Kẻ nào chưa một lần thất bại trong quá trình trưởng thành, tức kẻ đó không có gan thực hiện những điều mới mẻ.

Woody Allen

 
 
 
 
 
Tác giả: Higashino Keigo
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Vô Tranh
Upload bìa: Vô Tranh
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 139
Cập nhật: 2022-06-04 17:49:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5: Cô Gái Mất Tích Và Người Đàn Ông Đã Chết
ăn hộ của Niizato Miyuki ở gần nhà ga, tòa nhà trông khá mới. Phòng cô ấy ở tầng năm.
Ra khỏi thang máy, tôi bắt gặp một dãy cánh cửa quay mặt ra hành lang, nhưng tôi biết ngay cánh cửa nào dẫn tới phòng cô ấy. Bởi những người đàn ông nhìn đã biết là cảnh sát với dáng vẻ oai nghiêm đang đi tới đi lui qua cánh cửa ấy.
Khi tôi đến gần cánh cửa, một cậu cảnh sát mặc đồng phục trông có vẻ ít tuổi hơn tôi nhanh chóng tiến lại và nghiêm nghị hỏi tôi đến đây có việc gì.
Không chịu kém cạnh anh ta, tôi nói thật rõ ràng rằng tôi đến đây do người đàn ông nói chuyện với tôi qua điện thoại lúc nãy yêu cầu, thì anh ta bối rối và bước vào trong phòng.
Rồi ngay sau đó, thay vì cậu cảnh sát hợm hĩnh, một vị trung niên khá đẹp trai, gương mặt sắc nét bước ra. Anh ta xưng tên là Tamiya ở Đội điều tra số Một. Nghe giọng tôi đoán anh ta chính là người ban nãy đã nói chuyện với mình trên điện thoại. Cảnh sát Tamiya dẫn tôi tới tận chỗ chiếu
nghỉ của cầu thang.
“Ồ, cô viết tiểu thuyết trinh thám ư?” Vị cảnh sát ngạc nhiên nhìn tôi. Giọng điệu anh ta ẩn chứa cả sự hiếu kỳ. “Vậy chúng tôi phải điều tra cho hẳn hoi rồi, không lại thành trò cười của cô mất.” Thấy tôi dửng dưng im lặng, anh ta mới thôi đùa cợt, nghiêm nghị hỏi, “Cô có hẹn với nạn nhân lúc hai giờ hôm nay nhỉ?”
“Vâng.”
“Xin thứ lỗi, nhưng hai người có quan hệ thế nào vậy?” “Tôi quen cô ấy qua người yêu mình.”
Đó không phải lời nói dối.
“Ra thế,” nói rồi vị cảnh sát e ngại nhìn tôi, “Có thể cho tôi biết tên người yêu cô được không?”
“Anh ấy là Kawadu Masayuki,” tôi đáp. “Anh ấy là nhà văn tự do.
Nhưng mới mất gần đây. Và cũng bị sát hại.”
Cái tay đang quay bút của cảnh sát Tamiya đột nhiên dừng lại. Miệng anh ta mở to như đang ngáp.
“Anh ấy là nạn nhân của vụ án ấy sao?” “Đúng vậy,” tôi gật đầu.
“Vậy à?”
Cảnh sát Tamiya bỗng đăm chiêu cắn môi, rồi gật mạnh đầu ba lần.
“Vậy việc cô hẹn gặp nạn nhân hôm nay cũng liên quan đến vụ án đó ư?”
“Không hẳn là vậy. Tôi đang giữ đống tài liệu công việc của anh Kawadu, nên định cho cô Niizato nếu cô ấy cần.”
Tôi nói câu trả lời mà mình đã chuẩn bị sẵn trước khi tới đây.
“Ra thế, tài liệu à?”
Vị cảnh sát chau mày, ghi chép điều gì đó vào sổ tay.
“Ngoài việc đó ra, cô có quan hệ cá nhân với Niizato Miyuki không?” “Không, tôi cũng chỉ gặp cô ấy ở đám tang của anh Kawadu thôi.”
“Buổi hẹn hôm nay là do ai đề xuất?” “Là tôi đề xuất.”
“Cô hẹn cô ấy từ khi nào?”
“Hôm qua. Tôi hẹn gặp cô ấy qua một biên tập viên mà tôi quen biết.” Tôi nói tên và số điện thoại của Fuyuko cho cảnh sát.
“Tôi hiểu rồi. Vậy chúng tôi sẽ thử liên lạc với cô Hagio Fuyuko.”
“Nhân tiện cho tôi hỏi, cô Niizato bị giết khi nào vậy?” Tôi nhìn gương mặt nghiêng sắc nét của cảnh sát Tamiya và hỏi.
Anh ta hơi nghiêng đầu, rồi đáp, “Theo kết quả giám định, cô ấy cũng mới bị giết cách đây chừng một, hai tiếng thôi…”
“Cô ấy bị giết như thế nào vậy ạ?” “Đầu.”
“Đầu sao?”
“Có vẻ cô ấy bị một vật trang trí bằng đồng đập vào gáy. Cô có muốn xem hiện trường không?”
“Tôi xem được ư?”
“Lần này tôi đặc cách.”
Trong phòng, các chuyên gia giám định và cảnh sát đang hối hả làm việc. Tôi len lỏi đi theo sau cảnh sát Tamiya.
Bước vào sảnh ra vào, tôi bắt gặp một phòng khách rộng cỡ mười hai
chiếu, phía bên kia phòng có giường. Trong phòng khách để chiếc bàn bằng kính, trên bàn đặt một cốc trà. Ở góc phòng là bếp, trong bồn vẫn để vài bộ bát đĩa chưa kịp rửa.
Trong phòng, mùi vị cuộc sống vẫn còn lưu cữu, chỉ có thời gian là ngưng đọng.
“Người phát hiện thi thể là một cô bạn của nạn nhân. Bình thường cô ấy hay ghé chơi, hôm nay thấy cửa mở, nên cô ấy đã tự ý vào và thấy Niizato chết ở trên giường. Cô ấy quá sốc, hiện đang ngủ rồi.”
Thật đáng thương, tôi lẩm bẩm.
