Books are immortal sons deifying their sires.

Plato

 
 
 
 
 
Tác giả: An Tĩnh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 29 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 312 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 04:11:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2.3
ỗ Khang cảm thấy rất lạ. Tại sao y tá lại cho rằng giữa anh và An Ân nhất định là hai loại quan hệ này? Liệu có phải do biểu cảm của anh, hay là anh đã làm gì khiến cho người ta hiểu lầm không?
Anh nghĩ không ra nhưng lại ngại hỏi y tá nên đành chau mày nhìn ngắm cô gái đang hôn mê trên giường. Anh phát hiện ra thì ra Hà An Ân rất đẹp, có điều anh cũng không lấy gì làm lạ. Vì năm ấy khi anh mượn tiền cô, một phần lí do cũng vì cô rất xinh xắn, có vẻ ngoan hiền dễ thương.
Cô bé đàn em dễ thương năm nào dĩ nhiên sẽ không đột nhiên trở thành cô gái xấu xí. Cho nên khi lớn lên cô trở thành mỹ nhân với vẻ đẹp trong sáng, dù cho không trang điểm thì nhìn cũng rất thích.
Anh tỉ mỉ quan sát cô, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trắng trẻo nõn nà của cô, không nỡ buông ra phút giây nào. Mãi tới khi có tiếng đóng của do có người vào cắt ngang sự nhìn ngắm của anh.
Ngẩng đầu lên, anh thấy một chàng thanh niên đang đứng ngay cửa. Đó chính là người đã đưa Hà An Ân đi làm sáng nay, lại còn có những cử chỉ rất thân mật với cô.
Cùng lúc đó, Hà An Cần cũng đang quan sát người đàn ông đang ngồi cạnh giường. Trước giờ cậu chưa bao giờ nghe bên cạnh Hà An Ân có người đàn ông nào, chỉ nghe từ Hà An Ân rằng cô có một ông sếp đáng ghét mà thôi. Cho nên người đàn ông này chắc chắn chính là kẻ cứ luôn gây khó dễ cho cô, hại cô tăng ca vô tội vạ, lại còn khiến cô mỗi lần nhắc tới hai chữ đi làm thì sẽ lập tức than vãn về ông sếp đáng ghét ấy!
Hà An Cần từ tốn bước tới, đưa tay phải ra: “Chào anh, cho hỏi anh là?”
Hà An Cần cố ý không nói rõ tên mình, vì cậu nhìn thấy trong ánh mắt người đàn ông này chút thù địch. Cậu đã quá quen với loại thù địch này rồi, nhưng chưa từng thấy ánh mắt ấy từ một cấp trên.
Đáp án đã rõ mồn một, khiến nụ cười trên môi Hà An Cần càng tươi hơn. Có điều kĩ thuật tán gái của cái anh chàng cấp trên này thật chả ra làm sao, cách cưa gái tệ như vậy, có cô nào chịu anh ta mới là lạ!
Đỗ Khang nhẹ nhàng buông tay Hà An Ân ra, sau đó đưa tay ra bắt lấy tay Hà An Cần mà siết thật chặt. “Chào anh, tôi họ Đỗ”. Anh đâu có ngây thơ mà nghĩ rằng đối phương chỉ muốn bắt tay và chào hỏi mình, nếu đơn giản vậy thì đối phương đã không đưa tay phải ra để bắt anh phải buông tay Hà An Ân ra rồi.
“Anh Đỗ, cám ơn anh đã đưa Ân Ân tới bệnh viện. Tôi thấy Ân Ân đã truyền nước biển rồi, chắc sẽ không sao đâu.” Hà An Cần đi đến bên cạnh giường, vén mái tóc trên má Hà An Ân với vẻ yêu thương nhiều lắm.
Ý của cậu ám chỉ là ở đây không còn phận sự của Đỗ Khang nữa, Đỗ Khang có thể về bất cứ lúc nào.
Hàm ý rõ ràng như vậy, Đỗ Khang vừa nghe đã hiểu. Có điều thấy cô gái nằm trên giường chưa tỉnh thì anh vẫn không cam tâm bỏ đi. Nhưng anh lấy cớ gì mà nán lại? Đỗ Khang tìm không ra lí do để ở lại. Anh chẳng phải người thân của cô, cũng chẳng phải bạn trai của cô, dựa vào đâu mà anh muốn đợi cô tỉnh chứ?
Nhìn thấy đối phương đang thẫn thờ mà nắm chặt nắm đấm, nụ cười ẩn sau ánh mắt của Hà An Cần càng thâm, muốn nói thêm vài lời kích thích anh ta, để dạy dỗ cái tên ngu ngốc không biết cách tán gái, làm chị mình phải chịu khổ này, thì Hà An Ân trên giường bệnh bỗng cất tiếng rên “ưm..” rồi từ từ mở mắt ra.
