Love is always within. When you try to dramatize your love, you lose the depth of the love.

Charan Singh

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngạn Thiến
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Nguyễn Lợi
Số chương: 49 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1080 / 4
Cập nhật: 2017-11-15 01:35:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 012 - 013 - 014 - 015 - 016 - 017
hương 012 -- Tiến cung
Mười ngày sau đội ngũ hòa thân đã tới cổng hoàng thành Long triều.
“Công chúa, trước tiên chúng ta hãy một chỗ nghỉ ngơi rồi mới tiến cung có được không?” Tiểu Thanh đau lòng bởi vì thân thể Vân Yên do đi đường mà suy yếu.
“Ừ.” Vân Yên mệt mỏi tựa đầu lên trên vai nàng, bản thân cũng không muốn mang vẻ bệnh tật yếu ớt đi tiến cung gặp U Linh Vương. “Lý tướng quân, dừng một chút tìm nơi để công chúa nghỉ ngơi trước, sau đó mới tiến cung.” Tiểu Thanh hướng về phía xe ngựa bên ngoài hô lớn.
“Được.” Lý tướng quân nhanh chóng dừng xe ngựa trước cửa một khách điếm.
Tiểu Thanh đỡ nàng vào khách điếm, sai tiểu nhị chuẩn bị nước ấm giúp nàng tẩy rửa bụi đường. Sau đó đưa nàng đi nghỉ ngơi, nhìn thấy nàng đã ngủ say mới lặng lẽ lui ra ngoài. “Lý Tướng Quân, chúng ta đã vào tới thành rồi, đoàn hòa thân chói mắt như vậy Long Vương hẳn đã sớm biết. Tại sao còn chưa phái người tới đón tiếp?” Nàng nghi hoặc hỏi.
“Xuỵt.” Lý tướng quân đặt tay lên môi ra dấu cho nàng ngừng nói, nhìn xung quanh rồi mới hạ giọng: “Tiểu Thanh cô nương, nơi này là Long triều, không nên nói lung tung tránh khiến cho công chúa gặp phiền toái, tất cả mọi chuyện đợi Người tỉnh dậy rồi nói.” Hắn làm sao không nhận ra Long Vương không coi trọng công chúa, thật sự có thể nói là khinh thị nàng.
Hoàng cung Long triều, U Linh Vương mang theo mặt nạ nằm ở trên Long ỷ (*), ánh mắt thâm thúy khiến cho người khác không đoán ra hắn đang suy nghĩ điều gì?
(*): Giường vua nằm thì gọi là “Long sàng” Ghế thì gọi là “Long ỷ”
“Vương.” Một thị vệ vội vàng tiến vào quỳ gối hành lễ bẩm báo: “Công chúa Vân triều đã vào trong thành, giờ đang nghỉ ngơi tại khách điếm.”
“Vậy sao?” U Linh Vương lập tức ngồi dậy. “Bổn vương đã biết, ngươi lui xuống đi”
“Vâng, thuộc hạ cáo lui.” Thị vệ đứng dậy lui đi ra ngoài.
U Linh Vương lúc này mới cất giọng phân phó: “Người đâu, tuyên Lâm mama vào”
“Vâng, vương.” Thái giám ngoài cửa nhận lệnh.
Rất nhanh sau đó, một mama tuổi ngoài ngũ tuần đi vào hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Vương.”
“Đứng lên đi… ngươi lại đây…” Lâm mama vội vàng đến gần hắn, U Linh Vương ghé bên tai bà hạ lệnh cho đến khi bà thông suốt.
“Nô tỳ đã biết, nô tỳ nhất định hoàn thành tốt, thỉnh Vương cứ yên tâm.” Lâm mama lúc này mới lại hành lễ sau đó lập tức lui ra ngoài.
Ánh mắt U Linh Vương lộ ra tia âm ngoan, tay cầm chén trà bóp mạnh khiến cho nước trong chén cũng phải run rẩy.
Nằm ở trên giường, Vân Yên mở mắt tỉnh dậy. Sau mấy ngày đi không ngừng nghỉ, ngủ một giấc ngắn khiến cho sắc mặt nàng đã có chút hồng nhuận. Nàng đứng dậy gọi: “Tiểu Thanh, ngươi ở đâu?”
