Nếu bạn nghĩ bạn có thể hay không có thể, cách nào thì bạn cũng đúng cả.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Dan_Nguyen2210
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 30 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 623 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:47:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
ì An à! Con ko có đi xem mặt đâu. Con nói thật đó.Con ko hứng thú vs mấy cái vụ xem mặt đâu, Dì tha cho con lần này đi.Dì nhé!”
Đó là tiếng kêu oai oái của Phương, cô sinh viên năm 3 khoa kế toán trường ĐH SJ. Ngược lại vs tâm trạng hết sức là vật vã và đau khổ của nhỏ Phương,Dì An chỉ cười mỉm rồi nói:
-“ Uả! Dì đâu phải là người bắt con đi xem mặt đâu. Mami của con mới là người ban ra tối hậu thư đó chứ bộ.”
-“ Dì ơi! Con biết dì thương con mà. Dì giúp con lần này đi. Con sẽ biết ơn và hậu tạ dì hậu hĩnh mà.”
-“ Thôi đi cô nương! Nếu con muốn toàn mạng khi trở về nhà thì Dì khuyên con nên đi xem mặt lần này theo ý mami con đi. Nếu ko Dì nghỉ con chết chắc rồi..”
-“ Dì à, con…” Phương chưa kịp nói hết câu đã bị Dì đá ra ngoài cửa.
” oa oa, cái cuộc đời này” Phương tự rủa thầm cuộc đời mình sao đau khổ thế này hả trời. Cô dù gì cũng chỉ là 1 “ con nhóc “ sinh viên năm 3 thôi mà, còn trẻ chán sao mà mama và dì lại nhẫn tâm như thế (tg: Nhỏ này tự kỉ đoản quá đi à ).Rốt cuộc nó cũng phải đi đến chỗ hẹn-đó là nhà hàng sang trọng nhất trong thành phố này.Nó bước vào nhìn dáo dác để tìm xem cái tên mình xem mặt đang ở xó nào.Vừa nhìn nó tự nhủ “nếu mà hắn ta là 1 con rùa vàng chính hiệu + đẹp trai+ lạnh lùng thì ta đây cũng ko khách sáo đâu nhá..khà khà “
Cô đang cố tìm xem có ai cầm tờ báo, mặc áo sơ mi đen ko nhưng tìm mãi cũng ko thấy bóng ai như vậy.Đột nhiên có người đâm sầm vào cô làm cô ngã xuống may mà có người phục vụ bàn gần đấy thấy được liền kịp đỡ đc nó. Cô đứng vững lại rồi trừng mắt nhìn vào cái tên vừa mới đâm vào mình mà ko có lấy 1 tiếng xin lỗi đã định bỏ đi.Nó hét lớn vào mặt tên đó:
-“ Này anh kia! Anh ko có mắt à. Đụng phải người khác mà cũng ko có lấy 1 tiếng xin lỗi. Con trai gì lạ vậy. Miệng anh bị người ta dán băng keo 502 hay sao mà ko nói hả. hừ”.
Anh ta ko những ko xin lỗi mà còn nhìn Phương hàm ẩn sự khinh thường, miệt thị rồi nói:
-“ Sao, định làm gì đây. Muốn tiền à.Hay muốn bám lấy tôi. Xin lỗi nhé. Tôi ko có thời gian ấy hạng phụ nữ giả vờ đụng vào người khác để gây sự chú ý như cô đâu. Xéo đi đc rồi đấy. “
Hắn vừa nói xong liền quay lưng bỏ đi. Cô bây giờ đã nổi điên thật sự rồi.Chưa bao giờ có ai như tên này dám hành xử vs cô như vậy, đúng là quá quắt mà.Nghĩ thế cô liền lấy ly rượu trên khay của người phục vụ rồi đi nhanh về hướng tên đó đang ngồi. Mọi người trong nhà hàng ai cũng đều mở tròn mắt để nhìn cô gái đang hùng hồn đi tới anh chàng kia sẽ làm gì đây.Đến khi đứng trước mặt tên đó, cô liền hất hết rượu vào mặt hắn rồi nói:
-“ Chà, mát nhỉ. Tôi nghĩ trời nóng quá làm vậy anh sẽ dễ chịu hơn đấy. “
Nói xong cô bỏ đi vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt của người ngồi cùng tên quái gỡ này liền hạ giọng nói:
-“Hì. xin lỗi cô nha. Tôi ko dám làm phiền 2 người nữa. Chúc 2 người ngon miệng.Bye. À mà cô cũng nên cẩn thận khi ăn đấy nhé. Không thôi thấy cái mặt tên đó lại bị nghẹn mất thôi.haha”
Nói xong cô cười lớn rồi bỏ đi ko thèm ngoái đầu lại xem diễn biến tiếp theo như thế nào.Khi cô vừa đi ra khỏi nhà hàng, không khí trong này cũng đột nhiên vô cùng ngột ngạt và căng như dây đàn.Tất cả nhân viên trong nhà hàng kể cả người quản lý đều chạy ra xếp hàng dài ngay ngắn đợi sự trút giận của hắn. Còn cô gái ngồi cùng hắn ta thì luống cuống hết cả tay chân, vội lấy khăn ướt lau nhẹ lên mặt hắn nhưng bị hắn hất tay ra. Sau đó, hắn đứng dậy đập mạnh lên bàn rồi gằn từng chữ nói:
-“ Đc- lắm. Cho -dù -cô -là –ai -đi –chăng- nữa, tôi –cũng- sẽ- tìm- ra -cô –và- sẽ- cho- cô- biết- thế -nào -là -tận- số.”
