Bi kịch trong cuộc đời không phải là ở chỗ không đạt được mục tiêu, mà là ở chỗ không có mục tiêu để vươn tới.

Benjamin Mays

 
 
 
 
 
Tác giả: Dan_Nguyen2210
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 30 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 623 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:47:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ó kịch vui để xem rồi.Không ngờ lại nhanh đến thế.Theo lời của Linh Chi tối nay thì Thanh Vũ-con người đó quả thật có rất nhiều điều cần để tâm.
Linh chi không ngờ rằng chính những lời nói vô tư của cô trong bữa ăn tối hôm nay cùng Tô Kiệt lại là bệ phóng cho kế hoạch mới cho trò chơi này của hắn.
Phương thức dậy vào 5g sáng hôm sau.Cô cứ ngồi trên giường, đưa mắt ngắm nhìn cảnh vật ở bên ngoài qua cửa sổ.Cô như bị bó buộc trong không gian nhỏ hẹp, ngột ngạt này.Đừng nói là cô mà ai cũng không thể thở nổi khi ở trong căn phòng lạnh lẽo này.Cánh cửa được mở ra rồi một thân ảnh chậm rãi bước đến gần cô.Phong nhìn cô hồi lâu rồi trầm giọng nói:
-Cô sẽ đi cùng tôi đến buổi tiệc tối hôm nay.
-Là sao.
Cô ngạc nhiên hỏi hắn.
Hắn lạnh lùng đáp lời cô:
-Cô chỉ cần biết thế là đủ.
Hắn dứt lời liền xoay người rời đi không nói thêm lời nào.
Cô không ngờ rằng bữa tiệc này lại được tổ chức vào nữa đêm.Đúng 12g, cô cùng hắn đi dự tiệc dạ hội như lời hắn.Cô sóng vai cùng hắn bước vào bên trong.Hắn khoác trên người một bộ le màu xám tuyệt đẹp, từng centimet như được ướm lên người chỉ dành ột mình hắn.Vóc dáng cao lớn, gương mặt vô cùng hoàn hảo cùng hàn khí toát ra từ chính con người đó.Chính điều đó càng làm cho hắn trở nên đẹp một cách lạ thường như bây giờ.Còn cô từ một con người không bao giờ biết làm đẹp cho bản thân bỗng dưng sau 2 tiếng đồng hồ vật lộn cùng những nhân viên từ thợ làm tóc, nhà thiết kế thời trang.v.v.. tất cả họ đều là những người nổi tiếng nhất nhì thế giới đã giúp cô lột bỏ cái vỏ của 1 con vịt tầm thường trở thành một mỹ nữ với đôi mắt to tròn, đen láy – điểm nhấn trên gương mặt như búp bê của cô.Bên cạnh hắn, cô như một nàng công chúa với một vẻ đẹp thanh thuần, trong sáng mà ai cũng muốn có được.Với sự kết hợp của chiếc váy màu xanh nhạt càng làm cô nổi bật hơn trong buổi tiệc này.Khi hai người vừa đặt chân vào phòng khách của ngôi biệt thự đó cũng là lúc tất cả những người trong phòng lúc đó bỗng dừng lại hết thảy tất cả 1 cách lạ thường, một không gian tĩnh lặng đến kinh người bỗng chốc bao phủ nơi này.
-Ồ…Ai đây?Phong tổng sao?
Giọng nói của một người đàn ông phát ra từ phía sau 2 người.
Khi cô quay đầu lại để xem là ai bỗng cô giật mình, sợ hãi nhìn kẻ đối diện mình.Đó không ai khác đó chính là Khắc Quân.Tại sao anh ta lại ở đây.Mọi người trong đại sảnh bỗng chốc như cảm nhận được điều gì đó bất ổn ở hai người vì vậy họ lùi dần vào trong một góc của đại sảnh.
