Love is the only satisfactory answer to the problem of human existence.

Erich Fromm

 
 
 
 
 
Tác giả: Lê Thiên
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mr Thích
Số chương: 640 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4513 / 57
Cập nhật: 2014-11-21 10:14:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 135: Trận Chiến Áp Trục
ũ Phi Dương cười to lên, quát:
- Nhậm Tinh Hà, còn thủ đoạn gì nữa thì xuất ra đi?
Từng bước tới gần, trường kiếm đã trở về tay, một lần phát ra tuyệt chiêu hao phí hơn phân nửa chân khí của hắn, nên không cách nào thi triển lần thứ hai, nhưng công kích bình thường vẫn có thể tiếp tục.
Mà Nhậm Tinh Hà giờ khắc này, nhìn giống như nỏ mạnh hết đà! Tuy chưa trúng chiêu, nhưng thế cục trước mắt, một là trúng chiêu, hai là xoay người nhảy xuống lôi đài.
Ngay lúc này, một màn kinh người đã xảy ra.
Toàn thân Nhậm Tinh Hà bỗng nhiên nổi lên một đạo hào quang đỏ thẫm. Hai chân đạp mạnh bay lên trời. Một đạo hồng quang bay vút lên, kiếm thế bỗng nhiên biến đổi.
Xuy xuy, xuy xuy!
Biến chiêu!
Ai cũng không ngờ, lúc này Nhậm Tinh Hà lại biến chiêu.
Biến cố lần này, làm cho Vũ Phi Dương không sao ngờ được.
Nhậm Tinh Hà bay lên không, tốc độ cùng với lực lượng của hắn, nào có nửa điểm như người khổ chiến một canh giờ?
Có thể dùng từ long sinh hoạt hổ để hình dung.
Tốc độ bay lên không này, làm cho tất cả kiếm khí của Vũ Phi Dương rớt xuống dưới chân.
Mà chín đạo kiếm quang của hắn, giống như sao băng rơi xuống, hướng từng yếu huyệt của Vũ Phi Dương vọt tới. Tuy không hình thành khí lưu công kích, nhưng kiếm quang này, cũng không phải bài trí.
Ít nhất, thân thể huyết nhục của Vũ Phi Dương, là không thể nào chịu đựng được.
Quát to một tiếng, Vũ Phi Dương liên tục tránh lui, đem chín đạo kiếm quang này né tránh từng cái.
Trường kiếm chấn động, như muốn phản kích. Thế nhưng Nhậm Tinh Hà một chiêu đắc thế, há có thể bỏ qua như vậy? Thế công giống như thủy triều, liên tục không ngừng.
Kiếm quang bay múa đầy trời, giống như vô số bông tuyết bồng bềnh phiêu diêu.
Khóe miệng Nhậm Thương Khung lộ ra vẻ mĩm cười, ai nói thiên phú huynh trưởng không cao? Nhi tử của Nhậm Đông Lưu, há có thể bình thường sao?
Kiếm quang này tuy chưa tới tinh hoa của Toàn Phong Lạc Diệp Kiếm, nhưng sau khi cải biến, uy lực không thể khinh thường được.
Nhậm thị bên này, trong lòng mỗi người đại động. Cảm thấy kiếm pháp này quen mắt, nhưng lại không biết nó là gì.
Là Toàn Phong Lạc Diệp Kiếm sao?
Nhưng thủ pháp cùng kiếm ý lại có chút bất đồng.
Lúc này, Nhậm thị từ trên xuống dưới, ai cũng không có thời gian truy cứu lai lịch kiếm kỹ này, chỉ một lòng chăm chú vào trận đấu.
Đây là cơ hội để Nhậm Tinh Hà đánh bại Vũ Phi Dương.
Có thể nắm chặt hay không?
Dù sao Vũ Phi Dương cũng không phải là kẻ hư danh, bị Nhậm Tinh Hà công mấy hiệp, liền ổn định thân thể, vững vàng bảo vệ môn hộ, bắt đầu tìm kiếm cơ hội phản công.
