"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: An Tĩnh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 29 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 312 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 04:11:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6.4
ịch: Mon
Trong phòng vẫn cứ tràn đầy mùi vị sau khi yêu. Hà An Ân nhìn chiếc chăn dưới nền nhà, liền mở cửa sổ ra, một cơn gió đêm lành lạnh thổi vào, thổi tan mùi vị nồng nàn trong phòng.
Không ngờ gió đêm lại lạnh đến vậy, làm da gà nổi cả lên. Cô rụt cổ lại, kéo chặt tấm chăn, xoay người định đi tìm quần áo của mình mặc vào. Nhưng ngay sau đó, một cơ thể nóng ấm từ phía sau vây lấy cô, giúp cô xua tan mọi cái lạnh. Không cần ngẩng đầu lên cô cũng biết là ai đang ôm chặt cô không chịu buông.
“Em ngủ lâu quá, mệt đến thế ư?” Cái tên đang ôm cô kia không hề biết cảm thông cho sự thẹn thùng của cô mà vừa mở miệng đã cất lời trêu chọc xấu xa: “Thể lực của em yếu quá, phải rèn luyện thêm nữa mới được.”
Mặt Hà An Ân nóng bừng lên, không nói một lời nào. Cô biết thể lực của anh rất tốt, ít nhất là tốt hơn cô rất nhiều. Mãi đến khi chính thức quen với anh, cô mới biết thì ra tên đàn ông này rất thích vận động, dường như là có liên quan rất lớn đến áp lực công việc. Cũng chính vì thế, cho nên cơ thể của Đỗ Khang mới cao to, rắn chắc như vậy, khác hẳn với những kế toán yếu đuối chuyên ngồi trong văn phòng.
Nói đến cơ thể rắn chắc của anh, hình ảnh anh vui thích nhấp nhô trên người cô bỗng nhiên kéo tới, khiến vị trí giữa hai chân cô vốn đã mỏi nhừ khó chịu nay càng thêm mệt mỏi, làm cô chỉ có thể uể oải dựa vào lồng ngực anh.
“Em nghĩ xem, dáng vẻ của em lúc này nên gọi là gì đây? Có phải giống hết như hai câu thơ ‘Vua yêu bận ấy mới là/Con hầu nâng dậy coi đà mệt thay[1]‘ không?” Có thể khiến cho người phụ nữ của mình bày ra tư thế mê hoặc này, nói không có cảm giác thỏa mãn thì đúng là đang nói dối.
“Anh…” Cô cắn môi, ngửa mặt lên liếc anh. Kể từ khi quen nhau thì da mặt tên này càng ngày càng dày, nói chuyện cũng nhiều hơn, vả lại cũng càng ngày càng háo sắc, càng nói càng thô bỉ. Tóm lại không trêu chọc đến khi cô đỏ bừng cả mặt thì chưa chịu thôi.
“Đừng có nhìn anh bằng ánh mắt ấy, nếu không anh sẽ cảm thấy em đang mời mọc anh đấy.” Bàn tay anh trượt xuống, đặt lên vùng bụng vẫn còn bằng phẳng của cô, nhẹ nhàng xoa xoa.
Mặt cô nóng bừng lên, cảm thấy mình như sắp bốc cháy. Nhưng cô không thể để mặc cho anh tiếp tục, nếu không hai người sẽ làm tiếp mấy lần nữa anh mới chịu tha cho cô.
Hơn nữa bây giờ trời đã tối lắm rồi, nếu cô còn không về nhà thì người nhà cô sẽ rất lo lắng, cho nên cô đành phải bắt bàn tay đang chạy trên người mình lại, từ tốn nói: “Đừng, chỗ ấy của em còn… còn hơi đau…”
Nghe thế, bàn tay đang vuốt ve giữa eo và bụng cô của Đỗ Khang bỗng dừng lại, sau đó anh vùi mặt vào cổ cô, khẽ thở dài: “An Ân ngốc nghếch, em có biết dùng giọng điệu ấy nói những lời này thì chỉ càng khiến anh muốn nhào tới, tách hai chân em ra, sau đó… ưm…” Những lời trêu đùa khó nghe kia còn chưa nói ra đã bị bàn tay nhỏ nhắn của cô bịt lại.
“Không được nói!” Cô tức giận ra lệnh.
Thấy cô bắt đầu giận dỗi, Đỗ Khang cũng thức thời giơ hai tay lên, tỏ vẻ mình vô tội.
Anh vô tội thật mà. Khó ăn lắm mới ‘làm thịt’ được cô gái mình ngày nhớ đêm mong, sao lại không thèm thuồng cho được?
Hơn nữa cô bé ngốc này vẫn không biết thật ra anh vẫn nghĩ cho cô chưa quen với việc hoan ái nên cứ tiết chế chính mình, nếu không thì cô nghĩ là cô còn có thể nhanh nhẹn hoạt bát mà lớn tiếng trả treo với anh à.
