Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Nguyễn Khoa
Số chương: 98 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 862 / 5
Cập nhật: 2021-10-20 15:33:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 46: Giao Phong (2)
ất quá, Tống Vãn Ca cũng không phải dễ chọc, nàng không phải loại người ngồi chờ chết, mặc cho người khác khi dễ.
"Vũ phi, ngươi và ta đồng hạng là phi, ngươi có quyền gì bắt nhốt ta?!"
Dứt lời, mắt long lanh của Tống Vãn Ca híp lại rồi mị, lạnh nghiêm mặt trừng mắt những thái giám và cung nữ đang tiến tới bắt nàng, mắt sắc bén, khí thế bức người, cùng với khí chất cao quí uy nghi trên người khiến bọn họ sợ đến không khỏi rùng mình mấy cái, ánh mắt sắc bén lạnh như băng cứng rắn bắt bọn họ ngừng cước bộ.
"Hừ! Ngươi ít không biết xấu hổ đi! Ngươi mà là phi gì? Nhiều nhất bất quá chỉ là một tiểu tiện nhân vong quốc mà thôi!" Vũ phi cao ngạo ngẩng đầu lên, vẻ mặt trào phúng cùng với khinh thường.
Thấy sắc mặt Tống Vãn Ca trở nên khó nhìn, Vũ phi tưởng rằng mình đã nói tới chỗ đau của nàng rồi, miệng không khỏi càng ác độc hơn, câu nói khó nghe hơn cứ một câu tiếp theo một câu phun ra từ miệng nàng ta.
"Ngươi đừng tưởng Hoàng thượng sủng hạnh ngươi mấy lần, chính mình sẽ bay lên cành cây thành phượng hoàng! Chỉ bằng hình dạng hồ ly mị quốc này của ngươi, mà cũng vọng tưởng mỗi ngày bò lên trên long sàng độc bá thánh sủng sao, quả thực là đang nằm mơ! Nói cho ngươi biết, Hoàng thượng sủng ái nhất chỉ có hoàng phi, còn ngươi, Hoàng thượng bất quá chỉ là nhất thời hứng thú, cảm thấy mới mẻ, cho nên chơi đùa mà thôi! Ngươi thật sự cho rằng Hoàng thượng rất sủng ngươi sao, tiện nhân ngu xuẩn! Ngươi chờ mà xem, chờ ngày nào đó Hoàng thượng đối với ngươi chán ghét nhàm chán rồi, ngươi ngay cả chính mình chết như thế nào cũng không biết đấy! Còn có tiểu nghiệt chủng đệ đệ kia của ngươi, cũng sẽ cùng ngươi đi xuống địa ngục!"
Vũ phi nhe răng cười nói, vừa thỏa mãn thưởng thức sắc mặt càng lúc càng khó coi của Tống Vãn Ca, môi đỏ thẫm cứ mở rồi đóng, líu lo không ngớt.
Tống Vãn Ca cũng chịu không được nữa rồi, nét mặt lạnh lẽo bắn ra bốn phía, lạnh như băng phát ra từ đôi mắt sắc bén trước giờ chưa từng có qua, dùng lạnh tựa băng sương để hình dung không sai chút nào. Vốn Vũ phi tiếp tục nhục mạ nàng như thế, nàng có thể nhẫn nại tiếp, dù sao cũng sẽ không mất đi miếng thịt nào. Nhưng Vũ phi không nên nguyền rủa Trần nhi của nàng xuống địa ngục, Trần nhi của nàng đáng yêu hiểu chuyện khiến người thương mến như thế, mà nàng ta dám nguyền rủa Trần nhi chết!
Vũ phi, là ngươi bức ta!!
Lồng ngực Tống Vãn Ca vì tức giận khó ức chế mà kịch liệt phập phồng, nét mặt mang theo tràn đầy sát khí, mắt phát lạnh, mạnh tiến lên từng bước, dùng hết sức lực toàn thân, xứng đáng tát Vũ phi một bạt tai. Mặt Vũ phi thoáng cái bị nàng đánh lệch qua một bên, hơn nữa khóe miệng đồng thời cũng chảy ra máu tươi.
"Chát" lại thêm một cái tát, khi mọi người còn chưa có phục hồi tinh thần lại, trên mặt Vũ phi cũng đã nhiều hơn hai dấu tay đỏ tươi, mỗi bên mặt một cái, mặt của nàng ta lập tức sưng lên cao.
"Tiện nhân, ngươi cũng dám đánh ta?!" Vũ phi mất một hồi lâu mới phản ứng được chính mình bị đánh, tiềm thức đưa tay bưng mặt bị Tống Vãn Ca đánh. Quay đầu không thể tin trừng mắt nhìn nàng, đau đớn bỏng rát trên mặt, làm cho nàng ta không nhịn được đau thở ra một hơi.
