Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Tác giả: Lê Thiên
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mr Thích
Số chương: 640 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4513 / 57
Cập nhật: 2014-11-21 10:14:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 494: Thương Khung Lộ Thần Thông, Mưu Đồ Phản Kích
à Tiên Cô là một trong những khách khanh Trưởng lão của Đan Tiên Đông Điện, ở Kính Nguyệt Thành, cũng là người có uy vọng rất cao.
Thậm chí có thể nói, uy vọng của nàng ở Kính Nguyệt Thành, hoàn toàn vượt qua những tư cách Trưởng lão cao cao tại thượng kia. Cái này không đơn thuần bởi vì nàng xinh đẹp, mà bởi vì nàng treo bảng tế thế, nâng cao y đức, còn bởi vì nàng như gió xuân thân thiện, làm cho nàng ở Kính Nguyệt Thành, có uy vọng vô cùng cao.
Vô luận là quý tộc, hay là bình dân, ở trong y quán của Hà Tiên Cô, tất cả đều như nhau.
Ở y quán Tiên Cô, chỉ có bệnh nhân cùng thầy thuốc, người nào cũng không có đặc quyền. Nói đặc quyền, không nên đến y quán Tiên Cô.
Cũng bởi vì vậy, y quán Tiên Cô ở Kính Nguyệt Thành có thể nói là rất được nhân tâm.
Hơn nữa, Hà Tiên Cô không những tự mình chẩn bệnh, thủ hạ còn có rất nhiều đệ tử, cũng mở cửa chẩn bệnh. Vì vậy, y quán Tiên Cô một ngày ít nhất cũng tiếp đãi hơn ngàn người.
Hôm nay, Hà Tiên Cô mất tích, y quán Tiên Cô loạn thành một đoàn.
Mới đầu mấy ngày, tâm tình của đại chúng còn có thể khắc chế, nhưng trải qua lời đồn như vậy, lập tức liền thay đổi.
Lời đồn một khi truyền bá ra, trải qua có người hữu tâm dẫn dắt, toàn bộ Kính Nguyệt Thành trong nháy mắt bùng nổ.
Nhất là nghe nói, điện chủ đại nhân đức cao vọng trọng, mọi người một mực tôn là "Lãnh tụ", "Thần bảo hộ", thì ra là một ngụy quân tử khi nam phách nữ như vậy, tức giận cơ hồ là trong nháy mắt bị thiêu đốt.
Hơn nữa Hô Duyên huynh đệ âm thầm phái người dẫn dắt, từ từ tạo thành một loại oán khí, nhắm thẳng vào điện chủ Xích Hằng Vũ.
Nhắc tới chuyện này, thật ra thì oán khí cũng chỉ là rất ít người, nhưng mà một khi bộc phát ra, một truyền mười, mười truyền trăm, tự nhiên sẽ có nhiều người gia nhập.
Mà rất nhiều người mặc dù đối với lời đồn sinh ra hoài nghi, nhưng mà lời đồn này đã thành, giống như ôn dịch, tạo thành một cổ trào lưu, đối với người hoài nghi lời đồn, nhưng không có tạo thành trào lưu, cho nên tiếng hô cơ hồ bị cổ trào lưu này hoàn toàn áp chế.
Trước cửa y quán Tiên Cô, có mấy vạn người tụ tập ở trên đường, cả con đường, bị người đứng dày đặc, đầu người nhốn nháo, tối om một mảnh.
Đan Tiên Đông Điện bên này, ngược lại cũng im lặng. Không có phái võ giả tới duy trì trật tự, cũng không có phái người tới trấn áp.
Đường Dục rất rõ ràng, đây là một âm mưu nhằm vào điện chủ đại nhân. Nếu như hắn phái Hộ điện võ giả tới trấn áp mà nói, đánh tan những dân chúng này mặc dù dễ dàng, nhưng sẽ mắc mưu của địch nhân.
Hô Duyên huynh đệ này, chỉ sợ cũng chờ Xích Hằng Vũ vận dụng võ lực trấn áp!