“Công chúa, người tỉnh rồi, có đói bụng không? Nô tỳ lấy cho Người chút điểm tâm nhé?.” Tiểu Thanh đang canh giữ ở ngoài cửa vội đi vào.
“Ta vẫn chưa thấy đói. Tiểu Thanh, hiện tại đã là giờ nào rồi? Chúng ta cũng nên tiến cung phải không?.” Vân Yên hỏi. U Linh Vương đã có bất mãn đối với nàng, nàng không muốn cấp thêm nhược điểm nào nữa.
“Công chúa, hiện tại đã là giờ Mùi.” Tiểu Thanh trả lời.
“Thật không? “ Vậy mau giúp ta mặc quần áo, chúng ta tiến cung thôi.
“Công chúa, người thực sự muốn vào cung sao?” Tiểu Thanh chần chờ hỏi, vẻ mặt tràn đầy ưu sầu cùng lo lắng.
Chương 013 -- Tiến cung 2
“Nha đầu ngốc, mục đích của chúng ta không phải là đến hòa thân sao? Không tiến cung làm sao hòa thân đây?” Vân Yên quay đầu lại nhìn nàng mới phát hiện sắc mặt nàng không ổn. “Ngươi làm sao vậy? Có chuyện gì ư? “
“Công chúa, chúng ta đừng tiến cung nữa… chúng ta bỏ trốn đi.” Tiểu Thanh đột ngột nói.
“Bỏ trốn?” Vân Yên sửng sốt. “Tại sao?”
“Người bên ngoài đểu nói U Linh Vương tàn bạo lãnh khốc, nô tỳ sợ công chúa sau khi tiến cung phải chịu khổ, thân thể người suy nhược sao có thể chịu nổi đây? Vào cung rồi sẽ không chạy trốn được nữa.” Tiểu Thanh kỳ thật không dám nói cho nàng biết vừa rồi người trong cung tới nói công chúa hãy tự mình tiến cung. U Linh Vương ngay cả nghênh đón cũng không ra cửa nghênh đón, không thể biết được sau này hắn sẽ đối với công chúa như thế nào?
“Vậy không phải ngươi càng không nên lo lắng sao? Thân thể ta suy nhược cần dựa vào dược liệu trân quý để tiếp tục sinh mệnh, còn có nơi nào nhiều dược liệu trân qu‎ý hơn so với hoàng cung sao?.” Vân Yên nói, bản thân có thể thản nhiên đối mặt với sinh tử, thì còn có cái gì không thể đối mặt.
“Nhưng mà… công chúa…” Tiểu Thanh vừa muốn nói đã bị nàng ngắt lời.
“Được rồi, không cần nói nữa, ngươi đi nói với Lý tướng quân, chúng ta lập tức tiến cung.” Vân Yên ngữ khí không để nha đầu kia nói tiếp. Hiện tại, nàng tiến cung vì Vân Triều, nếu bỏ trốn không phải sẽ đẩy Vân triều rơi vào kiếp nạn sao, nàng không thể làm vậy.
Nhìn thấy Công chúa kiên quyết như thế, nàng biết Công chúa sẽ không đi, nhưng mà không hiểu tại sao trong lòng nàng lại cảm thấy sợ hãi như vậy? Giống như có một đại nạn đang chờ công chúa phía trước mà bản thân lại vô năng vô lực giúp đỡ.
Xe ngựa cuối cùng cũng đến cửa hoàng cung.
Lý tướng quân đang định cho người vào bẩm báo thì Lâm mama từ bên trong đi ra, hơi hành lễ nói: “Nô tỳ tham kiến Công chúa.” Nhưng trên khuôn mặt ngạo mạn kia, không hề có thái độ cung kính chút nào.
“Đứng lên đi.” Vân Yên nhẹ giọng phân phó.
“Tạ ơn công chúa. Vương có lệnh loan giá của công chúa không được tiến vào cửa chính, còn có tất cả tùy tùng không được tiến cung, thỉnh công chúa xuống xe cùng nô tỳ đi vào Thiên môn.” Lâm mama sắc mặt lạnh như băng, không nhanh không chậm nói.
Thiên Môn? Còn không ang tùy tùng? Sao lại có đạo lý như vậy? Tốt xấu gì nàng cũng là công chúa Vân Triều, làm vậy rõ ràng là muốn nhục nhã nàng.