"Ta đánh không phải sao?" Sắc mặt Tống Vãn Ca âm trầm, lạnh lùng trừng lại, khóe miệng nở ra nụ cười yếu ớt châm chọc khinh thường. "Ngươi có thể đến chỗ Hoàng thượng cáo trạng ta!"
"Ngươi! Từ nhỏ đến lớn, ngươi là người đầu tiên dám bạt tai bổn cung! Ngay cả Hoàng thượng và cha mẹ ta cũng chưa từng đánh ta, mà ngươi dám đánh ta?!" Tiếng nói bén nhọn như rống giận của Vũ phi điên cuồng phát ra, dung nhan hoa đào đẹp đẽ sớm vì phẫn nộ mà vặn vẹo đến không còn dáng vẻ gì, trong mắt nổi lên vẻ âm tàn ác độc dày đặc.
"Người đâu! Bắt tiện nhân này lại cho ta, hôm nay bổn cung nhất định phải giáo huấn nàng ta một chút!" Vũ phi nắm chặt hai đấm, lớn tiếng ra lệnh, một cái răng bạc thiếu chút nữa cũng bị chính nàng ta cắn.
Bị ánh mắt hung ác dữ tợn của nàng ta trừng, một đám cung nữ thái giám và ma ma trước mắt này không còn dũng khí tiếp tục chần chờ, cẩn thận thi lễ với nàng ta, lập tức lĩnh mệnh dữ tợn nghiêm mặt đi về hướng Tống Vãn Ca.
Tống Vãn Ca cười lạnh nhìn về phía một đám hung thần ác sát cung nữ thái giám và ma ma đang bao vây mình, đôi chân mày nhíu lại thật chắt. Hai tay khó địch bốn tay, nàng biết hôm nay nếu không có ai tới cứu mình, mình chắc chắn sẽ bị Vũ phi - người phụ nữ ác độc này chỉnh chết. Bất quá, cho dù nàng chết, cũng muốn tạo nên mấy cái đệm lưng.
Nghĩ như vậy, Tống Vãn Ca không khỏi sử dụng thế võ cả người, quyền đấm cước đá với những cung nữ và thái giám đang xông lên, chỉ cần là chiêu thức nàng biết, tất cả đều không hề giữ lại mà đem ra tiếp đón hết.
Nhưng chung quy yếu không địch lại mạnh, hơn nữa Tống Vãn Ca từ tối hôm qua đến bây giờ gần như là ba bữa cơm chưa từng nếm qua, căn bản sức lực thừa lại không có mấy. Cho nên, không bao lâu, Tống Vãn Ca đã bị giữ chặt hai tay và hai chân, cường chế áp tới trước mặt Vũ phi vẻ mặt phẫn nộ ác độc cười.
"Vũ phi, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Hai tròng mắt Tống Vãn Ca thẳng tắp bắn tới Vũ phi cách xa nửa bước trước mặt, nét mặt lạnh tựa băng sương, giọng điệu gây sự, vẻ mặt không sợ.
"Ha ha, cũng đã chết đến nơi rồi còn cứng đầu như vậy, ngươi cho rằng bổn cung muốn ngươi thế nào đây?" Ta đương nhiên là hy vọng ngươi chết, hoàn toàn biến mất trên đời này, đáy lòng Vũ phi phẫn hận nói. "Ngươi nói nếu bổn cung vẽ lên khuôn mặt mị hoặc chúng sinh này của ngươi, Hoàng thượng còn có thể sủng hạnh ngươi tiếp hay không?"
Vũ phi âm tàn cười, khiến cho khuôn mặt sưng đỏ không chịu nổi của nàng ta thoạt nhìn càng thêm dữ tợn. Có thể là khóe miệng nở ra tươi cười làm căng mặt, khiến Vũ phi ăn đau đớn, phát ra một tiếng thấp hô ‘A’, ánh mắt nhìn về phía Tống Vãn Ca trong nháy mắt càng âm tàn ác độc thêm mấy lần.
"Tiện nhân ngươi, đừng tưởng rằng diện mạo mình xinh đẹp, là có thể ôm lấy trái tim Hoàng thượng! Nói cho ngươi biết, trong cung không thiếu nhất chính là mỹ nhân! Gương mặt hồ ly mị hoặc này của ngươi, bổn cung sớm muộn cũng phá hỏng, để xem một tiện nhân như ngươi còn có thể câu dẫn Hoàng thượng được nữa không!"
Vũ phi vừa nói, bàn tay trắng nõn đầy đặn xoa mặt Tống Vãn Ca, móng tay được sơn đỏ tươi không nhẹ không nặng vạch lên trên mặt nàng, để lại một đường dấu vết nhợt nhạt, mặc dù không rách da, nhưng có thể dường như nhìn ra dưới da thịt hơi mỏng đang chảy ra tơ máu.