Khi tôi len khỏi mấy cảnh sát, ra khỏi chung cư ấy, thì bên ngoài trời đã tối. Những bóng đèn đường treo trên cột cách đều nhau chiếu sáng con đường dẫn tới ga. Tôi bước dưới ánh đèn, ghé vào một trạm điện thoại mình bắt gặp. Giờ này chắc chắn Fuyuko đang ở nhà.
“Cậu có gặt hái được thông tin gì không?” Vừa nghe giọng tôi, cô ấy đã hỏi vậy. Hẳn là cô ấy nghĩ tôi đã nói chuyện với Niizato Miyuki đến tận giờ.
“Cô ta bị giết rồi,” tôi nói. Tôi chẳng tìm được lời hoa mỹ nào để mà vòng vo.
Thấy cô im lặng, tôi bèn nói tiếp.
“Cô ta bị sát hại. Đầu bị đập mạnh… Đến giờ hẹn mà mãi không thấy cô ta xuất hiện, tớ gọi điện thì cảnh sát nghe máy. Cậu có nghe không đấy?”
Fuyuko đáp lại “ừ” rồi im lặng một lúc lâu. Tôi hình dung ra gương mặt của cô lúc này.
Cuối cùng cô ấy cũng lên tiếng.
“Biết nói sao nhỉ… Tìm từ thích hợp cho những trường hợp như này khó quá.”
“Cậu đến nhà tớ được không?” Tôi đề xuất. “Tớ nghĩ chúng ta cần phải trao đổi khá nhiều việc.”
“Có vẻ như vậy nhỉ,” giọng cô u ám.
Một giờ sau đó, chúng tôi ngồi đối diện nhau, uống rượu bourbon.
“Thế là rõ rồi,” tôi mở lời. “Chúng ta đã đến muộn. Và kẻ địch đã nhanh hơn chúng ta một bước.”
“Thế kẻ địch là ai?” “Tớ không biết.”
“Cậu có nói cho cảnh sát nghe về vụ đắm tàu không?”
“Tớ không nói. Tại chưa có gì chắc chắn, với lại lần này tớ muốn tự tìm hiểu xem sao. Thật ra tớ cũng đã nói đại lý do hẹn gặp Niizato khi cảnh sát hỏi.”
“Thế à?”
Fuyuko như đang suy nghĩ gì đó, đôi mắt cô nhìn xa xăm.
“Tóm lại là chúng ta phải điều tra vụ đắm tàu hồi năm ngoái,” nghe tôi nói vậy, cô đặt cốc xuống, rồi nói.
“Trước khi đến đây, tớ đã tìm hiểu một chút về vụ ấy,” đoạn lấy tờ giấy từ trong túi xách ra.
Đó là bản phô tô của một bài viết trên báo. Nội dung tóm tắt bài báo đó như sau, khoảng tám giờ tối ngày mùng một tháng Tám, con tàu thuộc sở hữu của Yamamori Sport Plaza đang trên đường đến đảo Y thì bị sóng đánh chìm. Mười trong số mười một người trên tàu đã dạt vào hòn đảo hoang
gần đó bằng thuyền cao su, rồi được một tàu cá đi ngang đó vào sáng hôm sau cứu, người còn lại bị va vào bãi đá gần đó nên tử vong. Người tử vong là Takemoto Yukihiro, ba mươi hai tuổi, hành nghề tự do ở Toshima, Tokyo.
“Phải điều tra về những việc xảy ra khi ấy nhỉ. Như tớ có nói, tớ nghĩ những bí mật ấy được viết trong chỗ tài liệu của anh Kawadu đã bị lấy cắp,” tôi vừa tăng nhiệt độ điều hòa vừa nói. Mải mê trò chuyện, phòng đã lạnh cóng như trong tủ lạnh từ lúc nào.
“Có khi nào những người muốn bảo vệ bí mật đó sẽ lần lượt bị giết hại không?”
“Tớ không biết. Có lẽ vậy. Nhưng Niizato Miyuki là người muốn che giấu bí mật đó. Và nếu Yamamori Takuya cũng liên quan đến vụ tai nạn, thì ắt hẳn anh ta cũng vậy.”
Fuyuko nhún vai, rồi nói, “Đúng vậy nhỉ. Cụ thể cậu định làm gì? Nếu muốn liên hệ với Lực lượng bảo vệ bờ biển thì tớ có thể giúp.”
“Ừm.” Nhưng tôi cũng nghĩ bụng, cho dù đã xảy ra chuyện gì, một khi những người liên quan đến chuyện đó muốn giữ bí mật, thì sẽ không bao giờ bí mật ấy được công khai trong bất cứ giấy tờ nào. “Có khi hỏi thẳng những người liên quan thôi.”
“Nghĩa là cậu muốn gặp Yamamori Takuya lần nữa ư?” Gương mặt Fuyuko không chút hào hứng.
“Dù chúng ta có gặp bao nhiêu chăng nữa, mà không có biện pháp nào để đối phó, thì anh ta sẽ chỉ thoái thác thôi. Nên hãy thử tiếp cận những người khác cũng tham gia chuyến đi đó xem.”
“Vậy trước tiên phải tìm tên và địa chỉ của những người đó.”
“Không sao. Tớ có đây rồi,” nói đoạn tôi nhấc tấm danh thiếp ở bên cạnh lên.
Tấm danh thiếp này Harumura Shiduko đã đưa cho tôi hôm tôi đến trung tâm thể thao.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Quá trưa hôm sau, tôi lại đến Yamamori Sport Plaza. Bước vào quán giải khát ở tầng một, gọi soda chanh xong, tôi điện cho Shiduko. Cô ấy nói sẽ đến ngay, và đúng chỉ trong vòng năm phút đã có mặt.
“Xin lỗi vì đã nhờ cô chuyện phiền phức này,” cô vừa ngồi xuống ghế, tôi cúi đầu nói. Trước khi tới đây, tôi đã nhờ cô chuẩn bị giúp danh sách những thành viên tham gia chuyến du lịch bằng tàu ấy. Vì cô nói tầm này năm ngoái còn chưa làm việc ở đây, nên tôi khá băn khoăn không biết cô có giúp được không.
“Có gì phiền phức đâu ạ. Tôi chỉ in nội dung nhập sẵn trong máy tính ra thôi mà. Nhưng sao cô lại cần thứ này?”
Shiduko nở nụ cười hệt như lần gặp trước, và đặt lên bàn tờ giấy mới in
ra.
