Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Tác giả: Sưu Tầm
Thể loại: Truyện Ngắn
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 641 / 1
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
áu Nhỏ nhìn trong gương, sửa lại mái tóc và khép nhẹ cửa phòng. Ra khỏi nhà nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ sáng, bầu trời chớm mây, ánh dương e thẹn nép sau hàng cây maples cao ngất, Sáu Nhỏ kéo cao cổ áo, bước vội đến trạm xe bus ở góc đường. Rút một điếu thuốc lá, tay kia thọc vào túi quần, móc ra chiếc quẹt máy Zippo màu bạc, ngón tay cái hất mạnh bản quẹt, click, đưa chiếc quẹt lên đầu điếu thuốc, Sáu Nhỏ hít một hơi thật dài. Chiếc xe bus ngừng trước mặt, Sáu Nhỏ đưa tay gạt điếu thuốc vừa đốt xuống mặt đường, lấy chân dập tắt tàn thuốc và vội bước lên bậc xe. Gật đầu chào bác tài xe bus, trả tiền, anh chọn một chiếc ghế trống cạnh cửa. Hôm nay xe bus không đông khách như thường lệ. Đến trạm thứ ba xe bus ngừng, Sáu Nhỏ chào bác tài quen thuộc, bước xuống xe, nhìn đồng hồ một lần nữa và bước về hướng một tiệm cà phê gần đó.
- Chào chú Sáu.
Cô bán cà phê trẻ gật đầu cười chào Sáu Nhỏ, cô bước qua máy cà phê bên cạnh, đẩy tách cà phê dưới vòi máy, kéo nhẹ cần máy, nước cà phê lọc nóng lấp đầy tách. Hương cà phê tỏa đầy trong không khí. Cô bỏ hai thẻ đường vuôn vào tách, để chiếc muỗng nhỏ vào dĩa, cạnh đấy một tách nước ấm và đưa cho Sáu Nhỏ. Trả tiền xong Sáu Nhỏ, mang tách cà phê ra ngồi lan can, vén tay áo, nhìn lại chiếc đồng hồ Seiko, nói thầm:
- Quái lạ, thằng này 10 giờ mà bây giờ chưa đến, nó đúng hẹn lắm mà.
Sáu Nhỏ đốt điếu thuốc thứ hai, hớp cạn chút cà phê còn sót lại trong tách, đẩy chiếc ghế về phía sau và đứng dậy định ra về thì bổng nghe tiếng điện thoại cầm tay kẹp bên hông rung lên.
- Xin lỗi Tony, chưa có, khó kiếm, sẽ gọi lại sau. Hôm nay thiếu người phải đi làm, không đến được.
Bên kia đầy dây là Raul. Tony thay thế tên cúng cơm Dũng, Sáu Nhỏ tự đặt cho mình khi làm saladman cho một nhà hàng lúc chân ước chân ráo đến El Monte. Tên này Sáu Nhỏ thấy trên hộp bánh pizza trong phòng ăn nhà hàng ngày đầu đi làm. Tên Dũng không bỏ dấu bạn bè trong nhà hàng nói khó nghe. Cũng nơi này Sáu Nhỏ quen Raul, second chef chuyên về trang trí trình bày món ăn tại nhà hàng. Raul có một thời đi lính đóng đô ở Đà Nẵng, rất khoái ăn phở và uống cà phê pha sữa đặc có đường. Gặp Sáu Nhỏ, Raul cứ kể những chuyện củ ở Biên Hòa và Đà Nẳng. Raul thường đến quán cả phê này với Sáu Nhỏ những hôm không đi làm. Sáu Nhỏ vẫn liên lạc thường xuyên với Raul sau khi có việc làm khác
- Nhớ, đừng quên, Raul. Tôi chờ.
Sáu Nhỏ tản bộ đến một siêu thị gần đó, mua vài ký thịt bò, rau cải, trả tiền, trở lại bến xe bus về nhà.
Sáu Nhỏ và Hồng thuê một căn nhà nhỏ hai phòng của cặp vợ chồng cùng quê tình cờ gặp lại ở Little Sài Gòn. Chủ nhà mở một tiệm bán bánh mì nguội ở phố Bolsa. Vợ chồng chủ nhà mua căn nhà có miếng đất rộng phía sau, xây thêm ba căn nhà nhỏ để cho thuê. Sáu Nhỏ và Hồng, mướn căn cuối, có miếng đất trống cạnh hiên nhà. Sáu Nhỏ dọn dẹp cỏ, mua phân đất trồng rau cải. Phía trước nhà, vách chung với người hàng xóm, Sáu Nhỏ trồng một dãy hoa cúc vàng.
