Hãy tiến lên và cứ phạm sai lầm. Phạm thật nhiều sai lầm. Bởi vì đó là nơi bạn sẽ tìm thấy thành công ở phía sau những sai lầm này.

Thomas J. Watson, Sr.

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngạn Thiến
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Nguyễn Lợi
Số chương: 49 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1080 / 4
Cập nhật: 2017-11-15 01:35:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 160 - 161 - 162 - 163 - 164
hương 160 -- Mở ra chỗ hổng 2p>
“Công công, sao ông lại nói thế, có phải chê lễ vật của ta còn nhẹ không?” Nghe công công nói vậy, giọng điệu của Vân Yên không khỏi trở nên lạnh lẽo.
Trên đầu công công đã đổ mồ hôi lạnh: “Nương nương đừng nói thế, nô tài xin nhận.” Tuy hắn biết lễ vật này nhận sẽ phỏng tay nhưng hắn không có cách nào cự tuyệt, bởi nàng hiện giờ chính là người đang được sủng ái. Hắn không dám đắc tội.
“Công công nhận lấy là được rồi.”  Sắc mặt Vân Yên khôi phục lại như bình thường. Thật ra nàng không muốn như vậy nhưng cũng không còn cách nào khác.
“Nương nương, người có việc gì phân phó nô tài xin cứ nói thẳng. Nô tài xin tuân lệnh.” Nếu từ chối không được thì hắn chỉ có thể đáp ứng.
“Công công, thật ra cũng không có gì. Ta chỉ muốn hỏi thăm ngươi chuyện này.” Vân Yên nói.
“Nương nương xin cứ chỉ bảo.”
“Công công, ngươi đi theo Vương bao nhiêu năm rồi?” Vân Yên hỏi.
“Hồi bẩm Nương nương, nô tài từ nhỏ đã theo Vương, cũng tầm hai mươi năm rồi.” Công công hồi đáp
Hai mươi năm? Vậy thì hắn hẳn là đối với chuyện kia cũng biết chứ, nghĩ vậy ánh mắt Vân Yên tối lại, hỏi tiếp: “Công công, ta nghĩ ngươi hẳn là biết nữ nhân ở cấm địa.”
“Nương nương, xin người tha cho nô tài đi.” Công công lập tức quỳ xuống mặt đất.: “Đây là điều cấm kỵ trong hoàng cung, nô tài không dám nói. Tội đó chính là rơi đầu.”
“Công công, ngươi đừng khẩn trương như vậy, chuyện này ta cũng đã nghe qua, ta muốn biết chuyện này không phải vì tò mò, ta nghĩ ngươi cũng biết Vương vì sao lại biến thành như vậy, vì sao lại tràn ngập thù hận, chẳng lẽ ngươi không mong Vương quay về bình thường, giống như trước kia sao?” Vân Yên biết chỉ có thể dùng tình cảm để thuyết phục.
“Nương nương, nô tài muốn, nhưng nô tài bất lực, mong nương nương đừng làm khó nô tài.” Công công càng tận lực dập đầu nói, đấy chẳng phải là tử tội sao, hắn cũng không dám mang tính mệnh của mình ra đặt cược.
“Công công, ta cũng không phải là làm khó cho ngươi, mà ta cần phải biết, nếu như ngươi không nói, có thể chỉ cho ta một người có thể nói hay không?” Vân Yên đã hiểu không thể hỏi thêm.
“Nương nương, nô tài thật sự không biết ai có thể nói cho người, vậy không phải là người làm khó nô tài sao? Chỉ là dù có người biết cũng sẽ không thể nói, huống chi ở trong hoàng cung người biết chuyện này hầu như đều phải chết.”
“Vậy nếu như ta cố ý gây khó dễ cho ngươi thì sao.” Vân Yên cũng không tin hắn thà chết cũng không chịu nói.
“Vậy nô tài chỉ còn đường chết.” Hắn vẫn kiên định, chết cũng không nói.