-Không cần phải lo sợ như thế đâu!-Phong lên tiếng.-Tôi nghĩ cậu cũng không phải hạng người có sở thích phá hỏng những bữa tiệc dạ hội như đêm nay nhỉ?
Khắc quân cười lạnh 1 tiếng, ánh mắt hướng đến Nhã Phương đang đứng bên cạnh.
-Đúng vậy.Tôi sao lại là 1 kẻ không biết điều như thế! Phong tổng nói rất đúng, các vị hãy vui vẻ lên chứ!
Mọi người trong hội trường ai nấy đều lo lắng, muốn lui về không đủ bản lĩnh để đem cái mạng của mình cá cược trên bàn cân của 2 thế lực này.Nhưng một điều họ hiểu rõ đó là không thể chống lại được câu nói như 1 mệnh lệnh đưa ra này vì vậy tất cả đều cố gắng gượng cười rồi cũng cố hết sức để có thể bình thường dự tiệc như cũ.
Cô không dám đứng gần hắn bèn cố ẩn mình vào trong góc khuất của hội trường.Hắn dù đã phát hiện ra cô đã tự ý rời đi từ lúc đầu nhưng không hề có ý định bắt ép cô phải ở bên hắn.Cô cảm thấy điều kì lạ đó từ nụ cười lạnh của hắn khi đã định vị được cô đang ở đâu.
Cô bắt đầu quan sát quang cảnh của bữa tiệc xa xỉ này.Nó được tổ chức ở một nơi còn nguy nga, hào nhoáng y hệt như một cung điện.Một hội trường với không gian vô cùng lớn, bên trong đại sảnh tràn ngập ánh đèn lớn, nhỏ.Xung quanh đại sảnh ánh đèn sáng choang, mọi người đều ăn mặc hết sức lộng lẫy và quyến rũ.Cô ghét cái cảm giác ngột ngạc khi tham gia những buổi tiệc như thế này-một buổi tiệc dành cho những kẻ dùng người để tiêu khiển.Cô ngồi trên 1 cái ghế gần bên cửa sổ, nơi duy nhất cô có thể cảm nhận được không gian của sự sống, sự yên bình trong tâm hồn.
-Nhã Phương!
Cô nghe tiếng ai gọi mình ở phía sau vội quay lại xem.Cô ngạc nhiên, đứng dậy chạy đến ôm lấy người đó:
-Tôi không ngờ lại được gặp lại cô đấy, Ngân Bình.
Cô hớn hở, vui mừng nói.
Ngân Bình vỗ nhẹ vào vai cô, mỉm cười rồi giả vờ than nhẹ:
-Cô có cần vui mừng đến nỗi ôm tôi chặt đến không thở nổi vậy không?Tôi còn chưa muốn chết đâu đó!
Phương cười cười, lườm Ngân Bình 1 cái rồi thả tay ra.
-Sao cô lại ở đây? À….lúc nãy tôi nhìn thấy anh ta, người đi cùng cô lúc truosc đó.Cô đi cùng anh ta?
-Đúng rồi.Tôi luôn đi cùng anh ấy mà.Hì hì.
Ngân Bình khẽ cười, nhìn cô đáp.
-Còn cô thì sao? Cũng đi với người hôm trước sao?
Nghe vậy, tâm trạng Phương nhanh chóng chùn xuống, thở dài rồi gật đầu ra chiểu đúng như Ngân Bình nói.Ngân Bình thấy cô hình như không muốn nhắc đến hắn liền huých nhẹ cánh ta cô, cười tươi:
-Thôi.Không cần để tâm đến chuyện đi cùng ai nữa.Tôi cũng không biết nói chuyện với ai cho đỡ nhàm chán đây.Thấy cô ở đây là tôi vui lắm rồi.