“Tôi định dùng nó làm tư liệu viết cuốn tiểu thuyết mới. Nếu được, tôi
muốn tận tai nghe chuyện của những người đã gặp nạn trong vụ ấy.”
“Vậy à? Cứ phải nghĩ ra hết cốt truyện này đến cốt truyện khác đúng là mệt nhỉ.”
“Vâng, đúng đấy ạ.”
Tôi cười khổ, với tay lấy tờ danh sách.
Trong đấy là tên và địa chỉ của mười một người. Đầu danh sách là giám đốc Yamamori Takuya, phu nhân Masae, rồi đến Yumi.
“Yumi là cô bé bị khiếm thị đó ư?” Nghe tôi hỏi, Shiduko gật đầu thật mạnh như thể đang mong chờ câu hỏi này.
“Giám đốc luôn dạy con theo phương châm đừng mong được đối xử đặc biệt trong bất kể hoàn cảnh nào. Ngài ấy nói dù mắt không nhìn thấy biển nhưng được tiếp xúc với biển thì nhất định cũng sẽ có một ý nghĩa nào đó.”
“Ra thế.”
Mắt tôi nhìn vào tờ danh sách. Trong đây cũng có tên của anh Kawadu Masayuki và Niizato Miyuki. Tôi cũng thấy tên của người đã chết, từng được đăng trong bài viết trên báo - Takemoto Yukihiro. Ngoài ra, còn có Murayama Noriko - thư ký của Yamamori Takuya, I shikura - huấn luyện viên trưởng.
“Cô thư ký cũng tham gia chuyến đi này sao?”
“Vâng. Mẹ của cô Murayama là chị gái của phu nhân giám đốc, họ đều có quan hệ họ hàng.”
Nghĩa là cô ta là cháu gái Yamamori Takuya.
“Còn người có tên Kanei Saburo này, theo như trong đây thì cũng làm ở trung tâm à?”
Cạnh tên Kanei Saburo có dấu ngoặc đơn, trong đó ghi chữ: nhân viên. “Vâng, người này làm những việc hỗ trợ như bảo dưỡng máy móc…” Giọng Shiduko bỗng trầm lại, chắc thấy khó hiểu với hành động của tôi. “Người này cũng là họ hàng của giám đốc Yamamori ư?”
“À không. Anh ấy chỉ là nhân viên thôi.”
“Vậy à?” Tôi gật gù. Nếu không phải người thân của giám đốc, có lẽ tôi sẽ dễ khai thác thông tin hơn.
“Tôi muốn nói chuyện với người này, cô có thể thu xếp giúp tôi gặp mặt luôn được không?” Tôi ướm thử.
“Vâng, ngay bây giờ sao?”
“Vâng, tôi có chuyện này rất muốn hỏi anh ấy.”
Shiduko có vẻ do dự, nhưng sau vẫn đáp, “Tôi hiểu rồi, vậy cô chờ tôi một lát nhé,” rồi đứng dậy. Tiếp nữa cô ấy đi đến chỗ quầy thanh toán, gọi điện thoại đi đâu đó.
Cô nói chuyện trong vài phút, sau đấy thì vừa cười hớn hở, vừa quay lại chỗ tôi.
“Người đó sẽ đến ngay ạ.”
“Xin lỗi vì đã làm phiền cô,” tôi cúi đầu.
Vài phút sau, một người đàn ông mặt đầy râu ria, mặc quần áo bảo hộ cộc tay xuất hiện. Tôi thấy người này quen quen. Chính là người đã gọi Shiduko ra lúc tôi đến tham quan trung tâm lần trước, sau đó còn dò xét tôi mãi.
Tôi có linh cảm chẳng lành. Nhưng cũng không thể cứ thế mà rút lui được.
Kanei ngập ngừng ngồi xuống bên cạnh Shiduko. Rồi nhìn tấm danh thiếp tôi đưa thật lâu tới mức khiến tôi khó chịu. Khi nhìn vùng quanh mắt anh ta, tôi mới nhận ra người này còn khá trẻ.
“Tôi vào thẳng vấn đề luôn nhé, có phải anh Kanei đã tham gia chuyến du lịch bằng thuyền năm ngoái không ạ?”
“Vâng,” anh ta đáp. Giọng nói nhẹ, xem chừng đang căng thẳng. “Vậy thì sao ạ?”
“Có phải anh đã gặp tai nạn không?”
“… Vâng.” Gương mặt Kanei Saburo hiện rõ sự bối rối. “Nghe nói thời tiết xấu nên tàu bị lật ạ?”
“Vâng.”
“Mọi người không xem thời tiết trước ư?”
“Chúng tôi biết thời tiết không tốt. Nhưng giám đốc vẫn chỉ thị mọi người xuất phát.”
Ý anh ta chắc là mọi người đều đã đồng thuận.
“Lịch trình của chuyến đi hôm đó thế nào vậy ạ?” Tôi hỏi.
“Hai ngày một đêm. Theo kế hoạch chúng tôi sẽ đi từ Yokohama đến đảo Y, rồi về vào ngày hôm sau.”
“Vụ tai nạn xảy ra trên đường đi nhỉ?” “Vâng.”
“Theo bài viết trên báo, thì những người có mặt trên tàu đã trôi dạt vào đảo hoang gần đó và được cứu.”
“Khi đó,” Kanei gãi gãi gương mặt râu ria, “chúng tôi đã may mắn được cứu sống.”
“Nhưng một người trong đoàn đã mất mạng nhỉ. Người tên Takemoto Yukihiro ấy.”
Lập tức anh ta nhắm mắt, khẽ gật đầu.
“Tại sóng dâng cao khiến tầm nhìn bị hạn chế.” “Anh Takemoto là người quen của anh Kanei à?”
“Không phải,” Kanei Saburo vội vàng lắc đầu. Phản ứng này của anh ta khiến tôi chú ý.
“Vậy anh ta có quan hệ thế nào mà được tham gia chuyến đi này? Theo như danh sách, thì anh ta không phải hội viên của trung tâm.”
“Cái này thì… tôi nghĩ ai đó đã giới thiệu anh ta,” Kanei Saburo rút điếu thuốc, vội vàng hút.
Tôi nhìn sang Shiduko đang ngồi bên cạnh nghe từ nãy đến giờ, và hỏi. “Cô Harumura có biết anh Takemoto này không?”