“Mama, công chúa chúng tôi mới đến, còn chưa hiểu rõ quy củ nơi này, xin mama hãy chiều cố cho.” Tiểu Thanh đột nhiên tỉnh ngộ, cuống quýt từ trong người lấy ra một đỉnh vàng nhét vào tay mama đang đứng ngay bên mình.
Lâm mama nhìn thấy vàng trong tay liền nhét vào trong người, cười lạnh một chút nói: “Không hiểu quy củ phải không? Nô tỳ sẽ từ từ dạy cho công chúa.”
Bộ dáng âm trầm của bà làm cho Tiểu Thanh không khỏi rùng mình, lời bà ta nói nghĩa là gì? Miễn cưỡng đáp một câu: “Vậy đa tạ mama.”
Vân Yên ngồi trong xe ngựa lẳng lặng không nói, nàng đã cảm thấy được sự lạnh nhạt của mama kia đối với mình. Nếu U Linh Vương không có chỉ thị xuống, bà ta làm sao dám có thái độ như vậy? Trong lòng thầm thở dài, sự việc đã đến nước này nàng cũng không còn đường lui. Con đường này là do nàng chọn, mặc kệ phía trước là núi đao biển lửa, hay là long đàm hổ huyệt  nàng cũng phải đi vào.
Chương 014 -- Tiến cung 3
“Công chúa, mời xuống xe cùng nô tỳ đi vào Thiên môn.” Lâm mama ngữ khí lạnh lùng, đứng ở một bên không kiên nhẫn thúc giục.
“Được, xin mama chờ một chút.” Vân Yên để cho Tiểu Thanh đỡ mình xuống xe ngựa.
“Công chúa…” Lý tướng quân tiến lên đứng trước mặt nàng: “Bọn họ tiếp đãi công chúa như vậy chính là khinh thường Vân triều chúng ta. Chỉ cần công chúa phân phó một câu, mạt tướng nguyện chết cũng sẽ bảo hộ công chúa rời khỏi hoàng thành.” Hắn chịu không nổi vũ nhục như vậy.
Vân Yên nhìn hắn, khóe môi lộ ra nụ cười vui mừng, Vân triều có một nam nhi nhiệt huyết như vậy thì lo gì không cường thịnh, nhẹ nhàng lắc đầu chỉ nói hai chữ: “Bảo trọng.”
“Công chúa bảo trọng.” Lý tướng quân quỳ xuống, giọng nói nghẹn ngào. Hắn biết công chúa là vì suy nghĩ cho đại cục.
“Công chúa bảo trọng.” Mọi người đều quỳ xuống.
Khóe mắt Vân Yên chẳng mấy chốc đã ướt, phất tay hạ lệnh: “Trở về đi, nói với Hoàng thượng ta ở đây rất tốt.” “Đừng dong dài, sự nhẫn nại của Vương có hạn.” Lâm mama vẻ mặt chán ghét.
Tiểu Thanh tức giận, hận không thể đi lên tát cho bà ta một cái, nhưng công chúa đã từng dặn dò, nơi này lại không phải Vân triều, mọi việc đều phải nhẫn nhịn.
“Được rồi, mama, mời.” Vân Yên khách khí nói. Mặc kệ người khác đối xử thế nào với mình, bản thân vẫn phải dùng lễ đối đãi.
Tiểu Thanh vừa muốn dìu nàng đi vào Thiên môn, Lâm mama liền ngăn lại: “Ngươi không thể đi vào.”
“Vì sao chứ? Ta là nô tỳ đi theo hầu hạ công chúa mà.” Tiểu Thanh cuống quýt nói, sao nàng có thể cùng công chúa tách rời.
“Đó là ở Vân triều, hiện tại công chúa đã được gả cho Vương, chính là người của Long triều, sẽ có người của Long triều đến hầu hạ nàng.” Lâm mama liếc mắt nhìn nàng nói.
“Mama, van xin người cho nô tỳ vào cùng, nô tỳ từ nhỏ đã theo hầu hạ công chúa, không thể rời khỏi người.” Tiểu Thanh lập tức quỳ xuống. Nếu chính mình không theo vào, chẳng phải công chúa sẽ chỉ có một mình trong đó, nếu có chuyện gì phải làm sao?
“Ngươi van xin cũng vô dụng, đây là quy củ của Long triều.” Lâm mama ra hiệu thị vệ một bên dìu Vân Yên. Một bên giữ chặt Tiểu Thanh tách ra khỏi công chúa.