Cô cũng cười theo Ngân Bình.Hai người nhận hai ly rượu từ người phục vụ rồi cùng nhau nói chuyện tâm tư của mình.Với cô, Ngân Bình tuy là một người mới quen nhưng không hiểu sao cô lại có cảm giác vô cùng an toàn và vui vẻ khi được nói chuyện với cô ấy.Cô ấy quả là một mỹ nữ cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ.Nụ cười luôn luôn xuất hiện trên môi cô ấy nhưng đối với Phương, cô lại thấy đó không phải con người thật của cô gái này.Đang trò chuyện vui vẻ đột nhiên Ngân Bình bỗng nghiêm túc nói vào tai cô:
-Tôi khuyên cô không nên tiếp xúc với Khắc Quân.Có được cô hãy cố tránh ngừơi đàn ông ấy càng xa càng tốt.
-Tại sao?
Theo bản năng, cô vội hỏi lại Ngân Bình.
Cô ấy không trả lời câu hỏi ấy mà chỉ cười nhẹ, một nụ cười phản phất nét buồn dai dảng của một con người.Cô ấy bước đến gần cô rồi nói:
-Tạm biệt.Mong cô và tôi sẽ gặp nhau nữa.Bảo trọng.
Cô đứng bất động như thế cho đến khi bóng dáng của cô gái ấy khuất đi không tìm thấy được.Cô vô cùng bất ngờ với lời cảnh báo của Ngân Bình.Qủa thật đó là một người hết sức nguy hiểm nhưng tại sao cô ấy lại nói với cô về điều này.Cô với người đàn ông ấy sao có thể tiếp xúc với nhau.Và lý do vì sa cô ấy dù biết nguy hiểm khi ở gần con người đó nhưng vẫn ở bên hắn, vẫn có thể tươi cười như bình thường.Ngân Bình –cô gái này thật sự là con người như thế nào?
-AAAAAAAAAAAAAAAAA…
Một tiếng hét thất thanh vang lên trong hội trường rồi lần lượt tất cả mọi người đều hét lên, hoảng loạng chạy nhanh ra khoi đại sảnh.Cô đứng bật dậy, nhìn xung quanh xem đang xảy ra chuyện gì.Mọi người cố xô đẩy nhau, tim những chỗ khuất hay nấp mình đàng sau những bữa tường, bình hoa lớn hay đàng sau những bậc thang….Tiếng súng đột ngột vang lên không ngớt, nó phát ra liên tiếp và dương như cùng nhắm vào một mục tiêu duy nhất …..
-Là hắn.
Cô lắp bắp nói khi nhận ra người đang đứng giữa hội trường.Chính là Trịnh Vĩnh Phong.
Hai tay của hắn đang cầm 2 khẩu súng bắn ra khắp nơi, ở mọi ngóc ngách trong hội trường.Cô hoảng sợ, hét lên rồi bỗng nhiên bị một cánh tay kéo đi.Cô quay đầu lại thì bât ngờ khi nhận ra đó là Khắc Quân.Anh ta khẽ cười, dùng ánh mắt sắc lạnh đảo mắt nhìn cô.Cô sực tỉnh, cố sức vùng vẫy thoát ra nhưng không thể, hắn quá mạnh so với cô.Anh ta đột nhiên trầm giọng nói vào tai cô:
-Cô dám chống cự tôi ư? Tôi chỉ là muốn cô quan sát người đàn ông mà cô đi cùng có năng lực như thế nào để đối phó nổi với 30 tên sát thủ chuyên nghiệp mà thôi! Thú vị lắm đấy.
Cô rùng mình, ngây người nhìn chằm chằm vào anh ta.Cô không dám phản kháng lại nữa, để xem anh ta đang muốn cô nhìn thấy điều đáng sợ gì.
Những tiếng thét chói tai của những vị khách xen lẫn mùi máu tươi.Xác người bị trúng đạn nằm rải rác trên sàn nhà, máu người loang lổ, men ra khắp nói.Một mùi tanh nồng vây *** xung quanh không gian này.Cô dùng hai tay giữ chặt miệng mình để tiếng hét kinh hoàng ấy không bật thốt.Nước mắt cô chảy dài, thấm ướt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.Một cảnh tượng kinh hoàng diễn ra ngay trước mắt cô.
