"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lê Thiên
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mr Thích
Số chương: 640 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4513 / 57
Cập nhật: 2014-11-21 10:14:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 530: Ba Đạo Khảo Sát, Cửu Tiết Chu Tước Vĩ
hậm Thương Khung từ khi xuất đạo tới nay, đã trải qua rất nhiều khảo hạch, tỷ thí, cuộc thi. Ra mắt rất nhiều đại tràng diện.
Nhưng muốn nói kinh nghiệm, ở trong tất cả sáu tên Dược Thánh đại sư, vẫn là người kém nhất.
Bất quá Nhậm Thương Khung cũng không xem nhẹ mình. Ngược lại, sau khi kế thừa y bát của Vạn Dược Tôn, từ Bất Hủ Đế Khí không ngừng đề thăng, lòng tự tin của hắn không ngừng tăng lên.
Ở phương diện Linh dược, hắn mơ hồ đã siêu thoát khỏi giai vị Dược Thánh đại sư rồi. Không khoa trương mà nói, hắn bây giờ mặc dù đi tham gia Dược Tổ khảo hạch, xác suất thành công cũng có bảy tám phần.
Bất quá, sau khi đạt được danh hiệu Dược Thánh, hắn tạm thời cũng không cần thiết gióng trống khua chiêng. Dù sao bây giờ danh hiệu Dược Thánh đã đủ rồi.
Nếu bây giờ đi trùng kích Dược Tổ danh hiệu, hào quang quá nhiều, ngược lại sẽ khiến khắp nơi không thích ứng. Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ.
Lục đại Dược Thánh, trong lòng cũng đều có tâm sự. Hiển nhiên, tất cả mọi người đối với nhiệm vụ lần này thập phần coi trọng, đều là hướng về giải thưởng kia mà đến.
Nhậm Thương Khung cũng không phải vì những giải thưởng kia, hắn để ý hơn hết chính là một cái nhân tình của Thần Phượng bộ lạc.
Mục tiêu của hắn rất rõ ràng, chính là Phượng Tê Mộc Linh Quả.
Phượng Tê Mộc Linh Quả này, Thần Phượng bộ lạc từ trước tới nay chưa bao giờ đối ngoại lưu thông qua, cho nên, mục tiêu của hắn là cầu được một quả, đưa cho sư tôn Lý Dật Phong.
Hắn cũng rất rõ ràng, sư tôn Lý Dật Phong bây giờ còn thiếu, theo thứ tự là Phượng Tê Mộc Linh Quả này, còn lại là Kim Cương Đại Nhật Tụ Dương Thần Quả.
Kim Cương Đại Nhật Tụ Dương Thần Quả, ở Bát Nhã đấu giá phòng của Nam Thần Nông châu, có một viên cất dấu, mặc dù là chi bảo áp phòng, nhưng đấu giá phòng có thể đối ngoại tuyên truyền, thì không phải là vật không thể thu được.
Khó khăn nhất, vẫn là Phượng Tê Mộc Linh Quả này.
Sư tôn thể diện mặc dù lớn, nhưng mà ở Thần Phượng bộ lạc, thể diện của Thiên Các Kiếm Tiên hiển nhiên là không thể dùng. Bởi vì tính bài ngoại của Man Hoang rất lớn, căn bản là vượt qua phạm vi phỏng đoán của võ giã tứ đại châu.
- Nếu như có thể từ Thần Phượng bộ lạc đạt được một quả Phượng Tê Mộc Linh Quả, như vậy sư tôn cần Ngũ hành thần quả, là có hi vọng tập hợp đủ. Đến lúc đó, sư mẫu Tạ Anh có hy vọng cứu sống.
Trong lòng Nhậm Thương Khung kính trọng nhất có hai trưởng bối, chính là sư tôn Lý Dật Phong cùng Đan Tiên Điện Xích Hằng Vũ điện chủ. Nhất là Thiên Các Kiếm Tiên Lý Dật Phong, Nhậm Thương Khung biết sư tôn cả đời si cho tình, si cho kiếm.