Nhìn nhan sắc yêu kiều khuynh quốc khuynh thành của Tống Vãn Ca, trong lòng Vũ phi vốn là vừa ghen ghét vừa đố kỵ, vừa hận lại vừa giận. Nàng tự nhận diện mạo mình xinh đẹp không gì sánh bằng rồi, nhưng tiểu tiện nhân trước mắt này không chỉ đẹp hơn nàng bội phần, mà ngay cả đệ nhất mỹ nhân của Long Đằng quốc Hoàng phi Phong Linh Tuyết cũng không hơn được hào hoa phong nhã tuyệt thế của nàng ta.
Có được dung mạo tuyệt thế làm kinh động người trời như vậy, cũng khó trách Hoàng thượng mê luyến nàng ta như vậy, lại phá lệ liên tiếp hai lần sủng hạnh nàng ta trong tẩm cung của mình. Mà hôm nay lại còn cho nàng ta ngủ lại đến mặt trời lên cao, thậm chí còn phái Tiểu Đức tử thái giám thân cận của mình tự canh bên người nàng ta, không cho bất luận kẻ nào đến đây quấy rầy. Quang vinh và ân sủng chưa từng có như vậy, thử hỏi nàng sao có thể không ghen ghét, sao có thể không tức giận?
Nghĩ đến nàng vào cung đã ba năm, còn chưa từng được ngủ qua long sàng của Hoàng thượng. Đừng nói là nàng, tất cả tần phi trong hậu cung, chưa có người nào được ngủ qua. Ngay cả Hoàng phi Phong Linh Tuyết Hoàng thượng yêu nhất sủng nhất, cũng chưa từng thị tẩm ở Long Ngự cung. Bởi vì cách Long Ngự cung của Hoàng thượng không xa có xây một toà lâm hạnh cung, mỗi ngày tần phi được an bài thị tẩm sẽ trực tiếp vào trong đó, chờ Thánh thượng sủng hạnh.
Nhưng tiện nhân này, lại bò lên trên long sàng của Hoàng Thương hai lần liên tiếp, được sủng hạnh tại tẩm cung của Hoàng thượng. Hơn nữa, từ sau khi nàng ta tới, một tháng nay, Hoàng thượng trừ nàng ta ra cũng không có gọi bất cứ phi tần nào khác đến thị tẩm. Hừ, nàng ta bất quá chỉ là một tù binh vong quốc mà thôi, có tư cách gì tranh sủng với nàng?! Tai họa như vậy, nàng sớm muộn phải nghĩ cách diệt trừ, nếu không, trong mắt Hoàng thượng còn có thể có những người khác tồn tại sao?
"Tiện nhân, ngươi nói bổn cung nên khắc chữ gì trên mặt ngươi mới tốt, hay là trực tiếp in một vết sẹo là được?" Bàn tay mềm của Vũ phi vỗ vỗ mặt Tống Vãn Ca, khóe miệng lộ ra tươi cười tàn nhẫn mà ác độc.
"Đừng mở miệng ngậm miệng là tiện nhân này tiện nhân kia!" Tống Vãn Ca nhíu nhíu mày, mắt sắc lạnh như băng, vẻ mặt chán ghét trừng mắt nhìn Vũ phi. Bỗng nhiên chỉ chốc lát, lại trào phúng khinh thường giễu cợt nói, "Kẻ gọi người khác là tiện nhân, chính mình bình thường càng tiện nhân hơn gấp trăm lần!"
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe một tiếng ‘chát’ vang lên, thanh thúy mà vang dội.
Tống Vãn Ca còn chưa phản ứng lại đã thấy trên mặt truyền đến một trận đau đớn bỏng rát, quay đầu lập tức chống lại gương mặt phẫn nộ vặn vẹo của Vũ phi, sắc mặt lúc xanh lúc trắng lúc lại đen, nhan sắc biến hóa không ngừng, muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi.
"Nữ tiện nhân! Xem ra hôm nay ngươi không tiến váo quan tài không rơi lệ mà!" Vũ phi lắc lắc cái tay có chút tê, hung tợn nói, lập tức giơ lên chân phải định đá vào tiểu phúc (english là vulva) của Tống Vãn Ca.
"Vũ phi, ngươi đang làm gì?!"
Giọng âm hàn uy nghiêm bỗng dưng truyền đến, sau một khắc, Long Ngự Tà mặc long bào màu vàng bước nhanh vào, lệ khí và khí phách đầy người tản ra khắp trong điện, sợ đến một đám nô tài không tự chủ được xụi lơ quỳ xuống, dập đầu hành lễ không ngừng.
Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi - U Nguyệt Như Yên Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi