Nhiều sự thất bại trên đời là do người ta không nhận ra người ta đang ở gần thành công đến mức nào khi họ từ bỏ.

Thomas Edison

 
 
 
 
 
Tác giả: Gió lạnh
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 753 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:19:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 53 Ký ỨC Thiên ThầN
hiên ngồi trước phòng phẫu thuật, cậu không biết đã bao lâu nhưng cánh của kia chưa chịu mở ra và màu đèn cũng chưa chuyển. Bàn tay nắm chặt lấy hai vật. Kí ức dần ùa về
11 năm trước
Tại công viên A. Một buổi sáng đẹp, trời trong xanh, mây trắng. Một màu xanh mát dịu được nắng vàng phủ lên. Cái đẹp tuyệt mĩ và yên ắng ấy làm cho người ta khó quên. Chiếc xe đen hiệu BMW đậu lại. Từ trong xe, một cậu bé chừng hơn 10 tuổi, dáng vẻ chững chạc hơn với tuổi, từng bước đi im lặng, chân giẫm lên cỏ non mịn như nhung. Cậu bé cứ đi, đi vô phương vô hướng. Chợt. Chân cậu dừng lại. Phía gần đó, bên con suối nhân tạo trong xanh, ánh nắng chiếu xuống như cầu vồng dưới vòm cây xanh ngắt. Cỏ mịn, đá trắng rải đều hai bên, nước sóng sánh dạt lên sỏi đá, té lên ngọn cỏ hai bên. Dưới gốc cây, một thiên thần đang ngồi yên, khuôn mặt thạnh tú, làn da trắng hồng, mái tóc nâu dày mềm trong bộ cánh trắng. Cậu bé tiến lại gần, cậu càng thấy đôi mắt buồn xa xăm kia. Nước mắt cứ rơi. Thiên nhíu mày
- tại sao lại khóc!
Cô bé ngước mắt lên, nhìn kẻ làm phiền trước mặt rồi lại lơ đi
- con bé kia. Cô xem tôi là ai vậy hả?
- là người - cô bé đáp - không lẽ là vật. Cậu tự nhận
- tôi... - nhóc trai cứng họng
Cô bé đứng dậy, tính xoay đi nhưng cậu nhóc đã kịp nắm lấy tay và lôi ngược lại. Cô bé mất đà ngã vào lòng cậu bé. Sự tiếp xúc ấy làm cho cậu ngỡ ngàng
- cậu làm cái quái gì vậy! - cô hết lên
- tôi chưa cho phép cậu đi?
- cậu có quyền với tôi à
- đúng. Tôi thích cậu rồi đấy. Sau này em sẽ là vợ tôi - nói rồi cậu mi nhẹ lên má trắng hồng mịn màng ấy
- tên vợ tương lai là gì vậy?
- Hoàng Ngọc Băng Nhi - cô vô thức đáp
Cậu chỉ mang một nụ cười thật sâu
- cậu... - cô bé như vừa chợt nhận ra điều gì đó
- Hoàng Ngọc Băng Nhi ngày mai tại đây tôi đợi em lúc 8h
8 h
Tại nơi đó. Không hiểu sao cô vẫn đến. Suy nghĩ của một cô bé đơn thuần là ngây thơ. Dù chẳng hiểu là mình muốn gì
- đã để vợ đợi lâu - cậu bước đến
- tôi đã nói là... - cô định quát thẳng vào mặt cậu nhưng cậu đã lấy tay giữ im lặng
- tôi không có nhiều thời gian ở đây? - cậu nói
- sao!
Cậu từ từ lấy trong túi áo ra một sợi dây chuyền đẹp, nhìn dưới ánh mặt trời thật lộng lẫy
- đẹp đúng không
- ừ
cậu cười rồi đeo vào cổ cô. Sợi dây chuyền nổi lên giữa làn da trắng
- đẹp!
- làm gì vậy?
- hãy giữa lấy nó. Tôi cũng có! - cậu lôi sợi dây chuyền trong cổ ra - tôi sẽ tìm em. Giữ nó nhé. Sau này tôi sẽ đeo chiếc nhẫn này vào tay em. Đến lúc tôi phải đi rồi!
Cậu xoay người bước đi. Cô cứ đứng như vậy. Nhìn chăm chăm vào bóng dáng cậu
- tôi sẽ đợi
Chân cậu dừng lại. Cậu quay người, cười
- hãy nhớ em thuộc về một bầu trời lạnh mãi mãi
Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em! Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em! - Gió lạnh