Tôi tin những muộn phiền và thất bại đến với mình là nền tảng giúp tôi có thể cảm nhận cuộc sống ở một mức cao hơn.

Anthony Robbins

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồng Cửu
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Phong Vũ
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1293 / 5
Cập nhật: 2016-08-01 22:03:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
Ban đầu là như thế nào nhỉ?
Đều không còn nhớ rõ nữa rồi.
1
Kiếp thứ nhất
Ngày xửa ngày xưa, nơi đó vốn chỉ là một mảnh rừng nhỏ cây cối rậm rạp, có một đoá bồ công anh nhỏ bé sống một cuộc đời rất đỗi bình yên.
Mỗi ngày, nó đều uống thoả thuê những giọt sương mai của buổi sớm, ban ngày sưởi mình dưới ánh mặt trời rạng rỡ, lúc hoàng hôn lại đắm mình trong ánh chiều tà, và ngủ say trong màn đêm yên tĩnh.
Cuộc sống cứ bình lặng, bình lặng trôi qua như thế.
Nhưng một ngày nọ, có cơn gió đột nhiên thổi tới, bị dáng vẻ mềm mại mỏng manh của bồ công anh hấp dẫn, không nhịn được liền vội vàng bay lên cao, lượn quanh nó một vòng rồi lại một vòng.
Gió vốn không hề có ác ý, chỉ là bị hấp dẫn. Nhưng, nó nào biết rằng, bồ công anh yếu ớt xinh đẹp vẫn luôn e sợ những cơn gió thổi mạnh.
Bồ công anh sau khi giãy dụa trong vô vọng, rốt cục bị gió thổi tan đi.
Nhìn từng phần thân thể của mình tan ra bay theo gió, bồ công anh đau thương mà phẫn hận.
Gió, ngươi chỉ vì thoả mãn lòng hiếu kì của bản thân, mà thổi tan cả thân thể ta. Kiếp này, ta chỉ có thể không cam lòng mà rời đi; nhưng kiếp sau, ta sẽ tìm đến ngươi đòi lại tất cả.
Gió tự trách mình, rồi lại hối hận. Nó nhìn lên khoảng không trên trời hô to, thần linh, tôi nguyện kiếp sau chịu mọi sự trừng phạt của nó, bù đắp lỗi lầm của tôi ở kiếp này.
2
Kiếp thứ hai
Sau đó đã trôi qua bao lâu rồi nhỉ? Hẳn là đã luân hồi rồi.
Dưới tàng cây của một gốc cổ thụ trăm năm, vốn là nơi sinh sống của một cây nấm rất to. Nhưng mà hôm nay, một nửa thân nấm đã không còn, rốt cục đã bị một con thỏ cái ở trong hốc cây ăn mất.
Còn lại trong hốc cây một con thỏ đực lẻ đôi, chúng nó, vốn là một đôi vợ chồng hạnh phúc.
Không thể nói vì cớ gì, thỏ đực mỗi lần nhìn thấy cây nấm ở trước hốc cây, trong lòng luôn nổi lên cảm giác hổ thẹn. Vì vậy nó không ăn cây nấm đó, cũng không cho vợ ăn, cho dù đói bụng đến cỡ nào cũng không được ăn.
Thế nhưng, vừa vặn lúc đó, thỏ cái vì quá đói bụng mà mất đi lý trí, lại vừa dịp thỏ đực không có ở đây, liền ăn hết một nửa cây nấm.
Song, nó lại có độc trong người. Khi thỏ đực trở về, thì vợ đã chẳng thể chờ được nó.
Thỏ đực vô cùng đau khổ, hỏi nửa cây nấm kia, vì sao độc chết người vợ thương yêu của mình.
Cây nấm run run thân thể không còn nguyên vẹn của mình đáp lại thỏ đực, nếu vợ ngươi cẩn thận không ăn đến ta, mọi thứ đều bình an vô sự. Nhưng cô ta hết lần này đến lần khác đến ăn ta. Ngươi chỉ trách ta độc chết người ngươi thương, ngươi có có biết chăng việc cô ta làm khiến ta chỉ còn lại nửa thân tàn phế, làm sao có thể tiếp tục sống đây?
Nhưng, người ngươi độc chết lại là vợ ta. Thỏ đực phẫn hận.
