Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 76 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 859 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 23:22:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 46
HƯƠNG 46: THEO ĐUỔI
Chỗ đó bị nhẹ nhàng ma xát, một cảm giác khác lạ nhanh chóng lan tỏa ra toàn thân khiến Bồ Đào rung động.
Bồ Đào run rẩy xô ngực Quý Tử Thiến ra, không ngờ đôi môi nóng bỏng của hắn đã hạ xuống.
Bị Quý Tử Thiến gắt gao siết vào ngực, cả thân hình của Bồ Đào dán sát vào người Quý Tử Thiến, có thể cảm giác được hơi thở nóng như lửa và sự kích động của hắn.
Đôi môi Bồ Đào bị xâm chiếm phủ lấy, lưỡi nàng không còn chỗ để ẩn thân.
Bồ Đào cảm thấy cả người mềm nhũn, tâm hồn bay bổng, không biết tại sao dường như mê muội đi.
Có lẽ là bị kỹ xảo kinh người của Quý Tử Thiến câu dẫn.
Bồ Đào càng ngày càng không thể kềm chế được sự run rẩy, rốt cục chỗ bụng cũng bắt đầu run rẩy.
“…… Không…… được……”
Bồ Đào bị Quý Tử Thiến đặt trên tường, ngửa đầu nhìn lên trời, toàn thân vô lực, Quý Tử Thiến hôn từ cằm rồi trượt dần xuống ngực.
Vạt áo tán loạn, Bồ Đào thầm hít vào một hơi, run rẩy nói “Tử Thiến…… Ngươi buông ta ra đi……”
“Ta đã nói rồi, ngươi còn ba mươi ngày nữa!”
Quý Tử Thiến ngừng lại, mười ngón tay hắn vẫn siết chặt mười ngón tay của Bồ Đào đặt trên tường như cũ, cố ý lộ ra vòm ngực mê người, thân thể hai người dán chặt lên nhau, gắt gao kề cận.
“Thực……không được……”
Bồ Đào muốn tránh khỏi, nhưng không ngờ Quý Tử Thiến siết rất chặt, rất có phong thái của bá vương ngạnh thượng cung vô cùng khủng bố.
Bồ Đào càng ngày càng kinh hãi, chậm rãi thanh tỉnh lại từ cơn dục hỏa đốt cháy người.
“Ánh trăng cũng chưa…… tỏ…… Trời sắp mưa……cho nên……”
Quý Tử Thiến thản nhiên cười “Vậy về phòng làm tiếp!”
“Không!”
“……”
Bồ Đào vội vàng nói “Ta……đau bụng!”
“Giờ đã thành như vậy, ngươi bảo ta làm sao mà ngừng đây? Hử
?”
Quý Tử Thiến đem bộ phận kia của hắn áp sát lại gần, đặt trên đùi Bồ Đào, thanh âm và bộ dáng vô cùng yêu nghiệt.
Bồ Đào sợ tới mức giật mình kinh hãi, bật thốt lên nói.
“Xin ngươi…… Ta thật sự làm không được, ta hoài thai bảo bảo của hắn, ta thật sự làm không được.”
Quý Tử Thiến ngẩn ra, đột nhiên buông tay Bồ Đào ra, sờ sờ bụng Bồ Đào.
Trên bụng ấm áp êm ái khiến Bồ Đào chỉ cảm thấy vô cùng thích ý, mơ hồ nhớ tới năm ấy mình được Quý Tử Thiến ôm vào lòng.
Lúc ấy nàng tim đập thình thịch, mặt đỏ bừng bừng, ai ngờ hắn lại văng ra một cái hắt xì kinh thiên động phách.
Nghĩ nghĩ, khóe miệng nàng không khỏi cong lên.
Nhưng lúc này Quý Tử Thiến lại lãnh đạm nói “Nếu không có bảo bảo thì có thể làm được, phải không?”
Thanh âm lạnh như băng nhanh chóng thức tỉnh Bồ Đào khỏi hồi ức.
Không biết vì sao, Bồ Đào nghe vậy lại chợt nổi lên một sự kinh hãi khó hiểu.
“Chờ ngươi sinh hạ ra rồi, ngươi sẽ trở thành người của ta sao?”
Quý Tử Thiến nhẹ nhàng vuốt bụng nàng, đột nhiên dùng sức nhấn một cái, nói “Vậy chi bằng bây giờ ta làm cho nó biến mất luôn đi!”