Đúng như tôi nghĩ, cô ấy lắc đầu bảo không biết. Cũng phải thôi, một năm trước cô ấy còn chưa làm ở đây mà.
Tôi quay lại phía Kanei Saburo.
“Tôi muốn biết chi tiết hơn về những việc xảy ra sau khi anh đến đảo hoang.”
“Những việc trên đảo ư? Cũng chẳng có gì đâu. Chúng tôi chỉ tránh mưa bão trong hang, và chờ cứu hộ tới.”
“Mọi người đã nói những chuyện gì vậy? Chắc ai nấy đều hoảng loạn nhỉ.”
“Đúng vậy… Nhưng tôi bị mất ý thức, nên chẳng nhớ đã nói những gì.” Anh ta phả ra làn khói trắng, tay luống cuống gãi lên râu. Chắc anh ta có thói quen gãi lên râu mỗi khi mất bình tĩnh.
Tôi quyết định đổi chủ đề.
“Anh có nhớ người tên Kawadu Masayuki, cũng tham gia chuyến đi đó không? Anh ấy là nhà văn tự do, tham gia chuyến đi để lấy tư liệu viết báo.
Và cũng là hội viên của trung tâm này.”
“A…,” ánh mắt Kanei nhìn xa xăm. “Là người khi ấy bị thương ở chân nhỉ.” Anh ta nói như vậy nghĩa là đã biết chuyện anh Kawadu bị thương.
“Anh có nhớ tình hình anh ấy lúc ở trên đảo như thế nào không? Hoặc anh ấy đã nói những gì thôi cũng được.”
“Tôi cũng không nhớ nữa,” chàng trai râu ria nghiêng đầu. “Dù gì cũng là chuyện từ một năm trước. Mà khi ấy tôi khá hoảng loạn.”
“Sau tai nạn đó, anh có nói chuyện với anh Kawadu không?”
“Không,” anh ta đáp. “Sau đấy tôi còn chẳng nói chuyện với anh ta, chứ đừng nói là về vụ tai nạn. Dù thỉnh thoảng tôi cũng thấy anh ta ở trung tâm.”
Tôi nhớ lại lời của Shiduko, rằng anh ta làm công việc hỗ trợ cho trung tâm.
“Còn về vụ tai nạn, gần đây anh có thấy điều gì khác thường không?” “Điều khác thường ư?”
“Gì cũng được. Như đã nói chuyện với ai, hay bị ai đó hỏi chuyện chẳng hạn?”
“Không có,” Kanei Saburo trả lời dứt khoát. “Tôi cũng quên vụ tai nạn ấy rồi. Mà cô tìm hiểu vụ tai nạn ấy để làm gì? Cô có vẻ khá hứng thú.”
Anh ta nhìn tôi, dò xét những biểu cảm hiện trên gương mặt.
“Tôi đang tìm hiểu về các vụ đắm tàu để làm tư liệu cho cuốn tiểu thuyết sắp tới.”
Tôi bịa ra một lý do đã chuẩn bị sẵn, nhưng ánh mắt dò xét của anh ta vẫn không thay đổi.
Tôi nhìn xuống danh sách người tham gia chuyến đi.
“Ngoài anh Takemoto đã chết, trong đây còn có một người nữa cũng không phải hội viên. Người tên Furukiwa Yasuko ấy. Người này nhờ mối quan hệ nào mà được tham gia chuyến đi vậy?”
Trong danh sách có ghi chú “Hai mươi ba tuổi, làm công sở”. Địa chỉ ở quận Nerima.
“Tôi không biết đâu. Tôi cũng chỉ được giám đốc mời đi ngay trước hôm xuất phát thôi.”
Người còn lại trong danh sách tên là Sakagami Yutaka. Người đàn ông này hình như là hội viên của trung tâm. Ở cột nghề nghiệp viết: diễn viên.
“Thi thoảng tôi có trông thấy anh ta.” Nghe tôi hỏi đến Sakagami Yutaka, Kanei Saburo khó chịu đáp. “Nhưng gần đây tôi không nói chuyện với anh ta. Có lẽ anh ta cũng quên tôi rồi.”
Tôi đáp vậy à, rồi ngẫm nghĩ một chút. Đúng như tôi nghĩ, thông tin thu hoạch chẳng được là bao. Từ những thông tin này, có thể suy ra hai khả năng. Một là vụ đắm tàu ấy không có bí mật nào cả, hai là anh Kanei Saburo này đang nói dối. Song dẫu sự thật là gì thì hiện tại tôi cũng chẳng có cách nào để xác minh cả.
Đành vậy, tôi cảm ơn Kanei Saburo và Shiduko rồi kết thúc buổi nói chuyện. Hai người đó cùng nhau rời khỏi quán.
Tôi uống hết cốc nước, lấy lại tâm trạng rồi đứng dậy. Khi trả tiền ở quầy thanh toán, cô thu ngân hỏi tôi, “Quý khách là bạn của cô Harumura ạ?”
“Cũng không hẳn là bạn, nhưng có chuyện gì vậy ạ?” Cô gái cười khúc khích.
“Có phải chị đến thuyết giáo anh Kanei không? Rằng hãy nhanh cưới cô
ấy đi.”
“Cưới ư?” Tôi ngạc nhiên. “Hai người đó yêu nhau à?”
“Chị không biết sao?” Gương mặt cô sửng sốt. “Ai cũng biết mà.”
“Cô ấy không kể với tôi chuyện đó.”
“Vậy ư? Thế thì tôi lại nhiều chuyện rồi,” cô nói vậy rồi lại cười.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Rời khỏi Yamamori Sport Plaza, tôi ghé qua công ty Fuyuko, gọi cô ấy ra. “Tớ có chuyện muốn nhờ cậu,” vừa thấy mặt cô, tôi đã nói.
“Chuyện gì mà gấp vậy? Cậu không thu hoạch được gì ở trung tâm thể thao à?” Fuyuko cười nhăn nhó.
Tôi đưa cho Fuyuko xem tờ danh sách mình vừa nhận từ Shiduko.
“Tớ muốn nhờ cậu điều tra thân thế của Takemoto Yukihiro, người đã chết trong vụ tai nạn.”
Gương mặt Fuyuko bỗng trở nên nghiêm túc. “Cái chết của người này có vấn đề gì à?”