“Ngươi…” Vân Yên không nghĩ hắn có thể mạnh miệng như vậy, tức giận nói: “Ngươi đang khiêu khích ta sao? Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi sao? Vậy ngươi chuẩn bị chết đi.”
“Nô tài không dám, nếu nương nương nhất định giết nô tài, vậy nô tài cũng chỉ còn cách tòng mệnh.” Công công quỳ ở nơi đó nói.
Vân Yên thật sự bị hắn chọc giận không nói nổi lời nào, thật sự cũng không thể bức tử hắn, khoát tay chặn lại: “Được rồi, ngươi lui xuống đi, những lời nói hôm nay không cần nói lại cho Vương.”
“Tạ ơn Nương nương, nô tài đã hiểu rõ.” Công công thầm thở phào, vừa mới đứng dậy muốn rời đi, không dám cầm lấy hòm vàng bên cạnh.
“Chờ một chút.” Vân Yên gọi hắn lại.
“Nương nương còn gì cần dặn dò?” Công công dừng bước lại, trong lòng lại khẩn trương, chẳng lẽ nàng hối hận rồi?
“Đem cái này cầm lấy đi.” Vân Yên nhìn hòm vàng nói.
“Cảm tạ nương nương ban cho, nhưng nô tài vô công bất hưởng lộc, vẫn mong nương nương thu hồi lại.” Công công cung kính nói.
“Công công nghĩ nghiêm trọng rồi, đây là ta ban cho ngươi, không có lý do gì thu hồi lại. Ta cũng hiểu được không phải ngươi không muốn nói mà là không nói được. Vốn dĩ bắt ngươi nói chính là làm khó cho ngươi rồi.” Vân Yên thở dài nói.
“Tạ ơn nương nương đã hiểu cho nô tài.” Bởi vì những lời nói của nàng, công công có chút cảm động.
“Đi xuống đi.” Vân Yên phân phó, nàng đành phải nghĩ cách khác vậy.
Chương 161 -- Cầu tình Vân Yên phiền toái đi đi lại lại trong phòng, công công không chịu nói, Hắc Ưng lại không đến, nàng nên tìm ai bây giờ, chỉ sợ là cho dù có biết cũng không ai chịu nói cho nàng. Xem ra bây giờ nàng chỉ có thể mạo hiểm thử một lần.
“Nương nương, có chuyện không ổn rồi.” Tử Liên kích động chạy vào hô lớn.
“Sao vậy?” Không hiểu có chuyện gì khiến nàng kinh hoảng như vậy.
“Nương nương, vương muốn giết Trữ phi Nương nương.” Tử Liên hổn hển nói.
“Trữ phi Nương nương? Sao lại thế?” Vân Yên ngây người. Nàng ta vốn là một người trầm lặng, sao lại chọc giận đến hắn?
“Nghe người ta nói bởi vì Trữ phi Nương nương nói chuyện có liên quan đến nữ nhân ở cấm địa, khiến cho Vương tức giận liền muốn giết nàng.” Tử Liên nói.
“Giết rồi sao?” Vân Yên quýnh lên hỏi, chỉ như vậy mà hắn giết người sao? Hắn thật sự điên rồi.
“Còn chưa giết. Có điều lập tức muốn ra tay, khiến cho nàng tự chọn cái chết.” Ánh mắt Tử Liên có chút sợ hãi.
Tự xử? Vân Yên vội lao ra khỏi cửa, nàng muốn ngăn cản hắn, không thể để hắn tiếp tục tàn nhẫn như vậy.
“Nương nương, chúng ta đừng đi tìm phiền toái nữa.” Tử Liên đuổi theo ngay sau nàng.
Trong Văn Tĩnh các truyền đến tiếng khóc.
Vân Yên đi vào liền thấy ánh mắt Long Hạo Thiên ngập tràn phẫn nộ đang đứng đó, mấy cung nữ quỳ gối không ngừng khóc. Nhưng không có lấy một người dám cầu xin tha thứ. Trữ phi nương nương đang ngồi trên ghế, trên mặt mang theo nước mắt, cũng mang theo tuyệt vọng, tay nắm chặt thanh chủy thủ chậm rãi hướng vào ngực mình.