“Đừng!!”
Bồ Đào sợ tới mức thét lên chói tai.
Trong nháy mắt nàng không biết gì nữa cả, chỉ biết nếu Quý Tử Thiến duy trì tư thế này và gia tăng thêm nội lực, bảo bảo của mình sẽ hóa thành một vũng máu.
Theo bản năng ấn cơ hoàng Thiên Hoa Loạn Vũ ra, nhưng lại bị tay kia của Quý Tử Thiến chặn lại.
Bồ Đào cuống quít ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt tràn đầy bi thương của Quý Tử Thiến.
“Ta mệt rồi.”
Quý Tử Thiến buông cả hai tay nàng ra cùng một lúc, Bồ Đào lập tức che bụng lại ngồi xuống dưới đất.
“Đêm đã khuya rồi, về phòng nghỉ đi!”
Không biết có phải đây là một trò đùa nhàm chán của Quý Tử Thiến hay không, nhưng Bồ Đào chỉ muốn về phòng, khóa chặt cửa lại.
Vì thế nàng run rẩy lảo đảo trở về phòng, lúc xoay thân hình đi còn thấy Quý Tử Thiến vẫn cúi đầu đứng bên cạnh tường.
Đóng cửa lại, Bồ Đào đến chân giường ngồi, ngây ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên cửa sổ không có nến, đêm khuya lại không có ánh trăng.
Bồ Đào ngồi trong màn đêm, không nhìn thấy gì cả.
Hai gò má lạnh lẽo.
Bồ Đào sờ lên mặt, tất cả đều là nước mắt.
Không cần nói gì nữa cả.
Lúc này hai người bọn họ đều hiểu rõ.
Không biết đã qua bao lâu, thân hình Bồ Đào suy yếu, mờ mịt chìm vào giấc ngủ.
Trước khi mất ý thức, nàng nắm chặt hai bàn tay trong mền.
Vừa rồi nàng suýt nữa là mở ra Thiên Hoa Loạn Vũ, nàng thật ra chỉ muốn bảo vệ hài tử mà thôi.
Trong nháy mắt đó, tận đáy lòng dường như có tiếng nói vang lên, cho dù là Thượng Quan Khâm hay là Quý Tử Thiến, ai cũng không thể tổn thương bảo bảo của nàng!
Nhưng đó là vật Quý Tử Thiến đã tặng cho nàng.
Thiên Hoa Loạn Vũ đối với gia tộc họ Quý quan trọng biết bao nhiêu.
Bồ Đào biết, lúc này Quý Tử Thiến đang đau đớn tận tâm can.
Nàng cười nhạo bản thân, giờ thì không cần phải lo lắng làm sao nói rõ mọi chuyện với Quý Tử Thiến.
Bởi vì vừa rồi Quý Tử Thiến đã nói rất rõ ràng.
Hành động của nàng lại càng rõ ràng hơn nữa.
Cho nên thật sự không cần phải nói gì cả.
Hai người bọn họ lúc này đều hiểu được.
“Làm sao bây giờ?”
Bồ Đào cắn góc mền, không dám phát ra một chút thanh âm nào.
“Làm sao bây giờ……Rốt cuộc ta phải làm sao bây giờ đây? Làm sao mới có thể không tổn thương lòng của hắn……”
—————————————
Quý Tử Thiến vẫn đứng ở bên bờ tường.
Chuyện đêm nay, hắn đã lên kế hoạch từ lâu lắm rồi.
Phải nói làm sao, phải làm như thế nào.
Mục đích của hắn rất đơn giản.
Hắn chỉ cần Bồ Đào chấp nhận hắn.
Hắn cảm thấy mình thật không giống một nam nhân.
Người hắn yêu có nam nhân khác, vậy mà hắn còn đi kỳ kèo van xin tình yêu của nàng.
Nếu sớm biết mọi chuyện như thế này, lúc trước hắn thật không nên rời khỏi nàng, chỉ một năm cách biệt đã đẩy nàng vào lòng của kẻ khác.
…… Ta không thể yêu hai người cùng một lúc……
“Nhưng ta chỉ hy vọng ngươi có thể dành một góc nhỏ trong tim cho ta…..”
Tách!
Một giọt mưa đọng nơi khóe mắt hắn, làm hàng mi hắn ướt đẫm, ánh mắt hắn như mê man hơn.
