Số lần đọc/download: 922 / 1
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
V
ừa lẩm bẩm vừa dứt lá cây vứt xuống đất, càng dứt càng nhanh càng hăng, mỗi lần thả một chiếc xuống Bé lại hằn học dằn dỗi:
- Ghét anh... ghét anh... ghét anh...
Những chiếc lá vô tội, cái lành, cái rách nằm la liệt trên mặt đất vì bị giầy của Bé di lên, thế mà xem chừng như Bé vẫn chưa vơi cơn giận mà có phần còn bốc cao hơn, Bé trợn mắt, Bé nghiến răng, nhìn cái cây hết lá chỉ còn trần thân cây, Bé hung hăng giựt lấy giựt để như muốn nhổ hẳn lên, quên cả đau.
- Bé giận anh chuyện gì vậy Bé?
Bé vênh mặt:
- Ai nói Bé giận anh, chỉ vì chơi với anh hết vui thì nghỉ, giản dị có thế thôi.
Anh năn nỉ:
- Nghỉ chơi với anh cũng phải có lý do chính đáng chứ đâu có thể nói khơi khơi như vậy chứ hả Bé.
Chắp hai tay ra sau, quay lưng lại Bé trả lời ngang như cua:
- Bé nói nghỉ là nghỉ, xin lỗi, không cần lý do lý diếc gì cả có được không?
Tiến tới đứng chắn trước mặt Bé, anh dỗ dành:
- Trăm tội đổ đầu anh, anh nhận hết, anh xin lỗi, nhưng phải cho anh biết đầu dây mối nhợ đi đã, nếu việc Bé hiểu lầm mà sự thật không phải như vậy thì có phải oan ức cho anh suốt đời không chứ, ọk.
- Không ô-kê, ô-kiếc gì hết á, ờ Bé giận đó, Bé ghét anh, giận đến tê tái cả người đây nè, giọng Bé sũng nước mắt, anh về đi, Bé không muốn nhìn thấy anh nữa, và Bé òa lên khóc bỏ chạy vào nhà.
Bé buồn, Bé bực, Bé giận, Bé hờn, Bé cáu kỉnh, động tí là gây sự, ở nhà cũng như ở trường, mấy cô bạn thân chịu không nổi cái ương ương ngạnh ngạnh của Bé hè nhau tra hỏi:
- Cái con bé này làm gì cứ như người thất tình, ngẩn ngẩn ngơ ngơ như mán xá vào tỉnh ấy!
- Ô hay lạ chửa, ô mai mơ ngon chết người mà cô ả cũng dửng dưng như bánh chưng ngày Tết.
- Đậu đỏ bánh lọc nước dừa thơm phưng phức, mụ chê lạt như nước ốc.
- Tầm ruột chua, cóc dầm, muối ớt giã, mà chị cũng không thèm nuốt nước miếng nữa mới kỳ cục chứ.
- Tình cay như ớt hiểm
- Nuốt vào xé ruột tuột gan.
- Hết thuốc chữa, hết thuốc chữa, vì bệnh này là bệnh tương tư, mà tương tư thì chỉ có tương Cự Đà chính hiệu con nai vàng mới trị được.
Từ một cô bé nghịch ngợm, nhẩy nhót, tự nhiên trở thành im lìm xa vắng, biếng nói, biếng cười, chểnh mảng, suy tư, tối ngày cứ chúi ở trong phòng. Thấy vẻ âu sầu khác thường của con gái, bố mẹ Bé nhìn nhau lo lắng không hiểu việc gì đã xẩy ra, gặng hỏi thì Bé cứ lắc đầu quầy quậy:
- Đâu có gì, đâu có gì, Bé vẫn bình thường.
Nhìn cặp mắt sưng đỏ của Bé, bố mẹ nhìn nhau lắc đầu, không biết khuyên nhủ sao nữa.
-Chắc là chu kỳ chuyển tiếp của tuổi dậy thì, bố phân tích với mẹ, thôi cứ để kệ con bé yên tĩnh, một vài ngày xem sao, tuổi trẻ vui buồn như trời mưa trời nắng ấy mà.