Sáu Nhỏ sỏ chiếc dép cao su mới làm bên Trung Quốc vào chân, bước ra khỏi hẻm và đến quán nhậu ở góc phố Nguyễn Thiện Thuật. Trời cuối tháng Sáu, đã xế chiều nhưng hơi nóng vẫn còn sót lại của một ngày như còn luyến tiếc cái hẻm nhỏ hẹp này. Sáu Nhỏ kéo chiếc đẫu, ngồi xuống và gọi một chai bia. Mấy người bạn nhậu bây giờ chưa ra. Mấy đêm hôm trước Sáu Nhỏ thấy có một cô đẩy một chiếc xe bốn bánh nhỏ, dừng lại quán nhậu, cô vào trong nói với chủ quán một lúc rồi đẩy xe đi. Mấy ngày hôm sau, ban chiều ra quán, Sáu Nhỏ đã thấy chiếc xe cuả cô đã ở cạnh góc quán cạnh anh. Sáu Nhỏ uống đến chai thứ hai, mà mấy người bạn nhậu vẫn chưa ra. Sáu Nhỏ nhìn quanh quất tìm kiếm, và chợt bắt gặp đôi mắt của cô bán hàng xe đẩy dưới chiếc nón lá đội nghiên. Sáu Nhỏ gật đầu chào, cô bán hàn sửa vành nón và gật đầu chào lại.
- Hôm nay cô có món nào đặc biệt?
- Dạ, tai heo ướp sì dầu, với dưa chua.
- Cô cho tôi một dĩa.
- Dạ.
Lần này Sáu Nhỏ mới để ý đến giọng nói nhỏ nhẹ của cô bán hàng.
- Tôi thứ Sáu, lúc còn bé hơi đẹt, nên má tôi goị là Sáu Nhỏ, xin cô cho biết cô tên chi?
- Dạ, em tên Bạch Hồng.
- Cô có lẽ vào nghề này không lâu?
- Dạ phải, em mới bắt đầu bán xe đẩy này hơn hai tháng. Lúc trước em bán ở góc đường NTMK, quán đổi chủ, chủ mới bán thức ăn và đồ nhậu nên em phải dọn đi.
- Và cô chọn nơi này phải không?
- Dạ, cũng may bà chủ ở đây hiền, thông cảm hoàn cảnh của em, nên cho em bán cạnh quán này.
Uống hết chai thì bạn nhậu ngồi bàn, Sáu Nhò ngừng câu chuyện với Bạch Hồng.
- Sao đến trễ vậy?
- Mấy thằng chủ Đại Hàn nó bắt làm thêm giờ, mệt thấy mẹ.
Trò chuyện một hồi, Saú Nhỏ đứng dậy nói:
- Anh Hai, em đi về, mai phải đi cầy sớm.
- Ờ, thôi về đi, chiều mai gặp lại.
Sáu Nhỏ, đứng dậy, liếc nhìn cô bán hàng rồi đi về, ghé ở đầu hẻm, móc túi và đưa tiền cho bà Ba Hóm.
- Dì cho cháu một bịch ba số 5.
Hẻm vào, xa xa ánh đèn của tiệm Internet nhấp nhánh trên những vũng nước đọng còn sót lại của trận mưa sớm đầu mùa vài ngày qua. Pharmacy của chị Năm Sóc Trăng vẫn còn mở cửa. Đi khỏi tiệm mì Quảng của cô Tư Nho thì đến nhà Sáu Nhỏ. Nhà Sáu Nhỏ nằm ở cuối hẻm, nhà ông Sáu Tranh, cửa vẫn còn mở, cạnh cửa sổ, bóng thằng Bờm cặm cuị trên bàn học. Sáu Nhỏ mở cửa bước vào nhà, ánh đèn chong trên bàn thờ phủ tỏa một màu đõ dịu khắp giang phòng khách. Nhà có ba giang, phía trước, bên trái cửa ra vào, một bàn thờ nhỏ, trên bàn thờ mấy tấm hình cũ của Ông bà, và người anh và mấy người chị, một gói nhang chưa mở, nằm bên cạnh lư hương. Sáu Nhỏ không dùng nhang, chỉ trừ vào dịp Tết hay cúng giỗ. Cây nhang là một cây đèn điện nhỏ bóng đõ. Sáu Nhỏ đến bàn thờ, hai tay chấp lại trước ngực, đầu nhìn thẳng, nhắm đôi mắt lại. Mỗi cử động không chậm và cũng không nhanh, Vài phút sau, Sáu Nhỏ, vào phòng, thay quần áo, ra phía sau, súc răng và đi nủu.