Hắn giờ đây đã lộ nguyên hình. ĐÓ CHÍNH LÀ ÁC MA TỔNG TÀI TẬP ĐOÀN TRỊNH THỊ: TRỊNH VĨNH PHONG.
Vừa về tới nhà Phương liền trách Dì:
-“ Sao cái người hẹn gặp tối nay bị dở hơi hay sao vậy, hắn dám cho con leo cây đó Dì à.Lần sau đừng hòng Dì và mami dụ dỗ con đi xem mặt nữa nhé. Đã ko gặp đc người cần gặp còn đụng ai ko đúng lại trúng ngay thằng điên.Thật là bực mình thật mà.hừ.”
Cô vừa nói vừa thở phì phò cũng bởi nửa vì mệt nửa vì còn tức cái vụ tối hôm nay.Dì cô từ bếp tiến ra phòng khách nói:
-“ Đâu có. Tại con chứ bộ. Dì đã cố gắng gọi đt cho con nhưng không đc đó thôi”
-“ Nhưng Dì đt cho con có việc gì vậy?”
Dì cô liền nói:
-“ Thì Dì đt con để báo rằng người hôm nay đi xem mặt bận việc gấp nên ko tới đc nên gửi lời xin lỗi và hẹn đc gặp con vào dịp khác.”
Cô tròn mắt ngạc nhiên:
-“ Sao Dì không nói sớm cho con biết. Nếu Dì nói sớm hơn thì con đã không xui xẻo như thế này. Con giận Dì luôn.” Cô vừa nói vừa làm điệu bộ bĩu môi ý giận dỗi Dì.
-“ Ô hay con bé này! Dì cũng mới biết anh ta bận việc ko đi đc mà.Tại đt con ko liên lạc đc chứ sao lại là lỗi của Dì. Mà tối nay có việc gì xảy ra vậy, mặt con giống sát thủ lắm a. Mà này, mai con về quê thăm mẹ đi nhé. Mẹ con gọi đt nói là nhớ con lắm đó. Đúng thật là… lớn rồi mà như con nít ấy, chín chắn cho tui xem nào. Con như vậy thì đến khi nào mới làm cho Dì và mẹ con hết lo cho con đây “
Phương biết sắp đến bài diễn thuyết của Dì rồi nên len lén trở về phòng mình.Dì An nói một thôi một hồi chả thấy ai trả lời liền xoay lưng lại thì ko thấy bóng dáng cô đâu, bực mình nói lớn:
-“ Con có giỏi thì trốn ở trong phòng mãi đi. Dì nói cho con biết trong năm nay con phải đưa bạn trai về ẹ và Dì xem mặt.Nhớ đấy”
Nói xong Dì An bỏ về phòng mình nghỉ ngơi.Nằm trên giường cô vẫn cứ ôm cục tức vì cái chuyện tối nay. Cô tự nhủ:” nếu ko phải hắn ta đẹp trai thì mình đã cho hắn ta ăn giầy cao gót rồi. Hứ.”
Quay trở lại vs anh chàng kia nhé:
Hắn vừa về tới biệt thự thì gọi ngay trợ lý thân cận của hắn vào thư phòng.Người trợ lý vừa vào hắn đã nói:
-“ đí điều tra cho tôi cô ta là ai, lý lịch rõ ràng, nói chung là tất cả về cô ta.”
-“Thưa vâng, Tổng giám đốc.Vậy người mà ngài muốn tôi điều tra là ai ạ?”
Hắn nói rít qua kẻ răng:
-“ đó là 1 ả xuất hiện ở nhà hàng CENTER vào tối nay.Người đã dám hất rượu vào tôi. Hãy xem trên camera của nhà hàng sẽ biết. Hiểu chưa?”
-“Vâng, tôi đã hiểu thưa ngài. Vậy xin phép ngài tôi đi làm việc ngài giao ạ”
-“Đi đi”
Còn lại một mình trong phòng, Vĩnh Phong xoay ghế lại, đan 10 ngón tay lại vs nhau, cười như có như ko rồi nói:” để rồi xem cuộc sống tiếp theo của cô sẽ như thế nào!!”
-“Dậy, dậy ngay cho Dì! Con gái lớn rồi mà ngủ dậy trễ vậy hả? thật đúng là,, càng ngày càng hư thêm. Ai còn dám rước con nữa đây.”
Dì An vừa quát vừa kéo cái chăn mỏng đắp trên người Phương ra.Phương kì kèo vs dì:
-“Thôi Dì! 1 chút nữa rồi con dậy mà.”
-“Nếu con ko dậy.đc thôi, thức dậy ko có đồ ăn sáng đừng khóc nha.”
Vừa nghe thấy 3 từ “ đồ ăn sáng”, cô đã vùng dậy ngay tức khắc, mắt mở to hết cỡ nhìn Dì ai oán:
-“Dì à! Dì thâm độc quá đi. Biết con thix nhất là ăn vs ngủ mà Dì con bắt con chọn.”
