There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Tác giả: AuDuongThuTrang
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 51 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 779 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:56:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5: Đi Học (1)
h30 sáng ngày hôm sau, trong căn phòng được bao bọc bởi màu tím có 1 mĩ nữ xinh đẹp mặc bộ pizama màu hồng ngủ trên chiếc giường kingsize, mĩ nữ đó không ai khác chính là Tô Ngọc Băng của chúng ta. Dáng ngủ hiện giờ phải gọi là vô cùng đặc sắc, 2 cái chân thòng lòng xuống đất, tay thì dang rộng sang 2 bên, miệng thì lẩm bẩm cái gì đó (Tác giả không nghe rõ ^^) chăn gối bị vứt lung tung hết lên. (Chả là chị nhà của chúng ta mơ đánh nhau ý mà). Đang ngủ ngon lành thì tiếng chuông đồng hồ báo thức kêu, đang ngủ thì bị phá nên Tô Ngọc Băng vớ chiếc đồng hồ quăng đi và BỤP.. Mọi người biết tiếng gì không, chẳng là cha mẹ thấy bảo bối nhà mình chưa dậy nên bảo Tô Dương đi lên gọi, ai ngờ anh vừa mở cửa bước vào phòng thì chào đón anh lại là 1 chiếc đồng hồ a~. Anh lập tức đen mặt hùng hổ tiến tới chiếc giường:
"Băng Băng bảo bối, dậy mau. Em nhìn xem em gây ra hậu quả gì đây này" Tô Dương lay lay người Tô Ngọc Băng. Lúc này cô mắt nhắm mắt mở xem người trước mặt mình là ai, hoá ra là anh họ nhưng sao trên trán anh họ có vệt gì đỏ đỏ sưng sưng a~ Mĩ nữ nào đó vẫn chưa nhận thức được việc mình làm nên ngây thơ hỏi:
"Anh họ, đầu anh bị gì vậy" Cô chớp chớp mắt nói
"Còn phải hỏi sao, vừa anh định bước vào thì nguyên 1 cái đồng hồ lao tới. Em nói xem ngoài em ra còn ai ở trong phòng này ném hả" Tô Dương đen mặt
"A~ vậy sao. Em xin lỗi anh họ, anh họ đẹp trai phong độ của Băng Băng, anh tha lỗi cho Băng Băng nha" Cô lên tiếng với vẻ mặt đầy tội lỗi
"Thôi được rồi, anh không trách em nữa, mau thay quần áo các thứ rồi xuống ăn sáng lát anh chở em đi học" Tô Dương
"Vâng anh xuống trước đi, lát em xuống" Tô Ngọc Băng
Khoảng 10 phút sau trên cầu thang xuất hiện 1 người đẹp hơn cả thiên thần, cô mặc bộ đồng phục của trường, áo cộc tay ngắn trắng ở cổ có thắt 1 cái nơ, hàng khuy được thêu bằng màu đen, huy hiệu của trường được đính ở bên trái gần ngực, chiếc váy xoè viền kẻ màu tím than đi cùng với đó là chiếc áo vest cùng màu với chiếc váy. Hôm nay cô xoã mái tóc màu bạch kim của mình sang 2 bên, để mái bằng, chân đi đôi giày Nike và đeo balo. Tô Dương thấy cô thì ngẩn người rồi cũng mau chóng bảo cô vào ngồi ăn. Ăn xong Tô Dương lấy xe đưa cô đi học. Trên xe cô nhìn Tô Dương mặc đồng phục giống mình bèn hỏi:
"Anh họ anh cũng đi học sao?" Tô Ngọc Băng
"Ừ, Băng Băng anh học cùng trường với em" Tô Dương
"Vậy thì tốt quá rồi" Tô Ngọc Băng
Tô Dương không nói gì chỉ cười cười rồi chăm chú lái xe. Chẳng mấy chốc đã tới trường. Giới thiệu sơ qua trường cô học nha. Trường có tên là Rain, trường này chỉ có những người giàu có mới được học, không giàu thì phải học thật giỏi,trường được chia làm 2 khối A và B. A là học lực giỏi và gia thế tốt, B là dành cho các học sinh được học bổng, gia thế bình thường.
Khi đến trường Tô Dương mở cửa xe xuống trước làm trái tim của bao học sinh nữ xao xuyến.
"Anh ấy là ai vậy, học sinh mới à, đẹp hơn cả 5 hot boy trường mình" Nữ sinh A
"Đúng đúng đẹp quá mà, ông trời thật bất công" Nữ sinh B
Không để tâm tới những lời bàn tán Tô Dương vòng ra phía bên kia mở cửa xe. Bước xuống là mĩ nữ Tô Ngọc Băng của chúng ta. Lúc này toàn thể mọi người ở sân trường đều chấn động, tiên nữ giáng trần má ơi..
"Cô ấy đẹp quá m ơi" Nam sinh A
"Nhưng hình như có chủ rồi" Nam sinh B luyến tiếc nhìn Tô Ngọc Băng rồi nhìn sang Tô Dương
"Không đẹp bằng nữ thần Trịnh Phương Linh" Nữ sinh C
"Lại định đến học trường quyến rũ hot boy à. Hồ ly tinh" Nữ sinh D
Bỏ qua tất cả lời bàn tán của mọi người, 2 người bước vào trong đang đi thì đụng phải 1 người..
"Ơ xin lỗi bạn, mình không cố ý" Nữ thần Trịnh Phương Linh đấy ạ
"Không sao đâu bạn" Tô Ngọc Băng cười đáp lại nhưng trong lòng thầm khinh bỉ "Giả tạo"
"Vậy 2 người là học sinh mới hả" Trịnh Phương Linh
"Ừ" Tô Dương
"Vậy có cần mình giúp gì không" Trịnh Phương Linh
"Khỏi, cảm ơn" Tô Ngọc Băng đáp rồi kéo Tô Dương đi thẳng để lại Trịnh Phương Linh âm thầm tức giận.
Một màn vừa rồi được 5 người ở trên phòng Hiệu Trưởng nhìn thấy vì ở trường có lắp đặt camera, trong lòng cả 5 cùng nghĩ "Là cô ấy, chúng ta lại gặp nhau rồi" rồi cười tủm tỉm như lũ điên. Nếu để người ngoài nhìn được thì còn đâu là hình tượng hot boy nữa đây.
Chap này chắc nhảm quá mọi người cho ta ý kiến xem ta có nên ngược 5 anh hot boy kia 1 tí không đây ~
Bảo Bối Em Không Thoát Được Đâu Bảo Bối Em Không Thoát Được Đâu - AuDuongThuTrang