“Chờ một chút.” Nàng cuống quýt gọi với vào.
Long Hạo Thiên nhíu mày, nàng tới đây làm gì? Trữ Phi Nương nương cũng ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt mang theo tia hy vọng
“Nô tỳ tham kiến Yên phi nương nương.” Các cung nữ đang quỳ trên mặt đất cũng thấy được tia hy vọng, vội quỳ xuống hành lễ, rồi đứng dậy tránh sang một bên.
“Thần thiếp tham kiến Vương.” Vân Yên đi đến trước mặt hắn thi lễ. Nàng biết hắn hiện tại đang phẫn nộ, không nên lấy cứng chọi cứng.
“Ngươi tới làm gì?” Sắc mặt Long Hạo Thiên vẫn lạnh như băng.
“Thần thiếp nghe nói Vương trừng phạt Trữ phi tỷ tỷ nên muốn đến hỏi thăm Trữ phi tỷ tỷ đã làm gì khiến Vương nổi giận.” Vân Yên vẫn giữ được vẻ tươi cười, trong giọng nói còn mang theo chút nghịch ngợm
“Ngươi muốn thay nàng cầu tình?” Long Hạo Thiên mắt lạnh nhìn Vân Yên, tâm tư của nàng như thế nào hắn lại còn không rõ sao?
“Cầu tình…” Vân Yên ngây ra một lúc rồi mới nói: “Thần thiếp không phải đến cầu tình đâu.Vương trừng phạt nàng thì nhất định là do nàng làm sai nên mới bị phạt.”
Trữ phi nghe nàng nói liền nhìn nàng chằm chằm. Nàng tới là để ném đá xuống giếng sao? Cung nữ cũng thầm nói, còn tưởng nàng có lòng tốt đến giúp nương nương, hóa ra cũng là loại người tâm địa rắn rết.
“Vậy thì tốt rồi, cùng bổn Vương xem.” Long Hạo Thiên thấy nàng nói thế, mặc kệ là thật hay giả, nghe nàng nói vậy hắn thật vừa lòng.
“Vương, có điều thần thiếp không khỏi thắc mắc, tỷ tỷ phạm sai lầm gì mà khiến Vương tức giận như vậy.” Vân Yên vừa nói vừa làm nũng, ôm lấy cổ hắn.
Long Hạo Thiên nhìn nàng chằm chằm, cuối cùng đã lộ ra, giấu đầu hở đuôi. Hơi đẩy nàng ra nói: “Chuyện này nàng không cần biết.”
Lãnh khốc vô tình… trong lòng Vân Yên thầm mắng, tuy nhiên trên mặt vẫn tươi cười: “Thần thiếp không muốn biết nhưng thần thiếp nghĩ Vương có thể hoãn hành hình lại không? Bởi vì ta và Trữ phi tỷ tỷ còn có ước định chưa hoàn thành.”
Long Hạo Thiên lạnh lùng cho nàng hai chữ: “Không được.” Còn nói nàng không phải đến đây cầu tình, sao còn nghĩ ra nhiều lý do như vậy.
Chương 162 -- Niềm vui bất ngờ 1
Nhìn hắn cự tuyệt rõ ràng như vậy, Vân Yên không nhịn được tức giận trong lòng. Hắn biết nàng đến cầu tình cho nên mới cự tuyệt rõ ràng. Làm sao bây giờ? lại không thể cùng hắn phát hỏa. Nàng rất hiểu hắn, nếu nàng nổi giận hắn nhất định càng không tha cho Trữ phi.
“Còn không dùng hình?” Long Hạo Thiên ra lệnh.
“Dạ, Vương.” Công công ở một bên đáp, hướng Trữ phi bước đến. Nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại nói: “Cám ơn ngươi.”
Vân Yên biết lúc này nàng đang tạ ơn mình. Không nén nổi tức giận, chất vấn hắn: “Vương thật sự có thể tuyệt tình như vậy sao? Nàng tốt xấu gì cũng là nữ nhân của người, một chút tình cảm ân ái cũng không có sao?”