-“Rồi đc rồi.dậy làm vscn đi.Nhanh mà còn đi học.Sắp trễ rồi đấy”
Trong 10p cô đã làm vscn xong liền chạy xuống lầu để ăn sáng.Vừa xuống lầu liền lao nhanh vào phòng ăn, 1 tay cầm miếng bánh mì kẹp thịt, tay kia bỏ hộp sữa tươi vào balo rồi lao vút ra ngoài cửa đi học nhưng cũng ko quên quay đầu lại chào Dì trước khi đi.Lên xe buýt,cô giải quyết hết tất tần tật bữa ăn sáng cũng vừa đúng lúc xe buýt dừng tại cổng trường.
”Uả, nhưng hôm nay sao lạ vậy ta” cô vừa đi vừa lẩm nhẩm.Trước cổng có đến 4,5 người mặc áo vest đen, đeo kính đang cố tìm ai đó.Thôi chuyện đó cũng ko liên quan đến cô, cô đi tới trước cổng trường nhưng đột nhiên 1 trong số những người mặc vest đen đó đưa tay chặn cô lại, rồi hỏi:
-“Chào tiểu thư! Cô có phải là cô Trần Nhã Phương sinh viên năm 3 khoa kế toán ko?”
Cô vì hành động bất ngờ đó giật thót mình trả lời lắp bắp:
-“Vâ…vâng…có..có chuyện…gì..gì ko ạ.?”
Vừa dứt lời nhóm người mặc áo vest đó liền kéo tay lôi cô vào trong 1 chiếc xe màu đen, sau đó phóng xe đi.Ngồi trong xe, cô vừa sợ vừa lo, la hét, kêu cứu nhưng liền bị 1 người trong số đó lấy khăn tẩm thuốc mê. Thế là cô ngất ko kịp ngáp.:)).
Dần dần cô tỉnh dậy nhìn xung quanh ko thấy 1 ai, căn phòng nàyquá xa lạ với cô.
”Tôi đang ở đâu thế này! Thả tôi ra” Cô hét lớn định nhào người ra ngoài nhưng lại phát hiện tay mình bị khóa còng trên đầu giường.Cô thấy vậy càng hoảng:
-“Gì thế này.Cái quái gì đang xảy ra vậy! Thả tôi ra. Mấy người là ai hả? Bị khùng hả? Có thả ra ko thì bảo? tôi sẽ báo cảnh sát còng tay mấy người lại hết”
-“Ồ! Vậy sao! Cô muốn báo cảnh sát à! Có muốn tôi giúp cô 1 tay ko?”
Giọng nói trầm thấp vừa nói ko ai khác đó chính là hắn-Trịnh Vĩnh Phong.Cô chết trân tại chỗ, đờ đẫn nhìn cái tên vừa mới xuất hiện, dáng người hoàn mĩ như siêu mẫu, ngũ quan tuyệt mỹ, lạnh lùng,cao ngạo, giọng nói quyến rũ đến mất hồn.Và điểm nổi bật đặc biệt nhất của anh ta đó chính là đôi mắt.Một đôi mắt như có thể nhìn thấu tâm tư đối phương với một màu hổ phách chứa đựng sức hút ko thể nào cản nồi..Có lẽ,nếu 100% cả nam lẫn nữ nhìn thấy anh ta chắc đến 99,9% đều ko thể cản nổi vẻ đẹp ấy, chỉ còn 0,1% chắc là những người bị mù mà thôi..haizz.Và thế cũng ko ngoại trừ Nhã Phương- người “mê trai” thứ thiệt này thì tất nhiên sẽ phải ngây ngất như con gà tây vs nét đẹp tinh tế, thoát tục đầy nam tính của anh ta.
-“Cô sao vậy.Quên tôi rồi sao! Chỉ mới 1 ngày thôi đã quên rồi sao! Làm tôi buồn thật đấy! dám hắt rượu vào tôi mà giờ lại quên là sao! Thế thì thật đáng tiếc. Tôi phải đối xử vô cùng…vô cùng tử tế vs cô để cô nhớ ra mới đc.” Nhờ vào giọng nói đó, cô chợt tỉnh mới nhận ra đc hắn ta đã tới gần mình như thế nào. Trong đầu cô tín hiệu báo nguy hiểm bắt đầu nhấp nháy liên tục… Gì thế này, phải làm cái gì đây.Ngày hôm nay gặp cái gì mà xui dữ vậy trời.
LIỆU PHONG SẼ LÀM GÌ PHƯƠNG…CHUYỆN GÌ SẼ XẢY RA TIẾP THEO CHO PHƯƠNG KHI PHONG ĐÃ BẮT ĐC CÔ… MỌI NGƯỜI CÙNG ĐÓN XEM Ở CHAP TIẾP THEO NHÉ!! HÌ HÌ..
-“Tôi nghĩ anh nhận nhầm người rồi đó! Tôi đã gặp anh lần nào đâu.Tôi ko phải là người anh cần tìm đâu”
Cô vừa nói vừa lùi dần về phía thành giường.Hắn chỉ cười nửa miệng rồi khoanh tay trước ngực nói:
-“Ồ! Tôi lại chắc chắc rằng cô chính là người tôi cần tìm!”