Cây nấm cười nhạt. Thế thì, ngươi hẳn còn nhớ rõ, kiếp trước ngươi nợ ta. Kiếp này thân thể ta mang độc, chọn sống lại ở trước cửa nhà ngươi, cũng chính là muốn lấy mạng của ta, đòi lại mạng kiếp trước ngươi nợ ta. Ai lại đoán được rằng, mạng ta lấy được lại chính là của vợ ngươi.
Thỏ đực nhớ lại kiếp trước. Nhìn thân thể vợ đã lạnh cứng, cắn răng không để nước mắt trào ra, nói với cây nấm tàn phế kia, kiếp trước ta nợ ngươi, kiếp này bị ngươi độc chết là lẽ tất nhiên. Nhưng ngươi lại độc chết vợ ta. Ta sẽ ăn sạch ngươi, sau đó ta chết đi, trả hết nợ kiếp trước cho ngươi; đợi đến kiếp sau, người đòi nợ sẽ là ta, ta sẽ bắt ngươi trả hết mối hận ngươi đã giết vợ ta.
Trăm năm dưới tàng cây, cây nấm không còn nữa. Nhiều năm như thế, dưới tàng cây vẫn còn hai xác thỏ đã lạnh cứng.
3
Kiếp thứ ba
Sao náo nhiệt vậy ta, hôm nay là ngày mấy nhỉ?
Hoá ra là một đôi tình nhân đang làm hỉ sự.
Đã bái thiên địa, đã bái cao đường, ngay lúc đưa tân nương vào động phòng, thì tân lang lại mềm oặt ngã trên mặt đất.
Vẫn chưa làm rõ sự tình rốt cục là như thế nào, tân nương đã thành quả phụ thủ tiết thờ chồng.
Dù sao tuổi vẫn còn trẻ, mặc dù lúc trượng phu còn sống thương hắn rất đậm sâu, sau khi hắn chết đi cũng nhớ nhung hắn da diết, nhưng đến tột cùng vẫn không thể chịu đựng nổi những tháng ngày cô quạnh, nên đã bị thứ tình yêu ngăn cách của kẻ ấy dụ hoặc.
Song, thế tục làm sao có thể dung thứ; người nàng thương lại là em ruột của chồng mình, là em chồng của mình.
Trong lúc vừa hạnh phúc vừa nơm nớp lo sợ ấy, nàng và hắn cùng bị phát hiện. Nhưng, bị phạt thì chỉ có một mình nàng.
Hắn nói, chính là chị dâu quyến rũ hắn, mà hắn, đã cự tuyệt gần nữ sắc.
Vì thế nàng bị ngàn kẻ chỉ trỏ, bị vạn người thóa mạ.
Mọi người đều khó hiểu, đoan trang hiền thục, không phải là dùng để hình dung về nàng sao? Nàng sao có thể làm ra chuyện bẩn thỉu như thế?
Nàng cũng không hiểu được. Không hiểu được ngày xưa nhu tình như thế, hôm nay lại như kẻ thù.
Tất cả mọi người đều nói, không nên để nàng sống thêm nữa, quá mức sỉ nhục.
Vì thế hắn tự tay đưa rượu độc cho nàng.
Nàng nói, hãy để cho ta chết một cách minh bạch.
Hắn liền cười thâm hiểm. Giết huynh trưởng, dụ dỗ chị dâu, hai người đều đi Tây phương, ta độc chiếm gia sản.
Nàng cũng cười, lạnh lẽo đau thương. Vậy tình cảm của ngươi đối với ta, chẳng lẽ cũng đều là giả dối?
Đương nhiên. Hắn không chút tiếc rẻ cho nói cho nàng biết sự thật.
Nàng ngửa đầu uống cạn rượu độc trong ly. Máu từ khóe miệng chảy xuống.
Nàng nói, kiếp này ta cũng không hối hận vì đã yêu ngươi, có lẽ là kiếp trước ta nợ ngươi, cho nên ly rượu này ta mỉm cười mà uống; nhưng mà, ngươi đã phụ tấm chân tình của ta, kiếp sau, ta ắt sẽ báo thù.
Thời điểm nàng ngã xuống, mắt vẫn chưa khép lại. Nàng muốn nhìn thật kĩ kẻ đứng trước mặt mình, chính là kiếp sau dù dung mạo giọng nói có đổi thay, cũng nhận ra linh hồn của hắn.
4
Kiếp thứ tư
Hải tặc hoành hành, quan phủ bất lực.
