Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiểu Di
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 55 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 587 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:46:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Ngoại Truyện 2: Kí Ức Của Bách Bạch Hàn (1)
ăm tôi 5 tuổi, đối diện nhà tôi có nhà chuyển đến. Tôi nghe mẹ nói, chủ nhà bên ấy là bạn làm ăn với ba tôi vì vậy hai nhà rất thân nhau. Buổi chiều hôm ấy, tôi và ba mẹ sang căn nhà đối diện ấy. Ba tôi thì ngồi nói chuyện cùng một người đàn ông khác. Tôi và mẹ được một người phụ nữ dẫn ra sân vườn chơi. Vừa đi, người phụ ấy cứ vừa gọi "Tiểu Di, tiểu Di...".
Tôi thắc mắc, không biết tiểu Di là ai. Con của người phụ nữ đó chăng? Cuối cùng thì người phụ nữ đó đi tìm "Tiểu Di" của mình và nói với mẹ tôi rằng.
" Chị cứ đi thẳng là ra đến sân vườn, chị chờ ở đó. Để tôi đi tìm Tiểu Di rồi sẽ dẫn đến sân vườn sau.", Nói xong người phụ nữ ấy đi mất.
Và khi ra đến sân vườn, tôi và bắt gặp một cô bé có mái tóc màu tím đang ngồi trên xích đu khóc thút thít. Khuôn mặt dễ thương, da trắng nõn, đôi môi màu anh đào chúm chím, đôi mắt to đen láy. Nhìn như một tiểu thiên thần xinh đẹp. Chỉ có điều là cô bé ấy đang khóc....
Lúc này mẹ tôi nói rằng, cô bé ấy sẽ là vợ tôi. "Vợ?" tôi có chút ngạc nhiên, tuổi còn nhỏ, tôi chẳng biết vợ là gì. Nhưng nghe mẹ nói như thế, tôi biết tôi và cô bé đó sẽ ở chung một nhà một ngày nào đó. Mẹ đưa tôi một bông hoa hồng trắng và bảo tôi đem tặng cho "vợ" mình. Thật cũng không hiểu sao tôi lại nghe lời mẹ và đến tặng cho cô bé tiểu thiên thần kia. Rồi tôi cùng cô bé làm bạn cùng nhau từ đó.
"Em là Nhiển Di. Còn anh?"
"Anh là Hàn."
Kể từ ngày đó, sáng nào Nhiển Di cũng chạy qua nhà tôi rồi tùy tiện vào phòng tôi gọi tôi dậy. Lúc đầu tôi bực lắm nhưng nhìn vào nụ cười tỏa sáng của cô bé lại làm tôi mềm lòng. Nhiển Di làm đủ mọi việc cho tôi: lấy quần áo cho tôi thay, đút cơm cho tôi ăn (mặc dù tôi đã 5 tuổi ==),..." đôi khi còn lôi tôi ra rồi cột hai ba chùm tóc cho tôi. Mỗi khi cột xong thì kéo tôi ra trước gương để khoe kiệt tác của mình rồi nở nụ cười thật tươi.
"Nhiển Di, em có muốn làm vợ anh không?" Tôi và Nhiển Di đang chơi trong phòng thì tôi hỏi.
"Vợ là cái gì? Em chỉ muốn làm em gái anh thôi." Nhiển Di ngơ ngác nhìn tôi rối nói.
"Không, anh muốn em làm vợ anh cơ."
"Vậy thì anh hứa trồng cho em cả một dãy vườn hoa hồng trắng đi rồi em sẽ làm vợ anh."
"Được. Anh hứa" Tôi nói chắc nịch.
Và đó là lời hứa đầu tiên của chúng tôi....
Mọi thứ vẫn cứ như vậy cho đến một ngày... Nhiển Di không đến nhà tôi nữa. Tôi có hỏi mẹ thì mẹ chỉ im lặng rồi nói với tôi rằng: "Nhiển Di bị bệnh nên không qua chơi với con được.". Nghe xong, tôi nằng nặc đòi qua nhà thăm Nhiển Di nhưng mẹ ngăn không cho tôi đi. Mẹ nói tôi nên để Nhiển Di hết bệnh đã. Nhưng trong lời nói của mẹ, tôi thấy có một sự che giấu gì đó....
Rồi nhà tôi chuyển đi, tôi muốn qua nhà tạm biệt Nhiển Di nhưng mẹ vẫn ngăn. Lúc này, tôi cảm thấy hận mẹ vô cùng. Tôi nhớ Nhiển Di mà tại sao không cho tôi qua thăm chứ. Suốt chuyến chuyển nhà ấy, tôi khòng nói chuyện với mẹ nữa...
Tôi bắt đầu chuyển sang hỏi ba rằng tại sao Nhiển Di lại không qua chơi cùng tôi nữa. Ba cũng trả lời y như mẹ rằng Nhiển Di bị bệnh. Tôi cảm thấy thất vọng.
Rồi 13 năm trôi qua, khi tôi đã dần quên Nhiển Di thì cô bé ấy lại xuất hiện bất chợt...
Sẽ còn tiếp....
Bảo Bối Của Hàn Thiếu Gia Bảo Bối Của Hàn Thiếu Gia - Tiểu Di