“Mama, sao có thể có loại quy củ công chúa xuất giá không ang theo nô tỳ, như vậy không phải rõ ràng chính là làm khó dễ sao. Nếu Long vương không muốn cưới công chúa, chúng ta đây lập tức đưa nàng quay về.”Lý tướng quân thật sự đã bị chọc giận, gắt gao nắm chặt thanh đao trong tay, cùng lắm thì liều mạng, ngươi chết ta sống chứ không muốn chịu uất ức như vậy.
“Tướng quân, nói chuyện tốt nhất nên cẩn thận một chút, nếu ngươi muốn mang công chúa về nước, nô tỳ cũng không dám ngăn cản, nhưng mà…” Giọng nói của Lâm mama mang theo vẻ uy hiếp.
“Tướng quân, nếu ta đã đến Long triều thì phải tuân theo quy củ của Long triều. Các ngươi không thể lỗ mãng. Dẫn Tiểu Thanh trở về đi.” Vân Yên ở trước mặt hắn, ngữ khí nghiêm túc ra lệnh, nếu đưa nàng trở về vậy Vân triều phải làm sao? Dân chúng phải làm sao?
“Công chúa, nô tỳ không muốn.” Tiểu Thanh vừa giãy dụa vừa khóc. Nàng sao có thể rời khỏi công chúa.
“Tiểu Thanh, mau trở về.” Vân Yên vẫn giữ nguyên khẩu khí ra lệnh. Vừa rồi Lâm mama nói không cho Tiểu Thanh cùng đi vào khiến ột nỗi sợ hãi chợt dâng lên trong lòng nàng. Nếu phía trước là tử lộ, vậy cũng không cần để cho Tiểu Thanh chết cùng mình.
Chương 015 -- Nghiệm thân 1
“Công chúa, Tiểu Thanh không muốn, Tiểu Thanh phải đi cùng người.” Tiểu Thanh liều mạng khóc lóc.
“Mama, chúng ta vào thôi.” Vân Yên cắn răng nói, qua rèm che của mũ phượng nhìn nàng một cái rồi xoay người để cung nữ giúp đỡ mình đi lên phía trước.
“Đóng cửa.” Lâm mama ra lệnh, cổng Thiên môn nhanh chóng bị đóng lại.
“Công chúa…” Phía sau vẫn còn truyền đến âm thanh nức nở của Tiểu Thanh.
Nước mắt Vân Yên lập tức chảy xuống, chỉ một cánh cửa liền ngăn cách nàng với tất cả thế giới bên ngoài, chỉ còn lại một người cô đơn phải đối mặt với một thế giới mà chính nàng cũng không rõ là cái gì đang chờ mình phía trước?
Hoàng cung Long triều nơi nơi đều rực rỡ màu xanh vàng của ngói lưu ly. Thái giám cùng cung nữ ngẫu nhiên gặp trên đường đều trộm đánh giá nàng, sau đó hành lễ với Lâm mama xong liền vội vàng rời đi.
Vân Yên không còn lòng dạ nào ngắm nhìn hoàng cung này, tâm dần bình tĩnh trở lại. Như vậy cũng tốt, hắn không thèm để ý mình, thì sẽ không đến quấy rầy mình, nếu vậy nàng cầu còn không được.
Cung nữ dẫn nàng tới một viện tên gọi Tử Yên Các. Chữ “Yên” trong viện này không phải rất có duyên với mình sao, chỉ bằng một chữ “Yên” nàng liền yêu thích nơi này.
“Đưa công chúa đến nhà kề (*).” Vừa đến nơi, Lâm mama đột nhiên hạ lệnh cho cung nữ.
(*) Nhà kề: là một phần trong khu nhà Tứ hợp (Tứ Hợp Viện).
Nhà kề ở Bắc Kinh
“Vâng, mama.” Cung nữ đáp lời, sau đó dìu nàng đi về hướng nhà kề.
“Các ngươi muốn làm gì?” Vân Yên lập tức cảnh giác, dùng tay xốc lên bức rèm che của mũ phượng.
