However rare true love may be, it is less so than true friendship.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Tạ Kin
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 14 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 662 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:20:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
inh tung ta tung tăng xuống lấy cặp, giờ đã tan trườngLinh nghĩ rắng chắc chỉ còn mình cô ở đây. Bước vào lấy cặp xog, tínhđi về thì cô thấy bên kia dãy phòng đối diện còn bóng người, sự tò mòlôi co sang bên đó. Nhìn vào, dù có ở đằng sau thì cô vẫn nhận ra được đó chính là Hoàng:
- Sao anh chưa về? _ Cô buột miệng hỏi.
Hoàng quay lại và sau một lúc cất những quyển gì gì đó trên bàn, cậu trở lại với sự lạnh lùng:
- Tôi mới học xong.
- Vậy anh tính đi...bộ về à???
- Điên chắc! Cô chở tôi về, tôi quên dặn bác Văn đến đón rồi.
- Gì??? Tôi chở anh á? Anh nhầm không? Tôi đi xe đạp mà._Linh nhìn " trăn trối ".
- Không nhầm nhiếc gì hết. Cô lấy xe lẹ lên, tôi đói bụng muốn chết rồi.
Chợt nhớ những gì mình vừa nghĩ đến trên sân thượng, cô đưa tay như chào " thủ tướng ":
- Yeser!!!
Rồi chạy vút đi lấy xe, khác với tưởng tượng của Hoàng, cậu cứ nghĩ rằng cô sẽ nhăn nhó, lầm bầm chứ.
- Cô dưa xe đây tôi chở cho!
Chưa kịp để Linh nói gì thêm, Hoàng giậc lấy chiếc xe từ tay Linh.
- Cô mà hok lên thì tôi về trước đấy nhé!
Trên đường về:
- Sao anh lại chở tôi?
- Vì tôi không muốn người ta nhìn vào bảo đồ ỏng ẹo bắt con gái chở.
Linh đang cười khúc khích thì Hoàng tiếp:
- Đừng vội mừng, bắt đầu từ mai cô sẽ bắt đầu nghe theo lệnh tôi 24/24 đó. Mà cô có di động không?
- Không! mama hông cho mua vì tốn tiến. Hay anh qua nói rồi tôi sẽ làm.
- Không rảnh!
Hoàng trả lời gọn lõn, để Linh tiu nghĩu phía sau.
---------------------------------------
<< Hum nay là ngày thứ 2 anh Ken về VN.
Sao vậy nhỉ? Mình tưởng sẽ vui lắm cơ. Anh Ken bị sao á. Chẳng lẽ anh Ken quên mình thật, hay...sao 10 năm xa cách tính của anh Ken đã khác.
Bùn thiệt! Mình nên làm sao đây, hay là anh Ken có chuyện khó nói vớimình đâm ra khó tính nhỉ? Chậc! Hông biết phải làm sao nữa. Hay giờmình " thân phận thấp kém nên anh ý không mún chơi với mình như hồi bé ".
Hông! không thể như thế, lúc trước anh ý thương mình lắm cơ mà. Mìnhkhông tin anh ý thay đổi. Mình sẽ tiếp cận anh ý, hoặc làm anh ýthương mình như hùi trước kìa. Tại mình còn thương anh ý lắm mờ. Hix,...bùn, ước gì đây chỉ là ác mộng thôi nhỉ, giống phim Hàn ý. hì hì.....>>
Đang hí hoáy vít nhật kí thì một " luồng gió lạnh thổi sau lưng " và giọng nói " băng giá " phát ra:
- Này! Cô đang làm gì mà cặm cụi thế hả?
Linh giậc mình, cô đóng quyển nhật kí cái rụp, quay lại làm mặt " ngố "
- Đâu...đâu có gì đâu.
- Nè! Tôi cho cô đó để tiện bề liên lạc. Mà tuyệt đối không được choai số nha chưa. Chỉ dùng để liên lạc giữa cô và tôi thôi.
Nói xong đi một lèo vậy đó =.=. Linh đi đến chiếc giường. Hoàng tặngcô một chiếc điẹn thoại màu trắng, thật xinh và rất hiện đại. Chắc hẳn mắc tiền lắm. Sao anh lại mua cho cô cái điện thoại mặc tiền như vậy. Linh cười mĩm, cô nghĩ anh còn thương cô thật, và biết rõ sở thíchcủa cô, cô thích màu trắng mà. Linh đem niềm vui này vào giấc ngủ.
-------------------------------------
Mở mắt dậy, Linh hoảng hồn vì mình dậy quá muộn, cô lật đật thay đồrồi ba chân 4 cẳng lây xe đạp chạy đến trường. May quá, cô vừa quacổng thì tiếng trống vang lên, nếu lúc nảy mà cô chậm chân một lúc thôi thì đã ở ngoài rồi. Trường Linh rất nghiêm khắc và lí do đó chính làdo trường cô là trường danh tiếng nhất Sg. LÀ ngôi trường mà cô đã aoước và phải học cật lực lắm mới vào được ( vậy mà hôm qa có người chê ^^ ) nên Lnih rất tự hào được học trong trường này.
Đang chăm chú lắng nghe cô giảng thfi điện thoại trong túi quần Linhrung lên từng hồi. Lúc sáng trước khi đi cô đã tắt chuông Linh đã tắtchuông. Hôm nay quả là may mắn đối với cô.
<< Giải lao, mua đồ ăn đem lên sân thượng F11 cho tôi, chậm quá 10p là cô toi >>
Tin nhắn đầu tiên mà đáng ghét thế đấy. -----------------------------------------
Bé Bi ... Anh Đã Về Bé Bi ... Anh Đã Về - Tạ Kin