Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: pUm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 25 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 642 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 07 - 08
hap 7
Ra mắt
Từng cánh hoa tường vi nhẹ nhàng theo làn gió thoảng rơi xuống đất. Từng cánh, từng cánh một…
“Ái Hy.” Vẫn như mọi ngày, Minh Vỹ luôn là người phải gánh vác trách nhiệm đánh thức nàng công chúa nhỏ.
Anh lặng lẽ đưa mắt nhìn cô, từ đáy mắt thu về gương mặt thánh thiện, nhưng tâm trí lại hiện diện một bóng hình giống hệt cô, chỉ duy nhất một điều… hình bóng đó thuộc về quá khứ.
Đưa bàn tay chạm nhẹ vào gương mặt cô, trái tim anh lại chùng xuống, lý do không phải là do tình yêu anh dành cho cô khiến anh cảm thấy như thế, vì vốn dĩ… cảm giác anh dành cho cô, không phải là tình yêu.
Gương mặt xinh xắn khiến lòng anh đau nhói, vẻ lạnh lùng cũng dường như đã tan chảy tự lúc nào… cô gái trước mặt – Ái Hy, mang khuôn mặt của người con gái anh từng yêu…
Lúc này, gương mặt ấy mang một dáng vẻ của một thiên thần nhỏ, dịu dàng mà thuần khiết… khác hẳn với Ái Hy tinh nghịch luôn khoác lên mình dáng vẻ bướng bỉnh, tinh quái. Bàn tay vẫn tiếp tục chạm vào gương mặt cô thật nhẹ nhàng, bỗng dưng gương mặt anh đanh lại… hành động “thân mật” tiếp theo là véo má cô!
“Đau!” Đôi mắt Ái Hy từ từ mở ra, theo bản năng cô khó chịu gạt bàn tay kia ra khỏi mặt mình. “Anh làm cái quái gì vậy?”
Trên chiếc giường công chúa, cô vẫn ngoan cố ôm gối, trừng mắt nhìn anh đầy căm hận.
“Dùng cái vẻ mặt đó cũng chẳng thay đổi được gì đâu.” Minh Vỹ vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, khoanh tay đứng nhìn Ái Hy.
Bất giác, trong đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp kia, một gương mặt xinh xắn chợt hiện ra, nhưng ngay sau đó lại lập tức tan biến. Đôi mắt kia vẫn tiếp tục dán chặt vào gương mặt Ái Hy, ánh mắt vô hồn. Khoé môi anh khẽ mấp máy, phát ra hai từ ngắn gọn chỉ đủ để duy nhất mình nghe thấy.
“Thy Thy!” Nhưng khi đôi mắt “bất bình thường” của Minh Vỹ được Ái Hy thu vào tầm mắt, thứ cảm giác duy nhất cô nhận được khi “mắt chạm mắt” với anh chỉ có thể gọi là… ghê sợ! Cô gườm gườm anh dò xét, nhưng từ phía bên kia vẫn giữ nguyên dáng vẻ lạnh đến rợn người.
“Tôi dậy là được chứ gì? Anh hài lòng rồi chứ?”  Bất giác Ái Hy thở dài, đứng dậy bước ra khỏi giường, hai má phụng phịu tỏ vẻ không hài lòng. “Anh có thể ra khỏi phòng tôi không?”
Minh Vỹ quay người lại, bước đi.
*Rầm*
Vừa đặt chân ra khỏi phòng, đột ngột cánh cửa gỗ bị đóng lại một cách thô lỗ và gấp gáp, kèm theo tiếng gài chốt khoá.
“Hứ! Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng tôi muốn ngủ.” Tiếng Ái Hy vọng từ trong phòng ra, gương mặt Minh Vỹ bắt đầu tối sầm lại.
“Được thôi.” Minh Vỹ đứng trước cửa phòng, đôi mắt sắc bén như có thể nhìn xuyên thấu bên trong, “… nếu em muốn.”
Anh đưa mắt nhìn hai tên cận vệ đang đứng ở cạnh cửa phòng, hất mặt ra lệnh.
“Chặn cửa, không cho cô ấy bước ra khỏi phòng.”
Trong khi đó, Ái Hy vẫn vô tư nằm trong phòng an giấc, thi thoảng còn mỉm cười hạnh phúc.
Bên ngoài, hai tên cận vệ đứng chặn trước cửa, chắc chắn là họ sẽ không dễ dàng để cô thoát ra khỏi phòng một cách dễ dàng rồi!!
“Ai da!” Sau một giấc ngủ dài thoải mái, Ái Hy vươn vai, sau đó bước vào phòng tắm…
Một lúc sau, cô bước ra, bình thản tiến đến mở cửa phòng.
*Cạch*
Trước mặt cô lúc này, tên cận vệ đeo kính đen đang quay sang nhìn mình chằm chặp.