Nàng là con gái của bộ đầu, văn võ vẹn toàn, sắc nghệ song tuyệt.
Tri phủ nói với bộ đầu, nuôi ngươi làm cái gì, mà ngay cả bắt hải tặc hàng phục cũng không xong. Hạn định ba tháng sau, nếu lại không phá được án, thì ngươi hãy từ chức rồi trở về dẫn gia quyến đi lãnh án tử đi.
Con gái nói với cha, hãy để con trà trộn vào bên trong bọn hải tặc, thử đánh liều một phen, còn hơn cả nhà chờ chết.
Bộ đầu không đành lòng, nhưng cũng không thể không gật đầu.
Nàng như nguyện trà trộn vào bên trong bọn hải tặc.
Thủ lĩnh hải tặc trẻ tuổi anh dũng, nếu không phải hắn không theo chính đạo, nàng sẽ nghĩ rằng hắn là một người đoan chính nho nhã.
Hắn đối đãi nàng vô cùng tốt. Nàng biết rõ vì sao lại tốt như vậy, dù sao cũng không giống như thiên kim tiểu thư nhu nhược kiến thức nông cạn suốt ngày ở trong khuê các.
Nàng cũng càng ngày càng cảm mến hắn. Lòng bắt đầu ngả nghiêng giữa hai bờ ranh giới, nhưng nghĩ đến thân phận của hắn, nghĩ đến tánh mạng người nhà, ruột không khỏi quặn thắt.
Cuối cùng, vẫn là nén lòng, khai ra hắn.
Quan phủ thành công bao vây tiêu diệt hải tặc. Bọn quan viên cười, nhưng dân chúng lại khóc.
Dân chúng nói, ngươi đúng là đứa con gái gây hoạ, vì sao lại ác nghiệt như thế; đạo là hiệp khách đạo, mà quan cũng là tham quan a. Người tốt bị kẻ xấu giết hại, nhân gian này còn có thanh thiên sao?
Nàng mới biết bản thân đã sai lầm.
Hắn trước khi xử trảm, nàng nước mắt lưng tròng đi gặp. Nàng khóc, hắn cười.
Hắn nói, ta cẩn thận cả đời, một lúc động tình, hai mắt cũng mơ hồ, càng không nhìn ra ý đồ bất thiện của nàng. Kiếp này ta vì nàng mà chết, hẳn là kiếp trước ta nợ nàng, ta không oán; nhưng nàng cũng hại phần đông huynh đệ ta đều toi mạng, bọn họ vô tội, ta không thể không oán. Kiếp này đã định trước, kiếp sau, cùng ta trả hết oán này, được không?
Nàng gật đầu. Kiếp này ta nợ chàng, nguyện kiếp sau được trả lại.
Hắn bị xử trảm; nàng không lâu sau buồn bực mà chết.
5
Kiếp thứ năm
Nàng từ nhỏ đã mù hai mắt, nhưng dung mạo tính tình đều tốt, tiếng thơm vang xa cả vùng.
Vừa tròn mười sáu tuổi, cha mẹ vì nàng mà kén rể chọn chồng. Người nam tử ấy tuấn tú nho nhã, chỉ vì cảnh nhà sa sút, cùng đường mới vào ở rể.
Nàng cùng hắn tương kính như tân, cũng ân ân ái ái được hai năm.
Chính là sau hai năm, vô duyên vô cớ nổi lên một trận hỏa hoạn lớn, hắn đúng lúc không ở nhà, nàng tuy mù nhưng được cứu thoát; mà song thân của nàng lại vùi thân trong biển lửa.
Lúc nàng cực kỳ bi thương, cũng may có hắn thương yêu chở che, tinh thần dần dần hồi phục.
Sau đó hắn mang nàng về nhà của mình, về cố hương của hắn.
Nàng nhìn không thấy, lại không quen thuộc với nơi này, đang lúc mò mẫm đi lại trong nhà, lại nghe được giọng nói của trượng phu.
Hắn đang bái tế cha mẹ của mình. Hắn nói, cha mẹ, đại thù đã báo, kẻ hãm hại chúng ta con đã phóng hoả thiêu chết bọn chúng; chỉ là con gái của bọn chúng, xin cha mẹ tha thứ, con đối với nàng là chân tâm thật ý, thật sự không thể xuống tay. Nàng là một người con gái tốt, chuyện song thân nàng gây nên, nàng không hề biết. Con muốn sống chung với nàng cả đời.