“Đương nhiên là nghiệm thân cho công chúa.” Lâm mama liếc nhìn nàng một cái, khóe môi lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Nghiệm thân? Trong lòng Vân Yên bùng lên lửa giận, nhưng nàng vẫn phải nhẫn nhịn: “Mama cho Đại Vân triều chúng ta là cái gì? Có thể đưa một vị công chúa có tỳ vết đi hòa thân sao?”
“Việc này nô tỳ cũng không biết. Bất quá, đây là quy củ của Vương, mặc kệ là công chúa hay là nữ tử bình thường chỉ cần mang đến hầu hạ Vương đều phải nghiệm thân.” Lâm mama thái độ ngạo mạn cùng vô lễ.
“Không cần, đây là thạch sùng sa (*), mama có thể kiểm tra thực hư.” Vân Yên đưa cánh tay trái ra, trên cánh tay lộ ra một chấm đỏ tươi chói mắt.
(*) Thạch sùng sa (守宮沙) – con thạch sùng (thằn lằn) được nuôi trong chu sa: hay còn gọi là thủ cung sa.
Mama không thèm liếc nhìn một cái, cười lạnh vài tiếng: “Công chúa, mặc dù ngươi có thạch sùng sa cũng phải nghiệm thân. Còn ngẩn người ra đó làm gì? Mau dìu công chúa vào.”
“Dạ!” hai cung nữ không dám chần chờ, lập tức kéo nàng vào phòng, bắt đầu cởi quần áo của nàng.
“Hỗn xược… mau dừng tay… ta đường đường là một công chúa có thể để ột đám hạ nhân các ngươi làm xằng làm bậy ư. Ta muốn gặp Long Vương.” Vân Yên nổi giận đùng đùng, nói thế nào nàng cũng là nữ nhân của hắn.
Hai cung nữ bị dọa dừng tay, hướng về phía Lâm mama chờ đợi.
“Ngươi khoe khoang cái gì? Công chúa ư? Nơi này là Long triều, ngươi tốt nhất nên hiểu rõ, ngươi cái gì cũng không phải. Ngay cả một nô tỳ như ta cũng không bằng. Tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút, nếu không đừng trách ta không khách sáo.” Lâm mama thân thủ nhanh nhẹn, đi qua xé hỉ phục trên người nàng.
“Dừng tay.” Vân Yên vừa thẹn vừa giận, gắt gao bảo vệ quần áo của chính mình. Thân thể nữ nhân sao có thể để người khác nhìn thấy, huống chi còn là một nữ nhân chưa xuất giá, không thể để người ta tùy ý xem.
Tứ Hợp Viện thì Bắc phòng được coi là Chính phòng. Chính phòng thường được xây dựng trên nền gạch đá, có quy mô lớn hơn các gian phòng khác, dùng làm nơi ở cho chủ nhân.
Hai bên của chính phòng là các dãy Chái phòng (gồm đông phòng và tây phòng) là nơi ở của bậc con cháu.
Nam phòng thì dành cho bậc tôi tớ và các gian chứa vật dụng sinh hoạt. Giữa Chính phòng và Chái phòng thường có hành lang thông nhau để phục vụ cho việc đi lại và nghi ngơi.
Thủ cung sa là một dấu vết nhỏ có màu đỏ sậm của thần sa, theo phương pháp này, họ nuôi thằn lằn trong một cái bình bằng chu sa (màu đỏ). Sau khi cho thằn lằn ăn đủ 7 cân chu sa, đến lúc nó lớn lên cỡ khoảng vài chục gam, toàn thân màu đỏ tía (gọi là thủ cung), người ta bắt ra, giã nát, phơi khô, tán thật nhuyễn thành bột, rồi bôi lên cánh tay của một cô gái mới lớn (thường là cánh tay trái) để chứng minh cô gái ấy còn trinh bạch. Màu đỏ này quanh năm không phai. Chỉ khi nào cô gái chung chăn gối với người đàn ông thì màu đỏ này tự nhiên biến mất.
Chương 016 -- Nghiệm thân 2
“Giữ chặt nàng.” Lâm mama không thèm để ý đến nàng, ra lệnh cho cung nữ.
“Vâng, mama.” Hai cung nữ không dám chần chờ, lúc này mới gắt gao đè nàng lại.
Lâm mama không chút thương tiếc gạt bàn tay đang nắm lấy quần áo của nàng, làm lộ ra cái yếm đỏ thẫm, khẽ cười lạnh.