“Tớ không biết. Nhưng tớ thấy khúc mắc ở đây. Một người không phải nhân viên, cũng chẳng phải hội viên mà lại được tham gia chuyến đi này, lại thêm chuyện ai cũng được cứu, chỉ duy người đó chết nữa.”
“Nghĩa là cậu muốn tìm đến tận nhà người này để tìm hiểu ư?”
“Ừm.”
“Tớ hiểu rồi.”
Fuyuko lấy sổ tay ra, ghi địa chỉ của Takemoto Yukihiro vào đó. Nhưng có lẽ giờ có tới, thì cũng là người khác đang sống ở đấy rồi.
“Tớ sẽ cố tìm ra điều gì đó. Yên tâm, sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”
“Xin lỗi cậu.”
Tôi lại làm phiền Fuyuko rồi.
“Đổi lại, cậu sẽ chấp nhận yêu cầu của tớ chứ?” “Yêu cầu?”
“Một thương vụ,” Fuyuko cười đầy ẩn ý. “Khi vụ này được giải quyết xong xuôi, cậu hãy dùng nó làm tư liệu để viết một cuốn tiểu thuyết hư cấu nhé.”
Tôi thở dài. “Cậu cũng biết tớ rất dở việc này mà.” “Tớ biết. Nhưng đây là một cơ hội tốt.”
“… Để tớ xem đã.”
“Cậu cứ nghĩ cho kỹ đi. Thế giờ cậu định làm gì?” “Thật ra tớ muốn tiếp cận một người nữa.”
“Một người nữa ư?”
“Người tên Furukiwa Yasuko ấy,” tôi chỉ tay vào tờ danh sách Fuyuko đang cầm. “Có viết ở đây này. Giống Takemoto, người này không phải nhân viên, cũng chẳng phải hội viên trung tâm. Nghĩa là không thuộc tập đoàn Yamamori.”
Fuyuko nhìn chằm chằm tờ danh sách rồi gật đầu hai, ba lần như đồng tình với suy nghĩ của tôi.
“Vậy tớ sẽ gọi cho cậu lúc cậu về nhà nhé.”
“Ừ, nhờ cậu cả đấy,” nói rồi tôi chia tay Fuyuko.
Theo bản đồ, thì ga Nakamurabashi thuộc tuyến Seibu là nhà ga gần chung cư của Furukiwa Yasuko nhất. Từ nhà ga, tôi bắt taxi, nhờ tài xế đưa đến địa chỉ ghi trong tờ danh sách.
Chạy được mười phút, tài xế nói, “Theo như địa chỉ thì là khu này đây,” rồi giảm tốc độ. Qua cửa kính ô tô, nhìn ra bên ngoài, tôi thấy xe đang chạy ở giữa con phố với những căn nhà nhỏ nằm san sát. Tôi nói dừng ở đây được rồi, và xuống xe.
Nhưng sau đấy mọi chuyện lại không suôn sẻ cho lắm. Nếu địa chỉ trong danh sách này đúng, thì phải có một tòa chung cư nằm bên hông đường quốc lộ, song lại chẳng có tòa nhà nào như thế cả. Thay vào đó là một tiệm bánh hamburger dành cho dân lái xe được trang hoàng sặc sỡ.
Chẳng có lẽ, tôi nghĩ, rồi mua bánh burger phô mai cùng cà phê đá, và thử hỏi cô bé bán hàng xem có phải chỗ này mới được xây từ khoảng tầm này năm ngoái không? Cô bé ngạc nhiên, cười đáp, “Vâng, cửa hàng chúng tôi mới khai trương từ ba tháng trước.”
Tôi nuốt miếng bánh hamburger, hỏi địa chỉ đồn cảnh sát rồi rời khỏi quán.
Một vị cảnh sát tuần tra để đầu đinh, tóc trắng, gương mặt nghiêm nghị đang ở trong đồn. Theo trí nhớ của ông ấy thì đúng là trước khi tiệm bánh hamburger được xây dựng, đã có một tòa nhà ở đó.
“Tòa nhà ấy cũng xuống cấp rồi, nhưng vẫn nhiều người ở lắm. Nếu cô đến công ty bất động sản Matsumoto, chắc sẽ xin được thông tin của
những người từng ở đó đấy.”
“Bất động sản Matsumoto?”
“Cứ đi thẳng con đường này thì công ty ấy ở ngay bên phải.” Tôi nói cảm ơn rồi rời đi.
Công ty bất động sản Matsumoto nằm ở đúng chỗ vị cảnh sát chỉ. Đó là một tòa nhà nhỏ ba tầng, ở mặt trước của tầng một dán đầy những tờ rơi giới thiệu bất động sản.
“Chúng tôi không biết họ đã chuyển đi đâu,” anh nhân viên trẻ tiếp tôi trả lời với vẻ khó chịu.
“Vậy chí ít các anh còn giữ địa chỉ liên lạc chứ?” “Chúng tôi không giữ.”
Hình như anh ta cũng không có ý định tìm.
“Vậy anh có nhớ cô gái tên Furukiwa Yasuko không?” “Furukiwa Yasuko?”
Người nhân viên trẻ đó lẩm bẩm lặp lại một lần nữa cái tên ấy, và nghiêng đầu kêu lên “À”.
“Tôi gặp cô ấy một, hai lần nên không nhớ rõ, nhưng hình như là một cô gái khá được.”
“Anh có biết cô ấy đã chuyển nhà đi đâu không?”
“Tôi bảo rồi, chúng tôi không biết đến mức đó đâu.” Anh ta nhăn mặt trông như buồn bã, nhưng rồi mắt nhìn sang bên cạnh. “À, cô chờ chút.”
“Sao vậy ạ?”
“Hình như cô ấy nói sẽ đi nước ngoài. Dù tôi không nghe trực tiếp từ cô ấy, mà là người thuê nhà khác kể lại.”
“Ra nước ngoài ư?”
Nếu việc đó là thật, thì tôi đành bỏ cuộc thôi, không thể đuổi theo Furukiwa Yasuko được.
“Cô ấy hình như hay ra nước ngoài,” anh nhân viên nói thêm. “Năm ngoái cũng vậy, thấy bảo cô ấy đi Ú c từ mùa xuân đến hết mùa hè. Kết cục căn hộ đó chỉ như nơi ở tạm.”