-“ Anh…Anh tránh xa tôi ra. Nếu ko tôi sẽ hét lên đây!!! Tránh ra “
-“Cô cứ hét tự nhiên.Hét đến khi nào ko hét nổi nữa thì thôi. Tôi ko có ý cản trở cô đâu!”
Hắn ngày 1 tiến gần hơn rồi ghé sát vào vành tai cô thì thầm:
-“ Nếu cô ko ngậm miệng lại ngoan ngoãn thì chỉ e rằng cô sẽ phải hối hận suốt đời đấy”
Cô bị dọa sợ đến nỗi há hốc miệng nhìn hắn 1 cách sững sờ.Giọng nói trầm thấp đó lại cất lên:
-“Tôi cũng định chỉ cho cô 1 bài học thôi nhưng ai ngờ đc cô cũng chính là kẻ tôi đang tìm”
-“Gì cơ? Anh tìm tôi để làm gì?”
Hắn đưa mắt nhìn về phía cô rồi nói như lời phán quyết tội nhân:
-“ Cô là kẻ gán nợ thế cho cha cô.”
-“Cái..cái gì??? anh có lầm ko? Gán nợ.Ông ta đã bỏ rơi mẹ tôi và tôi suốt 4 năm mà hiện giờ anh lại nói cái gì mà tôi là kẻ gán nợ hả?Anh giàu quá nên rảnh rỗi sinh nông nổi phải ko?”
Hắn như bỏ ngoài tai lời cô đang nói mà nhẹ nhàng ngồi xuống cái ghế sopha gần đó, sau đó mới ngẩng đầu lên chậm rãi nói:
-“Bất ngờ..?Có lẽ. Tôi chỉ nói ngắn gọn thế này! Người cha thân yêu của cô đã vay tiền công ty tôi 1 khoảng rất lớn 300 tỷ nhưng ko thể hoàn trả.Ông ta định trốn đi nhưng đã bị người của tôi bắt lại.Và như cô biết đấy.Vì ông ta sợ liên lụy đến đứa con trai và tình nhân của ông ta nên đã cầu xin tôi tha ạng 3 người và thay vào đó lão ta viết 1 tờ cam kết để cho con gái ông ta cũng chính là cô sẽ thay ông ta gán món nợ này….Không ngờ tôi lại đc gặp cô sớm như vậy. Còn bây giờ cô nên thực hiện việc trả số tiên đó đi.”
Cô nghe những lời đó nhưng ko thể hiểu đc cái nào.Tâm trí của cô như đang lơ lửng trên ko trung vậy,mọi chuyện xảy ra chả ăn nhập tí nào cả.Cô đột nhiên lên tiếng:
-“Anh định hù con nít đó à! Cho dù anh có giam giữ tôi đi chăng nữa thì Dì tôi cũng sẽ phát hiện ra tôi mất tích và sẽ báo cảnh sát thôi.Đến lúc đó các người cũng sẽ bị tóm gọn.Mà cho dù anh bắt tôi gán nợ đi chăng nữa thì anh đúng là 1 kẻ tâm thần.tôi làm gì có tiền trả anh,Vs lại sao anh tin vào tờ khế ước đó mà thả ông ta và mẹ con 2 kể mặt dày kia.Chỉ có kẻ điên mới làm như vậy.”
Hắn nhếch chỉ miệng nói thong thả:
-“Haha..đối vs tôi 300 tỉ ko là gì cả chỉ là tôi muốn có 1 tình phụ mà thôi.Và cô lại tạo hứng thú đối vs tôi.Vì vậy cô có 2 cách để chọn:Thú nhất cô sẽ làm tình phụ của tôi và khoản tiền ấy sẽ coi như cô đã trả.Thú hai trong vòng 3 ngày cô phải gom dủ số tiền đó trả tôi nếu ko cô cũng biết hậu quả rồi đấy.Hãy suy nghĩ kĩ đi..Tối nay tôi muốn có câu trả lời của cô”
Nói rồi hắn quay đầu bỏ đi nhưng dường như nhớ ra điều gì nên dừng lại nói:
-“À, đúng rồi.Tôi là Trịnh Vĩnh Phong Tổng tài tập đoàn Trịnh thị và cũng là chủ nhân của cô sau này.Hãy nhớ lấy những gì tôi nói hôm nay”
Sau đó, hắn bỏ đi ko thèm ngoảnh lại nhìn.Cô bây giờ mới dám thở hắt ra nhưng bỗng nhiên cô nhận thấy khuôn mặt tên Vĩnh Phong này khá quen..Hình như cô đã đc thấy ảnh anh ta chụp chung vs Thanh Vũ thì phải.( Thanh Vũ là bạn thanh mai trúc mã vs Phương.Và cũng là người trợ lý thân cận của đại ca thế giới ngầm.Sau này sẽ nhắc đến nhân vật này.)
-“A!anh ta chính là Đại ca thế giới ngầm hiện nay vs cái tên khét tiếng đó là Devil.Chẳng lễ những điều anh ta nói là thật.vậy bây giờ mình phải làm gì đây? Cái gì đang diễn ra thế này…..”