“Chuyện của Bổn Vương không tới phiên nàng quản. Tránh ra, nếu không ngay cả nàng cũng bị trừng phạt.” Long Hạo Thiên tức giận, trừng mắt với nàng.
“Tốt nhất Vương liền trừng phạt cả ta đi.” Vân Yên cũng ngẩng đầu trừng mắt hắn. “Người thật sự lãnh huyết như thế sao? Dù không thương nàng nhưng tốt xấu nàng cũng từng cùng người đồng sàng cộng chẩm.”
“Nàng giờ mới biết Bổn Vương lãnh huyết sao? Được, nàng muốn chết, Bổn Vương liền thành toàn.” Long Hạo Thiên bị nàng chọc giận muốn phát điên, giơ tay phân phó: “Người đâu?” Chưa dứt lời nàng đã lảo đảo sắp ngã.
Vân Yên chỉ cảm thấy một trận choáng váng, thân thể liền ngã xuống.
“Nàng làm sao vậy?” Long Hạo Thiên hoảng hốt, lập tức ôm nàng đã té xỉu vào trong lòng, lập tức liền hô: “Mau truyền thái y!”
“Vâng.” Công công vội vàng chạy đi.
Tại Tử Yên Các.
Long Hạo Thiên ngồi bên nhìn thái y bắt mạch cho nàng. Nhìn nàng hôn mê, hắn tự nhiên cảm thấy đau lòng, vô cùng lo lắng.
Thái y cẩn thận bắt mạch cho nàng, thật lâu mới đứng dậy: “Chúc mừng Vương! Nương nương có thai.”
“Cái gì?” Long Hạo Thiên kinh ngạc nhìn nàng “Ngươi chắc chắn?”
“Vâng, thần chắc chắn! Nhưng là…” Thái y chần chừ một chút.
“Nhưng cái gì?” Long Hạo Thiên nhìn hắn.
“Chính là thân thể nương nương thật suy nhược, vốn không thể mang thai. Cơ hội bảo trụ đứa bé cũng rất nhỏ. Nương nương có thể bình an vượt qua nhiều tháng đã rất may mắn. Về sau chỉ sợ phải cẩn thận, thật cẩn thận.” Thái y hàm xúc nói.
“Ý của ngươi là nói có thể sẽ sinh non?” Long Hạo Thiên hỏi. Hắn chưa bao giờ để ý đến chuyện có con. Nghe nàng có thai, phản ứng đầu tiên của hắn là không cần, nhưng vì sao nghe được nàng sẽ sinh non, trong lòng hắn phức tạp không nói nên lời.
“Hồi bẩm Vương đúng vậy” Thái y thành khẩn nói “Có điều, nếu điều trị thật tốt, hẳn là vẫn có thể. Dù sao nương nương có thể mang thai đã là một kỳ tích rồi.” “Được rồi, Bổn Vương đã biết. Các ngươi lui xuống đi.” Long Hạo Thiên vung tay lên phân phó. Trong lòng hắn có chút loạn, hắn cần yên tĩnh một chút.
“Dạ, Thần cáo lui.” Thái y cùng nô tỳ trong phòng đều lui xuống.
Long Hạo Thiên lúc này mới đi đến bên giường, nhìn chằm chằm nàng đang hôn mê. Nàng đang mang trong mình cốt nhục của hắn. Nhưng hắn có muốn đứa bé hay không, có nên giữ đứa bé hay không?
Mi mắt Vân Yên khẽ nhúc nhích một chút, chậm rãi mở to mắt, liền thấy hắn ngồi bên cạnh giường. Vừa ngồi dậy liền nói: “Chàng đã giết Trữ phi?”
“Nằm xuống! Nàng không thể kích động.” Long Hạo Thiên khẩn trương đỡ nàng.
“Không thể kích động?” Vân Yên nhìn hắn nghi hoặc.