Anh nắm lấy bàn tay đang bịt miệng mình lại. “Em đói chưa? Anh đã gọi sẵn pizza, ăn xong anh đưa em về nhà.”
Cô sờ lên bụng. Từ trưa đến giờ chỉ mới ăn mấy miếng là đã bị anh kéo lên giường tra tấn nên đã đói lắm rồi, thế nên nghe thấy đã có thức ăn sẵn thì lập tức vội vội vàng vàng đi ra ngoài mà quên mất trên người mình còn bọc chăn.
Đôi chân trần vừa dời bước thì ngay sau đó, cô lập tức bị Đỗ Khang nhấc bổng lên, đặt vào giường trở lại, tư thế giống hệt như hồi trưa anh ôm cô lên giường. Nhưng lần này cô không hề sợ bị anh đè tiếp, bởi vì anh còn chưa phát rồ đến nỗi biết cô đói mà cứ chăm chăm lo thỏa mãn bản thân mình.
Sau vài lần hoan ái miệt mài lúc chiều, anh đã bồng cô vào phòng tắm tắm rửa qua một lần nên bây giờ cô chỉ cần mặc quần áo vào là được.
Nói ra cũng thật lạ. Rõ ràng đến những kiến thức sinh hoạt cơ bản nhất anh cũng không biết, vậy mà chuyện chăm sóc cô thì lại làm rất tốt. Nếu không thấy qua thói quen sinh hoạt lôi thôi lếch thếch của anh, chắc cô sẽ nghĩ anh cố tình làm nhà cửa dơ dáy bề bộn để cô tới dẹp.
Nhắc tới chuyện dọn dẹp, Hà An Ân lại tức giận. Bởi vì sau khi anh thực hiện được ý đồ thì mới chủ động thú nhận tất cả những việc mình làm với cô. Lúc ấy, cô mới biết mình ngốc ra sao, ngốc đến cỡ nào.
Rõ ràng là tên đàn ông này lừa cô tới để tiến hành kế hoạch đào tạo vợ mà, ấy vậy mà cô còn dương dương đắc ý nghĩ rằng mình có một việc làm thêm tốt. Cho nên sau khi biết chuyện này, cô không cần suy nghĩ mà muốn từ bỏ, về chợ đêm bày cái sạp nhỏ của cô. Nhưng anh lại lấy cái hợp đồng ấy ra để kiềm chế cô. Đến nước này, nếu cô còn không phát hiện mình bị tên này lừa đảo thì đúng là ngu hơn cả heo.
Đỗ Khang đang giúp cô mặc quần áo, ngẩng đầu lên thấy mặt cô lại có vẻ tức giận thì lập tức đoán được cô đang giận điều gì. “Em đừng giận nữa mà, lẽ ra em nên nghĩ xem vì em mà anh đã tốn biết bao nhiêu tâm trí. Anh chưa từng làm thế cho bất cứ người con gái nào chứ nói chi tới chuyện cẩn thận suy tính từng bước. Vì em, anh bỏ cả nguyên tắc trước nay của mình để quen người chung công ty kìa.”
Nghe thấy những lời mặt dày mày dạn như thế, Hà An Ân lại tức đến nghẹn cả họng. “Vậy có phải em nên cảm ơn sự coi trọng của anh không?”
“Không cần không cần, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, hôn anh thêm mấy cái là được.” Nói xong, Đỗ Khang còn chủ động chu môi tới gần cô, ý bảo cô có thể hôn bất cứ lúc nào.
Hà An Ân không nén được, giơ ngón tay ra, một tay bên trái, một tay bên phải kẹp vào hai bên má anh, thấy mặt anh trở nên rất buồn cười thì mới vui lên được một chút: “Đỗ Khang, anh chỉ giỏi nói bậy nói bạ thôi, chết anh cũng có thể nói là sống được. Trông anh thế này, làm gì còn có phong thái mặt lạnh của giám đốc Đỗ được chứ?”
“Ở trước… mặt em… anh mới chân thật nhất…” Anh chậm rãi dùng môi nói ra những lời ngon tiếng ngọt khiến người ta phải động lòng.
Cô sẽ không mắc câu đâu. “Hừ!”
Hà An Ân thầm hừ lạnh một cái, nhưng lại không phát hiện ra hai tay đang kẹp mặt của anh đã dần trở nên nhẹ nhàng hơn.
Đỗ Khang cười khẽ mấy tiếng, mang dép đi trong nhà vào cho cô xong liền dắt cô ra phòng khách.