-Sao vậy? Tôi nghĩ cô sẽ hứng thú với những thứ này chứ?- Khắc Quân mỉm cười nhìn cô rồi nói tiếp- Hắn ta quả là rất có năng lực nhỉ, những tên sát thủ đó thật là ngu ngốc.haiz…
Cô hoảng sợ lùi dần về phía sau, cả người cứ run bần bật không thể nào kìm lại được.Cô bị hắn kéo lại, cả người chúi thẳng sát lan can để nhìn xuống toàn cảnh.
-Đừng thế chứ? Cô như vậy làm tôi mất vui đấy! Tôi chỉ muốn chơi thứ đồ chơi của hắn ta xem thử có tốt không mà thôi.
Hắn nói qua kẽ răng, thanh âm trầm đục đến khiếp sợ.Hắn nhìn cô với ánh mắt thích thú rồi nói tiếp:
-Tôi cho cô biết 1 bí mật nhé, đừng nói với ai đấy!
Cô hoảng sợ tránh né ánh mắt của hăn.Đôi lông mày cô chợt nhíu lại, gương mặt không còn giọt máu, miệng lắp bắp kêu không thành tiếng:
-Thả…thả tay…tôi…đau quá…thả….
Hắn bỏ mặc lời của cô rồi quay đầu nhìn xuống phía dưới.Lông mày hắn khẽ nhướng lên tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi lại bắt đầu trầm tĩnh và cuối cùng dừng lại đó là sự phẫn nộ in hằn trên mắt hắn.Hằn gằn từng chữ:
-Tôi rất thích máu.Và đặc biệt là máu của hắn.
Hắn nói đồng thời tay vừa chỉ đến Vĩnh Phong –người đang bị ám sát phía dưới.Qủa thật lúc này, cô không hề nhìn thấy được sự sợ hãi, lo lắng nào trên gương mặt của Phong.Một sự bình thản, ung dung đến kì lạ, nó hiện lên sự thích thú như hắn đang tham gia một trò chơi nào đó. Những tên sát thủ dường như bị phản công lại liên hoàn không cách nào tránh khỏi.Bên cạnh hắn có hai người và 1 trong số đó cô nhận ra đó là Hoàng Thiên.Cả 3 người như đang hợp tác chơi cho hết trò chơi này.ánh mắt hắn tỏ re nhàm chán khi thấy từng tên sát thủ chết dưới nòng súng của hắn.
Khoảng không gian của hội trường giờ phút này không còn tồn tại 1 chút gì bộc lộ ra ở đây chỉ 10p trước đó là nơi diễm lệ như thế nào, còn giờ đây toàn bộ nơi này chỉ toàn là xác người và mùi máu tanh ói.Không lâu sau, Phong ném 2 khẩu súng cho Hoàng Thiên rồi lạnh lùng nói:
-Thật nhàm chán.Đem mấy cái xác thối này thiêu rụi cùng cái hội trường này đi.
-Vâng.Thưa ngài.
Hia người bên cạnh hắn lúc nãy cúi đầu đáp.
Sau đó, Phong nhìn lên 2 người đang đúng ở lan can tầng 2, lạnh giọng nói:
-Mùi máu của thuộc hạ của anh thật là thối.Nếu muốn tiếp tục chơi hãy chọn kẻ nào thơm hơn ấy.
Khắc Quân tựa người lên lan can, nói giọng châm chọc:
-Ồ, vậy sao! Làm thất vọng Phong tổng mất rồi.Thật đáng tiếc.Lần sau sẽ chọn kỹ hơn…
Khóe môi Phong hiệ lên một nụ cười mỉa mai, thong thả nói:
-Và lần ấy cũng chính là máu của anh được dùng để cống hiến cho tôi.Thật mới lạ đấy.Tôi tò mò máu anh có thơm hay là thối như những kẻ sát thủ ấy nhì?
