là sự thật.Cầu xin hãy thả nó ra, đừng đến gần nó.Nó không có tội tình gì, nếu có hãy trừng phạt những kẻ làm cha làm mẹ như chúng tôi là đủ tại sao cậu?
Hắn lạnh lùng nhìn vao người phụ nữ đang khóc lóc, quỳ xuống cầu xin hắn.Hắn ngồi xuống, kề sát gần bà, trầm giọng nói:
-Vậy …tại sao bà không tự hỏi tôi và em gái tôi như thế nào? 16 năm…tôi nhơ rằng tôi và nó cũng đã cầu xin như vậy nhưng..cái điều dã man ấy vẫn xảy ra.
Bà cố bấu víu lấy gấu áo của hắn, nấc nghẹn nói:
-Chúng tôi đã sai, xin lỗi, thật sự xin lỗi.
-Việc bà có nói hay không chỉ là sớm hay muộn mà thôi.Và cô ta…tôi không đảm bảo được điều gì…
Hắn vẫn thờ ơ như cũ.
-Gặp lại bà sau.Tạm biệt.
Bà thở hổn hển, mắt ướt nhòa vì nước mắt, đau đớn nhìn người thanh niên đó đi ra khỏi tiệm hoa của mình.Chính bà, hay chính là sự độc ác, vô nhân tính của cả 3 người họ vào 16 năm trước là lý do ối thù hận nối tiếp ngày hôm nay.
Chiếc xe thể thao màu trắng chạy với tốc độ kinh khủng, vượt qua tất cả các chướng ngại vật ở phía trước rồi đột ngột thắng phanh gấp ở trước cửa nhà số 169.Một người bước xuống xe đã làm bao ánh mắt đổ dồn về phía có sự xuất hiện bất ngờ của người ấy.Không ai khác đó là Vĩnh Phong.Hắn cởi ái khoác ngoài rồi vắt lên tay phải, chiếc áo sơ mi màu đen chỉ cài 3 nút làm lộ ra khoảng ngực săn chắc, mê hoặc đối phương.Hắn sở hữu một khuôn mặt đẹp không tì vết, nét lạnh lùng phảng phất trên con người đó.Những bước chân chậm rãi, thong thả đi về phía trước cùng ánh mắt lạnh băng luôn ngự trị ở hắn.Những người đi đường đều dừng lại, hét lên khi không thể chống lại được sự mị hoặc đầy mê lực của một người đàn ông cực kỳ tuấn tú,hiếm có trên đời như vậy.Hắn uể oải tựa người lên cánh cửa gỗ rồi lười nhác đưa tay ấn chuông.
-Dinh dong.dinh dong…
Có tiếng nói đáp lại vọng ra từ bên trong:
-Tới đây.tới đây.Ai…
Phương vội vã chạy ra mở cửa nhưng chưa nói nốt từ”ai vậy?” thì đã khựng người lại, há hốc miệng không nói được câu nào nữa.Vĩnh Phong khẽ di chuyển chân đứng đối diện với cô, khóe môi khẽ nhếch lên, nhàn nhạt nói:
-Sao vậy? Bất ngờ khi thấy tôi hay là thất vọng khi tôi hiện diện trước mặt cô thế này?
Cô “a” lên 1 tiếng, cố nuốt nước bọt rồi hắng giọng đáp:
-Anh…anh tới đây làm gì? Có ai bảo anh tới đâu!
-Thật là cô không muốn gặp lai tôi đó chứ? Thật làm tôi buồn quá đó.
Hắn vờ thất vọng, tiến tới nói sát bên vành tai cô.
Cô giật mình, nhanh chóng rụt cổ lại, lắp bắp nói:
-Có phải anh tới đây theo ý mẹ tôi không? Tôi…tôi xin lỗi nhưng không cần nữa đâu, bà ấy đi rồi mà tôi cũng không chào đón sự xuất hiện của anh ở đây.Anh…anh đi đi cho.
Vừa nói cô vừa lấy tay lau vội những giọt mồ hồi lấm tấm trên khuôn mặt giờ đã hồng lên vì bối rối của mình.
-Haha…
Hắn bật cười thành tiếng, lơ đảng đáp lời cô:
-Nhưng tôi lại không muốn đi thì làm thế nào đây?Thật có lỗi với sự mong đợi của cô quá.
Hắn dừng lại quan sát từng biểu hiện trên gương mặt nhỏ nhắn của cô rồi trầm giọng, thờ ơ lên tiếng:
-Tôi..sẽ bù đắp cho cô món quà khác thú vị hơn thay cho sự thất vọng, mong đợi đó của cô.Được chứ?
Cô bát giác rùng mình, hai tay dù cố nắm thật chặt đến nỗi những ngón tay của cô đã bấu đến bật máu nhưng vẫn không kìm lại được sự run rẩy mà cô đang nhận lấy vì hoảng sợ.
-Ai tới vậy con? Ồ là cậu à.Vào đi sao cả 2 đứa lại đứng như trời tròng ở của vậy!
Bà Tuyết từ phía nhà bếp đi ra phòng khách lien thấy thân ảnh cao lớn của một người ở phía cửa đã nhanh chóng nhậnra đó là ai.
Khóe môi của hắn lộ ra một đường cong còn sâu hơn cả lúc đầu, khẽ lên tiếng:
-Dì ạ, con cũng muốn vào nhưng …
Ánh mắt hắn chợt đảo qua người cô, cười thích thú.Nó làm cô sực tỉnh, vội xua xua tay về phía mẹ mình, cười gượng nói:
-Đâu có, con đang định đưa anh ấy vào trong mà.Vào …vào thôi.Đứng đó làm gì.
Boss, Anh Đúng Là Tên Khốn Boss, Anh Đúng Là Tên Khốn - Dan_Nguyen2210