With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Poppy_Papaver
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 79 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 344 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:31:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 57: Hậu Tỏ Tình
hap này tặng cho Cherry_crazy_lovenhé:) okayyy tem đi nào;)
(Mà nhớ đọc rồi ms tem nhé:) có mấy thím xớn xác mới up lên là tem liền hà:)))
_______________
Hắn im lặng. Tay vẫn vắt ngang hông của cô.
Đầu cô đang trong ngực hắn, nên không thể thấy nét mặt của hắn giờ đây như thế nào.
Cô nói yêu hắn... vậy là hắn đã thắng rồi sao... Vậy là cô là của hắn rồi, không phải sao...
Tim hắn đập nhanh, rất nhanh. Lời nói của cô làm cả người hắn như có dòng điện chạy xoẹt qua, vô cùng tê.
Bỗng cô nhấc đầu ra khỏi ngực hắn, nhìn thẳng vào mặt. Tại sao, hắn vẫn chẳng có chút biểu cảm nào khi nghe cô nói lời yêu? Trong hắn, cô chỉ là một thứ hắn chắc chắn sẽ sở hữu sao? Cô thấy thật hối hận, thà rằng cứ giữ trong lòng đi thì hơn.
"Đói không, bà xã?" - hắn âu yếm nhìn cô, bàn tay vuốt nhẹ trên má. Cô hơi ngạc nhiên, nhưng rồi lấy lại tinh thần rất nhanh. Có lẽ hắn vẫn còn muốn chơi nữa. Nhây thật.
"Bánh gạo cay." - cô lại một lần nữa vùi đầu mình vào ngực hắn. Mùi hường này, thật dễ chịu. Bàn tay cô vô thức lướt nhẹ trên hông hắn, giữ chặt lấy hắn.
"Ăn cái gì khoẻ đi." - hắn ôm cô, ôm chặt hơn lúc nãy. Giờ cô đã là của hắn rồi, hắn phải giữ chặt hơn mới được.
"Anh làm em ngạt thở mất. Anh lấy đại cái gì đi." - cô phụng phịu đẩy hắn ra.
"Anh đưa em ra ngoài ăn nhé?"
"Vâng."
Rồi cô và hắn đều đứng dậy, thay đồ. Hắn hôm nay tâm tình rất tốt, nên chắc sẽ dẫn cô đi một chỗ ăn thật ngon.
___________________
Cô mặc một chiếc váy ngắn, viền ren đen. Mái tóc dài búi lên thành một chùm nhỏ sau đầu, cài thêm một chiếc băng-rôn đen tuyền, lấp lánh ánh kim.
Hắn ngồi trước vô-lăng, cô ngồi ngay cạnh ở ghế trước. Hai người im lặng, không khí trong xe không vì thế mà trở nên thoáng đãng hơn đôi chút.
Cô đặt tay lên đầu gối, đầu nghiêng hẳn ra bên phải trông ra ngoài. Điệu bộ mơ màng, lơ là.
"Em đang nghĩ gì thế?" - hắn tay vẫn trên vô-lăng, mắt vẫn nhìn đăm đăm ra đằng trước mặc dù xe không nhiều. Nhưng miệng vẫn hỏi cô.
"Không có gì." - giọng nói cô nhẹ tựa lông hồng, thoáng vào không khí rồi tan ra ngay.
Bỗng cô thấy hình như có gì đó đang đặt lên tay mình. Quay lại thì thấy hắn đang nhìn cô, âu yếm. Tay hắn chồm qua đặt trên đùi cô.
"Lái xe đi." - cô gỡ tay hắn ra, cố hướng sự tập trung của hắn trở lại việc lái xe.
"Anh sẽ không bỏ em đâu." - hắn quay lại lên trên, nhưng miệng vẫn nở nụ cười.
Cô ngạc nhiên, như bị người khác nói trúng. Cô sau khi nói lời yêu thì vẫn có cảm giác hối hận, lo sợ. Cô cứ tự cho rằng sợ hắn sẽ lợi dụng cô vào những việc không đâu, nhưng chắc cảm giác thật sự mà cô không muốn thừa nhận chính là cô sợ hắn sau khi có được cô rồi sẽ bỏ đi. Và rằng những ngày tháng ngày xưa sẽ chấm dứt. Phải chăng là vậy?
"Đương nhiên, anh không bỏ em được đâu. Em đã là của anh rồi, anh phải chịu trách nhiệm chứ." - cô đùa, tâm tình cũng tốt hơn.
"Vậy được." - hắn cười thầm trong bụng. Đúng là cô, ăn nói thật lẻo mép, dễ thương.
Hắn giảm tốc độ, chiếc xe từ từ chạy vào một căn nhà lớn mà cũ kĩ, một tầng.