Pizza được đặt trong túi giữ nhiệt nên dù bọn họ ở trong phòng dây dưa một lúc lâu mà nó vẫn không hề bị nguội. Cô đói cực kỳ nên lập tức bốc một miếng pizza cắn một miếng. Vị phô mai nồng nàn hòa quyện cùng vị jăm bông và dứa, là vị mà cô thích nhất, cho nên cô hài lòng nheo mắt lại, cười tươi.
“À phải rồi, anh có dùng phiếu ưu đãi lần trước không đấy? Cái phiếu giảm 30% ấy.” Cắn mấy miếng, xong cô lại nhớ tới chuyện gì đó. “Nếu không dùng phiếu ưu đãi thì pizza này mắc quá rồi.”
Cô cứ lải nhải, rồi thấy anh chỉ cười nhưng không nói thì vẩu môi lên: “Anh cười cái gì chứ? Nói mau, rốt cuộc anh có dùng phiếu ưu đãi hay không?”
“Dùng rồi dùng rồi, đương nhiên là anh không dám quên. Còn hỏi anh cười cái gì sao, dĩ nhiên là cười cô bé tham tiền này rồi.” Bộ dáng tính từng đồng từng cắc của cô đúng là làm anh xem hoài mà không chán.
Nhất là khi nhìn thấy cô bị lỡ mất vài món giảm giá, hoặc là không mua được những thứ vừa rẻ vừa tốt khiến mặt cô trông cứ như trời sắp sập xuống không bằng thì anh không thể nén được cười.
“Em tham tiền thì sao chứ? Chẳng phải anh đã sớm biết rồi ư?” Tưởng rằng anh đang cười nhạo cái tính keo kiệt của mình, tuy ngoài miệng cô làm như không có gì nhưng trong lòng lại có chút khó chịu.
“Ngốc quá đi.” Nếu thật sự để ý, không thích cái tính bủn xỉn của cô thì anh sẽ không tốn thời gian và tâm trí để đưa cô vào bẫy.
Có lẽ những cô gái đang yêu cứ thích nghĩ mông lung, Hà An Ân cũng không ngoại lệ. Tuy thỉnh thoảng có cãi nhau, cáu kỉnh đôi chút để gia tăng tình cảm thì được. Nhưng nếu thật sự làm cô buồn thì đó là điều anh không mong muốn nhất.
Đỗ Khang đưa tay ngắt lấy mũi cô. “Đừng nghĩ nhiều, mau ăn pizza đi, sau đó anh đưa em về.” Nói thì nghe hay lắm, nhưng thực tế thì Đỗ Khang cực kỳ không thích lần nào cũng phải đưa bạn gái về đúng giờ.
Nhưng biết làm sao được, bây giờ anh chỉ là bạn trai chứ có phải là chồng của người ta đâu, cho nên người nhà cô tuyệt đối sẽ không để cho cô dọn về sống chung với anh. Mà điều quan trọng nhất là bạn gái của anh vẫn không có báo với cha mẹ chuyện cô đã có bạn trai. Cứ thế, trước mặt người nhà cô, anh vẫn là người không rõ thân phận.
Anh đã thảo luận chuyện này với Hà An Ân không biết bao nhiêu lần. Anh cho rằng chuyện này rất quan trọng, nhất là người nhà cô còn có thể giới thiệu người khác, bắt cô đi xem mắt. Thế nhưng đối với chuyện này, Hà An Ân cũng rất kiên quyết, nói không báo là không báo, cho dù anh dùng chiêu gì trên giường cũng không thể ép cô nhận lời.
Nhìn thấy vẻ tức tối của anh, Hà An Ân thầm cười lén. Thật ra cô đã sớm nói với ba mẹ về chuyện của Đỗ Khang, nhưng Hà An Cần nói với cô là phải cho ông sếp từng hành hạ cô nếm chút đau khổ, nên cô phải giả vờ như còn chưa nói với cha mẹ, khiến Đỗ Khang cứ tưởng anh là một người tình bí mật.
Nếu để cho Đỗ Khang biết người nhà cô đã biết chuyện của họ thì chắc chắn sau đó cô sẽ bị anh bắt qua sống chung với anh.
Hà An Ân không phải là đứa ngốc. Nếu dọn tới đây, không thể tránh khỏi chuyện đêm đêm sênh ca. Cô không muốn ngày nào cũng phải chống eo đi làm, tới phòng làm việc còn bị đám đồng nghiệp nữ đói khát kia dùng mắt kiểm tra toàn thân, cộng thêm bị trêu chọc đâu.
Cho nên cứ giữ nguyên tình trạng này là tốt nhất. Cắn một miếng pizza thật to, cô suy nghĩ với một tâm trạng rất vui vẻ.
[1] Trích Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị, Tản Đà dịch thơ
Bà Xã Keo Kiệt Đến Đòi Tiền Bà Xã Keo Kiệt Đến Đòi Tiền - An Tĩnh