Khắc Quân chậm rãi bước xuống cầu thang không quên kéo cô cùng đi.Đi hết các bậc thang, Vĩnh Phong nhíu mày lên tiếng:
-Có lẽ đã đến lúc anh trả lại món đồ chơi của tôi rồi đấy.Tôi không quen cho kẻ nào mượn đồ chơi của mình dù là tôi đã chơi chán nó rồi.
Khắc Quân cười ha hả 1 tiếng, liếc mắt nhìn cô rồi nhanh chóng đẩy cô về phía Vĩnh Phong đang đứng.Hắn giả vờ như buồn rầu,nhỏ giọng nói:
-Đồ chơi đó tôi chưa chơi đến mà.Chán thế!
Cô sợ hãi, bước nhanh về phía Vĩnh Phong nhưng lại chợt khựng lại khi nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy.Hắn thấy vậy, trầm giọng ra lệnh cho cô:
-Đến đây.
Dù câu nói đó rất nhỏ nhưng nó lại làm cô càng hoảng hơn, vội chạy nhnh đến bên cạnh hắn.
Đúng vào lúc bước chân cuối cùng của cô đến bên hắn thì bên tai cô vọng lại tiếng” cạch”.Cô vội xoay đầu nhìn sang nhưng đột nhiên lại bị 1 cánh tay rắn chắc kéo về phía trước.Vĩnh Phong ép đầu cô dựa sát vào ngực mình, không hề có ý định cho cô chứng kiến việc đang xảy ra.Cô bất ngờ về hành động đó của hắn, nhưng sụ tò mò lại thúc giục cô vì vậy cô cố hết sức xoay đầu lại để xem.Vừa nhích đầu ra được cô chợt đứng lặng người, hơi thở nặng nề theo từng giây.Ba người đàn ông đang chỉa súng về phía nhau, anh mắt chứa sự chết chóc.Khắc Quân đang giơ súng định ở vùng thái dương.Nhìn chếch sang bên phải, cô lại thấy được Hoàng Thiên-người trợ lý của Vĩnh Phong tay cầm súng chỉa thẳng lên đầu của Khắc Quân.Bất ngờ Khắc Quân cười to, nhìn khinh thường Vĩnh Phong:
-Thôi.Tôi cũng thấy nhàm rồi.Không chơi nữa.
Dứt lời, hắn bỏ súng xuống rồi tiến sát đến cô.giờ cô đang đứng bên cạnh Vĩnh Phong nhờ sự cố gắng hết sức để thoát ra vòng tay của hắn.Khóe môi Khắc Quân khẽ nhếch lên, lạnh lùng nhìn cô.Một ngón tay của anh ta khẽ đưa lên lướt nhẹ lên phiến môi mỏng của cô.Cô hốt hoảng hất tay hắn ra rồi dịch nguoif về phía sau.Nhưng cô chợt giật nảy mình khi phát hiện bàn tay mình đang có một luồng ấm áp, quen thuộc nắm lấy tay mình.Đó là Vĩnh Phong.Cô nhìn hắn khó hiểu nhưng không cách nào cô có thể hỏi hắn vì sao làm vậy.Hắn bất ngờ lấy khẩu súng trên tay Hoàng Thiên rồi hướng về phía Khắc Quân, gằn từng chữ:
-Tôi-ghét-nhất-kẻ-nào-chạm-vào-vật-nuôi-của-tôi.
Lời nói sặc mùi chết chóc, viên đạn đột ngột được bắn ra và lao đến Khắc Quân.Một dòng máu đỏ tươi loang lổ, lan ra từ bả vai xuống phía dưới.Bộ ple màu trắng giờ đã dính đầy màu của máu.Nhưng trên khuôn mặt ấy không hề tỏ ra 1 chút gì đau đớn mà ngược lại là 1 nụ cười man rợ vang vọng khắp hội trường.
-Thật thú vị.Cô quả là 1 đồ chơi mới lạ.Haha.