Xích Hằng Vũ mặc dù đến hiện trường, tự nhiên không thể nào dễ dàng lộ diện. Dưới tình huống không rõ thì không nên vọng động, mấy người đến phụ cận Tiên Cô y quán, quan sát biểu hiện của nhóm người này.
- Thấy không, trong đám người có mấy người kia, mặt quần áo màu vàng, còn có tên phía sau mặc áo đen, còn có tên râu cá trê…
Xích Hằng Vũ không hổ là điện chủ, làm đến vị trí như hắn, tu vi võ đạo hiển nhiên cũng là phi thường cường đại, nếu không, làm sao chấn nhiếp thế lực khắp nơi?
Xích Hằng Vũ thần thức đảo qua, liền phát hiện mấy tên xen lẫn trong đám người, quạt gió thổi lửa. Một hơi điểm ra bảy tám người.
Tô Thần cùng Đường Dục đều gật đầu, nói:
- Đại nhân, có muốn chúng ta bắt bọn họ hay không?
Xích Hằng Vũ trầm ngâm nói:
- Bây giờ các ngươi đi ra, tì chúng ta xuất thủ không có gì khác nhau. Nếu như không có bắt hết những người quạt gió thổi lửa còn lại, bọn chúng mượn cơ hội sanh sự, càng ngày càng hỏng bét.
- Nhưng nếu mặc cho bọn họ làm loạn, cục diện cũng càng thêm phức tạp.
Tô Thần hết sức nóng nảy. Thấy nhiều người như vậy bị điều động, đối phó điện chủ đại nhân mà hắn tôn trọng nhất, trong lòng hắn so với đao cắt còn khó chịu hơn.
- Muốn ra tay, nhất định phải thần không biết, quỷ không hay. Đem những người quạt gió thổi lửa này bắt lấy, còn lại vài tên, sẽ dễ nói chuyện. Sợ là sợ kẻ sau lưng dở trò kia kìa.
Xích Hằng Vũ đối với thế cục rất rõ ràng.
- Điện chủ đại nhân, ngươi là muốn bọn họ biến mất, hay là muốn bắt bọn họ?
Nhậm Thương Khung cười hắc hắc, hỏi.
Xích Hằng Vũ nói:
- Có thể sống bắt tự nhiên là tốt nhất, nhưng mà thế cục hôm nay, một khi xuất thủ, chỉ sợ sẽ có người âm thầm chú ý, cũng sẽ xuất thủ can thiệp. Chúng ta sẽ lâm vào bị động.
Nhậm Thương Khung cười nhạt:
- Muốn bọn họ biến mất mà thần không biết, quỷ không hay, cũng không khó khăn. Điện chủ đại nhân, hai vị Trưởng lão, ta bêu xấu vậy.
Nói xong, trong tay liên tiếp bắn ra, bốn đạo kim quang trực tiếp rơi xuống mặt đất, biến mất tăm hơi.
- Hả?
Đám người Xích Hằng Vũ, chỉ thấy kim quang hướng dưới đất chui vào, liền biến mất, đều hết sức kinh ngạc, không hiểu ra sao.
- Hắc hắc, chư vị cứ xem đi.
Nhậm Thương Khung thúc giục Lưu Kim khôi lỗi, Lưu Kim khôi lỗi biến ảo các loại hình thái, am hiểu ẩn núp, muốn bắt một người, đó là quá dễ dàng.
Trong khi mọi người ngạc nhiên, chợt thấy phía dưới thân thể tên mập mạp kia, một đạo kim quang nhàn nhạt dâng lên, sau một khắc, tên mập mạp kia liền tiêu thất vô tung.
Nếu như không phải là bọn họ cố ý quan sát, sợ rằng căn bản không biết tên mập mạp này biến mất. Ngay cả người bên cạnh tên mập mạp, hiển nhiên cũng không chú ý đến tên mập mạp biến mất.
Tiếp theo, những người bị Xích Hằng Vũ điểm danh, một cái nháy mắt, liền thần không biết quỷ không hay bắt đi bốn.