Mở rộng cánh cửa sổ, Bé chống cằm nhìn ra ngoài, trăng rằm tròn to, sáng rọi vào phòng, lá cây xào xạc rung nhẹ vì làn gió đùa, nhìn lên mặt trăng, Bé hậm hực ganh:
- Chú Cuội ơi chú Cuội, chú sung sướng quá được ở bên chị Hằng Nga, còn Bé trơ trọi một mình nơi đây.
Than xong Bé tủi thân gục xuống nức nở khóc, nước mắt tuôn như mưa, khóc một hồi như vơi nỗi sầu, Bé với tay lên đầu giường lấy búp bê mà Bé thích nhất lúc nào cũng để ngủ chung với Bé, đặt ngồi trên đầu gối thủ thỉ:
- Bê biết không, chị đau lòng lắm, Bê hỏi ai đã làm chị đau lòng hả, thì còn ai khác nữa ngoài “Hắn” ra, chị hối hận đã thương hắn, Bê biết không, “Hắn” phải bỏ bao ngày tháng theo đuổi mới được chị để ý tới, chị mới xuôi lòng chứ bộ, ôm sát búp bê vào lòng, Bé mơ màng, trước đây chị chỉ biết nhởn nhơ ăn no ngủ kỹ, mọi người săn đón chiều chuộng, chưa hề biết cau mặt nhăn mày, không phiền, không lụy, nhưng, từ ngày cặp với hắn, chị hầu như đổi khác hẳn, không tự chủ được mình nữa, biết ngóng, biết đợi, biết chờ, lâu không gặp thì thấy nhớ, thấy mong, gặp “Hắn” chị vui, xa “Hắn” chị buồn. Của đáng tội, bên “Hắn” chị thấy đời sống có ý nghĩa hơn, tươi đẹp hơn, có phải Bê muốn hỏi thế lúc chưa có “Hắn” chị không vui vẻ sao hả, dĩ nhiên có chứ, nhưng tình gia đình đâu giống tình yêu, trong sự thương yêu đùm bọc của bố mẹ, anh chị em, chị thoải mái lắm, nhưng tình của “Hắn” cho chị, săn sóc từng chút, từng chút, dù chỉ nhỏ xíu xìu xiu cũng đủ ấm áp, làm chị mềm lòng, đỡ tay, ôm lưng, quàng vai khi đi khi bước, lời thủ thỉ bên tai, Bé này, Bé nọ, chị nhõng nhẽo, hờn mát, làm eo làm sách, bằng mọi cách “Hắn” vẫn cố làm cho chị hài lòng, chị khóc có “Hắn” lau nước mắt, đi chơi gặp mưa bao giờ cũng trùm chung một cái áo, hai đứa phải nép sát vào nhau, dìu nhau cùng bước, đôi khi “Hắn” nâng bổng chị lên để tránh vũng nước lớn, sợ ngã chị Ôm chặt “Hắn” và thế nào cũng không tránh khỏi nụ hôn nồng ấm, say đắm, quên cả thời gian không gian. Nhìn trước nhìn sau như sợ có ai nghe, Bé nói thầm vào tai búp bê, Bê ơi! lúc đó chị chỉ mong còn có thật nhiều vũng nước như thế nữa. Ai dè... động tới mối thương tâm, hức... hức... Bé tức tưởi, chị đã thấy “Hắn”, chị đã thấy “Hắn”... Bê bảo chị phải làm sao bây giờ, lúc đó chị muốn đập “Hắn” thật đau cho bõ tức, nhưng, chị không nỡ vì chị yêu nhiều lắm, thật khổ bỏ thương, vương tội, cổ nhân dạy chẳng sai, Bê à, nghe chị, đừng thèm thương ai Bê nhé, “Tình là dây oan” đấy, vướng vào là đem phiền não vào mình như chị đây, cầm cái gương lên nhìn vào Bé than, “Hắn” vẫn khen chị có đôi mắt đẹp, bây giờ chính “Hắn” đã làm nó sưng húp lên rồi Bê xem, cả hai cánh tay chị cũng mỏi nhừ và hai bàn tay cũng bị trọng thương, vì “Hắn”, vì “Hắn” hết á. Bê nghĩ tức