Từ mù a xuân đến hết mù a hè ư?
Nhưng vụ đắm tàu đó là vào ngày mùng một tháng Tám. Rõ ràng là giữa mùa hè mà.
“Chuyện đó có đúng không thế ạ?” “Chuyện gì cơ?”
“Chuyện cô ấy ở Ú c từ mùa xuân đến hết mùa hè ấy?”
“Đúng mà. Cô ấy đã gộp mấy tháng tiền nhà để trả cho tôi. Nhưng cái đó thì cũng chỉ là tôi nghe lại, cô ấy bảo đi Ú c nhưng biết đâu chỉ đi bơi ở Chiba,” anh ta nở nụ cười đầy ẩn ý.
Khoảng tám giờ tối hôm ấy, Fuyuko gọi điện đến. Tôi kể cho cô nghe chuyện mình không tìm được nơi ở của Furukiwa Yasuko, cũng như việc cô ta đang ở Ú c lúc tai nạn kia xảy ra.
“Nhưng liệu có thật thế không?” Fuyuko kêu lên một hồi, rồi hỏi.
“Theo như lời người kia, thì cũng có thể cô ta nói dối. Nhưng tớ không hiểu tại sao cô ta phải làm thế?”
“Nhưng nếu như đó không phải là nói dối thì sao?” tôi giả định. “Furukiwa Yasuko đã gặp tai nạn kia là ai được chứ?”
Người ở đầu dây bên kia như ngừng thở. Tôi cũng im lặng.
“Tóm lại,” Fuyuko phá vỡ sự yên ắng. “Hiện giờ không rõ tung tích của cô ta nhỉ.”
“Đúng vậy. Thế cậu tìm hiểu đến đâu rồi?”
“Tớ biết địa chỉ nhà Takemoto Yukihiro rồi,” cô trả lời. “Tớ cứ tưởng ở sâu trong núi Tohoku cơ, mà hóa ra gần quá. Ngay vùng Atsugi. Giờ tớ đọc địa chỉ, cậu ghi lại nhé.”
Tôi ghi lại địa chỉ và số điện thoại cô ấy đọc. “O K. Cảm ơn cậu. Tớ sẽ tới đó sớm.”
“Tớ đang bận quá chứ không cũng sẽ đi cùng cậu,” Fuyuko nói như thấy có lỗi với tôi.
“Tớ đi một mình cũng được mà.”
“Cậu có cần tớ giúp việc gì nữa không?”
Tôi nghĩ một lát, rồi nhờ cô sắp xếp một cuộc gặp với người đàn ông tên Sakagami Yutaka. Sakagami Yutaka cũng tham gia chuyến đi, trong tờ danh sách ghi anh ta là “diễn viên”.
“Tớ hiểu rồi. Đơn giản thôi mà.”
“Vậy phiền cậu nhé,” tôi cảm ơn Fuyuko, rồi dập máy, sau đó lại nhấc ống nghe lên luôn, quay số điện thoại nhà Takemoto Yukihiro mà Fuyuko vừa cho.
“A lô, nhà Takemoto xin nghe ạ,” tôi nghe thấy giọng nói trầm ấm của một chàng trai trẻ. Tôi xưng tên, nói muốn hỏi về anh Yukihiro.
“Lại là các người đấy à?” chàng trai đột nhiên cáu gắt. “Chính các người đã thám thính quanh nhà tôi dạo gần đây đúng không?”
“Sao cơ ạ?”
“Các người đến điều tra đúng không? Còn lén la lén lút.” “Là sao ạ? Hôm nay là lần đầu tiên tôi biết đến anh mà.” Hình như chàng trai nuốt nước bọt.
“Không phải à? Thế thì cho tôi xin lỗi nhé.” “Mà có chuyện đó thật ạ?”
“Không liên quan đến cô. Cũng tại tôi cả nghĩ thôi. Cô có quan hệ thế nào với anh trai tôi?”
Có vẻ anh ta là em trai của Yukihiro.
“Không, tôi không có quan hệ gì với anh Yukihiro hết.”
Tôi nói rằng mình là nhà văn viết truyện trinh thám, và chỉ đơn thuần muốn thu thập thông tin vụ đắm tàu để viết tiểu thuyết.
“Hả, cô viết tiểu thuyết ư? Giỏi thật đấy.”
Dù tôi cũng không hiểu anh ta nghĩ tôi giỏi cái gì nữa.
“Nên tôi rất muốn hỏi về vụ tai nạn năm ngoái. Nếu được anh có thể bớt chút thời gian gặp tôi một lần không?”
“Được thôi, nhưng tôi đang đi làm, nên phải sau bảy giờ thì mới rảnh được.”
“Không sao. Tôi có thể nói chuyện với những người thân khác trong gia đình anh không ạ?”
“Tôi không có người thân nào cả. Chỉ có một mình thôi.” “À…?”
“Thế cô định bao giờ gặp?”
“Nếu được thì càng sớm càng tốt.”
“Nếu vậy thì ngày mai nhé. Bảy giờ ba mươi phút ngày mai, ở gần ga
Honatsugi được không?” “Dạ được.”
Tôi hỏi tên quán cà phê ở phía trước nhà ga, rồi gác điện thoại. Sau đó, những lời anh ta nói cứ luẩn quẩn trong đầu tôi.
Các người đến thám thính quanh nhà tôi đúng không?
Việc này là sao nhỉ, tôi nghĩ. Ai đấy đang điều tra nhà Takemoto Yukihiro với mục đích gì đó sao?
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Hôm sau, tôi gặp em trai của Takemoto Yukihiro tại quán đã hẹn. Trên tờ danh thiếp anh ta đưa in dòng chữ Công ty công nghiệp X X, Takemoto Masahiko.
Masahiko trẻ hơn nhiều so với hình dung của tôi khi nghe giọng anh ta qua điện thoại. Có lẽ anh ta chỉ khoảng hai nhăm tuổi. Dáng người cao, có gu ăn mặc. Tóc cắt ngắn và xoăn nhẹ trông khá chỉn chu.
“Cô muốn biết điều gì về anh trai tôi?” anh ta hỏi với giọng trịnh trọng. Từ giọng nói của tôi trên điện thoại có lẽ anh ta hình dung tôi là một phụ nữ trẻ hơn.
