Think of all the beauty still left around you and be happy.

Anne Frank, Diary of a Young Girl, 1952

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 76 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 859 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 23:22:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
HƯƠNG 22: RUNG ĐỘNG
Mộ Dung Thân Phi chỉ một năm mà thay đổi thật nhiều, Bồ Đào quả thật chết cũng không dám tin.
Thấy hắn như vậy, Bồ Đào mới hiểu có lẽ Mộ Dung Lan vội vã cầu hôn Thượng Quan Tuyết cũng không hẳn chỉ vì địa vị của Thượng Quan gia trên võ lâm hiện nay như mặt trời giữa trưa.
…………
Lúc rời khỏi Thượng Quan sơn trang, Thượng Quan Khâm tự tay mang hành lý ra cho nàng. Lưu Thủy lần này đặc biệt thay đổi cách ăn mặc một phen, tựa hồ muốn nhân chuyến đi đưa thiệp mời kỳ này để xem mắt phu quân tương lai.
Bồ Đào mặc trang phục như quý tộc con nhà giàu, một bộ cẩm đoạn thêu hoa văn diễm lệ, lòe lòe tỏa sáng dưới ánh mặt trời, chói mắt không chịu nổi. So với Thượng Quan Lưu Thủy kia một thân phiêu dật gọn gàng tiện lợi mà nói, thật có chút không hợp, nhưng lại thập phần thích hợp với nàng.
Về điểm này, Bồ Đào đã từng dùng thời gian cả một buổi chiều để suy tư.
Cho đến nay Thượng Quan Khâm đều vận trang phục một thân trắng như tuyết, khiến nàng cảm giác hắn giống như một vị trích tiên trên thiên cung, phiêu dật xuất trần, người thường không dám chạm tới, mà trang phục trên người nàng lại như xiêm y hoa bào của phi tử trong hoàng cung. Hơn nữa, Thượng Quan gia là võ lâm thế gia, ngay cả Thượng Quan Tuyết cũng mặc trang phục như Lưu Thủy, cổ tay áo gọn gàng, màu sắc thanh nhã, chỉ thêu tuyệt đối không dùng kim tuyến, ngân tuyến. Nhưng trang phục của Bồ Đào lại hoa lệ chói mắt như vậy, mỗi lần Thượng Quan Khâm giúp Khổ bà bà chọn áo cho Bồ Đào, đều tự mình chọn cho Bồ Đào một bộ trung y màu tím và ngoại y cực kỳ hoa lệ, tựa hồ muốn phô trương hết sự thành đạt và dung mạo xinh đẹp của Bồ Đào.
Bồ Đào phát hiện ra rằng bổng lộc của Thượng Quan Khâm đại bộ phận đều dùng để mua loại xiêm y hoa lệ quý giá chết người này cho Bồ Đào mặc.
Có lẽ Thượng Quan Khâm không uống rượu, không trai gái, duy chỉ có mỗi một sở thích, là cái này sao?
Bồ Đào nghĩ ngợi đến cuối cùng mới run rẩy nhận ra.
Sở thích này, thật tốt.
Tốt hơn nhiều so với sở thích bắt sâu chơi thật biến thái kia.
Hơn nữa cái Bồ Đào không biết đó là, nàng mặc trang phục như vậy thật xứng với cặp mắt hoa đào của nàng, thật sự là rất thích hợp, bất kể ai cũng đều cảm thấy được, người chọn mua xiêm y này cho nàng, nhất định là người hiểu nàng nhất thế gian này.
Nhưng hôm nay, Bồ Đào vẫn giữ vẻ mặt hơi hơi nghiêm nghị, mãi đến khi xe ngựa chuyển bánh rời đi, cũng không dám nói gì với Thượng Quan Khâm.
Còn nhớ rõ chuyến đi lần trước, người trong xe vẫn là sư phụ.
Nhàn nhã lơ đãng tựa vào bên cửa sổ, vừa lột vỏ bồ đào vừa đút cho nàng ăn.
Hiện giờ lại đổi thành Lưu Thủy, quơ tay gác chân tràn lan bốn phương tám hướng, chiếm lấy hầu hết chỗ trong xe.
Bồ Đào đẩy đẩy Lưu Thủy, hoa tay lên ra dấu nói “Trưởng lão, Bồ Đào cũng mười bốn tuổi rồi, sang năm đã trưởng thành, tốt xấu gì ngài cũng đừng đem Bồ Đào là con nít nữa.”
Lưu Thủy mở to đôi mắt đẹp ra vẻ khó hiểu, Bồ Đào tiếp tục hoa tay ra dấu nói tiếp “Sắp ra mắt nam tử trưởng thành rồi, ra dáng thục nữ một chút đi.”
Lưu Thủy trừng lớn đôi mắt, hừ nhẹ một tiếng khinh thường “Con nít chưa ráo máu đầu!”
“Không biết lớn nhỏ, ta chính là Thiếu chủ.” Bồ Đào hoa hoa tay nhanh hơn ám chỉ.