không, trong lúc chị khổ như thế này, thì “Hắn” sao rồi, chắc là đang nhởn nhơ vui đùa với “Cô ta”, Bê biết không... Thì hôm qua đó, tình cờ chị đã gặp “Hắn”, chị mừng rỡ chạy lại, nhưng vội dừng ngay vì nhìn ra là còn có một cô gái đứng bên cạnh “Hắn”. Cô gái đó so với chị thì già hơn nhưng so với “Hắn” thì trẻ, muốn tìm hiểu sự thật, chị đã len lén đi theo, và, đã thấy tất cả. “Hắn” nói láo trơn như da lươn, “Chúng” hai đứa dung dăng dung dẻ chuyên trò vui vẻ, cô ả mua gì cũng đưa ra hỏi ý, “Hắn” gật thì mua, “Hắn” lắc thì thôi, giống như, Bé nghẹn ngào... giống như cặp tình nhân. Lừa dối, phản bội, thế mà, lúc nào cũng nheo nhẻo, anh thương Bé nhất, anh yêu Bé nhất, anh cưng Bé nhất, nhất nhất nhất, bây giờ tóe loe ra, chị chỉ là “Nhì” thôi, thật không biết xấu hổ, dối trá không ngượng miệng, chị nhất định không tha thứ, không tha thứ, những món quà hắn tặng, hừ, chị sẽ đem quẳng thùng rác hết, không luyến tiếc, dù chỉ bằng một hạt bụi cũng không, tức quá tức quá mà, nếu chị còn có dịp gặp “Chúng”, dù trong lòng có đau mấy đi, chị vẫn sẽ tạo bộ mặt khinh khỉnh, cao ngạo, tươi tắn, nụ cười luôn luôn nở trên môi, không chảy nước mắt dù chỉ là nửa giọt, phải chứng tỏ cho “Chúng” biết, cứ việc đi với nhau đi ta đây cóc cần, phải chọc cho “Hắn” tức thì mới hả cơn giận. Bé mím môi hậm hực, chị thề không thèm nghĩ tới “Hắn” nữa, Bê không tin, Bé rờ cầm tư lự, ờ cũng khó nhỉ, một thói quen đã ăn sâu quá rồi, làm sao mà quên được.
- Thưa hai bác, Bé đã bớt giận con chưa ạ.
Bố mẹ Bé tủm tỉm:
- Con nhỏ nó hờn lẫy gì vậy hả con, nó giận lây luôn cả hai bác, mặt lúc nào cũng ỉu sìu như bánh đa nhúng nước, tưởng chỉ sáng chiều cô ả nguôi ngoai, ai ngờ gần một tuần rồi, tội quá, ngày nào con cũng đến mà hai bác khuyên làm sao nó cũng không chịu ra gặp, lì lắm, cưng quá hoá hư, chưa bao giờ thấy nó “Dai” như lần này, sao vậy con.
- Con cũng không hiểu Bé giận con gì nữa, con gặng nhiều lần mà Bé vẫn không chịu nói, còn những ngày sau này thì không cho con gập.
Bố bàn:
- Con thử nghĩ lại xem, có thể con đi chung với ai mà nó chợt nhìn thấy, Bố cười, con trai thì không sao chỉ ngán con gái thôi, bác biết, tính con nhỏ này có gì nó hay giữ trong lòng, lúc nào tự ái cũng to bằng cái đình ấy.
- Chết, con nhớ ra rồi, mấy hôm trước con có đưa một người đi phố mua sắm, vợ của người bạn ở xa về, không quen ai cả, lại là lần đầu tiên tới đây, không biết đường sá nên nhờ con giúp dùm, có thể Bé đã thấy, mà con lại sơ ý không nói.
Bố Mẹ nhìn nhau cười:
- Thôi đúng rồi, chắc là nguyên nhân đó, cái con nhỏ này thiệt, hết chỗ nói, con có thể cho hai bác biết, tương lai của hai đứa, con tính sao, mắt liếc về phía cửa, Bố hất hàm ra hiệu.
- Con xin hứa với hai bác, yêu Bé suốt đời.