“Nàng mang thai.” Long Hạo Thiên nói. Hắn muốn nhìn xem nàng có vui mừng hay không.
“Mang thai?” Vân Yên không thể tin được, nhìn hắn, lại nhìn bụng mình, tay đột nhiên run rẩy ôm lấy hắn “Chàng nói ta mang thai, là thật sao?”
“Ừ.” Long Hạo Thiên gật gật đầu, không ngờ nàng phản ứng kịch liệt như thế.
Chương 163 -- Niềm vui bất ngờ 2
Vân Yên vui mừng, không kìm được nước mắt. Nàng không thể tin được! Nàng thật sự không thể tin được, có một ngày mình sẽ được làm mẹ! Nàng khóc, thực sự là quá hạnh phúc mà khóc.
“Nàng làm sao vậy?” Long Hạo Thiên bị nàng làm cho hồ đồ, nàng rốt cuộc là cao hứng hay mất hứng.
“Thiếp thật sự rất vui.” Vân Yên lau đi nước mắt. Sao hắn có thể hiểu được tâm lý của mình. Hi vọng lớn nhất cả đời của một nữ nhân chính là làm mẹ. Nàng vốn nghĩ mình không có cơ hội này cho nên mới kích động như vậy. Đột nhiên lại nhớ ra, hỏi: “Trữ phi đâu? Chàng có giết nàng hay không?”
“Còn chưa kịp. Hiện tại phải đi.” Long Hạo Thiên nói. Mỗi nữ nhân khi mang thai đều vui mừng quá độ, lại không biết có thể nói có con rốt cuộc có phải là hạnh phúc hay không.
“Đừng!” Vân Yên nói, liền giữ tay chặt tay hắn, khẩn cầu: “Thả nàng đi. Coi như cầu phúc cho con chúng ta.”
“Con chúng ta!” Long Hạo Thiên nhìn nàng, những lời này trong nháy mắt làm hắn ấm áp.
“Được không? Vì đứa bé mà thả nàng…” Vân Yên biết hắn có chút dao động, nhân cơ hội này nói thêm.
“Được rồi.” Nhìn ánh mắt chờ đợi của nàng, Long Hạo Thiên không đành lòng cự tuyệt nàng.
“Cám ơn chàng.” Vân Yên tươi cười, khóe môi rạng rỡ.
“Được rồi. Nghỉ ngơi cho tốt. Bổn Vương đi trước.” Long Hạo Thiên nói. Hắn cần bình tĩnh suy nghĩ một chút.
“Vâng!” Vân Yên gật đầu. Lòng nàng vẫn kích động không thôi. Nàng thật sự có cơ hội làm mẹ rồi.
Vân Vụ Các
“Nương nương, không tốt rồi.” Cung nữ kinh hoàng chạy vào.
“Có gì ngạc nhiên? Không phải Vương lại xử phạt phi tần nào chứ?” Lệ phi uống trà, không thèm để ý, xử phạt càng nhiều càng tốt.
“Không phải nương nương. Nô tỳ vừa nghe được tin từ Tử Yên Các truyền đến, Yên phi nương nương mang thai.” Cung nữ nói một hơi.
“Cái gì?” Lệ phi kích động đứng dậy.
Xoảng… Cái chén trên tay rơi xuống mặt đất, nháy mắt vỡ tan tành. Ngón tay lạnh như băng, nhưng lập tức lại khôi phục tinh thần, ngồi xuống lại, hỏi: “Vương đâu? Vương biết không? Vương nói như thế nào? Có nói xóa sạch đứa nhỏ của nàng hay không?”
“Không có.” Cung nữ lắc đầu.
“Không có?” Lệ phi nhìn nàng không tin hỏi. “Sao có thể như thế?” Vương chưa từng để phi tử nào sinh hạ đứa bé cho hắn, chính nàng cũng không ngoại lệ.
“Dạ đúng! Nghe nói nàng còn thay Trữ phi cầu tình. Vương cũng đáp ứng thả Trữ phi.” Cung nữ nói.