Kiếm kỹ mà Nhậm Tinh Hà tu luyện, tính công kích không phải là không có. Nhưng cấp bậc chiến đấu như thế này, cơ hồ không có bao nhiêu tác dụng.
Mà một chiêu Kim Châm Độ Kiếp này, hắn chỉ học được bề ngoài. Bất ngờ dọa người còn có thể, nhưng muốn một chiêu đánh bại Vũ Phi Dương, đó là mơ tưởng.
Bởi vậy, sau khi Vũ Phi Dương khôi phục bình tĩnh, Nhậm Tinh Hà lại biến đổi chiến thuật, bắt đầu toàn tâm toàn ý phòng ngự.
Phòng ngự của hắn là Vũ Phi Dương nhức đầu nhất.
Chiến cuộc thoáng cái trở về như lúc trước. Vũ Phi Dương công không phá được, Nhậm Tinh Hà tử thủ không công.
Thế nhưng mà, lần này Vũ Phi Dương giật mình vô cùng. Hắn chuyện của mình thì mình tự biết, lúc trước sử dụng qua tuyệt chiêu, thể lực cùng chân khí của hắn đã tiêu hao hơn nửa.
Muốn thi triển tuyệt chiêu lần nữa, cái kia chính là giết địch một ngàn, mình mất tám trăm. Nếu như thành công, có thể đem Nhậm Tinh Hà tiêu diệt, nhưng mình khó tránh khỏi tổn thương kinh mạch, dưỡng thương một hai năm là ít.
Nhưng nếu thất bại, không thể giết được Nhậm Tinh Hà, thì kết quả chính là lưỡng bại câu thương.
Thế nhưng mà, chẳng may Nhậm Tinh Hà tránh được một kiếp rồi quay lại phản công, mà hắn thì toàn thân thoát lực, giống như cá nằm trên thớt, mặc người chém giết.
Mà Nhậm Tinh Hà, khí lực như trước, phảng phất giống như người sắt, loại đối chiến cường độ cao như thế này, phảng phất như hắn không tiêu hao bao nhiêu.
- Biến thái!
Hắn nhịn không được mắng một câu, rốt cục ý thức được, mình đã đánh giá thấp Nhậm Tinh Hà rồi.
Hắn hiện tại có thể nói là đâm lao thì phải theo lao.
Mà Nhậm Tinh Hà thì khoan thai cực kỳ. Hắn tuy không biết tình huống chính xác của Vũ Phi Dương. Nhưng lại biết, Vũ Phi Dương nhiều nhất chỉ có đủ thực lực phát ra một kích cuối cùng.
Vừa rồi đã tiếp qua tuyệt chiêu của Vũ Phi Dương, cho dù Vũ Phi Dương lập lại chiêu cũ, hắn có tám phần tự tin, có thể dể dàng tiếp được.
Dù sao, hiệu quả cải tạo của Xích Vương Kim Cương Đan, không phải là hư danh. Sức bật cũng tốt, tốc độ cũng tốt, đều vượt xa lúc ở Tam Giao Đảo.
Vừa rồi nhảy lên lúc lâm nguy kia, kỳ thật hắn cảm giác mình còn dư lực!
- Thứ tốt trên người lão Nhị, thật đúng là nhiều a.
Nhậm Tinh Hà trong đáy lòng bội phục Nhậm Thương Khung, nếu như không có Xích Vương Kim Cương Đan, dùng thực lực của hắn, chỉ sợ sớm đã bị Vũ Phi Dương đánh xuống đài. Chứ làm gì có chuyện cùng hắn cầm cự tới bây giờ?
Bất quá, Nhậm Tinh Hà tuy chiếm ưu thế, nhưng lấy lực công kích của hắn, muốn đánh bại Vũ Phi Dương, cũng không phải chuyện dễ, nếu như Vũ Phi Dương có thể xuống nước, chủ động áp dụng chiến thuật phòng ngự, hắn mặc dù chiếm ưu thế cũng không cách nào đánh bại Vũ Phi Dương.
