He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: An Tĩnh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 29 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 312 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 04:11:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ịch: Mon
Hà An Ân hạ sốt nhưng lại bị ép ở nhà nghỉ ngơi 2 ngày. Thấy giải thưởng chuyên cần chắp cánh bay xa, cô than vắn thở dài một trận rồi trở về với phòng làm việc đã xa cách 2 ngày nay.
Vừa tới nơi, đương nhiên là một hồi chị chị em em hàn huyên tâm sự, hỏi thăm từ đầu đến chân, rồi nhận được một đống đồ ăn dinh dưỡng, cảm nhận được tình cảm các chị em dành cho cô. Hà An Ân còn chưa kịp giở xem các tài liệu trên bàn thì điện thoại vang lên.
Cô nhanh chóng nhấc điện thoại lên, sau khi nhẹ nhàng nói “xin chào” thì suýt nữa là giật mình làm rơi điện thoại xuống đất. Người gọi cuộc điện thoại này chính là Đỗ Khang, làm tim cô cứ đập thình thịch. Cô sợ Đỗ Khang thấy cô khỏe lại thì sẽ giao cho cô một đống công việc, bắt cô tiếp tục sống những ngày tháng đáng sợ kia nữa.
“Cô đang nghe tôi nó đấy chứ?” Đỗ Khang đợi một lát mà không nghe cô trả lời thì hỏi lại lần nữa.
“Hả? Có, tôi đang nghe đây.” Hà An Ân chột dạ trả lời, thực ra thì tâm hồn cô đang treo ngược cành cây, hoàn toàn không nghe thấy Đỗ Khang đang nói gì.
Đỗ Khang im lặng một lúc rồi nói: “Hà An Ân, vào phòng làm việc của tôi ngay.” Nói xong là cúp máy luôn.
Hà An Ân uể oải gác điện thoại, Phương Du Du ở bên cạnh thấy thế thì thò đầu qua, tò mò hỏi: “An Ân, sao vậy, ai gọi đó?”
Hà An Ân khẽ thờ dài. “Đỗ Khang bảo tôi đến phòng làm việc của anh ta ngay.” Câu này đã trả lời hết mấy câu hỏi của Phương Du Du.
Phương Du Du ngẩn ra, sau đó vẫy tay với Hà An Ân: “An Ân, cầu Chúa sẽ luôn ở bên cô.”
Hà An Ân làm ra vẻ khổ không nói nổi, sau đó ‘hiên ngang đi’ về phía phòng làm việc riêng kia. Vừa đến cửa đã nghe Đỗ Khang ra lệnh: “Vào đi, đóng cửa lại.”
Hà An Ân từ từ đóng cửa lại, sau đó ngồi nghiêm chỉnh trước bàn làm việc rộng lớn.
Đỗ Khang bỏ tài liệu trên tay xuống, mắt nhìn vào gương mặt đã hồng hào trở lại của cô.
“Giám đốc Đỗ, xin hỏi anh gọi tôi vào có chuyện gì không?” Hà An Ân như ngồi trên đống lửa, bị ánh mắt sắc bén của anh nhìn chằm chặp như vậy, cô bỗng thấy hoảng hốt.
Nói thật thì cô cũng không biết tại sao mỗi khi đối mặt với Đỗ Khang thì cô lại có cảm giac như chuột thấy mèo. Cô tự hỏi thì trừ cái lần đòi anh ta trả nợ trước mặt mọi người ra, cô chưa làm gì khiến anh ta phật lòng cả.
Mặt cô hiện lên vẻ khẩn trương làm Đỗ Khang không khỏi nhíu mày.
Thật ra thì trong hai ngày cô xin nghỉ bệnh, anh không chỉ một lần tự hỏi lại mình, hôm ấy trong bệnh viện, anh năm lần bảy lượt có biểu hiện khác thường là vì sao, rồi tại sao anh lại để bụng đến cậu thanh niên bị anh hiểu lầm là bạn trai cô?
Thật ra câu trả lời đã rất rõ ràng, anh không cần mất nhiều thời gian để nghĩ thông suốt. Chỉ có một nguyên nhân khiến anh quan tâm đến Hà An Ân như thế, chính là anh đã thích cô. Thế nhưng đến giờ anh vẫn không hiểu nổi tại sao mình lại đi thích mẫu con gái yêu tiền lại không cầu tiến như Hà An Ân.
Nếu nói cô đẹp thì anh cũng đã gặp nhiều người đẹp hơn cô, cùng lắm chỉ có thể nói cô xinh xắn dễ thương mà thôi. Nói cô thông minh thì xung quanh anh có hàng đống người còn thông minh hơn, cô chỉ có thể được coi là giỏi hơn người bình thường một chút. Điểm hơn người của cô, e là chỉ có cái tính yêu tiền như mạng mà thôi.
Cô gái này có điểm nào để thu hút anh chứ? Khi nào thì ánh mắt và sở thích của anh lại trở nên thấp kém đến thế? Nhưng cho dù không hiểu, cho dù còn mơ màng nhưng thích là thích, anh chưa từng nghĩ đến việc trốn tránh.