Cô ko ngừng lẩm nhẩm rồi quan sát xung quanh để tìm đc thoát.Nhưng cô đang bị còng tay thì làm đc gì đây.300 tỉ cô lấy gì mà trả nỗi số tiền đó.Dù mơ cô cũng ko dám.Cô nghĩ vậy liền cố sức hét lớn:
-“Có ai ko? Cứu tôi vs.Thanh Vũ à! Cậu ở đâu vậy tới giúp mình ra khỏi chỗ này đi…Dì ơi, mẹ ơi……”
Dù cô có hét lớn bao nhiêu thì cũng ko ai cứu đc cô lúc này….Và sau cánh cửa đang khóa trái ấy chính là địa ngục đang chờ cô ở phía t
//////////
Lúc này đồng hồ đã điểm 7g tối, Phong ra lệnh cho 1 tên vệ sĩ dẫn cô xuống và đưa cho tên đó chìa khóa mở còng tay của cô.Phương đang nằm xuay lưng vs cánh cửa đang đóng chặt đột nhiên nghe thấy tiếng “cạch” vang lên cô ko tự chủ đc mà bất giác rùng mình.1 giọng nói vang lên phá vỡ sự im lặng:
-Thưa tiểu thưa! Mời cô xuống lầu ăn bữa tối ạ!
Cô tự nghĩ nếu bây giờ mình mà phản kháng có thể sẽ nguy mất nên cô liền đáp lại:
-Được.Nhưng trc hết mở còng tay ra cho tôi.
Tên vệ sĩ tiến lại gần mở còng tay rồi đưa cô xuống lầu gặp Phong.Cô bước xuống lầu rồi hướng theo phía nhà ăn mà đi theo lời chỉ dẫn của tên vệ sĩ.Mở cánh của nhà ăn ra, cô đã thấy một người đàn ông cao lớn, trên người toát lên 1 luồng khí lạnh nhưng lại thu hút, hấp dẫn người khác và đặc biệt đó chính là đoi mắt, 1 đôi mắt ko thể lẩn vs 1 ai.Đúng, người đó hính là Phong.Tim cô như bị lỡ 1 nhịp.Sao lại vậy! sao khi cô thấy hắn ta ở đây.Vẻ ngoài của hắn như có mê lực hút hồn đến thế.Cô tự kiềm chế bản thân thoát khỏi tâm trạng lúc này rồi bước đến ngồi đối diện vs hắn.Đến giờ, hắn mới lên tiếng, lại giọng nói có chất trầm thấp ấy lam người nghe ko thể ko khiếp sợ:
-ăn tối xong rồi nói chuyện.Tôi ghét nhất là trong bữa ăn mà bàn bạc công việc, dù là bất kể điều gì.
-Nhưng tôi ko muốn ăn.Nói chuyện bây giờ đi.tôi ko nuốt nổi khi phải đối diện vs anh.
Trả lời cô chỉ là sự im lặng của hắn.Cô bực mình nhưng cũng cố gắng nhịn.Bữa ăn tối diễn ra trong sự im lặng chỉ còn nghe tiếng dao nĩa va cham vs thức ăn và dĩa mà tôi.Tính ra thì trên bàn ăn hiện giờ chỉ có mình hắn ta ăn bữa tối của mình 1 cách thư thái, điềm tĩnh còn cô thì cúi gầm mặt xuống, hai lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, tay nắm thành quyền.Cuối cùng cô ko thể nào chịu đựng đc nữa liền đứng dậy, hét lên:
-Anh thôi ngay cái vẻ mặt dáng ghét đó đi.Bây giờ nói chuyện vs tôi đc rồi đó.
-Tôi khuyên cô nên im miệng lại và ngồi xuống cho tôi.Tôi ko thix nói 2 lần cũng 1 câu nói đâu.Cô tự biết hậu quả.
Cô bất giác lìu lại 2 bước, cắn chặt môi dưới đến nỗi có thể thấy tơ máu xuất hiện ở môi cô.Nhưng cô cũng quyết định ngồi xuống chờ đến khi tên khốn đó ăn xong.
-Đc rồi.Dọn dẹp đi.Đuồi ngay tên đầu bếp nấu ăn hôm nay đi và làm cho hắn ko bao giờ đc nhận vào làm ở bất cứ chỗ nào trên đất nước này.Hiểu ko?
-Dạ rõ.
Nói xong, hắn chuyển ánh mắt sang nhìn cô rồi nói:
-bây giờ thì bàn bạc đc rồi đấy.Sang Thư phòng của tôi.
Cô như ko thể tin vào mắt mình hành động cùng lời nói của hắn.Hắn đúng là ác quỷ, cả lời nói lẫ hành động đều lạnh như chính con người hắn.hắn làm cho bất kỳ ai bên cạnh có cảm giác như tất cả các giác quan ngừng hoạt động, tim và não bộ cũng đình trệ theo.Cô bước đi theo hắn như robot đến khi cô an vị ở ghế sopha đối diện vs hắn thì mới chợt tỉnh.
-Tôi muốn câu trả lời của cô.Đồng ý hay ko.Nói.
Cô tự trấn an bản thân rồi nói từ từ mà chắc chắn:
-Tôi ko đồng ý.