“Ân Ân!” Hà An Cần lấy tay sờ lên trán cô, thấy cô đã hạ sốt, những lo lắng trong lòng cũng dần tan biến.
“A Cần, đau tay quá..” Mới tỉnh lại, Hà An Ân không biết gì nên rên rỉ với em trai.
“Ngoan nào, đang truyền nước biển đấy, lát nữa là hết đau à!” Khi Hà An Ân bị bệnh, cô rất thích làm nũng với người thân trong nhà, cho nên Hà An Cần cũng đã quen với việc này và lên tiếng an ủi đứa con nít to đầu là cô.
Nhận được an ủi rồi, những uất ức trong lòng của Hà An Ân gần như được cởi bỏ. Sau đó cô mới nhận ra là mình không phải đang ở trong phòng mình, mà là một nơi xa lạ.
Mở to con mắt mà nhìn cách bài trí cùng với sự trang hoàng xung quanh đây, một hồi sau cô mới run rẩy hỏi: “A.. A Cần, đây, đây là đâu? Đừng, đừng nói đây là Thánh Tâm – cái bệnh viên giá đắt cắt cổ…”
Lần trước, Phương Du Du bị thương có tí xíu, từng tới cái bệnh viện này nằm một đêm, cho nên Hà An Ân – người đã ở lại bệnh viên trông nom cô đồng nghiệp đêm đó – đã “may mắn” biết được cái bệnh viện này thu viện phí như muốn cắt cổ người ta vậy.
Hà An Cần bật cười, lấy ngón tay chĩa vào trán cô. “Vâng, là Thánh Tâm đấy!” Cậu nói rõ ràng rành mạch, cho cô một câu trả thẳng thắn.
Hà An Ân bị đả kích. Ôi, đi tong một phần ba tháng lương của cô rồi… cô cảm thấy như sắp ngất đến nơi. Nhưng ngay sau đó cô lại liếc thấy một bóng người cao lớn, khiến cô trợn tròn mắt như thấy người ngoài hành tinh: “Đỗ Khang sao?”
Từ khi cô mở mắt tỉnh dậy đến giờ, anh vẫn luôn không di chuyển tầm mắt, nhìn cô và tên thanh niên kia thân mật với nhau. Anh không thể phủ nhận là anh rất tức tối, thấy đố kị. Cô nhìn thấy anh như thấy ma lại càng khiến anh tức giận thêm. Tên trẻ tuổi kia thì được cô làm nũng, còn với anh thì lại là ánh mắt kinh ngạc, kì quái.
Thấy một lúc lâu mà Đỗ Khang không trả lời mình, Hà An Ân căng thẳng nuốt nước bọt cái ực. Nhớ lại lúc cô ngất đi, hình như là 5 giờ mấy, còn chưa tới giờ tan ca cô đã rời khỏi công ty, vậy lương hôm ấy của cô liệu có bị trừ đi một phần không?
Cô vẫn chưa kịp thắc mắc thì Đỗ Khang liền bước đến cạnh cô, nhìn xuống cô hỏi: “Cậu ta là gì của cô?”
Cô ngớ người, nhưng miệng thì ngoan ngoãn trả lời: “A Cần là em trai tôi.” Là em trai nhỏ hơn cô đúng 5 tuổi, là cháu trai bảo bối thứ hai của nhà họ Hà.
Mặt Đỗ Khang liền xuất hiện một biểu cảm rất kì lạ, Hà An Ân nhìn sao cũng không hiểu nó là ý gì. Cô hồi hộp chờ đợi câu tiếp theo của anh, nhưng chỉ nghe được duy nhất một câu “nghỉ ngơi cho khỏe đi” rồi đi mất, hoàn toàn chẳng kịp cho cô cơ hội để hỏi vấn đề cô đang thắc mắc.
“A Cần, em nói xem có phải anh ta rất đáng ghét không?” Hà An Ân tức lắm mà lại không dám chiến đấy một mình nên đành phải kéo Hà An Cần về phe cô, phải đồng ý cách nói của cô.
Nào ngờ Hà An Cần lại cười nham nhở: “Ân ân, Ân thấy như thế nào mới gọi là thích?”
Hà An Ân cau mặt: “Gọi chị là chị, cái gì mà như thế nào mới gọi là thích? Thích là thích chứ sao? Làm gì phân chia ra thế này thế kia.”
“Phải không? Vậy… Ân Ân nè, ghét có phải là một loại thích không?”
“Sao có thể được chứ? Ghét là ghét, sao có thể là một loại thích được?” Hà An Ân trả lời chắc như đinh đóng cột, bởi vì cô ghét Đỗ Khang đến thế thì làm sao mà thích anh ta được cơ chứ?
“Ân Ân, chị nghĩ như vậy thật sao?” Hà An Cần vừa cười vừa hỏi chị gái mình, trong lòng có chút thông cảm cho tên đàn ông họ Đỗ ấy, xem ra con đường tình yêu của anh ta còn nhiều chông gai lắm đây!
Bà Xã Keo Kiệt Đến Đòi Tiền Bà Xã Keo Kiệt Đến Đòi Tiền - An Tĩnh