Tình kiếm song tuyệt, vô cùng tình vô cùng kiếm. Này hết thảy, tất nhiên là bởi vì tâm bệnh với sư nương Tạ Anh. Nếu sư nương Tạ Anh có thể sống lại, như vậy khúc mắc cuối cùng trên con đường Đại Đạo của sư tôn sẽ bị phá giải, có khi sẽ đột phá Đại Đạo tam trọng cũng chưa biết chừng.
Bất kể như thế nào, Nhậm Thương Khung quyết định toàn lực ứng phó.
Kim Phong Pháp Lão vung tay lên, lập tức có sáu tên nữ đệ tử của Thần Phượng bộ lạc, riêng phần mình nâng một cái khay ngọc, từ sau điện đi ra.
Trên khay ngọc kia, là một ngọc giản ghi chép.
- Chư vị, khảo sát cửa thứ nhất, rất đơn giản. Trong cuộc đời hành y cứu người của các ngươi, hãy ghi lại ba bệnh án mà các ngươi ấn tượng sâu nhất viết ra. Làm ơn nên khách quan công chính, không nên nói khoác cùng tô son trát phấn.
Khảo sát cửa thứ nhất này, lại không có bất kỳ vấn đề khó khăn gì, chỉ cần bọn họ viết ba công trạng mà mình đắc ý nhất, nói trắng ra là, chính là muốn bọn họ kể công.
Sau khi nghe được đề mục này, Tạ Tần Xuyên mở ra nét mặt già nua, lập tức mặt mày hớn hở. Hắn ở tổng bộ Đan Tiên Điện mấy trăm năm, trong đời hành nghề y, bệnh án kinh điển thật sự nhiều lắm, có ghi mấy cuốn cũng không hết. Đắc ý chi tác, lại càng nhiều vô số kể, ở trong đầu diễn qua một lần, liền có mười mấy bệnh án từ trong đầu hắn hiện lên.
Mà mấy tên Dược Thánh đại sư khác, đều là người sống mấy trăm tuổi, muốn bệnh án kinh điển, tự nhiên cũng có một chút.
Đối với vấn đề này, là không làm khó được bọn họ, ngược lại, tất cả mọi người cảm thấy trong lòng nắm chắc.
Bất quá nắm chắc trong lòng, ai cũng rõ ràng, cũng chỉ là một tương đối. Tự mình cho rằng là bệnh án kinh điển, yêu cầu cùng đối thủ so sánh, cái kia còn chưa biết được.
Cho nên, cả đám đều là vắt hết óc, suy nghĩ tìm từ như thế nào, có thể đem bệnh án viết phấn khích một chút, nhìn qua còn có sắc thái truyền kỳ.
Nói về chuyện này, như vậy Nhậm Thương Khung là có chút khó khăn rồi.
Bệnh án của hắn, thật ra cũng không nhiều, chỉ có mấy lần mà thôi.
Ở trong đầu suy nghĩ một chút, đem ba kinh nghiệm đưa vào trong ngọc giản.
Lần đầu tiên, là chữa trị nhi tử của Bắc Môn Phủ Chủ Tạ Thông, lúc ấy nhi tử của Tạ Thông Tạ Châu, trúng Âm Sát Chi Độc.
Có thể nói, bệnh án này, căn bản không có cái gì đáng để viết, bất quá Nhậm Thương Khung không có cái gì đáng viết hơn.
Về phần lần thứ hai, thì có khá hơn một chút. Lúc ấy Đường tỷ Nhậm Thanh Sương bị Nguyên Kỳ Lân bắt đi, bị thi triển kỳ độc Phật Diện Xà Tâm Tán, chính là dùng thiên hạ năm loại độc trùng phối trí thành độc dược, phi thường bá đạo, có tên ngũ độc xà tâm cổ.
Rõ ràng Phật Diện Xà Tâm Tán này, Nhậm Thương Khung phải bỏ ra rất nhiều tâm huyết. Lúc ấy mà nói, quả thật cũng coi là đại thủ bút.