“Sao có thể như vậy?” Lệ phi không tin được, nàng lập tức phân phó: “Ngươi đi tìm thái y vừa rồi đến đây.”
“Vâng nương nương.”
Lệ phi ngồi trên ghế, tay gắt gao nắm chặt. Vương lưu lại đứa bé của nàng ta, có phải Vương yêu nàng ta không? Không, không thể! Vậy còn nàng thì sao? Nàng tính là cái gì? Mấy năm nay nàng toàn tâm toàn ý thương hắn, hầu hạ hắn là vì cái gì?
“Nương nương, thái y đã đến đây.” Cung nữ đưa thái y vào nói.
“Thần tham kiến nương nương.” Thái y quỳ xuống đất, hành lễ nói.
“Đứng lên đi. Ngươi đi xuống trước đi.” Lệ phi hướng cung nữ phân phó nàng ta lui ra ngoài.
“Không biết nương nương gọi thần có gì phân phó?” Thái y chắp tay hỏi.
“Thái y, bản cung nghe nói Yên phi muội muội mang thai. Ngươi cũng biết Yên phi muội muội sức khỏe vẫn không tốt, cho nên bản cung muốn hỏi một chút tình trạng của nàng thế nào? Có cần ta trợ giúp gì hay không?” Lệ phi dối trá nói, kiềm nén phẫn nộ cùng ghen tị trong lòng.
“Nương nương không cần lo lắng nhiều! Thân thể Yên phi nương nương tốt lắm.” Thái y sao lại không rõ tâm tư của nàng.p>
Chương 164 -- Hoảng sợ chuyện cũ 1
Lệ phi cười lạnh, thái y cũng không ngốc, hẳn sẽ nhìn rõ ý tứ của mình, lập tức nhẹ nhàng đến trước mặt hắn: “Thái y, ngươi là người thông minh, ta đây cũng không cần nhiều lời. Bản cung hỏi ngươi Yên phi nương nương mang thai, Vương có cần ngươi hủy thai không?”
“Không có.” Thái y lắc đầu nói.
“Vì sao? Cả hậu cung, không phải mỗi phi tần có thai vương đều cho xóa sạch sao? Vì sao nàng lại không?” Lệ phi hổn hển quát, hoàn toàn không chú ý đến hình tượng.
“Việc này thần cũng không biết. Nương nương hẳn là nên đến hỏi Vương. Vương phân phó thế nào thần làm như thế ấy, mặc kệ có khác với những người khác hay không.” Thái y nói. Vì sao Vương không xóa đứa nhỏ của Yên phi, không phải nàng so với mình rõ ràng hơn sao?
Lệ phi hận nghiến răng nghiến lợi không suy nghĩ mà hạ lệnh: “Bản cung muốn ngươi lập tức xóa sạch cái thai của nàng ta.” Nàng hiện tại chỉ hận không thể tự tay xóa sạch bào thai trong bụng Vân Yên.
Hả? Thái y ngẩng đầu nhìn nàng, không ngờ nàng có thể ngang nhiên nói mình đi hại người, nói: “Không có mệnh lệnh của Vương, loại việc đại nghịch bất đạo này thần trăm triệu lần không dám làm. Thần chết một mình không sao, chỉ sợ lúc đó liên lụy cả nhà. Thần xin khuyên nương nương nên suy nghĩ cẩn thận. Hơn nữa, tính tình của Vương như thế nào, nương nương hiểu rõ hơn so với thần. Chẳng may sự việc bị bại lộ, chỉ sợ đến lúc đó nương nương muốn sống cũng không được.”
Nghe lời hắn nói, Lệ phi lúc này mới tỉnh táo lại. Hắn nói không phải không có lý, cũng không phải hù dọa nàng. Long Hạo Thiên chính xác sẽ làm như vậy. Nàng vừa rồi quá xúc động, lần này lập tức thay đổi vẻ mặt nói: “Thái y, ngươi nghiêm trọng quá rồi. Vừa rồi bản cung chỉ là nhất thời nóng giận. Có điều, ngươi cũng hiểu được, bản cung nghe được Vương không xóa bỏ đứa bé của nàng thì nhất thời ghen tị. Nhưng dù sao nữ nhân trong hoàng cung người nào lại không muốn mẫu bằng tử quý (mẹ sang nhờ con) chứ? Bản cung cũng chỉ càu nhàu một chút, không thật sự muốn động thủ. Huống chi bản cung chỉ là một nữ nhân có thể động thủ thế nào?”