Hắn ko có vẻ bất ngờ về câu trả lời của cô mà ngược lại cười nhẹ rồi nói:
-Đc thôi.Vậy thì trong vòng 3 ngày trả hết số tiền đó.Và cô nên nhớ 1 điều:Những gì tôi muốn thì tôi sẽ đoạt cho đc nó và ko ngoại trừ cô.Đừng mong có thể bỏ trốn khỏi nơi này.Bây giờ cô có thể đi.tạm biệt và tôi nghĩ cô sẽ sớm trở lại bên canh tôi mà thôi.haha
Hắn cười lớn nhưng lại tạo cho người ngoài cảm thấy luồng sát khí ẩn dấu bên trong tiếng cười đó.Cô run rẩy nói:
-đc…tôi..tôi sẽ trả đủ tiền cho anh.Và …và đừng hòng anh đe dọa đc tôi.tạm biệt và mong ko bao giờ gặp lại hạng người như anh.
Nói xong cô xoay người bỏ đi thật nhanh nhưng trong lòng ko hiểu sao lại cảm thấy bất an như vậy.
Về tới nhà, cô chạy vào rồi gọi:
-Dì An ơi! Con về rồi này.Dì ơi!
Vừa nói cô vừa đi vào từng phòng để tìm Dì nhưng ko thấy Dì đâu cả.Cô hoảng sợ liền cầm di động gọi ngay vào số dì nhưng đáp lại chỉ là tiếng tít tít và sau đó là 1 giọng nói quen thuộc:
-Thuê bao quý khách ……
-Dì, Dì ở đâu!
Cô hét lên trong điện thoại dù biết là đt Dì đã bị tắt máy.Cô liền gọi ngay ẹ minh nhưng cũng giống Dì, điện thoại vẫn vang lên tiếng của nữ nhân viên “thuê bao ….”
Cô cầm chặt điện thoại mắt đã ướt đẫm vì khóc, ngay sau đó cô nghĩ ngay đến Thanh vũ.Cô gọi cho cậu ấy liền ngay đó đầu dây có tiếng trả lời:
-Phương hả.Có việc gì gấp ko.ko thì tuần sau tớ tới gặp cậu sau nhé.Bây giờ tớ phải lên máy bay gấp để sang Nhật.Xin lỗi vì bây giờ mới nói cho cậu biết.thôi, gặp sau nhé.Bye cậu.
-Khoan, khoan đã.Vũ nghe mình nói……Vũ
Chưa kịp nghe câu trả lời của Phương thì đầu dây kia đã tắt máy.Cô như người mất hồn không biết làm gì tiếp theo.Dù cô làm gì thì đều ko thể thoát đc bàn tay của hắn-Trịnh Vĩnh Phong.Mẹ cô, Dì cô sao đây.Hắn làm việc gì tổn hại đến mẹ và dì thì cô cũng sẽ liều chết vs hắn.Cô lại gọi đt đến 1 người thêm 1 lần nữa và ko ai khác đó chiinhs là Phong.Đầu dây có tiếng đáp lại sau 1 một tiếng “tu tu” dài.
-Alo.
-Tôi đây.
Phong như có như ko trả lời:
-Tôi biết.Có việc gì?
-có phải anh đang giam giữ mẹ và dì tôi ko?
Hăn trả lời bình thản:
-Đúng.
Câu đáp lại ngắn gọn của hắn làm cô ko thể kìm nén đc nữa,Cô hét lớn vào điện thoại:
-Tôi nói cho anh biết.Anh ko phải là thượng đế.Anh mà dám làm gì Mẹ và Dì tôi thì anh cũng sẽ ko thể sống yên thân đâu.
-Vậy à! Vậy tôi sẽ chờ cô làm thế nào vs tôi.Nếu muốn tôi ko làm gì thì tự biết bản thân mình nên làm gì.tôi vốn ko có tính kiên nhẫn nên đừng để tôi đợi lâu.Hạn cuối là sáng mai cô quay lại đây còn ko thì đừng trách tôi tàn nhẫn.Cô cũng đừng để tôi thay đổi ý định nếu ko sự hứng thú của tôi đối vs cô mất đi thì tôi cũng ko quan tâm đến cái gì là mẹ và dì của cô đâu.Tôi mong chờ hành động tiếp theo của cô.
Cô đứng lặng bên cửa sổ, vùi mặt vào lòng bàn tay.Cô phải làm gì đây.Tại sao lại xảy ra việc này.
-Mẹ ơi, Dì ơi! Con có lỗi vs 2 người.Nếu ko vì con 2 người đã ko bị như thế này.Tôi thề vs trời.Tôi gặp đc ông- người cha yêu quý của tôi thì ông và người ddnf bà kia phải trả giá đắt cho tất cả mọi việc.
Cô vừa khóc vừa tự nhủ trong lòng.Và cô thiếp đi vì mệt lúc nào ko hay.Lúc cô tỉnh dậy đã là sáng hôm sau.Cuối cùng cô cũng phải đi về lại nơi cô đã thoát ra.Nơi quỷ dữ đó lại một lần nữa giam cầm cô.Cô xách vali kéo đi ra ngoài cửa nhưng bất giác cô quay đầu lại để nhìn căn nhà lần nữa vừa để khắc ghi hình ảnh ngôi nhà cũng vừa để nhớ lại những kỉ niệm hạnh phúc mà cô đã từng có.Cô sẽ quay lại, nhất định là thế.TẠM BIỆT.Phía trước cô đó chính là con đường tối ko có cách nào thoát ra đc.Cô sẽ sống thế nào dưới bàn tay của hắn, một kể hiện thân của ác quỷ.Trịnh Vĩnh Phong-Tôi hận anh.