Kim quang lần nữa chợt lóe, giống như nước ngầm dưới đất bắn lên, bốn người kia, đã bị lưu kim Khôi Lỗi đưa đến trước mặt đám người Xích Hằng Vũ.
Nhậm Thương Khung thủ quyết một dẫn, kim quang tản ra, lần nữa chảy xuống mặt đất, như vậy liên tục, mấy cái qua lại, liền bắt mấy người tới.
Đám người Xích Hằng Vũ, thấy Nhậm Thương Khung có thần thông bực này, đều là nhìn trợn mắt hốc mồm.
Xích Hằng Vũ bình thường rất ít thể hiện, nhưng tu vi võ đạo vô cùng cao, chính là Đại Đạo trung kỳ, tiếp cận với Đại Đạo hậu kỳ cường giả.
Nhưng mà, thần thông bắt người bực này của Nhậm Thương Khung, hắn thật là chưa từng nghe qua. Thần thông độn địa, Xích Hằng Vũ không phải là chưa có xem qua, chui xuống đất bắt người, cũng không phải chưa thấy.
Nhưng mà, thần thông như vậy, dù sao cũng là dựa vào thần thức câu thông, một thần thức, một phần thần thông.
Nhưng mà phương thức bắt người của Nhậm Thương Khung, cơ hồ là nhất tâm đa dụng, hơn nữa còn rất dứt khoát lưu loát, một chút dông dài cũng không có, toàn bộ quá trình giống như nước chảy mây trôi, làm liền một mạch.
Chỉ trong chốc lát, đã chộp được mười mấy cái.
- Điện chủ đại nhân, đã bắt hết rồi, là muốn nghiêm hình tra khảo, hay là…
Nhậm Thương Khung mỉm cười hỏi.
Xích Hằng Vũ gật đầu một cái, tay áo vung lên, ở chung quanh bố trí một trận pháp cách âm. Thuận tay phá giải phong ấn cho bọn hắn.
Mười mấy người này, chỉ cảm thấy toàn thân tê rần, liền mất đi tri giác, chờ bọn hắn mở mắt ra, lại phát hiện đứng ở trước mặt bọn hắn, lại là Xích Hằng Vũ điện chủ!
Những người này, đều là chủ lực của Hô Duyên huynh đệ. Thấy điện chủ đại nhân, phản ứng bản năng chính là sợ hãi.
Đừng xem Xích Hằng Vũ bình thường hòa ái đối đãi người, giờ phút này sắc mặt trầm xuống, uy áp của Đại Đạo cường giả, làm cho những người này ngay cả thở cũng không thông.
- Nói đi, Hô Duyên huynh đệ cho các ngươi bao nhiêu chỗ tốt?
Xích Hằng Vũ nhàn nhạt hỏi.
Những tên kia cũng rất quật cường, từng cái một câm miệng không nói.
Nhậm Thương Khung cười hắc hắc nói:
- Điện chủ đại nhân, những thứ khốn kiếp này, ngươi nhẹ nhàng hỏi bọn hắn, là hỏi không ra cái gì. Để cho ta hỏi bọn họ.
Nhậm Thương Khung chậm rãi đi tới, ở chung quanh những người này quay một vòng. Tay áo run lên, từng đạo khí lưu như có như không bắn tới bọn họ.
Những người này chỉ cảm thấy có một mùi thơm chui vào trong cơ thể, lỗ mũi giật giật, cảm thấy hết sức thoải mái, mùi thơm này thật tốt.
Nhậm Thương Khung trở về bên cạnh Xích Hằng Vũ, mỉm cười hỏi:
- Có phải cảm thấy một mùi thơm rất thoải mái hay không?
Những người đó vừa nghe lời này, trong lòng đều trầm xuống. Nhìn nụ cười của người trẻ tuổi này, chỉ sợ không có chuyện gì tốt.