Hắn bước xuống trước, mở cửa cho cô. Cô xuống rồi mới để ý còn hơn 5 chiếc xe màu đen cũng chạy vào. Tên này có đến tận Anh cũng phải có người đi theo bảo vệ mới được, ghê thật.
Một người đàn ông trung niên ra tiếp. Cô nhìn qua, ông có vẻ mập mạp, dễ tính, nói chuyện nghe cũng rất vui nhộn.
"Cậu Jihoo hôm nay dẫn phu nhân đến chơi, thật là phúc phận mà." - nói rồi ông ta cười ha hả. Jihoo đứng bên cạnh cô khoé miệng cũng hơi nhếch lên.
"Phải. Phu nhân tôi hôm nay không khoẻ nên tôi chở tới đây. Nhờ anh cả đấy." - hắn tự nhiên rút trong túi ra bao thuốc lá, châm lửa. Đoạn mời người đàn ông đối diện một điếu. Ông ta cũng chẳng ngại ngùng mà nhận lấy. Có thể thấy quan hệ giữa người đàn ông đó với Jihoo cũng là chỗ bạn bè quen biết, tuy không thân như nhóm Jun và Nhật Minh.
"Cậu nói cứ như là tôi là bác sĩ ấy nhỉ. Đúng thật là..." - ông ta nói, đoạn quay người đi. Jihoo nắm lấy tay cô, bước theo.
"Biệt tài nấu ăn của ông ta rất cừ, hôm nay em ráng ăn nhiều một chút." - hắn dặn dò cô kĩ lưỡng. Cô nghe thì cũng ậm ừ cho qua.
Căn nhà này chỉ có 1 tầng trệt, ngoài ra không còn tầng thứ 2. Tuy vậy được cái rộng nên thoáng mát, nằm ở vùng ngoại ô ít người, không cần sợ trộm nên cửa để mở, gió tự nhiên luồn vào mát rượi. Hắn hình như chỗ nào cũng có bạn bè thân thiết.
"Chào anh." - cô từ tốn bước tới. Jihoo đang đứng ngoài vườn hút thuốc với hơn 25 vệ sĩ anh ta mang theo. Cô không chịu được khói thuốc nên vào nhà, lại thấy anh ta đang đứng cặm cụi nấu ăn. - "không có ai phụ anh nấu hết sao?"
"À chào phu nhân. Tôi thích tự mình nấu hơn, cho dễ ấy mà." - anh ta quay lại, nhìn cô tươi cười. Người đàn ông này chắc khoảng ba mấy, bốn mươi rồi mà da dẻ vẫn hồng hào, dễ tính nên cô có thể thoải mái gọi là "anh", với lại hắn ta cũng gọi là "anh" mà.
"Vậy sao." - cô gật gù. Định bụng vào phụ anh ta một chút, anh ta lại nói không thích ai làm phụ nên thôi - "anh Thành này, hồi nãy, sao anh biết tôi là vợ của anh ấy? Chúng tôi còn chưa lấy nhau."
Anh ta quay ra nhìn cô một lúc, rồi phì cười.
"Phu nhân, cô lo nghĩ nhiều quá rồi. Sở dĩ tôi biết được là bởi vì Jihoo chưa từng dẫn ai đến chỗ tôi đâu. Tôi biết cậu ta từ hồi cậu ta mới 14 tuổi. Ngày trước cậu ta có thân với một cô gái, thân từ nhỏ, cho đến lớn vẫn không khi nào dẫn đến nhà tôi mạc dù tôi và cậu ấy chơi khá thân. Cô biết đấy, cậu ấy là Bá Hoàng mà, nên mới chăm lo cho cô từng chút một, dẫn cô đi sợ nguy hiểm."
"Nếu nói vậy thì e là không thuyết phục lắm."
"Coi không biết chớ chưa bao giờ cậu ấy dẫn nhiều vệ sĩ như vậy đâu, cùng lắm là 4 người. Bởi cậu ta rất giỏi, hơn nữa lại rất ngoan cố, không muốn được người khác bảo vệ. Bây giờ cậu ta chịu để nhiều người đi theo nhe vậy, chẳng phải la tự ti sợ sẽ không thể bảo vệ được cô sao? Khả năng của mình, cậu ta biết rất rõ. Vậy thì cô hiểu đối với Jihoo cô quan trọng cỡ nào rồi đấy."
Miu trầm ngâm, không nói gì. Thật là vậy không?
"Hai người nói xấu gì tôi vậy?" - bỗng hắn từ ngoài sân bước vào.