Bởi vậy, cục diện bây giờ chẳng khác gì là chẳng ai đánh bại được ai. Cũng may Nhậm Tinh Hà đã có tính toán, hắn nghĩ ta không đánh bại được ngươi, nhưng ta có thể làm ngươi mệt chết.
Vấn đề là, nếu như Vũ Phi Dương không chủ động công kích, thì thể lực tiêu hao cũng rất thấp. Dùng chiến thuật tiêu hao, trừ khi đánh một ngày một đêm, nói cách khác, muốn lập tức phân ra cao thấp là chuyện khó có khả năng.
Hơn nữa, dùng thủ đoạn hạ lưu này, mặc dù phân ra cao thấp, nhưng Nhậm Tinh Hà cũng hiểu, thắng không vinh quang chút nào.
Cuối cùng vẫn là Vạn Ưng Vương ra mặt, tuyên bố hai bên hòa nhau.
Đối với kết quả này, Vũ Phi Dương vô cùng khó chịu, nhưng thân thể đã rất mệt mỏi, làm hắn không thể không tiếp nhận.
Ước nguyện ban đầu của Nhậm Tinh Hà là thủ bình, kết cục như thế, tất nhiên là vui vẻ. Mục tiêu của hắn là một năm ước hẹn, đến lúc đó đánh bại Vũ Phi Dương là tốt nhất.
Sau khi xuống đài, Nhậm Tinh Hà lại nhớn nháo như trước. Hắn vì cố ý trêu đùa Vũ Phi Dương, lúc đi xuống đài, cố ý lảo đảo, sắc mặt trắng bệch, giả bộ như thể lực chống đỡ hết nổi, ngã vào ngực Nhậm Thương Khung.
Bộ dáng này, làm cho Vũ gia hối hận không thôi, đấm ngực dậm chân. Đều cảm thấy mất cơ hội tốt, sớm biết Nhậm Tinh Hà như vậy, thì chỉ kiên trì thêm chút nữa là thắng rồi.
Vũ Phi Dương sắc mặt tái nhợt, muốn nói hối hận nhất đương nhiên là hắn. Trong lòng giống như bị vô số con kiến gặm cắn, cực kỳ khó chịu.
Nhậm Thương Khung cười hắc hắc, Nhậm Tinh Hà có thể mê hoặc người khác như vậy, hắn rất hài lòng, nếu không người khác nhất định sẽ nghi ngờ.
Trận chiến kết thúc với kết quả hòa, thứ hạng đương nhiên không thay đổi.
Vạn Ưng Vương đứng ở trước sân khấu, cười nói:
- Trận chiến lúc trước, xác thực đặc sắc. Trò hay tiếp theo, là trận tranh đoạt quán quân. Bắc Cung tiểu thư thanh tĩnh vô vi, nên không khiêu chiến. Tống Lam tiểu thư thì càng bị áp chế thì càng bùng nổ, khiêu chiến Tam Giao Đảo thí luyện quán quân Nhậm Thương Khung. Trận chiến này, chính là chung cực của Vân La thịnh hội. Chắc mọi người chờ mong đã lâu, lão phu cũng không nhiều lời. Trận chiến này, chính là trận chiến hay nhất của Vân La tịnh hội lần này!
Bốn phía quảng trường, tiếng người huyên náo, tất cả mọi người đều sôi trào lên. Trận chiến này, đúng là trận chiến chung cực.
Nhậm Thương Khung thắng, như vậy hắn chính là chung cực quán quân.
Tống Lam thắng, thì nàng chính là diễn võ quán quân, cùng Nhậm Thương Khung mỗi người thắng một trận, coi như ngang tay.
Vạn Ưng Vương phất tay:
- Cho mời hai vị thiên tài lên đài!