“Nương nương hiểu được là tốt rồi!” Trong lòng Thái y lại sáng như gương, chỉ sợ trong lòng nàng không nghĩ vậy. Nhưng nàng nghĩ như thế nào không liên quan đến mình, chỉ cần không làm liên lụy đến mình là tốt rồi.
“Hiểu được là tốt rồi! Ngươi đi xuống trước đi!” Lệ phi phân phó. Dù hắn thật sự hiểu rõ cũng không dám nói. Ở trong hoàng cung, mọi người đều tránh những việc không liên quan đến mình, để tránh rước họa vào thân.
“Thần cáo lui.” Thái y lui ra ngoài.
Lệ phi lúc này mới lộ vẻ tức giận. “Xoảng” một tiếng, lập tức đem chén trà đặt trên bàn hung hăng ném xuống mặt đất. Rất nhanh, ngón tay thon dài đã cắm vào da thịt, nàng không thể thờ ơ để mọi chuyện như vậy. Trên mặt là phẫn nộ cùng nước mắt, nghĩ lại thời điểm mình mang thai, bộ dáng Long Hạo Thiên lãnh huyết tàn khốc đến nay còn làm nàng run như cầy sấy.
********************************
“Nương nương, chúc mừng người có thai.” Thái y chẩn mạch cho nàng, vui vẻ chúc mừng.
“Cái gì? Ngươi nói ta có thai?” Lệ phi vui mừng hỏi. Nhưng trong nháy mắt sự vui mừng trong lòng đã bị sợ hãi thay thế, nàng có thể có con?
“Nương nương, chúc mừng người.” Cung nữ đứng bên cạnh cũng vui vẻ nói. Nhưng Lệ phi lại vui mừng không nổi, nàng nhớ rất rõ hai tháng trước Trân phi mang thai. Lúc thái y đem tin tức này nói cho Vương biết, Vương lại không thèm cau mày một cái, chỉ là lãnh khốc vô tình phân phó: “Bỏ đi.” Trân phi quỳ ở ngoài Ngự thư phòng một ngày một đêm, dập đầu cầu hắn hạ thủ lưu tình, trên trán toàn lá máu tươi, dù ai nhìn thấy cũng đều không đành lòng. Nhưng Vương lại không thèm liếc mắt lấy một cái, vẫn như trước nói nói cười cười, giống như đứa bé không phải của hắn. Chính nàng cũng cảm thấy không đành lòng. Sau đó bởi vì quỳ một ngày một đêm, không ăn không uống, thân thể của Trân phi suy nhược khiến đứa bé không giữ được, mà Trân phi cũng phát điên. Tất cả mọi người đều không rõ vì sao Vương lại vô tình như vậy? Chẳng lẽ chỉ đơn giản là vì hắn không thích Trân phi sao?
“Nương nương hãy tĩnh dưỡng thật tốt! Thần đi báo tin này cho Vương.” Thái y đứng dậy nói.
“Không cần, thái y, từ từ….” Lệ phi lập tức hồi phục lại tinh thần, hoảng sợ hô lên. Mặc dù được sủng ái nhưng nàng không thể để bi kịch của Trân phi tái diễn ở trên người mình.
“Nương nương, còn có việc gì sao?” Thái ý dừng bước.
“Xuân Nhi, đi lấy một ít vàng đến đây.” Nàng phân phó cho cung nữ bên cạnh.
“Dạ, nương nương.” Xuân Nhi đáp, rất nhanh liền đem đến cho nàng hai đĩnh vàng.
Lệ phi lập tức dúi vàng vào tay thái y.