Bệnh án này, Nhậm Thương Khung viết rất thông thuận. Hơn nữa, người sau lưng thao túng Phật Diện Xà Tâm Tán này, là một Linh dược cao thủ từ Man Hoang mà Nguyên Kỳ Lân mời tới.
Mà lần thứ ba, Nhậm Thương Khung tự nhiên nhắc tới bệnh án của Tô Thần phu nhân. Bệnh án này, cũng là Nhậm Thương Khung cho tới bây giờ, là bệnh án truyền kỳ nhất.
Dĩ nhiên, Nhậm Thương Khung căn cứ nguyên tắc của mình, cũng không có nói thêm cái gì, mà là đem tình hình lúc đó tường thuật một lần.
Sau khi viết xong ba bệnh án, Nhậm Thương Khung cũng không suy nghĩ nhiều. Đem ngọc giản đặt ở trên khay ngọc, mời đệ tử của Thần Phượng bộ lạc đem ngọc giản trở về.
Thủy Dao phía sau Nhậm Thương Khung nhịn không được hỏi:
- Lão sư, người có viết việc chữa trị Thủy Vân Thần Thụ không?
- Ha hả, Thủy Vân Thần Thụ không phải là cứu người, mà là cứu cây. Không coi là một bệnh án?
Thủy Dao nóng nảy:
- Lão sư, đây chính là tác phẩm người đắc ý nhất, người không viết không phải là quá đáng tiếc sao? Cửa thứ nhất này là cửa thăm dò, người không viết, cũng đừng làm cho những tên kia coi thường người.
Nhậm Thương Khung cười nhạt:
- Vạn năm Thụ kiếp này, liên quan đến bí mật Thủy Vân Tông ngươi, nếu như ta viết, cũng là đối với Thủy Vân Tông không tôn trọng.
Thủy Dao sửng sốt, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia kinh ngạc, chân mày hơi nhíu lại, phảng phất lâm vào trầm tư, tiểu Kỳ nói:
- Thanh danh công tử lớn như vậy, ta tin tưởng Thần Phượng bộ lạc nhất định biết đến. Không viết bọn họ cũng biết.
Nhậm Thương Khung cười cười, vẫn là tiểu Kỳ phản ứng mau. Trên thực tế, Thần Phượng bộ lạc nhất định là biết đến, bởi vì vấn đề này, thời điểm Trữ Báo tiếp đãi hắn, đã hỏi rồi.
Chỉ bất quá, phương diện chi tiết, là chưa từng truyền tới tai ngoại nhân.
Tốc độ trả lời của Nhậm Thương Khung, cũng là nhanh nhất. Kim Phong Pháp Lão cùng Ngân Thạch Pháp Lão đem ngọc giản kia lấy đi, lẫn nhau cũng nhìn một hồi.
Lúc này mới đem ngọc giản thả lại trong khay, để nữ đệ tử kia đưa đến hậu điện.
- Nga? Còn muốn cho ai nhìn đây?
Nhậm Thương Khung cũng cảm thấy tò mò, Chu Tước Vương ở trong đại điện này, không để cho Chu Tước Vương nhìn, chẳng lẽ còn có đại nhân vật khác muốn xem?
Bất quá, Nhậm Thương Khung tự nhiên sẽ không hỏi tới, mà hai mắt khẽ nhắm lại, tĩnh tọa ở trên ghế, không nói thêm gì nữa, hiển nhiên không muốn đi quấy nhiễu ý nghĩ người khác.
Ước chừng qua nửa canh giờ sau, vài người khác lúc này mới lục tục đem thẻ ngọc giao tới.
Theo như thứ tự trước sau, Kim Phong Pháp Lão cùng Ngân Thạch Pháp Lão cũng nhìn một lần. Sau khi xem hết, lục tục đưa đến phía sau. Về phần đi về phương nào, tất cả mọi người rất ăn ý không có hỏi tới.