Tiếp theo giọt thứ hai, giọt thứ ba, tí tách tí tách thi nhau bao phủ lên thân hình của Quý Tử Thiến.
Nước mưa lạnh thấu tâm can.
Thật sự là lạnh thấu tâm can!
Cứ như vậy mà đứng trong mưa, nhưng trong lòng Quý Tử Thiến lại cảm thấy như bị một ngọn lửa thiêu cháy.
Thế cũng tốt, hắn bị nước mưa xối xả dội lên ướt đẫm cả người, như vậy đầu óc hắn có thể thanh tỉnh lại, có thể suy nghĩ ngày mai nên đối mặt với người vừa kinh hoảng thất thố lúc mới rồi kia như thế nào.
Nàng ấy vậy mà muốn dùng Thiên Hoa Loạn Vũ đối với hắn.
Quý Tử Thiến thừa nhận lúc đó hắn quả thật nảy sinh sát ý đối với hài tử trong bụng nàng.
Hắn nhớ lại một câu nói của phụ thân.
Bị chính người mình yêu dùng Thiên Hoa Loạn Vũ đả thương, tư vị đó, đến ngay cả Thiên Hoa Loạn Vũ cũng biết khóc.
Trong đầu rối rắm đủ loại suy nghĩ, nhưng có một giọng nói vang lên rõ ràng nhất.
Quý Tử Thiến, ngươi thật vô dụng, bị nữ nhân bỏ rơi, còn thất hồn lạc phách như vậy.
Đang hoảng hốt.
Chợt nghe thấy tiếng cửa mở.
Quý Tử Thiến chậm rãi ngẩng đầu lên, muốn lau khô đi nước mưa và một chút vết tích nước mắt còn sót lại trên mặt.
Lại rõ ràng nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ trong mưa, nhanh chóng chạy đến, gắt gao ôm chặt lấy mình.
Một khắc đó, Quý Tử Thiến mới biết được, thì ra trên đời này còn có cảm giác ấm áp như vậy.
——————————
Lại một lần nữa bừng tỉnh bởi vì một tiếng sấm rền.
Bồ Đào chợt ngồi dậy, bàng hoàng ngẩn người.
Cảm giác này rất quen thuộc.
Nhớ đến ngày đó có người đã chặn nàng lại, cưỡng ép thổ lộ với nàng, rồi lại bị nàng cự tuyệt.
Sau đó hắn nói hắn hận nàng.
Nói vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho nàng.
Hắn nói “Ngươi đã hủy ta!”
Sau đó, hắn đã xông ra ngoài bỏ chạy, hôm đó trời cũng mưa lớn như vầy……
Bồ Đào nghĩ đến đây, đột nhiên như nổi điên xốc mền lên, chân trần bỏ chạy ra ngoài, quả nhiên vẫn còn một thân ảnh cúi đầu đứng lặng lẽ trong mưa.
Bồ Đào cũng không thấy rõ gì cả dưới màn mưa xối xả, chỉ biết nhào lại gắt gao ôm chặt lấy người kia……
Trong nháy mắt khi ôm lấy hắn, Bồ Đào mới biết được, thế gian còn có cảm giác ấm áp như vậy.
Hai người bị mưa vùi dập tơi tả, lại như không quan tâm đến, cả hai đắm chìm trong ấm áp, ấm áp đến mức có người muốn khóc.
“Cách của phụ thân thật không thích hợp dùng với ngươi.”
Một hồi lâu, Quý Tử Thiến phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
“Hắn dạy ngươi cái gì?” Bồ Đào hỏi.
“Dùng thái độ nghiêm túc và chân thành thổ lộ với ngươi, thừa dịp ngươi mơ mơ hồ hồ chưa kịp phản ứng liền quyết định giùm ngươi luôn. Còn nếu ngươi bắt đầu phản ứng, không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp chiếm đoạt ngươi……. Đây là nguyên văn lời phụ thân ta nói…… Ngươi có biết đêm nay tất cả ta đều đã lên kế hoạch từ sớm rồi hay không, chuẩn bị thật là vất vả……nhưng ngươi hoàn toàn không nhượng bộ a……”
Bồ Đào phá lên cười.
Rốt cuộc tâm tình của Quý Tử Thiến cũng tốt hơn, khóe miệng cong lên, thản nhiên cười nói “Ngươi thật là nữ nhân hay sao? Không phải nam tử giả trang chứ?”
“Ngươi muốn chết hả?”
