Đừng để tâm đến thất bại mà chỉ nên nhìn vào những sai sót của mình.

Ngạn ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: Sưu Tầm
Thể loại: Truyện Ngắn
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 925 / 1
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
hân ngày Mother’s day,
Xin kính tặng tất cả những bà Mẹ Việt Nam ở khắp nơi.
Ðặc biệt là những bà mẹ đã
vì hoàn cảnh phải lìa xa quê hương,
để theo chồng và lo cho các con đến ngày khôn lớn.
Bà số 3!!! Ðó là cách mà chúng tôi gọi một bà cụ láng giềng trong những ngày đầu chúng tôi định cư nơi quê hương mới. Không biết bắt đầu từ lúc nào chúng tôi đã gọi Bà như thế. Tiếng gọi này đã trở thành thân quen mỗi khi chúng tôi muốn nhắc đến Bà. Thật ra, tên của Bà là KM Garvin, một cụ bà người Tô Cách Lan mà chúng tôi quen biết. Bà rất cởi mở, vui tính và thân thiện với chúng tôi. Những ngày đầu chúng tôi dọn về khu chung cư thì thấy Bà đã ở đó. Căn apartment của Bà là số 3, còn căn apartment của chúng tôi là số 1. Ba căn apartment 1, 2 và 3 đều nằm tầng dưới của khu chung cư hai tầng, bao gồm tất cả 8 căn. Sở dĩ ở dưới ít hơn ở trên vì họ muốn dành phía trong của chung cư cho carpark. Căn số 1 của chúng tôi nằm phía ngoài đường, căn số 3 của Bà nằm ở phía trong, còn căn số 2 thì ngay chính giữa. Vì thế mỗi lần đi đâu về, Bà số 3 đều đi ngang qua căn số 1 của chúng tôi. Thường thì Bà đi shop một tuần hai lần và đi làm tóc hai tuần một lần. Thỉnh thoảng thì Bà có đi ra phía trước để tiễn khách hay là trông chờ những người thân hoặc bạn bè của Bà đến thăm viếng.
Sau lúc dọn đến không bao lâu thì tôi đã được tiếp xúc và quen biết với Bà. Nói là tiếp xúc chứ thật ra, chỉ là một vài câu hello và hỏi thăm sức khỏe… Có lần vui vẻ Bà đã hỏi tôi:
- Cháu người dân tộc nào, đến đây lâu chưa, hay
- Cháu đang học ở trường nào và sống ở đây cùng gia đình hay là bè bạn…
Hình như lúc đó tôi chỉ đoán được ý của Bà và cố gắng trả lời nhát gừng từng chữ một. Ðể hổ trợ cho việc đàm thoại này, bà số 3 đã không nản lòng ghi xuống từng chữ mà tôi không biết, và ngược lại, tôi cũng cố viết cho Bà những chữ mà tôi phát âm không đúng giọng. Cứ như vậy, lập đi lập lại nhiều lần và cuối cùng chúng tôi trở nên gần gũi với nhau. Mỗi lần thấy bà đi shop về là tôi chạy ra để xách dùm Bà mấy túi đồ, dĩ nhiên là chúng không nặng lắm đối với tôi. Bà không mua nhiều chỉ là mấy trái cây, bánh mì, rau xanh và một vài miếng cá tươi đông lạnh. Cũng may là khu shopping chỉ cách chung cư của chúng tôi khoảng chừng hai ba trăm thước. Hàng tuần tôi giúp Bà đem thùng rác ra đường, để người ta thu dọn. Những buổi chiều sau lúc đi học về tôi thường hay sang nhà của Bà nói chuyện để trao dồi thêm Anh ngữ. Bà rất vui và nhiệt tình khi có người nói chuyện. Thường thì cuối tuần con gái của Bà mới đến thăm và đem những gì Bà cần đến. Hình như Bà có vài người con, nhưng tôi chỉ thấy một người (ở gần) là hay đến thăm còn mấy người kia thì tôi ít thấy. Họ thường liên lạc để thăm hỏi Bà bằng điện thoại hoặc là gởi thiệp cho Bà vào những ngày lễ.
Bà số 3 cho biết, Bà dọn về đây trước chúng tôi không bao lâu. Bà đã mua căn số 3 này, còn chúng tôi thì phải mướn. Bà kể lại, lúc Bà dọn về đây thì thấy một ông người Pháp ở trong căn apartment số 1. Nhưng sau đó thì ông ta đã chuyển vào nhà dưỡng lão. Có lẽ, chính vì thế mà họ cho mướn căn số 1 và chúng tôi mới có dịp đến mướn ở đây. Hàng tháng chúng tôi trả tiền cho văn phòng địa ốc nên không có dịp tiếp xúc với chủ nhân người Pháp kia. Sau này thỉnh thoảng có một vài lá thư từ Pháp, từ Anh gởi đến, chúng tôi đều mang đến văn phòng địa ốc để nhờ họ chuyển đến cho ông. Cũng nhờ thế mà chúng tôi biết được tên ông là BH Le Miere. Riêng căn số 2 thì vẫn còn để trống cho đến khi chúng tôi rũ bạn bè đến thuê. Khoảng gần hai năm sau thì người ta lấy lại và bán đi, buộc lòng những người bạn của chúng tôi phải dọn đi nơi khác.
Ðiều đặc biệt mà tôi thấy ở Bà số 3 là hầu như lúc nào Bà cũng mở tivi. Tôi không biết là để bà xem, hay chỉ là để … có người nói chuyện trong nhà cho đỡ buồn?? Mỗi lần đi ra phòng giặt, nằm ở khu carpark tôi đều thấy tivi nhà Bà đang mở. Ngay cả những khi tôi vào thăm và nói chuyện với Bà, thì Bà cũng chỉ điều chỉnh âm thanh vừa đủ nghe, để không chi phối chúng tôi. Mặc dù tuổi của Bà đã cao, sức khỏe của Bà đã yếu nhưng trí nhớ của Bà vẫn còn minh mẫn. Những chuyện Bà kể cho tôi nghe không bao giờ nhầm lẫn hay lập lại mà có những chi tiết khác nhau… Mấy thằng bạn của tôi đến chơi đều có gặp và hello với Bà. Vậy mà Bà nhớ tên từng đứa một. T Nguyễn, một thằng bạn không may bị đột ngã do bệnh tim, trong lúc đang đứng ở trạm chờ xe lửa. Vì đang trên đường đi học không có người thân bên cạnh, nên những người đi đường phải đưa nó vào bệnh viện cấp cứu. Vậy mà khi chúng tôi kể cho Bà nghe, Bà vẫn nhớ tên của nó và thường hỏi thăm nó đã khỏe chưa và trí nhớ có bị tổn hại gì không? Rất tiếc là bạn tôi sau lần tai nạn đó do trí nhớ bị tổn thương, nên nó không còn được đi học tiếp nữa.
Bà Số 3 Không Còn Nữa Bà Số 3 Không Còn Nữa - Sưu Tầm