Sáu Nhỏ quê ở xóm Cồn, nhà chồ, dọc theo bờ sông Phan Thiết. Ba mẹ chết hồi còn nhỏ, sống với anh, hai bà chị còn lại và bà ngoại gốc người xứ Quảng. Bà mỗi buổi sáng chèo chiếc ghe nhỏ, xuống bến cồn Chà bán mì Quảng, khoảng xế trưa chèo ghe về nhà. Hai bà chị đi làm công chức. Người anh cả đi lính, ra trường, đổi xuống Bền Tre và tử thương ngay trận đụng độ đầu tiên. Sáu Nhỏ đi học trường nhỏ, tuổi trẻ chơi với bạn bè chài lưới, chăn trâu nhiều hơn là bạn bè sống ở phố. Sáu Nhỏ học hành cho qua lệ, chơi với bạn trai nhiều. Năm học lớp Đệ Tứ, có một cô không đậu kỳ thi Trung Học Đệ Nhất Cấp học lại. Cô ngối phía trước, đôi tóc dài xõa ngang vai. Lần đầu tiên Sáu Nhỏ biết mộng mơ. Mỗi lần đi đến đường phố chính, gần tới cửa tiệm nơi nàng giúp cha những ngày cuối tuần, chỉ mong nàng ngó mong, mỉm cười chào, ôi đôi má hai nắm đồng tiền nho nhỏ, chiếc cổ dài trong chiếc áo bà ba trắng ngắn, một ngày đối với Sáu Nhỏ thật tuyệt vời. Vài tháng nàng bỏ học, lấy chồng đi quân đội quê tận xứ Quảng Đà, không một lời từ biệt, làm mấy bạn trong lớp, có cả Sáu Nhỏ, lòng ngẩn ngơ. Kỳ thi Trung Học Đệ Nhị Cấp, mấy cây si thầm lặng trợt vỏ chuối, luôn cả Sáu Nhỏ. Bài thi dịch hôm đó là “Chỉ tại con gà”, bài thi đó phải là “Chỉ tại nàng vu qui’’. May mắn thay, năm đó, lên đệ Tam, không cần phải đậu, nên cả bọn nhóc trồng cây si lộn đất đều lên lớp. Bạn bè chọn ban A, B, Sáu Nhỏ chọn môn văn chương vì sợ mấy công thức toán và ghét đi đếm “vỏ cây” trong giờ Vạn Vật. Học môn văn chương để trở thành một Cao Bá Quát. Năm sau thi Trung Học lại, đậu, chọn môn chính Pháp văn. Sáu Nhỏ đi thi để đi thi. Ngày đậu thi viết Tú Tài một, Sáu Nhỏ ra đi xe lửa ra Nha Trang vào vấn đáp. Ba thằng cùng chữ D thấy tên mình trong danh sách vào vấn đáp, mừng húm. Ba đứa mướn một phòng khách sạn Khôi gần bờ biển, đóng cửa ôn bài. Phòng gần mặt lộ, đôi khi ngó qua song cửa, thấy mấy cô gái Nha Trang đi ngang qua, thấy mà mong có một người yêu. Vào Sài Gòn, học vài năm đại học, đi lính và ở tù tận một miền xứ Bắc. Ngày trở về hai người chị mất, căn nhà chồ cũng theo nước trôi đi. Hôm giã từ xứ Bắc, người anh kết nghĩa trong tù dặn dò:
- Cậu về nhớ lời anh dặn, số gian truân đấy.
“Anh hùng gãy gánh nụ cười giai nhân.”
Sáu Nhỏ mỉm cười chào cám ơn.
Sáu Nhỏ sống ở cái hẻm nhỏ NTT gần ba năm. Đi làm, thăm vài bạn cũ và thù tạc vài chai bia buổi chiều. Quán nhậu góc đường là nơi tụ họp của những ngưòi độc thân như Sáu Nhỏ. Anh Hai Cần Đước, người Thượng Sỉ già, lớn tuổi hơn nhất, vợ chết, mấy người con ở nước ngoài nài nỉ bảo anh qua, nhưng anh không muốn xa miền đất này. Con mỗi tháng gởi chút tiền về, một tháng đôi lần quê thăm bà con và thắp vài cây nhang cho ngưòi vợ đã bỏ anh ra đi sớm. Hai bạn nhậu khác, Bảo Long An còn độc thân, Tư Xóm chiếu, ở tù về, vợ bỏ lấy anh cán bộ tập kết về. Ba ngưòi cùng ở xóm ngõ cụt với Sáu Nhỏ, gặp nhau những buổi chiều ở quán bà Ba Cần Giuột. Bà ở một mình, chồng theo kháng chiến bị Tây bắn ở Quán Tre, hai cô gái lớn lấy chồng xa.
Bạch Hồng Bạch Hồng - Sưu Tầm