“Cô không thể ra ngoài.”
“Tại sao?” Ái Hy ngơ ngác hỏi, mặt nghệch ra, tại sao lại không thể?
“Thiếu gia có lệnh cô phải ở yên trong phòng.” Người đàn ông đó điềm tĩnh đáp, sau đó cẩn trọng đóng cánh cửa phòng lại.
Ái Hy đơ người, lúc này Ái Hy vẫn chưa thể nhận định được chuyện gì đang xảy ra. Ba giây bất động…
“Hàn Minh Vỹ! Tên khốn!” Cô tức giận hét lên, đập cửa ầm ầm. “Mở cửa! Tôi nói mở cửa ra!”
Cả căn biệt thự vang lên tiếng hét đầy ai oán của Ái Hy, nhưng Minh Vỹ vẫn bình thản ngồi ở chiếc ghế sofa phòng khách, từ từ thưởng thức vị đắng của tách café nóng trên tay.
“Thiếu gia!” Bà quản gia nhẹ giọng gọi Minh Vỹ, sau đó cung kính nói. “Ông chủ và bà chủ đã về.”
Nét mặt Minh Vỹ vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng vô cảm, sau đó đặt tách café xuống bàn, bước lên phòng Ái Hy.
Sau một lúc phản kháng vô ích, Ái Hy mệt mỏi dựa vào cửa.
*Cạch*
Cánh cửa đột ngột mở ra, cả người Ái Hy mất thăng bằng ngã ra phía sau. Một bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy Ái Hy, kéo cô đứng dậy, tiện thể lôi đi.
“Này, anh hành hạ tôi thế này vẫn chưa đủ sao?” Cô vẫn ngoan cố không chịu khuất phục, cố giằng tay ra.
Uất ức nhìn kẻ trước mặt, Ái Hy thật sự không muốn trở thành con rối trong tay người khác, dĩ nhiên không thể để yên cho Minh Vỹ áp đặt mình được.
“Ngoan ngoãn chút đi, có người muốn gặp em.” Anh siết chặt tay hơn, gằn giọng đầy quyền lực.
“…” Ái Hy im bặt, vì biết rõ mỗi lần anh dùng cặp mắt đó nhìn mình, lúc đó tốt hơn hết là nên nghe lời.
Dưới phòng khách, hai bóng người ngồi ở ghế sofa. Người đàn ông trung niên trông có vẻ hung tợn, nhưng dáng vẻ sang trọng ấy vẫn chiếm ưu thế hơn. Người phụ nữ ngồi bên cạnh lại trông cực kỳ quý phái và nhã nhặn, quý phái.
Minh Vỹ kéo Ái Hy đến trước mặt hai người họ, lạnh lùng tuyên bố.
“Đây là Vương Ái Hy, vợ chưa cưới của tôi.”
Chap 8
Rắc rối đáng yêu
Sau lời giới thiệu “siêu trọng” của Minh Vỹ, không khí trở nên yên lặng một cách đáng sợ. Ánh mắt dò xét của hai người đối diện chiếu thẳng vào Ái Hy đang ngượng ngùng nắm lấy tay áo Minh Vỹ. Gương mặt sắc sảo của người phụ nữ kia dịu lại, bà mỉm cười đầy ẩn ý, đưa tay về phía cô.
“Chào con, ta là mẹ của Minh Vỹ.”
Ái Hy cũng bước đến, nắm lấy tay người phụ nữ ấy, đáp lại bằng một nụ cười khiêm tốn.
“Vâng, rất vui được gặp cô.” Câu nói của cô khiến anh nhíu mày khó chịu. Cho đến tận lúc này, cô vẫn cố chấp không chịu thừa nhận mình là người được anh chọn làm vợ chưa cưới.
“Người nhà cả mà, nên con cứ gọi ta là mẹ.” Nụ cười trên môi bà Hàn dần tắt, ánh mắt điềm tĩnh nhìn cô thuyết phục.
“… vâng.” Ái Hy cúi gằm mặt, khẽ thở dài. “Thưa mẹ.”
Gương mặt lạnh lẽo của cha Minh Vỹ vẫn nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt dò xét, nhưng vẫn không mở miệng nói nửa lời.
“Minh Kỳ, anh không có gì để nói với con bé sao?” Bà Hàn quay sang nhìn chồng dịu dàng hỏi, sau đó lại nhìn Ái Hy. Ông Hàn vẫn lạnh lùng nhìn cô, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó. Bóng một tên cận vệ bước đến trước mặt ông Hàn,  cúi gập người.
“Có chuyện rồi, ông chủ.” Tên cận vệ ghé sát vào tai ông Hàn thì thầm đầy vẻ tuyệt mật, rồi lại thận trọng lùi ra sau.
