It is what you read when you don't have to that determines what you will be when you can't help it.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Jen Nguyễn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 33 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 532 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 03:21:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 12: Khu Đại Sảnh Vắng
hap 12:
Khuđạisảnh vắng.
Tiếtthứ4 trôi qua...Trốngtrườngvanglênvàcó 2 nạnnhânphảigiãtừlớphọcdobịvướngvàotụihọcsinh " ngoanhiền" tronglớphọc.
Tiếng trống trường vang lên một hồi. Đám kia (gồm Rei, Min, Komi và Aru) chạy một mạch xuống căn tin. Zen thở dài mệt mỏi.
- Cô có vẻ chả ổn. - Shuu cầm sách đọc nói với Zen.
- Ờ. Quá mệt ấy chứ...- Zen lắc đầu. - Tôi không quen sống chung cùng với tiếng ồn cho lắm.
- Vậy sao? - Shuu nhắm nghiền mắt- Sách...hợp với những người ít nói. Đó là điều khiến cho tôi thích chúng. Cô cũng vậy sao?
Zen ngồi dậy đi ra khỏi lớp với vẻ mặt lạnh lùng mệt mỏi -Tôi nghĩ vậy.
Zen có hẹn với Jay chính xác là chả biết hẹn ra làm gì nữa. Cô thở dài cầm tấm giấy màu đỏ hồng đi theo chỉ dẫn viết ở đó. " Chả biết cái tên này hẹn ra chỗ nào đâu nữa". Zen đi theo con đường vòng phải nói là nó khá dài càng đi Zen càng phát hiện ra... không có bóng ai ở cái đường này cả! Rồi cứ thế cứ bước đi dưới hàng cây dài và ánh mặt trời chói chang. Khung cảnh ở đây đúng là đẹp như tiên. Dàn hoa hồng được trồng và sắp xếp đẹp đẽ, những bức tường màu trắng được điêu khắc tinh tế và nghệ thuật,...
Zen cuối cùng cũng đến được điểm cần đến. Cô nhìn thấy một cái hồ nước có cầu màu trắng ngà bắt sang hai khu, dàn hoa hồng trồng khắp khu vực, vài cây ăn quả, xích đu vòng màu trắng còn mới tinh, một vòm mái màu xanh, một cái bàn ăn to,... và những động vật đủ loài ( có hổ đấy)
- Đây là...
- Đến rồi hả?- Jay bước ra sau lùm cây.
Zen gật đầu.
- Đây là đại sảnh nơi này đã bị bỏ hoang cách đây 10 năm trước. Đẹp đúng không nó bị bỏ hoang là do từng có người chết ở đây, thầy hiệu trưởng đã xây dựng nó trước khi ông ấy chết. Nó tồn tại đến bây giờ là do tôi đó...tôi thường lảng vảng đến đây lúc còn nhỏ và toàn là bị ông hiệu trưởng bắt được...haha...nhưng ổng toàn mời tôi đi ăn thôi à!
Jay cười tươi nhưng cậu cũng chả hiểu tại sao lại kể ột con người như Zen nữa.
- Rất đẹp.
- Hả? Cô nói nó đẹp hả? Dĩ nhiên đều do công của ta mà...- Jay vắt hai tay ra sau cổ nói.
- Có nguời tự sướng kìa! - Zen chỉ vô Jay.
- Này!!! Nói gì thế?
- Vậy cậu hẹn tôi ra đây để nói gì thế?
Jay lặng nhìn Zen bằng đôi mắt màu xanh lá của mình rồi mỉm cười - Chúng ta ra chỗ kia ngồi nói Ok. Tui đợi cô mỏi hết cả chân rồi!!!
Zen nhìn Jay với vẻ mặt khó hiểu - Ông ngồi đợi không dduo ự à mà phải đứn
Biệt Thự Vampire Biệt Thự Vampire - Jen Nguyễn