Hắn nói dứt lời, cười lạnh một tiếng sau đó xoay người bỏ đi.
Cô mím chặt môi nhìn bóng dáng của Khắc Quân cho đến khi khuất hẳn.Chợt Vĩnh Phong lên tiếng:
-Dọn dẹp đống rác thải này đi.Còn các vị….
Hắn nhìn sang những vị khách còn chưa hoàn hồn sau vụ việc lúc nãy, giọng lạnh băng:
-cũng đến lúc phải về rồi đấy!
Vừa nghe vậy, tất cả mọi người nhanh chân, xô đẩy lẩn nhau để chạy ra khỏi hội trường.Chỉ còn lại cô và hắn.Cô cứ đứng như vậy, không dám lên tiếng.Hồi lâu, hắn kéo tay cô lôi ra ngoài.
Cô bị hắn ném lên xe 1 cách thôi bạo rồi hắn cũng ngồi vào phóng xe đi.
-Cậu bị thương rồi kìa! Điều đó làm tôi khá buồn lòng đấy!
Giọng nói mang ý mỉa mai của 1 người đàn ông vang lên trong căn phòng.
-Vậy sao? Thật sung sướng khi vương tử của tổ chức Lãnh Huyết lại quan tâm đến tôi như vậy.
Tô Kiệt xoay người trên chiếc ghế để nhìn thẳng vào kẻ đang nói chuyện với mình.
-Haha…Nhưng như vậy trò chơi này mới vui hơn chứ? Phải Không em trai của ta…haha
Trên xe không ai nói 1 lời nào.Chiếc xe dừng lại trước cổng của ngôi biệt thự màu trắng.Cô định bước xuống xe nhưng bị câu nói của hắn níu giữ lại:
-Sao cô không hỏi tôi bất cứ điều gì?
-Chỉ vì tôi không muốn.
Cô bình thản đáp lời hắn.
Hắn đột nhiên ép sát người vào cô, thì thầm vào tai cô:
-Cô biết không?Bỗng nhiên tôi lại muốn thay đổi cách của mình.
Hắn dừng lại 1 lúc rồi nhìn cô thích thú, nói tiếp:
-Tôi muốn cô không những phải ở bên cạnh làm đồ chơi của tôi mà còn phải yêu-tôi-thực-sự..
Hắn nhấn mạnh 4 từ cuối cùng.Cô theo đó rùng mình, hoảng sợ, vội mở cửa lao ra khỏi xe.Hắn cười lạnh nhìn cô chạy đi trong hoảng loạng.
Hắn thong thả bước ra khỏi xe, móc từ trong túi một bao thuốc lá.Phong châm điếu thuốc lên rồi khẽ rít 1 hơi, nhả 1 làn khói mờ nhạt lan tỏa trong không khí.Tiếng điện thoại vang lên phá vỡ sự im lặng lúc này.
--Thưa ngài, số cổ phần đã được tung ra thị trường như ngài nói và người đại diện cho Khương Tuấn đang bắt đầu thu mua số cổ phần đó. Bên phía công ty con trực thuộc tập đoàn viễn thông Rency thì quả đúng như ngài dự đoán họ đã có lệnh triệu tập tất cả những kẻ trong tổ chức ngầm ấy để khởi động kế hoạch đó.Thưa giờ chúng ta nên làm gì ạ?
Hắn im lặng giây lát,lạnh lùng chỉ đạo:
-Tung ra tiếp số cổ phần cho đến khi tên Kate đó chiếm giữ 40% cổ phần công ty.Sau đó hãy phong tỏa lại mọi ngân hàng đang nằm trong tay …
Hắn dừng lại câu nói, ánh mắt hắn không khỏi cười mị, trên khóe môi nở 1 nụ cười như có như không.
-Kẻ-đứng- đằng- sau –thật-sự-của- những- kẻ-đó.Và tôi muốn xem thử kế hoạch đó được chúng bắt đầu như thế nào?