Lập tức mọi ánh mắt ngạc nhiên đổ dồn vào tên cận vệ ấy. Ông Hàn đứng dậy bước đi, tên cận vệ lúc nãy cũng đi theo.
“Thật ngại quá, xin lỗi hai con.” Bà Hàn cười chữa ngượng, nhìn cô và anh ái ngại.
Lúc này, chợt trong đầu Ái Hy lại xuất hiện một câu hỏi, tuy không khó để trả lời nhưng vẫn nằm trong tầm nghi vấn. Chợt gương mặt xinh xắn của cô nở một nụ cười tinh quái, tuy chỉ thoáng qua nhưng Minh Vỹ vẫn có thể nhận ra sự thay đổi trên gương mặt của cô vợ bướng bỉnh.
Sau khi cân nhắc kỹ càng, cô bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình: “Tự khiến mình không đủ tư cách làm vợ của thiếu gia mafia Knight – Hàn Minh Vỹ.”
“Mẹ à, con pha trà ẹ uống nhé!” Ái Hy mỉm cười nhìn bà Hàn, đôi mắt nhìn bà chờ đợi.
“Cảm ơn con.” Bà Hàn vẫn cầm remote tivi, đôi mắt dán chặt vào màn hình trước mặt, hờ hững trả lời.
Cô vui vẻ bước vào bếp, sau đó bước ra cùng một tách trà hoa nhài.
“Con mời mẹ.” Đưa tách trà nóng trong tay cho bà Hàn, Ái Hy giả vờ tuột tay khiến bà hứng trọn tách trà nóng.
“Á!”
“Xin lỗi mẹ, con bất cẩn quá.” Giả giờ xuýt xoa như thể đang hối lỗi, cô nhanh nhẹn đỡ bà Hàn đứng dậy. “Nhanh lên, phải mau làm lạnh vết bỏng. Con sẽ giúp mẹ.”
“Không sao.” Bà Hàn gằn giọng, đối với một quý phu nhân quá sành đời như bà, chỉ cần nhìn sơ cũng biết Ái Hy đang giở trò. Bà cố gắng nhẫn nhịn, nở một nụ cười trấn an với cô. “Con lên phòng đi, mẹ tự lo được.”
Kế hoạch A thất bại…
Vốn dĩ cô đã dùng xà phòng tắm bôi trơn cả nhà vệ sinh trong lúc đi pha trà, dự định đưa bà Hàn vào nhà vệ sinh “thưởng thức” thành quả của mình. Thế nhưng kế hoạch lại không thành…
Tối hôm đó, một tên cận vệ xấu số đã được “may mắn” được đưa đi cấp cứu sau khi bước vào nhà vệ sinh!!
Hôm sau…
Ái Hy giơ tay “xung phong” nấu ăn cho cả nhà, ra lệnh cho đầu bếp không được nấu bữa tối.
Tủ lạnh ở nhà Minh Vỹ lúc nào cũng đầy ắp thức ăn, cô khẽ mỉm cười nhìn đống thức ăn được đặt trước mắt, đeo tạp dề vào sau đó bắt đầu “chế biến”.
Minh Vỹ đứng trước cửa bếp, nhìn bóng dáng nhỏ bé trong chiếc tạp dề đang hăng say làm việc, khẽ nhướn mày khó chịu.
Sau một khoảng thời gian khá dài, Ái Hy vui vẻ dọn ra bàn ăn vô số những món ăn trang trí cực kỳ đẹp mắt, ngay cả những người hầu lâu năm cũng phải nhìn cô với cặp mắt ngưỡng mộ.
“An An, em gọi thiếu gia và bà chủ xuống dùng bữa giúp chị.” Cô nhìn An An mỉm cười, rồi lại nhìn những món ăn trên bàn mỉm cười đắc ý.
Minh Vỹ và bà Hàn tròn mắt nhìn những món ăn do chính tay cô nấu, đôi mắt anh không thể giấu được vẻ nghi ngờ. Chắc chắn cô lại bày trò!!
“Anh nhìn cái gì, tôi tự nấu cả đấy.” Bắt gặp ánh mắt nghi hoặc đó, tức giận quát anh, sau đó quay sang bà Hàn từ tốn. “Mẹ à, trình độ nấu ăn của con vẫn còn thấp kém, nên mẹ đừng chê nhé!”
Cả ba người ngồi cùng ngồi xuống, bắt đầu thưởng thức những món “sơn hào hải vị” trên bàn.
“Quá ngọt!” Lời nhận xét đầu tiên, Minh Vỹ nhăn mặt buông đũa, nhíu mày nhìn cô. “Em gọi cái này là đồ ăn à?”
Đúng như những gì anh nghi ngờ, một cô gái nghịch ngợm và bướng bỉnh như cô làm sao có thể nấu được những món ăn “chất lượng” được cơ chứ, nếu chỉ nhìn cách trang trí công phu kia mà vội vàng đánh giá chất lượng của món ăn thì đúng là… sai lầm!