Kim Phong Pháp Lão ha hả cười một tiếng, mở miệng:
- Chư vị, cửa thứ nhất này, bài thi của chư vị đã giao lên. Tổng thể mà nói, đều là hợp cách. Phía dưới, chúng ta tiến vào cửa khảo sát thứ hai. Cửa khảo sát thứ hai này, là phải so sánh tài nghệ thật sự của chư vị rồi. Một lát nữa, trên tay mỗi người sẽ phân phát một quyển trục. Trong quyển trục này, sẽ ghi mười hai tạp chứng nghi nan, có nghi nan Linh dược, có nghi nan phàm nhân, cũng có tai kiếp của võ đạo tu hành. Mà chư vị cần làm, chính là dùng sở học của các ngươi, giải đáp những nghi nan này. Nhớ kỹ, thời gian của các ngươi, chỉ có một thời thần. Nếu như trong vòng một canh giờ, không có giải đúng tám phần trong đó, liền coi là không thông qua khảo sát, chỉ có thể tiếc nuối bị loại.
Kim Phong Pháp Lão phủi tay, sáu tên nữ đệ tử ban đầu, vừa nâng khay ngọc, từ phía sau đi ra. Lần này, ngọc giản trên khay đã đổi thành quyển trục.
Nội dung quyển trục là giống nhau, cho nên, cũng không cần chọn lựa, mỗi người phát một bộ quyển trục là được.
Ngân Thạch Pháp Lão cười hắc hắc:
- Chư vị, phải nhắc nhở một chút. Thời điểm chư vị giải bài thi, cần phải che dấu đáp án của mình, đừng cho những người khác dùng thần biết nhìn lén. Nếu không, đối với các ngươi mà nói, đều là chuyện có hại.
Tạ Tần Xuyên cười hắc hắc:
- Được mời tới đây, nếu như dùng thần thức nhìn trộm đáp án người khác, như vậy thật là mất mặt. Những lão gia hỏa chúng ta, quả quyết sẽ không phạm sai lầm cấp thấp này.
Lời này mới nghe là không có gì sai, cẩn thận nghĩ một chút sẽ có huyền cơ. Chỉ nói lão gia hỏa bọn họ không làm như vậy? Tự nhiên là ám chỉ sợ có trẻ tuổi như Nhậm Thương Khung, sẽ có thể rình coi.
Nhậm Thương Khung như thế nào nghe không hiểu, cũng là cười trừ. Loại nói năng cậy già lên mặt này, nếu như cùng hắn chấp nhặt, ngược lại mất đi khí độ.
Đem quyển trục mở ra, thần thức chăm chú bắt đầu đáp đề.
Mười hai đề, yêu cầu ở trong vòng một canh giờ giải đáp ra tám đề, khó khăn vẫn phải có. Bất quá tâm tình Nhậm Thương Khung cũng bình tĩnh cực kỳ.
Nghi nan tạp chứng trong thiên hạ này, có thể làm khó được nhân gian Đan Tiên Vạn Dược Tôn sao? Trong di điển của Vạn Dược Tôn, bao hàm toàn diện, những điển tịch kia, cũng không phải là bày biện.
Đề thứ nhất, cửu tiết Chu Tước Vĩ phần đuôi khô héo, làm soa để Chu Tước Vĩ không còn khô héo nữa?
- Chu Tước Vĩ?
Trong trí nhớ Nhậm Thương Khung, lập tức nhớ tới ban đầu ở Dược Thánh khảo hạch tùy ý rút được một phần đề. Chỉ bất quá, phần đề kia chỉ là Chu Tước Vĩ, mà không phải là cửu tiết Chu Tước Vĩ.
Cửu tiết Chu Tước Vĩ, nói trắng ra cũng là Chu Tước Vĩ, chẳng qua là Chu Tước Vĩ thần kỳ nhất, đã tới trạng thái đỉnh phong của Chu Tước Vĩ.
Bản thân Chu Tước Vĩ chẳng qua là cao linh bát phẩm Linh dược. Nhưng mà, cửu tiết Chu Tước Vĩ, lại là Huyền Linh cửu phẩm, tiếp cận với Thần phẩm Linh dược!
Bất Hủ Thần Vương Bất Hủ Thần Vương - Lê Thiên Bất Hủ Thần Vương