Lúc này đồng hồ đã điểm 7g tối, Phong ra lệnh cho 1 tên vệ sĩ dẫn cô xuống và đưa cho tên đó chìa khóa mở còng tay của cô.Phương đang nằm xuay lưng vs cánh cửa đang đóng chặt đột nhiên nghe thấy tiếng “cạch” vang lên cô ko tự chủ đc mà bất giác rùng mình.1 giọng nói vang lên phá vỡ sự im lặng:
-Thưa tiểu thưa! Mời cô xuống lầu ăn bữa tối ạ!
Cô tự nghĩ nếu bây giờ mình mà phản kháng có thể sẽ nguy mất nên cô liền đáp lại:
-Được.Nhưng trc hết mở còng tay ra cho tôi.
Tên vệ sĩ tiến lại gần mở còng tay rồi đưa cô xuống lầu gặp Phong.Cô bước xuống lầu rồi hướng theo phía nhà ăn mà đi theo lời chỉ dẫn của tên vệ sĩ.Mở cánh của nhà ăn ra, cô đã thấy một người đàn ông cao lớn, trên người toát lên 1 luồng khí lạnh nhưng lại thu hút, hấp dẫn người khác và đặc biệt đó chính là đoi mắt, 1 đôi mắt ko thể lẩn vs 1 ai.Đúng, người đó hính là Phong.Tim cô như bị lỡ 1 nhịp.Sao lại vậy! sao khi cô thấy hắn ta ở đây.Vẻ ngoài của hắn như có mê lực hút hồn đến thế.Cô tự kiềm chế bản thân thoát khỏi tâm trạng lúc này rồi bước đến ngồi đối diện vs hắn.Đến giờ, hắn mới lên tiếng, lại giọng nói có chất trầm thấp ấy lam người nghe ko thể ko khiếp sợ:
-ăn tối xong rồi nói chuyện.Tôi ghét nhất là trong bữa ăn mà bàn bạc công việc, dù là bất kể điều gì.
-Nhưng tôi ko muốn ăn.Nói chuyện bây giờ đi.tôi ko nuốt nổi khi phải đối diện vs anh.
Trả lời cô chỉ là sự im lặng của hắn.Cô bực mình nhưng cũng cố gắng nhịn.Bữa ăn tối diễn ra trong sự im lặng chỉ còn nghe tiếng dao nĩa va cham vs thức ăn và dĩa mà tôi.Tính ra thì trên bàn ăn hiện giờ chỉ có mình hắn ta ăn bữa tối của mình 1 cách thư thái, điềm tĩnh còn cô thì cúi gầm mặt xuống, hai lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, tay nắm thành quyền.Cuối cùng cô ko thể nào chịu đựng đc nữa liền đứng dậy, hét lên:
-Anh thôi ngay cái vẻ mặt dáng ghét đó đi.Bây giờ nói chuyện vs tôi đc rồi đó.
-Tôi khuyên cô nên im miệng lại và ngồi xuống cho tôi.Tôi ko thix nói 2 lần cũng 1 câu nói đâu.Cô tự biết hậu quả.
Cô bất giác lìu lại 2 bước, cắn chặt môi dưới đến nỗi có thể thấy tơ máu xuất hiện ở môi cô.Nhưng cô cũng quyết định ngồi xuống chờ đến khi tên khốn đó ăn xong.
-Đc rồi.Dọn dẹp đi.Đuồi ngay tên đầu bếp nấu ăn hôm nay đi và làm cho hắn ko bao giờ đc nhận vào làm ở bất cứ chỗ nào trên đất nước này.Hiểu ko?
-Dạ rõ.
Nói xong, hắn chuyển ánh mắt sang nhìn cô rồi nói:
-bây giờ thì bàn bạc đc rồi đấy.Sang Thư phòng của tôi.
Cô như ko thể tin vào mắt mình hành động cùng lời nói của hắn.Hắn đúng là ác quỷ, cả lời nói lẫ hành động đều lạnh như chính con người hắn.hắn làm cho bất kỳ ai bên cạnh có cảm giác như tất cả các giác quan ngừng hoạt động, tim và não bộ cũng đình trệ theo.Cô bước đi theo hắn như robot đến khi cô an vị ở ghế sopha đối diện vs hắn thì mới chợt tỉnh.
-Tôi muốn câu trả lời của cô.Đồng ý hay ko.Nói.
Cô tự trấn an bản thân rồi nói từ từ mà chắc chắn:
-Tôi ko đồng ý.
Hắn ko có vẻ bất ngờ về câu trả lời của cô mà ngược lại cười nhẹ rồi nói:
-Đc thôi.Vậy thì trong vòng 3 ngày trả hết số tiền đó.Và cô nên nhớ 1 điều:Những gì tôi muốn thì tôi sẽ đoạt cho đc nó và ko ngoại trừ cô.Đừng mong có thể bỏ trốn khỏi nơi này.Bây giờ cô có thể đi.tạm biệt và tôi nghĩ cô sẽ sớm trở lại bên canh tôi mà thôi.haha
Hắn cười lớn nhưng lại tạo cho người ngoài cảm thấy luồng sát khí ẩn dấu bên trong tiếng cười đó.Cô run rẩy nói:
-đc…tôi..tôi sẽ trả đủ tiền cho anh.Và …và đừng hòng anh đe dọa đc tôi.tạm biệt và mong ko bao giờ gặp lại hạng người như anh.