Hai bên lôi đài, Nhậm thị cùng Tống gia cũng đối chọi gay gắt. Tống Lam một thân trang phục màu đỏ như cũ, vóc người cao gầy phối hợp với trang phục, giống như một con Phượng Hoàng, cao cao tại thượng, làm cho người ta sinh ra tự ti mặc cảm.
Mà Nhậm Thương Khung chỉ mặc một bộ thanh sam, cân xứng dáng người, làm cho cả người hắn nhìn về phía trên giống như được điêu khắc, có một đường cong trôi chảy mỹ cảm. Hơn nữa hắn ổn trọng thành thục vượt qua bạn cùng lứa tuổi.
Nhậm Thương Khung lưng đeo song kiếm, bộ dáng này làm cho rất nhiều người tấc tắc kêu kỳ lạ.
Ai cũng biết, trừ khi thiên phú siêu quần, nếu không rất ít người sử dụng song kiếm. Sau lưng Nhậm Thương Khung có hai thanh kiếm, hẳn là muốn song kiếm hợp bích?
Đây không phải là người bình thường có thể khống chế được.
Khí thế của Tống Lam vẫn cao ngạo như cũ, vừa ra trận, liền muốn tranh thủ quyền chủ động tuyệt đối.
Mắt hạnh trừng, quát khẽ:
- Nhậm Thương Khung, Tam Giao Đảo thí luyện ngươi may mắn chiếm được tiên cơ, hôm nay bổn tiểu thư sẽ xé đi mặt nạ dối trá của ngươi.
- Tống tiểu thư, tựa hồ những lời nói lớn lối như vậy, ngươi không phải lần đầu nói ra. Bất quá mỗi lần đều lũi thủi ra về. Có cần ta nhắc nhở ngươi một chút hay không, trận này nếu như ngươi thua, đường huynh Tống Huy của ngươi tất nhiên là không có tư cách khiêu chiến gia huynh Nhậm Tinh Hà, mà ngươi, sẽ thành nô bộc của ta trong ba năm. . .
- Đợi ngươi đánh thắng bổn tiểu thư rồi nói cũng không muộn.
- Ha ha, chúng ta trước tiểu nhân sau quân tử. Như thế cũng tránh có ít người đến lúc đó quỵt nợ.
Trong lòng Tống Lam nói cho cùng vẫn có chút kiêng kị. Ván này, nếu như nàng thắng, coi như cân bằng với Nhậm Thương Khung.
Thế nhưng mà nếu thua, thì phải làm nô bộc cho hắn ba năm!
Nói cách khác, trận chiến này, Tống Lam thua không nổi, thậm chí sẽ không dậy nổi. Chỉ có giành thắng lợi! Mới là đường ra duy nhất của nàng.
Bất quá những chuyện này nàng cũng không có thời gian suy nghĩ, sứ mạng của Tống Lam trong trận chiến này, là giết chết Nhậm Thương Khung!
Tống Lam kiêu ngạo, nhưng nàng quả thật có tiền vốn để kiêu ngạo. Võ đạo Trúc Cơ đệ cửu trọng, ở vào độ tuổi mới mười sáu của nàng, thật sự là thiên tài trăm năm có một.
Chỉ là, thiên tài cũng có đối thủ.
Người mạnh còn có người mạnh hơn, núi cao còn có núi cao hơn.
Tống Lam hôm nay, gặp được đối thủ mạnh nhất từ khi xuất đạo đến nay.
Khẻ kêu một tiếng, Tống Lam tiến lên trước một bước:
- Nhậm Thương Khung, cuộc chiến hôm nay, dùng sinh tử mà bàn. Hoặc là thắng, hoặc là chết, ta và ngươi hai người, chỉ có một người được đi xuống lôi đài này!
Đang khi nói chuyện, không ngờ lại tập kích Nhậm Thương Khung.
Bất Hủ Thần Vương Bất Hủ Thần Vương - Lê Thiên Bất Hủ Thần Vương