Nàng xông vào, phẫn nộ mà thương tâm.
Nàng nói, thiếp vẫn biết mắt của mình là do có người gây nghiệt, nhưng ông trời lại trừng phạt lên người thiếp; không ngờ người gây nghiệt chính là cha mẹ thiếp. Thế nhưng, thiếp cả đời này đều phải sống trong u tối, đã là một sự trừng phạt rồi, chàng vì sao không thể buông xuống hận thù mà còn giết cha mẹ thiếp? Chàng là trượng phu của thiếp, chàng muốn thiếp làm sao đây?
Thân thể nàng bỗng mềm nhũng ngã xuống đất. Hắn phát hiện mạch đập của nàng yếu ớt như đèn cạn dầu, trong lòng kinh hãi.
Nàng thống khổ khóc nói, có lẽ kiếp trước thiếp mang nợ chàng, kiếp này chàng mới đến tìm thiếp để đòi lại. Nhưng chàng thương thiếp yêu thiếp nên cuối cùng không thể xuống tay với thiếp, chỉ có thể thực hiện với người thân của thiếp.
Bản thân sao có thể nhẫn tâm oán chàng hận chàng? Nhưng mà, người chàng hại chết không phải thiếp, mà chính là cha mẹ thiếp. Kiếp sau, chàng bảo thiếp làm sao đây, bắt chàng trả món nợ này sao?
Lệ trong mắt hắn chảy xuống. Là ta nợ nàng; kiếp sau, nếu nàng không đành lòng bắt ta trả, thế thì, hãy để ta đến trả cho nàng nhé.
Nàng mệt mỏi nhắm mắt lại, thế là đã xong những dây dưa bất biến của kiếp này.
6
Kiếp thứ sáu
Năm ấy ở lễ hội hoa đăng Trung thu, hắn và nàng ở trong đám đông chen chúc vô ý va vào nhau.
Khi bốn mắt nhìn nhau, thời gian như ngừng trôi, trong chớp mắt ấy tựa hồ ký ức của một ngàn năm trước chợt ùa về trong tâm tưởng của cả hai, một cảm giác quen thuộc đến lạ kỳ trào dâng trong lòng.
Thế nhưng hắn lại chưa từng gặp qua nàng, nàng cũng chưa từng nhìn thấy hắn.
Giống như có ma lực hấp dẫn, trái tim của hắn và nàng, đều đập lỗi nhịp.
Sau đó, bọn họ bị đám đông tách ra.
Trước khi bóng hình của đối phương dần dần tan biến, ánh mắt của hắn và nàng, trước sau vẫn không dời đi, trong lòng đã khắc ghi khuôn mặt của đối phương.
Sau đó, hắn và nàng mới biết, bọn họ, dĩ nhiên là hậu duệ của hai gia tộc có mối thù truyền kiếp.
Đều tự cảm thán tạo hóa trêu ngươi, nhưng cũng không kiềm nén được tình cảm giấu kín trong đáy lòng dành cho người kia.
Len lén gặp mặt, len lén vui cười, song, rốt cuộc vẫn bị phát hiện.
Tộc trưởng của hai nhà tức giận; có thể nào dung túng con cháu có hành vi đại nghịch bất đạo đến nhường ấy? Hai người đều bị trừng phạt bằng gia pháp, quan hệ của hai gia tộc càng thêm ác liệt, đều đổ lỗi cho con cái nhà kia hư hỏng đến quyến rũ con của mình.
Mặc cho trên người có bao nhiêu đau đớn da thịt, mặc cho hai gia tộc có ngăn cấm quyết liệt đến cỡ nào, hai trái tim non trẻ lại càng ngày càng kiên định sánh bước bên nhau đi đến cùng.
Hắn trăm cay nghìn đắng mới có thể sai người hầu thân tín của mình đi gởi lời cho nàng, nói, có chịu theo anh đi đến chân trời cuối đất, từ bỏ hết mọi thứ không; nàng cũng trăm phương nghìn kế đáp lời hắn, nói, em đi với anh; có anh, em mới có tất cả.
Song, kết cuộc cũng không đẹp đẽ như cả hắn và nàng từng vẽ ra.
Nàng hao tổn biết bao tâm sức mới trốn được ra khỏi nhà, chạy tới nơi đã hẹn ước, nhưng hắn không có xuất hiện, người xuất hiện lại là người hầu của hắn.