Nấp ở đằng sau, nghe hết những lời đối thoại, thấy đã quá đủ, Bé vội rón rén lùi dần để khỏi gây tiếng động, về tới phòng, Bé cười rạng rỡ, gánh nặng ngàn cân được trút xuống, đầu óc Bé lâng lâng thơ thới toàn thân như bay bổng, bế con gấu trắng nhồi bông mà “Hắn” tặng quay lung tung, “Hắn” không thay lòng đổi dạ, “Hắn” vẫn là của ta, bỏ gấu cầm búp bê lên, Bé nói chuyện huyên thuyên:
- Vui quá, vui quá Bê ơi! Chị yêu đời ơi là yêu đời, khúc khích cười, hứng chí Bé mi chút một cái lên má búp bê, nghĩ cũng tội nghiệp “Hắn”, cả tuần nay buồn bã vì bị chị hành hạ, nhưng cho đáng đời ai bảo không chịu nói cho chị biết chứ, thôi để bao giờ gặp lại chị sẽ đền bù.
Bé chưa kịp ngoảnh lại thì anh đã tới sau lưng vòng tay ôm bé:
- Nghe chuyện rồi, hết hiểu lầm anh chưa Bé.
Bé vùng vẫy để thoát ra:
- Quen bao giờ mà níu kéo người ta vậy chứ!
Anh lì lợm tấn công:
- Bé không quen anh nhưng anh cứ quen Bé. Nhận lời xin lỗi của anh đi mà Bé. Qùy gối bên cạnh ghế Bé ngồi, ngước nhìn lên, anh tha thiết, nhé Bé...
Chỉ làm cứng tới mức này, thấy anh tiều tụy Bé đành chịu thua, kéo anh đứng lên, sà vào lòng anh Bé nức nở khóc, ôm bé anh sung sướng thấy tình mà người yêu dành cho mình, xót xa khi nước mắt người yêu thấm qua làn vải ướt da thịt, anh bùi ngùi vỗ về:
- Anh hứa từ nay sẽ không bao giờ làm Bé buồn nữa.
Chợt nhìn thấy Bé nhăn mặt khi đụng tay phải thành ghế, anh âu lo:
- Bé sao thế?
- Thì tại giận anh, Bé nổi nóng, trút giận lên cái cây, điên tiết lên Bé không còn biết trời đất là gì nữa cứ việc cấu xé cho thoa? thích nên bị quả báo thôi, Bé chặc lưỡi, may mà bữa đó anh không gặp Bé, chứ không...
- Để anh xem, nhìn làn da mịn màng bị những vết sứt sát ửng đỏ, anh xuýt xoa, tội nghiệp em tôi, dại quá đi, còn đau lắm không, áp bàn tay Bé lên má mình anh xót xa, thà là để anh chịu đau chứ anh không muốn Bé bị đâu.
Bé cười trừ để chữa thẹn:
- Bé dữ như sư tử hà đông anh sợ không?
Anh bẹo má Bé:
- Sợ gì mà sợ, trái lại anh thích được sư tử Bé này xực anh nữa kìa. Cầm khuôn hình chụp hai người trên bàn học của Bé, anh tủm tỉm cười.
- Anh cười gì, nhạo Bé hả?
- Không có, anh vui vì thấy Bé của anh “đổ ghè tương”.
Ngượng ngùng, Bé lấp liếm:
- Nói bậy, Bé thèm vào.
Ghé sát mặt Bé, anh trêu:
- Đúng, Bé đâu có đổ ghè tương chỉ “ghen” thôi, anh cũng giống Bé, chỉ thèm vào chứ ai dại thèm ra bao giờ chứ nhỉ.
Đấm thùm thụp trên ngực anh, Bé dùng chiến thuật vừa ăn cướp vừa la làng:
- Ờ, Bé đổ ghè tương, Bé ghen, Bé thèm vào đó, cười Bé đi, chế Bé đi.
Anh giữ tay Bé ấp vào trong tay mình âu yếm:
-Lúc nãy vừa vào tới anh có nghe Bé nói với búp bê là sẽ đền bù cho anh, anh đang chờ đây.
Bé giả tảng:
- Bé có hứa gì với ai đâu nhỉ?
Anh la lên phản đối:
- Ê, đừng có ăn gian, có chứng nhân đàng hoàng, anh đưa cao búp bê hỏi, Bê, có phải Bê đâu thích có người bạn thất tín phải không?
Nhìn điệu bộ hài hước của anh làm Bé phì cười:
- Thôi được, thôi được, chịu thua.
Kiễng chân, nhón gót, Bé đưa hai tay choàng qua cổ anh, vít nhẹ đầu anh xuống, khuôn mặt đẹp ngẩng lên, cánh môi hồng mòng mọng chờ đợi...