- Không cần phải sợ, độc này mặc dù lợi hại, cũng cũng không không thể hóa giải. Như thế này, thứ độc này là ta từ thiên hạ mười hai loại độc dược, đề luyện mà thành Thập Nhị Thiên Hương Cao. Ta thậm chí có thể tha cho các ngươi trở về, để cho chủ tử của các ngươi thử một lần, có thể hóa giải được độc này hay không. Hô Duyên Ngạo Bác cũng tốt, Hô Duyên Ngạo Quang cũng tốt. Nếu như bọn họ có thể trong vòng ba ngày hóa giải độc này cho các ngươi, các ngươi có thể bảo đảm không chết. Nếu như trong vòng một ngày phá được độc này, khí hải đan điền các ngươi có thể bảo đảm không bị tổn hại.
Nhậm Thương Khung nói lời này, nói rất chậm rãi, nhưng những người kia nghe được, lại phảng phất như có một bóng ma đang đòi mạng.
Nếu như là người khác nói lời này, bọn họ tất nhiên không sợ. Nhưng mà, những người đối diện, đều là cự đầu của Đan Tiên Đông Điện, nói đến dùng thuốc dụng độc, còn có người cao hơn bọn hắn sao?
- Thập Nhị Thiên Hương Cao, cũng không phải là độc vô giải. Bất quá, muốn ở trong vòng một ngày, tìm ra mười hai loại độc dược kia, vốn là rất khó, sau đó sưu tập tài liệu luyện chế giải dược, vậy thì khó càng thêm khó.
Những người này đều là chốt thí mà Hô Duyên Ngạo Bác tìm tới, nhưng ở trong Đan Tiên Đông Điện, mọi người đối với độc dược cũng không xa lạ. Vừa nghe xong, tự nhiên biết Nhậm Thương Khung không phải là nói xạo.
- Bây giờ, lựa chọn cho các ngươi chỉ có hai. Một, chết trung vì chủ. Các ngươi chết, có lẽ Hô Duyên huynh đệ sẽ rơi vài giọt nước mắt cá sấu cũng không biết chừng. Thứ hai, chính là ngoan ngoãn khai ra, phối hợp với điện chủ đại nhân. Các ngươi đừng tưởng rằng, các ngươi chết là hết, các ngươi còn có người nhà, còn có con em. Tuy nói họa không liên lụy vợ con, nhưng mà Đan Tiên Đông Điện có Đan Tiên Đông Điện quy củ, các ngươi hủy báng điện chủ, dĩ hạ phạm thượng, đó là tội tru di cửu tộc.
Nhâm Thương Khung không một câu dài dòng, nhưng mà, lại hết lần này tới lần khác, so với bất kỳ lời dài dòng nào đều đáng sợ hơn. Những người kia sau khi nghe xong, sắc mặt đều xanh biếc.
Phốc một tiếng.
Tên mập mạp kia té quỵ xuống đất:
- Điện chủ đại nhân, là sai lầm của tiểu nhân, tiểu nhân biết sai rồi. Không nên nổi tư tâm, nghe Hô Duyên Ngạo Quang đầu độc, làm hư danh tiếng của điện chủ đại nhân. Là tiểu nhân sai.
Một khi có người phòng tuyến trong lòng hỏng mất, tâm tình những người khác sẽ lập tức tan rã, rối rít quỳ xuống. Nếu như mình chết, thì cũng thôi đi, họa cùng cửu tộc, bọn họ có kiệt ngạo hơn nữa, cũng không dám sính ngưu.
- Hừ, các ngươi giúp súc sinh này, bây giờ biết cầu xin tha thứ sao?
Tô Thần hận mắn:
- Lương tâm các ngươi đều bị chó ăn rồi? Điện chủ đại nhân đối với Kính Nguyệt Thành có bao nhiêu chiếu cố, ở Đan Tiên Đông Điện hao phí bao nhiêu tâm huyết? Các ngươi lương tâm mờ ám, không thấy được sao?
Đường Dục cũng quát lên:
- Các ngươi muốn sống, thì thông minh một chút. Điện chủ đại nhân luôn nhân từ, có thể sẽ cho các ngươi cơ hội lập công chuộc tội.
Bất Hủ Thần Vương Bất Hủ Thần Vương - Lê Thiên Bất Hủ Thần Vương