Hắn lạnh lùng nói ra từng từ, từng chữ.
-Vâng.
Cuộc gọi kết thúc, hắn đứng dựa lưng vào cửa xe, đưa điếu thuốc lên miệng rít mạnh 1 hơi, ánh mắt nhìn những tàn dư của điếu thuốc từ từ, chậm rãi rơi xuống.Đôi mắt thoáng lên một nét buồn ẩn giấu khó ai có thể nắm bắt được.Nhưng cảm xúc ấy chỉ thoáng qua trong chốc lát rồi biến mất nhanh chóng, khuôn mặt lạnh lùng cố hữu lại trở về như trước.Hắn vứt điếu thuốc đi, dùng mũi giầy dập tắt điếu thuốc rồi chậm rãi bước vào bên trong.
Bữa tối trong căn biệt thự diễn ra trong im lặng như thường ngày mà nó có nhưng chỉ khác 1 điều đó là hôm nay có thêm sự hiện diện của chủ nhân nơi này.Hắn thư thái nâng 1 ly rượu chạm nhẹ vào môi, từ tốn nếm từng món ăn trên bàn.Hắn ăn rất ít dừng như chỉ để thử xem mùi vị mà thôi.Cô ngần ngại đưa mắt liếc nhìn hắn rồi nhanh chóng cụp mắt xuống bàn tỏ ra mình đang chăm chú vào việc ăn tối mà thôi.Cô tò mò nhìn hắn thêm 1 lần nữa nhưng không ngờ lại thấy hắn đang quan sát cô.Hắn nhìn cô rất lâu, không có ý giấu diếm việc đó.Hành động của hắn làm cô bất giác nhớ lại toàn bộ cảnh tượng lúc ngồi trong xe với hắn.Cô bối rối, cụp mi mắt xuống không dám nhìn lên..
-Ngẩng đầu lên.Tôi không muốn nói chuyện với 1 người suốt ngày cúi mặt xuống đất.
Hắn thờ ơ nói.
-Tôi…tôi không làm, không phải tôi.Thật sự không phải…
Hắn khẽ nói vào tai cô:
-Ừ! Không phải cô.giờ nằm xuống đi.
Cô tự giác nghe lời nằm xuống nhưng mắt vẫn mở to nhìn lên trần nhà, nước mắt không ngừng rơi xuống.Ánh mắt hắn trở lại như lúc đầu, lạnh băng đảo qua người cô rồi trầm giọng nói:
-Nhắm mắt lại, nghỉ ngơi cho tôi.
Giọng nói hắn lạnh băng nghe ra càng đáng sợ.Cô đưa mắt nhìn về phía hắn rồi khiếp sợ, người theo thế mà run lên cầm cập.Hắn cười lạnh, tiếng cười lạnh y như băng:
-Tôi không làm gì cô đâu.giờ ngủ đi.
Dứt lời, hắn xoay người bỏ đi.Cô thừ người ra hồi tưởng lại những gì nhìn thấy trong giấc mơ, thật kinh hoàng.Cô tự nhủ:
-Nó không có thực chỉ là mơ mà thôi.Nhưng…sao mình lại có cảm giác nó thật đến vậy…
-Anh..anh đừng buông tay..đừng….aaaaaaaaaaaa
Cô bất chợt nhớ lại lời van xin của cô bé đó…..Cô sực nhớ ra chi tiết cậu bé gọi tên bé gái đó ….
-Gì nhỉ? Tên cô bé đó là gì…Nhi…đúng rồi, Nhi…Nhưng tại sao cái tên ấy lại xuất hiện đến 2 lần trong giấc mơ của mình…
Phương cố nhớ lại những hình ảnh mình mơ thấy nhưng mãi vẫn không nhớ ra gì thêm nữa.Nó dùng lại ở cái tên đó:Nhi….Đó là ai? Sao cô lại nhớ đến cái tên đó…Cô cũng không hiểu vì sao, mỗi khi cô nhắc đến cái tên này lòng cô lại thấy đau xót, nước mắt lại rơi không kìm được.Cô tự trấn an mình:
-Mình không nên suy nghĩ về điều này nữa.Nhắm mắt ngủ một giấc sẽ quên thôi.