“Không cần anh nhận xét.” Ái Hy khó chịu hất mặt với Minh Vỹ, nhìn bà Hàn với đôi mắt chờ đợi.
Dĩ nhiên cô hoàn toàn không dành thời gian để ý đến chuyện những món mình nấu sẽ có hương vị như thế nào, chỉ hoàn toàn nhập tâm vận dụng hết khả năng để trang trí những dĩa thức ăn ấy sao cho thật bắt mắt.
Bà Hàn nhìn cô, rồi lại nhìn Minh Vỹ, miễn cưỡng gắp một miếng sườn từ dĩa đồ ăn trước mặt cho vào chén.
“Mặn quá!” Đưa miếng sườn lên miệng, bà Hàn cắn nhẹ một miếng, gương mặt bỗng trở nên thật khó coi.
“Bác Trần, dẹp hết cho tôi. Lập tức gọi đầu bếp Từ nấu món khác.” Không thể chịu đựng hơn được nữa, anh đanh mặt nhìn quản gia ra lệnh, không quên trừng mắt nhìn cô tức giận. “Không nấu được thì đừng nấu!”
Kết quả là các dĩa thức ăn đẹp mắt đó được người hầu “dọn dẹp” sạch sẽ.
Kế hoạch B… thất bại!
“Mẹ à, cho con xem sợi dây chuyền của mẹ đi.” Ái Hy dùng giọng nói ngọt ngào cầu xin, đôi mắt dán chặt vào sợi dây chuyền trên cổ bà Hàn, cố gắng nài nỉ.
Kế hoạch C bắt đầu được thực hiện!
Bà Hàn bất giác thở dài, đưa tay tháo sợi dây chuyền trên cổ ra và trao cho cô, làm sao có thể từ chối được khi đôi mắt kia cứ nhìn bà chờ đợi.
“Woa! Đẹp quá!” Cô đón lấy sợi dây chuyền từ tay bà Hàn, phát ra câu nói từ tận đáy lòng, quả thực sợi dây chuyền bạch kim mà cô đang cầm trên tay được thiết kế rất tinh xảo, đặc biệt là mặt dây chuyền hình giọt nước pha lê. “Hẳn nó rất quan trọng với mẹ nhỉ?”
“Đó là món quà mà cha Minh Vỹ tặng cho ta để kỷ niệm mười năm sau khi cưới.” Bà Hàn từ tốn nói, gương mặt bà vẫn điềm đạm quan sát từng cử chỉ của Ái Hy, những hành động kỳ quái của cô mấy ngày qua khiến bà không mấy hài lòng.
Bà vừa dứt lời, đồng thời sợi dây chuyền trên tay Ái Hy rơi tự do xuống đất.
Một thứ âm thanh va chạm ngân vang khắp phòng, giọt nước pha lê đã vỡ thành hàng vạn mảnh nhỏ lấp lánh… trong suốt tựa những vì sao trên bầu trời đêm.
Bà Hàn ngẩn người nhìn sợi dây chuyền đang nằm lẫn trong những mảnh vỡ của mặt dây chuyền dưới đất, sau đó quay sang nhìn Ái Hy.
“Mẹ, con xin lỗi.”
*Chát*
Cả người bà Hàn run lên, tặng cho Ái Hy một cái tát nảy lửa.
Rõ ràng Ái Hy đã cố tình đánh rơi nó xuống đất!
Cô gây chuyện, bày hết trò này đến trò khác, bà có thể chịu đựng được vì Minh Vỹ, nhưng đây là một món quà vô giá, là tấm chân tình của một người đàn ông mà bà yêu thương, là kỷ vật kết nối và minh chứng cho tình yêu. Không ngờ… cô lại có thể làm thế!
“Cô… tôi đã nhẫn nhịn cô từ mấy ngày qua vì Minh Vỹ, nhưng tại sao cô cứ chọc tức tôi?” Bà Hàn không kìm nén được cảm xúc, cả người run lên, đôi mắt luôn điềm tĩnh chợt trừng lên một cách đáng sợ. “Biến ra khỏi đây ngay lập tức!”
Đưa tay ôm lấy mặt, lần này cô đã nhận thức được việc mình vừa đã khiến bà Hàn tổn thương như thế nào.
Qua ánh mắt, Ái Hy trông thấy một tia lửa đỏ của sự tức giận. Quả thật… chuyện lần này đã vượt quá xa sức chịu đựng của bà.
Từ phía sau, tiếng bước chân vang lên một cách chậm rãi, một bàn tay kéo nhanh cô vào lòng.
“Bà có quyền gì mà đuổi cô ấy?”
Bắt được rồi vợ ngốc Bắt được rồi vợ ngốc - pUm