Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Tác giả: Gió lạnh
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 753 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:19:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 48.1 Lâm HàN Thiên! Anh RuốT CuộC CũNg Như NhữNg NgườI ĐàN Ông KháC (2)
à rồi hắn đang ở trước mặt cô, ôm cô vào lòng thật chặt. Chỉ thế thôi. Mọi ngờ vực trong lòng cô sẽ tiêu tan thế chỗ cho niềm tin chiếm hữu. Chỉ như vậy thôi. Nhưng sao khó quá. Cô không dám mở mắt vì sợ khi mình mở mắt ra mình vẫn sẽ thấy hắn nhưng cậu đang ôm ai đó không phải cô. Họ đánh như thế nào. Họ đang làm gì thật rõ nét. Cô chắc hẳn biết người đó. Đôi mắt nhắm tịt kia cuối cùng cũng chịu mở ra long lại đầy nước chỉ trực chờ trào ra không chịu ngưng lại song vẫn bị ngăn lại vì niềm tin cuối cùng dành cho cậu. Cô ngước mặt xuống bàn. Một li nước chông chênh cô độc, cũng tàn nhẫn đâm vào trái tim cô mảnh thủy tinh sắc nhọn. Đau thật. Vết son môi đôi còn dính lại như một chất độc làm người ta tức thở. Cô vội ra ngoài. Chỉ cần một chút nữa thở cô sẽ biết ở trong đó. Ngay trong cái phòng đã từng chứa đầy yêu thương của hai người. Nhi gục xuống cửa. Khóc. Khóc thật bi ai. Bức tường thành về niềm tin cuối cùng cũng sụp đổ thật rồi. Cô sẽ phải làm sao trong những ngày tới. Tại sao cô lại bị trừng phạt như vậy? Cô đã yêu? Yêu hắn thật rồi. Rất nhiều nữa. Nhiều đến nỗi bây giờ cô đâu đến thế này đây. Đau đến không thở nổi, không sống nổi mất. Cứ thế. Cô khóc quên đi cả thời gian và tất cả bước vào vô hướng. Leo lên tầng ba, ông mà cô vẫn thi thoảng ghé thăm. Đôi mắt đỏ lên. Vậy thôi. Tình yêu của hai người đến đây đã kết thúc rồi. À không. Vốn dĩ nó đã chưa bắt đầu. Tại sao lại kết thức cơ chứ, có thể, hắn chỉ anh cô như một thứ đồ chơi thú vị và khi hết thú tin rồi sẽ vứt vào đâu đó để mặc bụi bám vào. Và cũng có lẽ Thiên Di đã mới đúng. Chẳng có cuộc tình nào mà không có dục. Với hắn, dục vọng của bạt hẳn lớn lắm. Cô thứ thật rồi. Trách ai khi chính cô là người đã tin vào tình yêu mù quang này. Thôi. Bộ sẽ chấp nhận vì chính cô là kẻ ảo tưởng và bám víu lấy những thứ vốn không thuộc về mình bây giờ và mãi mãi. Bước chân bộ dừng lại trước một cánh cửa đôi, cô nhìn, ánh mắt vô vọng. Nếu cô nhớ không nhầm thì cao phòng này là mô hình quán bar thu nhỏ trong tổng thể khu biệt thự. Nụ cười chua xót và tự giễu. Mượn rượu giải sầu. Bầu trời thật tối, tối như cô lúc này. Một bàn toàn những chai rượu mạnh bày ra trước mặt cô. Hình như vì thất tình, Hoàng Ngọc Băng Nhi cũng có thể tha hóa như thế. Kể cả mơ cô cũng không nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ tìm sẽ tìm rượu để quên tình. Nhưng tối nay cô sẽ thử. Đau. Tim cô nhói lên. Nó còn đau hơn nội mỗi đau trong quá khứ mà cô từng trải qua. Một quá khứ màu đỏ. Một nỗi đau giày xéo cô trong suốt 12 năm qua, bắt cô sống, bắt cô tồn tại và bây giờ còn thêm nữa, giày xéo thêm tương lai và là nó dần nhuốm màu máu. Nhưng đừng thêm máu của người đàn ông này, người đàn ông cô vừa hận vừa yêu. Nếu được hãy để cô khi tỉnh lại sẽ quên đi mọi thứ vì quên sẽ giúp tim cô bớt đau đi và sống tiếp
Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em! Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em! - Gió lạnh