Người hầu nói, tiểu thư, cô nghe xong thì không nên quá đau buồn. Tộc trưởng có hỏi thiếu gia, nếu như bây giờ, ta đồng ý đem cả gia nghiệp giao cho con, nhưng với điều kiện là không được có bất kỳ mối liên hệ với con bé kia, lập tức kết hôn với người ta đã định, con có bằng lòng không? Tôi cũng không biết thiếu gia trả lời như thế nào, chỉ là nghe cậu bảo tôi tới đây chuyển cho tiểu thư một câu, nói, thực xin lỗi, anh không tới được rồi.
Lòng của nàng, trong khoảnh khắc ấy vỡ thành trăm ngàn mảnh.
Cõi lòng chết lặng mà trở về nhà, không một chút kháng cự với quyết định của trưởng bối, đồng ý đi lấy chồng.
Ngày làm hỉ sự, người hầu của hắn mang theo một thân rướm máu chi chít vết thương, bị đuổi đánh, lại dũng cảm quên mình vọt vào phòng. Người hầu kêu to, tiểu thư, đừng lấy chồng!
Nàng bảo vệ hắn, nói, anh có việc gì, cứ từ từ mà nói thôi.
Tất cả mọi người đều không dám tiến lên. Ai cũng nhìn thấy được, trong tay nàng đang thủ sẵn một cây kim khâu, mà phương hướng, chính là chĩa vào cổ của tân lang thư sinh kia.
Người hầu ngậm ngùi rơi lệ một lúc, mới nói tiếp.
Tiểu thư, ngày đó lời tôi nói với cô chỉ là một nửa tôi nghe được; sau khi trở về, tôi mới biết được sự tình vốn không như tôi nghĩ.
Tôi không biết là ngày đó tộc trưởng còn đặt ở trước mặt thiếu gia một ly rượu độc. Tộc trưởng hỏi thiếu gia nói, nhưng thiếu gia kỳ thật một lời cũng không đáp, chỉ lẳng lặng uống hết rượu độc, sau đó lớn tiếng nói vọng ra với tôi đang ở ngoài phòng, đến nói với tiểu thư một câu, thực xin lỗi, anh không tới được rồi.
Tôi liền đi chuyển lời cho tiểu thư; chờ tôi chạy trở về thì cơ thể thiếu gia cũng đã lạnh rồi.
Tôi mỗi ngày đều muốn đến nói cho tiểu thư biết chân tướng, nhưng mà nơi này người phòng ta phòng rất chặt.
Tiểu thư, hôm nay tôi liều chết xông vào, chỉ muốn nói với cô, thiếu gia chưa bao giờ phụ cô, cô trăm ngàn lần cũng đừng làm việc dại khờ.
Nàng lẳng lặng nghe xong. Xương cốt cả người đều rã rời, trong miệng phun ra từng bụm máu tươi. Song, vẻ mặt bình tĩnh đến lạ.
Nàng cười, vô cùng bi ai, lẳng lặng cười.
Nàng nói với người hầu, có lẽ, đây chính là do số mệnh của tôi và chàng gắn kết với nhau. Đã định trước tôi cùng chàng cả đời dây dưa không dứt nhưng lại chẳng có kết quả tốt đẹp. Càng có lẽ, tôi và chàng đã sớm dây dưa với nhau mấy đời mấy kiếp, bằng không, vì sao tôi lại cảm thấy mỏi mệt như thế này? Tôi không còn tâm nguyện gì nữa, chỉ cầu anh mang tôi đi, chôn cất một chỗ với chàng.
Không để cho ai khuyên bảo can ngăn, nàng nắm kim khâu trong tay, đâm vào yết hầu của mình..
7
Cũng không phải là kiếp thứ bảy
Ban đầu là như thế nào nhỉ?
Nàng tỉnh lại, mang theo cảm giác tang thương vô bờ.
Đứng bên cạnh nàng, là vị thần đứng trên vạn thần. Mà chính nàng, nàng đã nhớ lại, hoá ra mình chỉ là một tiểu tiên tử động lòng phàm, chỉ vì nàng chơi đùa nghịch phá trên áng mây, mà bị mưa cuốn xuống phàm trần, gặp được một nam tử, mà nam tử kia, lấy chiếc ô xanh của mình che trên đầu nàng, lại để xiêm y của mình ướt đẫm đến trong suốt.