“Buông…”. Vân Yên chưa từng chịu qua nhục nhã như vậy, chỉ cảm thấy máu nóng dâng lên. Thân thể bị sỉ nhục làm cho nàng mất đi lý trí, đột nhiên giơ bàn tay lên hung hăng dùng sức đánh về phía trước.
“Bốp…” một âm thanh chát chúa vang lên khiến cho Lâm mama sững sờ đứng im tại chỗ, cảm thấy trên mặt đau đớn mới phản ứng lại, một phen giật ra mũ phượng, nắm lấy tóc nàng, tay còn lại tát nàng, miệng còn mắng: “Phản rồi phản rồi… dám đánh ta… Công chúa, ta nói cho ngươi hay, ở nơi này ngươi ngay cả một nô tỳ cũng không bằng.” Bà ta liên tiếp tát nàng mấy cái.
Vân Yên không hề có năng lực phản kháng, đau đớn trên mặt làm cho nàng như nhìn thấy hàng ngàn ngôi sao đang nhấp nháy. Đột nhiên cảm giác được thân thể như có một trận gió lạnh thổi qua, không khỏi khiến nàng rùng mình, hai chân bị tách ra một cách thô lỗ. Giờ phút này nàng mới phát hiện bản thân đã trần trụi nằm ở đó, nơi thầm kín nhất đang phơi bày ra trước mắt mọi người. Nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt theo khóe mi chảy xuống dưới, lúc này nàng nghĩ muốn chết đi cho xong. Sau khi thô lỗ kiểm tra xong, Lâm mama véo vào bên hông nàng một cái: “Nhớ kỹ, sau này phải ngoan ngoãn một chút, nếu không thì đừng trách ta.”
Đau đớn khiến cho Vân Yên cắn chặt môi, nàng cố không phát ra tiếng rên vì biết nơi này không có ai đồng tình thương cảm, bọn họ là cố ý hành hạ chính mình.
“Tự mình mặc quần áo vào rồi cút đi, nơi này không có ai hầu hạ ngươi đâu.” Lâm mama nghiến răng nghiến lợi ném ra những lời cay độc, nháy mắt với hai cung nữ, sau đó phẫn nộ xoay người rời đi.
Sau khi nghe được tiếng đóng cửa, Vân Yên mới mở to mắt, chậm rãi ngồi dậy, nhìn thấy hai chân đầy vết xanh tím, quần áo nằm rải rác khắp nơi, nàng không còn khống chế được nữa, ủy khuất đứng dậy, nước mắt rơi lã chã như vỡ đê.
Bởi vì từ nhỏ thân thể nhu nhược, nên nàng luôn được cha và ca ca rất mực yêu thương. Mấy năm qua, đừng nói là đánh, ngay cả lớn tiếng nói chuyện với nàng cũng đều không có. Nàng muốn cái gì liền có cái đó. Cho tới bây giờ cũng chưa từng chịu qua sự nhục nhã như vậy.
Qua một lúc sau, nàng mới chậm chạp ngừng khóc, tâm tình kích động mới dần dần bình phục. Nàng biết nơi này không phải Vân triều, càng không phải phủ Tướng quân, cũng không phải nhà của nàng. Không ai hiểu nỗi đau của nàng. Hiện tại ngay cả Tiểu Thanh cũng không có ở đây, cuộc sống sau này nàng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nhặt từng mảnh quần áo dưới đất lên, nàng dứt khoát mặc trở lại, đội mũ phượng lên đầu sau đó mới chậm rãi bước ra khỏi nhà kề. Lúc này nàng mới phát hiện, một Tử Yên các rộng lớn như vậy lại hoàn toàn không có một hạ nhân hầu hạ nàng. Lần theo trực giác đi vào phòng ngủ, lập tức nằm xuống. Nàng đã quá mệt mỏi và ủy khuất, không hiểu tại sao U Linh Vương lại đối xử với nàng như vậy?
Chương 017 -- Lần đầu gặp mặt
“Công chúa, mời dùng bữa tối.” Đang mơ mơ màng màng cảm giác có người đánh thức mình, Vân Yên lập tức mở mắt. Một cung nữ đang đứng ở bên cạnh giường nàng.
“Công chúa, bữa tối đã chuẩn bị xong.” Cung nữ nhắc nàng lần nữa.