Nói xong cô xoay người bỏ đi thật nhanh nhưng trong lòng ko hiểu sao lại cảm thấy bất an như vậy.
Về tới nhà, cô chạy vào rồi gọi:
-Dì An ơi! Con về rồi này.Dì ơi!
Vừa nói cô vừa đi vào từng phòng để tìm Dì nhưng ko thấy Dì đâu cả.Cô hoảng sợ liền cầm di động gọi ngay vào số dì nhưng đáp lại chỉ là tiếng tít tít và sau đó là 1 giọng nói quen thuộc:
-Thuê bao quý khách ……
-Dì, Dì ở đâu!
Cô hét lên trong điện thoại dù biết là đt Dì đã bị tắt máy.Cô liền gọi ngay ẹ minh nhưng cũng giống Dì, điện thoại vẫn vang lên tiếng của nữ nhân viên “thuê bao ….”
Cô cầm chặt điện thoại mắt đã ướt đẫm vì khóc, ngay sau đó cô nghĩ ngay đến Thanh vũ.Cô gọi cho cậu ấy liền ngay đó đầu dây có tiếng trả lời:
-Phương hả.Có việc gì gấp ko.ko thì tuần sau tớ tới gặp cậu sau nhé.Bây giờ tớ phải lên máy bay gấp để sang Nhật.Xin lỗi vì bây giờ mới nói cho cậu biết.thôi, gặp sau nhé.Bye cậu.
-Khoan, khoan đã.Vũ nghe mình nói……Vũ
Chưa kịp nghe câu trả lời của Phương thì đầu dây kia đã tắt máy.Cô như người mất hồn không biết làm gì tiếp theo.Dù cô làm gì thì đều ko thể thoát đc bàn tay của hắn-Trịnh Vĩnh Phong.Mẹ cô, Dì cô sao đây.Hắn làm việc gì tổn hại đến mẹ và dì thì cô cũng sẽ liều chết vs hắn.Cô lại gọi đt đến 1 người thêm 1 lần nữa và ko ai khác đó chiinhs là Phong.Đầu dây có tiếng đáp lại sau 1 một tiếng “tu tu” dài.
-Alo.
-Tôi đây.
Phong như có như ko trả lời:
-Tôi biết.Có việc gì?
-có phải anh đang giam giữ mẹ và dì tôi ko?
Hăn trả lời bình thản:
-Đúng.
Câu đáp lại ngắn gọn của hắn làm cô ko thể kìm nén đc nữa,Cô hét lớn vào điện thoại:
-Tôi nói cho anh biết.Anh ko phải là thượng đế.Anh mà dám làm gì Mẹ và Dì tôi thì anh cũng sẽ ko thể sống yên thân đâu.
-Vậy à! Vậy tôi sẽ chờ cô làm thế nào vs tôi.Nếu muốn tôi ko làm gì thì tự biết bản thân mình nên làm gì.tôi vốn ko có tính kiên nhẫn nên đừng để tôi đợi lâu.Hạn cuối là sáng mai cô quay lại đây còn ko thì đừng trách tôi tàn nhẫn.Cô cũng đừng để tôi thay đổi ý định nếu ko sự hứng thú của tôi đối vs cô mất đi thì tôi cũng ko quan tâm đến cái gì là mẹ và dì của cô đâu.Tôi mong chờ hành động tiếp theo của cô.
Cô đứng lặng bên cửa sổ, vùi mặt vào lòng bàn tay.Cô phải làm gì đây.Tại sao lại xảy ra việc này.
-Mẹ ơi, Dì ơi! Con có lỗi vs 2 người.Nếu ko vì con 2 người đã ko bị như thế này.Tôi thề vs trời.Tôi gặp đc ông- người cha yêu quý của tôi thì ông và người ddnf bà kia phải trả giá đắt cho tất cả mọi việc.
Cô vừa khóc vừa tự nhủ trong lòng.Và cô thiếp đi vì mệt lúc nào ko hay.Lúc cô tỉnh dậy đã là sáng hôm sau.Cuối cùng cô cũng phải đi về lại nơi cô đã thoát ra.Nơi quỷ dữ đó lại một lần nữa giam cầm cô.Cô xách vali kéo đi ra ngoài cửa nhưng bất giác cô quay đầu lại để nhìn căn nhà lần nữa vừa để khắc ghi hình ảnh ngôi nhà cũng vừa để nhớ lại những kỉ niệm hạnh phúc mà cô đã từng có.Cô sẽ quay lại, nhất định là thế.TẠM BIỆT.Phía trước cô đó chính là con đường tối ko có cách nào thoát ra đc.Cô sẽ sống thế nào dưới bàn tay của hắn, một kể hiện thân của ác quỷ.Trịnh Vĩnh Phong-Tôi hận anh.
/////////////////////////////
Boss, Anh Đúng Là Tên Khốn Boss, Anh Đúng Là Tên Khốn - Dan_Nguyen2210