Vì thế, nàng trở về trời nói với vị thần tối cao rằng, nàng không muốn làm tiên tử nữa, nàng không muốn ở trên trời nữa, nàng muốn làm người phàm, nàng muốn đến phàm trần.
Vị thần tối cao nói, ngươi thấy như vậy đáng giá sao? Chỉ vì nam tử kia ở nhân gian che cho ngươi vài giọt mưa, ngươi đã động lòng phàm lại muốn vì hắn mà từ bỏ cả tiên cảnh sao?
Nàng kiên định gật đầu.
Vị thần tối cao nói, được rồi, ta có thể đáp ứng cho ngươi, nhưng ngươi phải trải qua những khó khăn trắc trở. Hắn cũng thế. Ta đem ngươi và hắn nhập vào sinh tử luân hồi, các ngươi phải trải qua bảy kiếp tôi luyện, ta lập ra cho các ngươi mấy kiếp oan oán, các ngươi nhất định phải trải qua những nhận thức ban sơ nhất cùng mối dây dưa oan oán mấy kiếp, nếu như cuối cùng, các ngươi có thể ở trong luân hồi, đạt tới cảnh giới sinh tử gắn bó, ta liền thành toàn cho ngươi và hắn; nếu như không được, mang ngươi đi hôi phi yên diệt. Ngươi còn muốn làm người phàm không?
Tiểu tiên tử chẳng thể khống chế nhịp đập của con tim, không hề chùn bước mà dấn thân tiến vào mấy kiếp luân hồi kia chứa đựng biết bao trần ai khổ luỵ.
Hoá ra, ban đầu là như thế này.
Nhưng mà, nàng nghĩ, vì sao chỉ có sáu kiếp luân hồi? Kiếp thứ bảy đâu?
Nàng hoang mang nhìn vị thần tối cao.
Vị thần tối cao nói, ta vốn lập ra cho các ngươi bảy kiếp dây dưa khổ luỵ, nghĩ rằng đến kiếp thứ bảy ngươi và hắn vẫn còn trầm luân trong oan oan tương báo vô tận. Không ngờ ngươi và hắn lại gắn kết với nhau quá sâu nặng, chỉ bằng sáu kiếp, đã đạt tới sinh tử gắn bó. Kiếp thứ bảy kia, đã vô dụng rồi.
Ta thực hiện lời hứa của mình để cho ngươi đi làm người phàm.
Lập ra kiếp thứ bảy cho ngươi xuống nhân gian. Một kiếp này, ta ban cho ngươi và hắn ân ái hạnh phúc.
8
Thần ban cho kiếp thứ bảy
Khí trời đột nhiên trở nên thất thường muốn mưa liền mưa, rõ ràng trời trong xanh là thế, mà trong tích tắc đã giăng đầy dông tố.
Trong lúc vội vàng chạy đi tránh mưa nàng ngã trên mặt đất.
Trên đỉnh đầu đột nhiên có một chiếc ô, người cầm ô là một vị nam tử anh tuấn.
Hắn cũng đưa ô che trên đỉnh đầu nàng, để xiêm y của mình ướt đẫm đến trong suốt.
Hắn đưa tay về phía nàng, nàng đặt tay mình vào lòng bàn tay của hắn, hắn khép bàn tay lại, dịu dàng nâng nàng dậy.
Một chiếc ô, bao lấy bóng hình của hai người, dần dần mờ khuất.
9
Hắn
Ngày đó, ở trong cơn mưa nhìn thấy nàng ngã trên mặt đất, trong nháy mắt ta có một thứ cảm giác, giống như nhìn thấy, một vị tiên tử không cẩn thận bị mưa cuốn xuống nhân gian.
Trái tim chưa bao giờ đập nhanh đến thế.
Ta đi tới, dùng ô của mình che mưa cho nàng, dằn lòng đưa tay ra, sau khi nâng nàng dậy, vẫn không buông tay.
Cho tới bây giờ, vẫn không buông tay.
Ta đã từng mơ, trong giấc mơ ấy nàng là tiên tử trên trời, vốn vô ưu vô lự, khi ở trong lòng đã có ta, liền liều lĩnh đi xuống nhân gian.
Tỉnh lại, như hư như thực.
Trong những năm tháng về sau, ta nhất định dùng cả tấm lòng yêu thương che chở nàng.
Bởi vì, nàng vì yêu ta, đã từ bỏ, cả tiên cảnh.
Hết.
Bảy Kiếp Bảy Kiếp - Hồng Cửu