“Nhiều lắm ạ,” tôi đáp. “Ví dụ như chuyện anh ấy gặp tai nạn, hay là về công việc của anh ấy.”
Masahiko gật đầu, bỏ sữa vào cốc hồng trà mình đã gọi. Ngón tay anh thon dài, có vẻ khéo léo.
“Cô nói cô là nhà văn viết truyện trinh thám nhỉ?” anh ta hỏi sau khi
nhấp một ngụm trà.
“Vâng,” tôi gật đầu.
“Vậy cô có rành về những nhà văn khác không?” “Không đến mức rành, nhưng tôi biết chút đỉnh.”
“Vậy cô có biết Soma Yukihiko không? Người đó chuyên viết phóng sự về nước ngoài và bán cho các tạp chí.”
“Soma ư?” Tôi chỉ nghĩ một chút rồi lắc đầu ngay. “Các nhà văn viết phóng sự thì tôi chịu thôi ạ.”
“Vậy à?” Anh ta đưa cốc trà đang cầm trên tay lên môi. “Anh có việc gì với người đó à?” tôi hỏi.
Anh ta nhìn chăm chăm vào bên trong cái cốc, đoạn nói, “Đó là anh trai tôi.”
“Soma Yukihiko là bút danh của anh tôi. Tôi cứ tưởng cô biết cơ, đúng là anh ấy không nổi tiếng thật.”
“Anh ấy từng là nhà văn tự do sao?” tôi ngạc nhiên hỏi. Trên báo ghi anh ấy làm nghề tự do.
“Vâng. Anh ấy đã đi Mỹ một thời gian dài cho đến năm ngoái, lúc quay lại Nhật chưa kịp gặp gia đình thì đã gặp tai nạn rồi. Có nằm mơ tôi cũng không nghĩ anh ấy lại mất ở Nhật.”
“Gia đình anh chỉ có hai người thôi ư?”
“Vâng. Khi tai nạn xảy ra mẹ tôi vẫn còn sống, nhưng đến mùa đông thì lâm bệnh mà mất. Sau khi anh ấy qua đời, mẹ tôi suy sụp lắm. Tầm này năm ngoái bà vẫn còn khỏe mạnh, người nhận thi thể anh cũng là mẹ tôi mà. Nhưng thi thể anh trông quá thương tâm, khiến mẹ chịu cú sốc lớn.”
“Anh trai anh chết trong trạng thái như thế nào vậy ạ?”
“Tôi cũng không rõ lắm,” anh ta nói. “Hình như lúc tàu cứu hộ đến đảo, thì anh ấy đã chết trong trạng thái đang bám chặt bãi đá gần đó. Người ta nói anh ấy bị sóng đánh nên đập vào đá, nhưng có thể anh đã dùng hết sức để bơi đến bãi đá ấy.”
Rồi anh ta nuốt nước bọt. Tôi thấy cổ họng anh ta chuyển động lên xuống.
“Nhưng mà có chỗ tôi không hiểu,” giọng điệu anh ta thay đổi, tôi có chút ngạc nhiên. “Anh tôi từ hồi học sinh đã giỏi thể thao, khả năng bơi của anh ngang ngửa hội viên trong câu lạc bộ bơi lội. Nghĩ sao tôi cũng thấy vô lý khi chỉ mình anh bị sóng cuốn. Đương nhiên tôi cũng biết việc bơi giỏi chút đỉnh chẳng liên quan gì đến tai nạn này. Tôi lại thừa lời rồi.” Anh ta uống cốc nước đang cầm trên tay.
“Anh nói sau khi tai nạn xảy ra, anh mới biết anh trai mình đã về nước nhỉ.”
“Vâng,” anh ta gật đầu.
“Vậy chắc anh cũng không biết tại sao anh trai mình lại tham gia chuyến du lịch đó đâu nhỉ?”
“Tôi không biết cụ thể. Nhưng theo như lời mẹ tôi thì anh quen với người ở trung tâm thể thao - nơi tổ chức chuyến đi này, nhờ đó mà họ đã cho anh đi cùng.”
“Người ở trung tâm thể thao tức là nhân viên ở đó à?” Cách nói của anh ta ám chỉ tất cả mọi người.
“Tôi cũng không rõ đâu,” anh ta nghiêng đầu. “Mẹ tôi chỉ nói vậy thôi.” “Nghĩa là anh cũng không biết tên người đó nhỉ?”
“Tiếc là tôi không biết… Vì từ hồi đó tới nay tôi cũng không để tâm
lắm.”
Có lẽ vậy, tôi nghĩ. Đứng trước sự thật anh trai mình đã chết, thì chuyện như lá rụng cuối mùa này đâu đáng để bận tâm.
“Anh có biết người nào có quan hệ thân thiết với anh Takemoto Yukihiro không?”
Tôi quyết định đổi nội dung câu hỏi. Nhưng gương mặt Masahiko lại ủ
rũ.
“Mấy năm gần đây chúng tôi sống xa nhau, nên tôi không biết.” “Vậy à.”
“Tôi chỉ biết hình như anh ấy có người yêu.” “Người yêu ư?”
“Vài hôm sau tai nạn, mẹ tôi đến căn hộ của anh định dọn dẹp thì thấy
nó đã được quét tước sạch sẽ. Lúc mẹ đi nhận dạng thi thể anh cũng có ghé qua căn hộ nhưng khi đó không được gọn gàng như vậy. Bà đang không hiểu chuyện gì thì thấy mảnh giấy với vài dòng chữ để trên bàn. Chủ nhân của mảnh giấy tự nhận là một người thân thiết với anh Yukihiro, rất lấy làm tiếc với việc đã xảy ra, và rằng người này đã đến căn hộ để trả lại chìa khóa tiện thể dọn dẹp lại căn hộ. Và quả thật hình như một người phụ nữ đã đến chỗ người quản lý tòa nhà, đưa cho họ chìa khóa. Thấy bảo đó là một người rất đẹp.”
“Anh có giữ mảnh giấy ấy không?” Anh ta lắc đầu.
“Tôi có giữ một thời gian, nhưng sau đó vứt đi rồi. Người phụ nữ kia cũng không liên lạc gì, nên tôi không để tâm nữa.”
“Người đó không ký tên vào tờ giấy đó nhỉ?”
“Vâng.”