"Không có gì." - Miu tựa vào ngực hắn trong khi hắn vòng tay ôm lấy cô. Chẳng hiểu tại sao dạo này cô với hắn rất hay ôm, hôn nhau nhé. Cũng không lấy làm ngại như ngày xưa nữa. Hắn mà ôm cô là cô cũng quất luôn...
"Vợ chồng son à, ra chỗ khác mà ôm hôn này nọ đi. Đồ ăn sắp chín rồi coi chừng bị cháy hết luôn này."
Hắn cười, không nói. Đưa tay xuống dưới nhấc cô lên, ẵm cô ra ban công đứng.
"Anh ta nhìn vậy nhưng cũng rất nguy hiểm. Nhưng may mắn anh ta thuộc về phe mình, nên em hoàn toàn có thể tin tưởng anh ta." - hắn lại định hút thêm điếu nữa, nhưng bị cô chặn lại.
"Vâng." - cô dụi đầu mình vào ngực hắn. Nhiều mùi khói thuốc quá rồi, cô thích sự kết hợp 50/50 của nước hao Encounter và thuốc lá hơn.
"Miu, mai anh phải đi công tác một thời gian." - hắn bình tĩnh đặt cằm mình lên đỉnh đầu cô, ôm lấy cô thật chặt.
"Nói dối." - hắn mà đi công tác cái gì. Thật là nói dối trắng trợn mà.
"Ừ. Anh phải đi một thời gian."
"Đi đâu?"
"Ấn."
"Làm gì?"
"Em không cần biết đâu."
... Tủi thân...
"Tại sao? Em muốn biết. Anh không tin em à?" - cô bực mình đẩy mạnh hắn ra, giận dỗi nói.
"Ngốc. Lại đây, coi chừng lạnh cho bây giờ." - hắn tiến lại ôm cô vào lòng. Khí trời bây giờ đang rất lạnh, cô lại chỉ mặt một chiếc váy mỏng thôi, không bệnh mới lạ. Và hắn không muốn bỏ đi khi cô bệnh chút nào - "Anh phải đi. Có chuyện ở Ấn."
"Có nguy hiểm không?" - cô hồi nãy đẩy hắn ra là đã thấy lạnh rồi, giờ không dám nữa.
"Có. Nhưng anh hứa sẽ về sớm. OK?"
"Không. Anh đi luôn đi." - cô quay người bước vào. Cho hắn đứng ngoài đó một mình.
Hắn ngồi cạnh cô, nhưng hai người không ai nói với ai câu nào. Một phần cũng bởi vì đồ ăn thật sự rất ngon, đúng là một ngườ đầu bếp không tầm thường.
Đến tận khoảng 9 giờ tối hắn và cô mới leo lên xe quay về. Cô còn được chủ nhà tặng ột quả bí đỏ bự ơi là bự nữa chứ.
"Khi nào thì anh về?" - giọng cô hơi chùn xuống. Bất giác hắn thấy thật không muốn để cô ở lại chút nào. Bây giờ chỉ cần cô ôm hắn lại và nói không muốn hắn đi nữa thôi, hắn sẽ không bỏ đi.
"Cho anh khoảng 4 ngày, nhé."
"Vâng. Mai anh đi à?"
"Ừ." - hắn điêu luyện đánh một vòng cua, rồi tấp vào - "Miu này, muốn qua đây ngồi không?"
"Sao thế? Anh không lái được nữa à?" - hồi nãy cô thấy hắn uống hơi nhiều, chắc giờ cũng hơi say.
"Không." - hắn mở cửa kính xe, phất tay ra hiệu cho đoàn vệ sĩ hộ tống đằng sau tỏ ý không có chuyện gì, rồi chồm qua, nhấc bổng cô lên, lôi cô về phía hắn.
Cuối cùng hắn vẫn là người lái, còn cô thì ngồi trên đùi, chình ình trước mặt hắn.
Về đến nhà thì cô cũng đã ngủ ngon lành trong lòng hắn mất rồi. Nhìn nét mặt cô mơ màng, hắn không khỏi rung động. Chuyến đi này hắn không thể bỏ, nhưng có thể vì cô mà về sớm.
~Okayy 100 vote nhé:) mấy bn ko hiểu cảm giác của mình khi mở Wattpad lên, thấy hơn cả trăm notifications, hí hửng vô coi thì thấy cả chục cmt đòi chap đâu. Kiểu như WUH DA FUG??
Nói chung là mình bik đã 2 ngày r mình ko đăng, và mình cũng ko có ý định đăng trong 2 ngày đó đeo:) v nhé:) thứ 7 chủ nhật mình ko đăng dc, hoạ may chỉ là thứ 6 viết thứ 7 đăng thôi hè:)
Bye
Black & White Black & White - Poppy_Papaver