“Được.” Vân Yên gật gật đầu, để cung nữ kia giúp đứng dậy ngồi vào bàn. Nàng nhìn quanh, trên bàn là một mâm nhỏ đặt một chén cơm cùng toàn rau xanh.
“Công chúa, đây là do Lâm mama căn dặn nô tỳ bưng tới.” Cung nữ vội vàng giải thích.
“Không việc gì, ta thích ăn chay.” Vân Yên thản nhiên nói. Nàng cũng không hi vọng xa vời có sơn hào hải vị, may mắn nàng vẫn thường ăn thức ăn thanh đạm, hoàn toàn không để ý đến vấn đề này.
“Công chúa, Lâm mama còn dặn dò nô tỳ nói với người, dùng cơm xong thì nghỉ ngơi sớm, hôm nay Vương sẽ không đến đây.” Cung nữ còn nói thêm.
Không có đến? Vân Yên ngẩn người, khóe môi lộ ra nụ cười châm chọc. Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của hai người, hắn không đến chính là muốn hạ nhục nàng, làm cho nàng hiểu được trong lòng hắn, nàng không có chút giá trị nào. “Được rồi, ta đã biết. Ta ăn xong rồi, ngươi thu dọn rồi lui xuống đi.”
“Dạ, công chúa còn sai bảo gì nữa không ạ?” Cung nữ lại hỏi.
Vân Yên suy nghĩ một chút liền hỏi: “Ngươi có biết của hồi môn của ta đặt ở đâu không? Ta muốn thay y phục này ra.” Nếu hắn không muốn cùng mình bái đường, nàng cũng không cần phải mặc hỷ phục nữa.
“Công chúa, hồi môn của người tất cả đều được đặt trong phòng phía tây, công chúa cần cái gì thì tự mình đi lấy.”
“Ta đã thấy, ngươi lui xuống đi.” Vân Yên nói. Nực cười thay, nàng là công chúa hòa thân vậy mà tự mình một người thành thân, ngay cả 1 nô tỳ để sai bảo cũng đều không có.
“Dạ, nô tỳ cáo lui.” Cung nữ kia liền đi thẳng một mạch. Vân Yên lúc này mới bước ra khỏi phòng, tìm thấy căn phòng ở phía tây liền đẩy cửa đi vào, nhanh chóng tìm được hành lý mà Tiểu Thanh đã chuẩn bị, đem trở lại phòng mình.
Mặc vào một bộ áo ngủ mềm mại, nàng lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Không biết Tiểu Thanh đã trở về cùng Lý tướng Quân hay chưa? Tất cả mọi chuyện phát sinh hôm nay khiến nàng nổi giận, nhưng cũng xem như là có chút may mắn. Thật ra như vậy cũng tốt, nàng chưa từng nghĩ sẽ sống một cuộc sống xa hoa, cứ sinh tồn lặng lẽ như vậy, tránh được những tranh đấu gay gắt chốn hoàng cung, đó cũng là một mặt khác của hạnh phúc. Nghĩ như vậy nên nàng cảm thấy tâm trạng mình khá hơn một chút.
Đột nhiên nhìn lại thì thấy bên giường mình có một nam nhân, nàng hoảng sợ và khẩn trương hỏi: “Ngươi là ai?” Hỏi rồi liền hối hận, trong hoàng cung này, ngoài Long vương còn có thể là ai khác?
“Ngươi hi vọng bổn vương là ai?” Long Hạo Thiên nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt gắt gao rõ ràng mang theo tia âm trầm cùng lửa giận.
“Nô tỳ tham kiến Vương.” Tuy rằng Vân Yên không biết tại sao hắn lại hỏi như vậy, nhưng vẫn lập tức xuống giường hành lễ.
“Ngươi không trách bổn vương sao?” Long Hạo Thiên lấy tay nâng cằm của nàng lên. Lúc này mới nhìn rõ người trước mắt. Tuy rằng không phải là dung nhan tuyệt mỹ nhưng là ngũ quan khéo léo, hợp lại cùng một chỗ không hề có tỳ vết nào, quả thật là thiên y vô phùng (*), sắc mặt tái nhợt động lòng người.
( *) Thiên y vô phùng: Nghĩa đen là áo tiên không thấy vết chỉ khâu. Nghĩa bóng có nghĩa là không chê vào đâu được.
Bạo vương liệt phi Bạo vương liệt phi - Ngạn Thiến Bạo vương liệt phi