“Ngoài việc được dọn dẹp sạch sẽ, trong phòng anh Yukihiro có điểm gì khác lạ không?”
“Cô hỏi điểm khác à…” Gương mặt Masahiko như đang nghĩ ngợi điều gì đó. “Đồ đạc của anh ấy đã bị mất.”
“Thứ đó là gì vậy?” “Một cái bi đông.” “Bi đông?”
“Một loại bình làm bằng kim loại, kiểu dáng bo dẹp mà những người leo núi hay bỏ rượu whisky vào trong ấy.”
“À…”
Tôi từng thấy cái bình ấy trong cửa hàng bán đồ cắm trại.
“Ngoài quần áo ra, đó là di vật duy nhất còn lại trên người anh ấy. Nó được buộc chặt trên eo bằng thắt lưng da, nên mới không bị trôi mất. Mẹ tôi đã để nó ở nhà anh, định hôm sau tới lấy, nhưng lúc đến thì đã không còn.”
“Vậy à…”
Không biết là ai, nhưng người đó lấy món đồ ấy để làm gì vậy nhỉ.
“Tôi bảo với mẹ là hay người yêu anh ấy giữ làm kỷ niệm, nhưng lại chẳng thấy ai có vẻ giống người yêu anh ấy xuất hiện ở đám tang cả.”
“Vậy là anh cũng không biết gì về người phụ nữ ấy?” “Vâng, ban nãy tôi cũng nói rồi đấy.”
“Vậy à.”
Tên của một người phụ nữ chợt hiện lên trong đầu tôi.
“Anh Masahiko này, anh có biết cô gái nào tên Furukiwa Yasuko không?” tôi ướm thử.
“Furukiwa ư, tôi không biết,” trái với kỳ vọng của tôi, Masahiko lắc đầu.
Tôi lấy tờ danh sách người tham gia chuyến đi, mở ra trước mặt anh ta. “Vậy trong danh sách này, có cái tên nào anh từng nghe đến không?”
Anh ta nhìn cột tên một lúc lâu, khẽ thở dài rồi nói, “Tôi không biết ai cả. Những người này đều tham gia chuyến đi à?”
“Vâng.”
“Ra vậy.”
Sau đó, biểu cảm của anh ta cũng không thay đổi.
“Lúc tôi gọi điện tới anh đã nói những lời rất lạ nhỉ.”
Tôi cố giữ gương mặt điềm đạm hết mức có thể, và chuyển sang chủ đề tiếp theo. “Như là ‘đến thám thính quanh nhà tôi’?”
Masahiko nhăn nhó cười, lấy cái khăn ướt đặt bên cạnh lau trán. “Xin lỗi cô. Vì lúc đó tôi tưởng cô là người của băng nhóm kia.” “Băng nhóm ư?”
“Nói vậy thôi, chứ tôi cũng chưa rõ bọn chúng là ai.” “Vậy là sao?”
“Là sao thì tôi cũng không biết,” anh ta nhún vai.
“Đầu tiên là bác hàng xóm nói với tôi. ‘Takemoto này, cháu sắp lập gia đình hả?’ Như những gì tôi được biết thì gần đây có một người đàn ông đến dò hỏi rất kỹ về hoạt động của tôi. Thế nên bác ấy mới hiểu nhầm đó là người nhà vợ tương lai tôi đến tìm hiểu. Ngoài ra cũng có người gọi đến công ty tôi lúc tôi không có mặt. Hình như bọn họ còn điều tra về ngày tôi
nghỉ làm.”
“Thế ư?”
Trong phút chốc tôi đã nghĩ hay là cảnh sát, nhưng suy nghĩ đó lập tức bị gạt đi. Vì nếu là cảnh sát thì sẽ xưng tên khi lấy lời khai.
“Thế anh đã từng bị người nhà của vợ tương lai đến tìm hiểu chưa?” “Chưa từng. Tôi còn chưa có ý định lập gia đình.”
“Lạ nhỉ.”
“Chính thế,” mặt Masahiko tỏ vẻ chán nản.
Tôi vẫn không hiểu. Trên đường về, vừa đung đưa theo chuyển động của chuyến tàu O dakyu, tôi vừa cố hệ thống lại thông tin trong đầu mình.
Đầu tiên là Kawadu Masayuki bị giết hại. Anh ấy biết bản thân mình bị đưa vào tầm ngắm của ai đó, và hình như cũng nghi ngờ ai đó là hung thủ.
Nghi vấn số một, tại sao anh ấy không trình báo cảnh sát?
Rồi ngay trước khi bị giết, anh Masayuki đã gặp Yamamori Takuya của Yamamori Sport Plaza. Nhưng Yamamori Takuya nói cuộc gặp đó chỉ đơn thuần là phỏng vấn.
Nghi vấn thứ hai, có thật đó chỉ là cuộc phỏng vấn đơn thuần không?
Nếu không phải, thì anh ấy đến gặp anh ta để làm gì?
Sau đấy, một phần tài liệu của Kawadu Masayuki lại bị ai đó lấy mất. Mà Niizato Miyuki cũng từng rất muốn có chỗ tài liệu ấy. Nhiều khả năng tài liệu đó có liên quan đến vụ đắm tàu khiến cho một nhóm người, trong đó đa số đều là thân quyến của Yamamori Takuya gặp nạn hồi năm ngoái.
Nghi vấn thứ ba, chỗ tài liệu đó viết những gì?
Hon nữa Niizato Miyuki cũng đã chết. Rõ ràng là cô ta biết điều gì đó. Không được rồi, tôi thở dài.
Dù tôi có cố đúc kết gọn ghẽ cỡ nào, cũng không thể chốt lại thành một suy luận hợp lý bởi có quá nhiều điểm lộn xộn.
Duy chỉ có một điều tôi đã rõ.
Đó là những vụ án xảy ra gần đây chắc chắn đều có liên quan tới vụ đắm tàu năm ngoái.
Đặc biệt, phải chăng có bí mật gì trong cái chết của Takemoto Yukihiro?
Tôi nhớ lại câu nói của Masahiko. Rằng thật lạ khi chỉ có anh trai anh ta bị sóng cuốn trong khi lại bơi khá giỏi.
Án Mạng Mười Một Chữ Án Mạng Mười Một Chữ - Higashino Keigo Án Mạng Mười Một Chữ