Có điều đối với Hà An Ân mà nói, anh thật sự đáng sợ đến thế sao? Anh tự hỏi tuy thời gian qua anh không vui vẻ ôn hòa cho lắm, nhưng cũng chưa đến mức khiến cô cảm thấy sợ hãi và căng thẳng mới đúng chứ? Câu trả lời duy nhất chính là cách thức anh muốn cô danh chính ngôn thuận ngồi vào chiếc ghế phó giám đốc đã làm cô hoảng sợ.
Nhưng anh không hề hối hận, vì hôm qua đề nghị thăng chức cho cô đã được duyệt, tin tức này sẽ được công bố vào tuần sau, đồng nghiệp trong công ty cũng không thể nói tới nói lui, mục đích của anh đã đạt được.
“Hà An Ân, bắt đầu từ tuần sau, cô sẽ tiếp nhận công việc của phó giám đốc Trần.” Đỗ Khang từ tốn nói, không mất lý trí đến độ trước khi cô chưa thả lỏng cảnh giác với anh thì đã nói trăng nói hoa.
“Hả?” Hà An Ân có vẻ như không tư duy kịp những gì anh nói.
Đỗ Khang có vẻ bất lực khi nhìn vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác của cô. Anh phát hiện khi đối mặt với anh, hình như Hà An Ân rất hay thất thần. “Những gì tôi nói khó hiểu lắm sao chứ? Cấp trên đã quyết định cho cô tiếp nhận chức vụ của phó giám đốc Trân, thông báo sẽ được công bố vào tuần sau.”
Lúc này Hà An Ân mới từ trong mộng tỉnh lại, tròn xoe mắt không dám tin: “Sao, sao lại thế được? Có khối người giàu kinh nghiệm hơn tôi, sao lại chọn tôi vào vị trí phó giám đốc?”
“Là do tôi tiến cử với cấp trên đấy. Hà An Ân, rõ ràng cô có thể làm được 10 điểm, sao lại chỉ làm đến 7 điểm là thôi?” Nếu anh đã không giải thích được, vậy thì hãy bắt cô trả lời là xong.
“Cái gì mà 10 điểm và 7 điểm? Giám đốc Đỗ, anh nói gì tôi nghe không hiểu?” Hà An Ân tròn mắt, dùng ánh mắt vô tội nhìn anh.
“Cô hiểu tôi đang nói gì mà, đừng có giả ngu với tôi. Cô tưởng là thời gian qua tôi giao cho cô một đống công việc như thế là do rảnh quá không có gì làm sao?”
Mắt Hà An Ân lại trợn tròn hơn, giống như đang hỏi anh: không phải anh rảnh quá không có gì làm nên cố tình gây sự với tôi sao?
Đỗ Khang thấy thế thì vừa giận vừa tức cười. Gần đây anh đâu có rảnh rỗi tới mức đi gây sự với cô: “Hà An Ân, đừng có giả nai với tôi.”
Thấy anh cứ khăng khăng muốn có được câu trả lời, Hà An Ân nửa xấu hổ, nửa ngượng ngập nói: “Bởi vì tôi không muốn thăng chức, chỉ muốn làm một kế toán bình thường, như thế mới được về đúng giờ, không phải tăng ca.”
“Đây chính là lý do của cô sao?”
Lần này, Hà An Ân im lặng khá lâu so với lần trước. Một lúc sau cô mới lí nhí nói: “Sau khi tan ca, có thể tới chợ đêm bày hàng bán kiếm tiền.” Cô vẫn luôn cố gắng giấu diếm chuyện này, bởi vì công ty quy định nhân viên không được làm thêm gì khác.
Nghe thấy đáp án này, hình như Đỗ Khang không hề thấy ngạc nhiên, hình như là đã biết trước vậy. Có điều khi nghe cô nói tới chuyện làm thêm thì trong ánh mắt sâu thẳm kia bỗng lóe lên vẻ gì đó.
“Cô biết quy định của công ty chứ?” Đỗ Khang chậm rãi nhắc nhở.
Hà An Ân cứng người, đang đoán xem có khi nào Đỗ Khang sẽ đi tố cáo hay không.
“Tôi sẽ không đi tố cáo.” Anh thản nhiên nói: “Có điều cô cho rằng chuyện cô bán hàng ở chợ đêm sẽ không bị ai thấy sao?”
Đương nhiên Hà An Ân cũng biết không thể chắc chắn là sẽ không có ai nhìn thấy. Cho nên mỗi khi bán hàng, cô đều hết sức cảnh giác, cứ nhìn trước nhìn sau, vừa thấy ai đó giống người trong công ty thì sẽ trốn trốn nấp nấp, không giả vờ như đang trông hàng giùm chủ thì chạy sang bên cạnh làm như đang lựa hàng. Lần nào cũng rất mệt, nhưng bảo cô bỏ qua cơ hội kiếm tiền, nhìn tiền chạy qua trước mặt mình thì tim cô lại đau như bị dao cắt.
Thấy vẻ giằng xé của cô, Đỗ Khang biết mình đã có cơ hội khiến cô phải rơi vào cái bẫy mà anh giăng. “Tôi có một cách có thể giúp cô kiếm được tiền, lại không cần trốn tránh, sợ bị người ta bắt gặp.”
Bà Xã Keo Kiệt Đến Đòi Tiền Bà Xã Keo Kiệt Đến Đòi Tiền - An Tĩnh