“Nương nương, người làm gì vậy?” Thái y cuống quýt cự tuyệt.
“Thái y, ngươi đừng sợ. Bản cung không có ý gì khác, ý của bản cung là hi vọng ngươi trước tiên đừng nói chuyện bản cung mang thai cho Vương. Để bản cung nghĩ kỹ xem nên nói với Vương như thế nào. Có thể chứ?” Lệ phi nói, nàng phải tìm cách giữ đứa bé trong bụng mình.
“Việc này…” Thái y chần chừ một lát. Nếu chỉ cần giữ bí mật này, vậy thì có thể dễ dàng lấy được hai đĩnh vàng.
“Thái y, ngươi là người thông minh, cũng nên làm chuyện thông minh. Bản cung chỉ là yêu cầu ngươi giữ mồm giữ miệng, coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra. Nếu không đối với tất cả mọi người đều không tốt.” Nhìn hắn chần chừ, giọng điệu của Lệ phi cũng trở nên lạnh lùng, mang theo uy hiếp rõ ràng.
“Nương nương dặn rất phải, hôm nay thần chưa từng tới nơi này.” Thái y thông minh nói, đem vàng bỏ vào ngực.
“Được, ngươi lui xuống đi.” Lệ phi vừa lòng gật đầu.
“Dạ, thần cáo lui.” Thái y rời khỏi.
Nhưng trong lòng Lệ phi lại không có cách nào để bình tĩnh trở lại, đầy bất an sợ hãi. Nàng nên làm gì bây giờ? Liệu hắn có buộc nàng phải bỏ đi đứa bé hay không?
“Nương nương, người làm sao vậy?” Cung nữ nhìn sắc mặt khó coi của nàng, cẩn thận hỏi.
“Xuân Nhi, ngươi quên Trân phi rồi sao?” Lệ phi tựa vào đầu giường, yếu ớt nói.
“Trân phi?” Cung nữ dường như nhớ lại cái gì, lập tức hoảng sợ hỏi: “Nương nương, người là sợ….”
“Ta có thể không sợ sao?” Lệ phi nói, vẻ mặt bất lực mờ mịt, nhưng vẫn hi vọng. Cho dù nàng được sủng ái, nhưng đến một lúc nào đó già đi thì đứa bé mới là chỗ dựa duy nhất của nàng. Cho nên bất luận thế nào, nàng cũng phải giữ được đứa bé này.
“Nương nương, vậy chúng ta nên làm gì? Hiện tại có thể giấu diếm, nhưng khi bụng nương nương to lên thì phải làm sao?” Xuân Nhi sợ hãi luống cuống, không nghĩ ra được cách gì cả.
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Trong lòng Lệ phi cũng rối loạn. Không được… nàng phải tỉnh táo lại. Sau khi suy nghĩ một lát mới phân phó: “Xuân Nhi, nhớ kỹ, chuyện hôm nay không được nói với bất kỳ kẻ nào.”
“Dù nương nương không phân phó, nô tỳ cũng biết.” Xuân Nhi gật gật đầu. Chuyện lớn như vậy, nàng làm sao dám lắm miệng.
Lệ phi gật đầu nói thêm: “Từ giờ trở đi, chúng ta không ra ngoài. Nếu có người đến tìm, ngươi thay ta tìm lý do đối phó, biết không?”
“Nhưng nếu Vương đến đây thì sao?” Xuân Nhi hỏi, nàng làm sao dám ngăn cản Vương.
“Nếu Vương đến đây, ngươi phải báo cho ta biết từ lúc còn ở ngoài cửa. Ta sẽ nghĩ biện pháp.” Cho dù là giả bệnh nàng cũng không ngại.
“Nô tỳ hiểu.” Xuân Nhi gật gật đầu. Chỉ sợ là những ngày về sau sẽ luôn phải lo lắng đề phòng, không thể có gì sơ suất, chính nàng cũng phải cẩn thận hơn.
Bạo vương liệt phi Bạo vương liệt phi - Ngạn Thiến Bạo vương liệt phi