“Không dám.”
Quý Tử Thiến nhẹ nhàng ôm lấy Bồ Đào, nói “Ngươi đừng để mắc mưa.”
Bồ Đào ướt đẫm, lạnh phát run.
Trở về phòng, hai người thay đổi tiết y sạch sẽ khô ráo chui vào một cái mền.
Tay chân quấn lại ôm chặt lấy nhau.
“Còn nhớ rõ lúc trước hay không? Chúng ta tập võ mệt, ôm nhau thành một cục như thế này.”
Quý Tử Thiến cười nói “Có lẽ là ta quá gấp, ta cảm thấy mình làm nam nhân thực thất bại, vẫn cứ làm nam hài tử tốt hơn.”
Bồ Đào cảm thấy lời nói này rất buồn cười, đang muốn cười, bỗng nhiên nghĩ lại hiểu được ý Quý Tử Thiến muốn ám chỉ cái gì, chợt muốn khóc.
Kết quả chính là dở khóc dở cười.
nói “Có lẽ quan hệ như vậy càng thích hợp với ngươi và ta……”
“Câm miệng.”
Đột nhiên Quý Tử Thiến nghiêm túc nói “Ta không có bỏ cuộc dễ dàng như vậy đâu! Chờ ta về hỏi lại cha ta đã……”
“Đừng!!” Bồ Đào vội vã nói “Ngươi không thể giống như hắn yêu nghiệt như vậy được!”
“Cha nói, bất kể là nam nhân hay nữ nhân đều không thể có sức chống cự lại yêu nghiệt được. Cho nên ta thật sự cảm thấy rằng, Bồ Đào, ngươi quả thực không phải nam mà cũng không nữ.”
Bồ Đào đạp Quý Tử Thiến một cước.
“Ta nghĩ thông suốt rồi, loại chuyện này gấp không được, ta không ép ngươi, nhưng mà ngươi chờ đó cho ta, một ngày nào đó ta sẽ đoạt ngươi lại.”
Mãi đến nhiều năm sau Bồ Đào vẫn nhớ rõ những lời này.
Lúc ấy Bồ Đào nghe vậy, tim trong chốc lát như lạc mất giữa mùi đàn hương thoang thoảng tản ra từ cổ Quý Tử Thiến.
“Cha nói, phải hưởng thụ quá trình theo đuổi, chứ không phải là kết quả theo đuổi. Hôm nay coi như là ta đã thất bại a.”
Quý Tử Thiến bắt đầu kiểm điểm, Bồ Đào trong lòng vô cùng mừng rỡ, lúc này mới chân chính cảm thấy thực thoải mái.
Lại cảm thấy màn hồ nháo vừa rồi thực giống như một cơn ác mộng, giải tỏa xong rồi, tinh thần thả lỏng, liền lập tức cảm thấy như hết cả hơi, mệt mỏi vô cùng.
“Ngươi và Thượng Quan Khâm…… lúc trước là ai đã theo đuổi ai?”
Quý Tử Thiến làu bàu một hồi, đột nhiên hỏi một câu như vậy, khiến Bồ Đào đang mơ mơ màng màng sắp ngủ chợt giật mình tỉnh lại.
Vấn đề này……thật sự là……
Bồ Đào cảm thấy là chính nàng đã theo đuổi sư phụ, nhưng sư phụ trước nay đều vẫn ám muội như vậy……
Là ai đã theo đuổi ai?
“Quên đi……”
Quý Tử Thiến nhắm mắt lại “Thượng Quan Kinh Hồng, Kinh Hồng công tử, tiểu Bồ Đào của Thượng Quan gia, tiểu nương tử của ta, dù là gì đi nữa thì bắt đầu từ giờ phút này, ta – Quý Tử Thiến, chính thức bắt đầu theo đuổi ngươi!”
“…………”
“Ngủ đi, ngày mai phải lên đường rồi.”
“Cái gì?”
Bồ Đào không hiểu rõ cho nên Quý Tử Thiến xoay người, hất cằm nhìn Bồ Đào, cười nói “Ta đã đáp ứng phụ thân tiếp nhận ngôi vị Giáo chủ Ma giáo rồi, lần này trở về là để từ biệt Hoàng đế, rồi ngày mai ta dẫn ngươi đi.”
Ăn bồ đào không phun bì Ăn bồ đào không phun bì - Thủy Nguyệt Phiêu Linh