Cô thở nhẹ ra, rồi cũng nhắm mắt không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.Phong nhẹ nhàng mở cửa phong ra rồi đi đến giường cô.Hắn đưa tay lên trán xem cô đã hạ sốt chưa, khi yên tâm cô đã đỡ sốt rồi mới xoay người rời đi.Vừa nghe tiếng đóng cửa, Phương liền mỏ mắt ra, khó hiểu vì hành động của Phong.Phong trở về phòng mình, thả người xuống chiếc ghế sopha, môi mím lại 1 đường, mắt khẽ nhắm lại.
-Anh à! Anh đi đâu vậy? Em tìm anh rất lâu mà không thấy anh đâu cả! em bị dì đánh vào mông đau lắm.Huhu.em muốn tìm anh nhưng anh đi mất rồi.
Cô bé mếu máo xà vào lòng cậu bế, khóc thút thít.Cậu bé ôm chặt bé gái vào lòng rồi ôn nhu vỗ về:
-Lần sau anh sẽ không biến mất mà không nói trước với em nữa.Được không nào? Em còn đau không?
Cô bé lắc lắc đầu rồi mỉm cười nói:
-Em dũng cảm lắm nhé! Dì đánh mà em không khóc đâu.anh ơi! Anh hứa với em cái này nha?
Cậu bé cười hiền nhìn bé gái:
-Ừ.Em nói đi, việc gì anh cũng hứa!
-Anh…nếu có việc ấy xảy ra anh sẽ vẫn ở bên em chứ?
Cô bé tròn mắt nhìn cậu bé.Bé trai ấy cười lớn rồi vỗ nhẹ vào đầu cô bé:
-Ừ.Nhất định như vậy.Anh hứa.Dù anh không hiểu em đang ám chỉ điều gì nhưng anh nhất định hứa với em.Từng giây từng phút em vẫn cần anh, anh sẽ mãi ở bên em.
Phong chìm vào những hồi ức đã lãng quên từ lâu, cứ thế hắn ngủ quên lúc nào không hay.
-Thưa ngài, chúng tôi đã tìm ra người đang bắt giữ Phương tiểu thư.
Người cận vệ báo tin cho chủ nhân của mình. Tô Kiệt xoay chiếc ghế của mình lại đối diện với người cận vệ đó.Miệng anh khẽ nhếch lên hiện ra nụ cười tà mị, khó đoán.Hôm nay anh mặc một chiếc áo vest màu xám nhìn rất đàn ông, không còn vẻ hoàng tử baby như trước nữa.Con người tên Tô Kiệt này dường như không còn là người tên Tô Kiệt lúc trước nữa mà thay vào đó là một người hoàn toàn mới, hoàn toàn xa lạ và nham hiểm.Ánh mắt hắn rơi trên người đàn ông trước mặt, trầm giọng nói:
-Là ai?
-Thưa đó chính là tổng tài của tập đoàn Trịnh Thị- Trịnh Vĩnh Phong.
Hắn đột nhiên cười lớn rồi bỗng nghiêm giọng ra lệnh:
-phong tỏa nơi tổ chức buổi tiệc ngầm vào tối mai.Không cho phép kẻ nào thoát ra ngoài khi bữa tiệc bắt đầu.
-Vâng.Thưa ngài.
-Được rồi.Lui xuống đi.
-Vâng.
Người cận vệ theo lời lui xuống ra khỏi phòng.Tô Kiệt cười lạnh 1 tiếng rồi thầm nghĩ:
Boss, Anh Đúng Là Tên Khốn Boss, Anh Đúng Là Tên Khốn - Dan_Nguyen2210