“Hừ, tiểu Thiếu chủ, hôm nay ăn trúng cái gì rồi phải không? Cả buổi sáng tâm thần không yên, hèn chi sư phụ ngươi không lo lắng làm sao được.”
Lưu Thủy nắm một cọng tóc đưa vào miệng ngậm, Bồ Đào sửng sốt một chút, rốt cuộc ý thức được vừa rồi mình quả thật có chút thất thố.
“Kinh Hồng nghe nói trưởng tử của Mộ Dung Lan – Mộ Dung Hoa tuấn mỹ phi thường, thứ tử Mộ Dung Thân Phi lại ôn nhuận như ngọc, nếu Mộ Dung Hoa mà nhìn thấy điệu bộ trưởng lão ngài như vậy……”
Nói còn chưa dứt lời, Lưu Thủy lập tức phun tóc ra, nghiêm chỉnh ngồi lên, sau đó đem hai tay an an ổn ổn đặt lên gối, cúi đầu xuống, rồi sau đó vẫn tiếp tục cố gắng bảo trì bộ dáng thục nữ này.
Được nửa ngày, rốt cục nói “Mệt quá tiểu Thiếu chủ a, thì ra là như thế này a, khó trách ta đã hai mươi mốt tuổi rồi mà không ai đến cầu hôn ta hết.”
Bồ Đào cười khì, qua một lúc lâu mới hoa tay lên ra dấu nói “Thật ra ngươi trông đẹp lắm.”
“Thật sao?”
“Thật sao, đẹp hơn so với Liễu Như nữa, nhưng nàng ta thục nữ hơn so với ngươi, nên được nhiều người để ý.”
“Tại sao nhất định phải thục nữ, ta sẽ không làm. Thục nữ có cái gì tốt? Ngươi xem Tiểu Tuyết nhi kìa, thần thái cầm roi đáng yêu biết bao nhiêu, giờ chỉ biết cầm kim thêu thêu vá vá, Gia chủ thật tàn nhẫn, một tiểu cô nương dễ thương như vậy bị hắn phá hỏng hết.”
“Những nam nhân nào thích thục nữ đều là kẻ điên.” Bồ Đào cũng không biết tại sao, bật thốt lên lời tận đáy lòng.
“……” Lưu Thủy rung động, nhìn Bồ Đào đến phát ngốc.
Quả thật hôm nay tâm tình Bồ Đào bất bình thường.
Sau khi đêm qua bị Quý Tử Thiến hôn, nàng mất ngủ nguyên cả đêm.
Nụ hôn này, hoàn toàn không giống với nụ hôn trên trán nàng của Thượng Quan Khâm.
Bởi vì nụ hôn này, Quý Tử Thiến hôn lên môi Bồ Đào.
Chỉ hôn phớt thôi.
Không phải.
Phản ứng của Bồ Đào lúc đó là suy nghĩ này, nụ hôn này mềm mại, nóng rực hơn nhiều so với cảm giác trong mộng.
Sau đó, Quý Tử Thiến liền buông ra nàng.
Mặt đỏ bừng.
Rồi sạm mặt lại, quay đầu chạy trốn.
Bồ Đào ngây ngốc hồ đồ đứng nửa ngày trong gió lạnh, đột nhiên cả giận nói, ngươi bỏ chạy làm cái gì, tại sao sạm mặt xuống!?
Nghi hoặc, có phải Quý Tử Thiến thật sự do người cha sờ sờ ôm ôm thanh niên khác trước mặt mọi người sinh ra hay không.
Ừ. Không đúng. Ngày đó Quý Tử Phong nói câu gì?
Hắn nói “Bồ Đào a, ta thích ngươi nha, dám nói chuyện với bản cung như vậy, ngoại trừ cha của Tiểu Thiến Thiến, chỉ có ngươi là không bị mất mạng thôi.”
Cha của Quý Tử Thiến, cha của hắn…… Không phải Quý Tử Phong thì là ai…..
Hài tử này……được sinh ra như thế nào vậy……
Bồ Đào hoàn toàn hoảng hốt.
Nhưng đây cũng không phải là nguyên nhân ngày hôm nay nàng buồn bực.
Mà là do lúc sau khi nàng trở về gặp Thượng Quan Khâm.
Đột nhiên tâm tình bắt đầu ác liệt.
Loại cảm giác này, giống như đã làm chuyện gì sai vậy.
Bồ Đào nghiêm mặt, không dám tiếp cận hắn.
Mãi đến khi nói chuyện với Lưu Thủy, Bồ Đào mới có dũng khí đối mặt với suy nghĩ của chính mình.
Tại sao lại như vậy, tại sao chuyện tình Quý Tử Thiến, một câu nàng cũng nói không nên lời với Thượng Quan Khâm.
Tâm tình hoảng hốt bất an nguyên một buổi sáng này, cho đến bây giờ Bồ Đào vẫn còn nhớ rõ.
Là yêu sao.
Bồ Đào chống cằm, nhìn tới nhìn lui chiếc vòng, rốt cuộc thở dài.
Thượng Quan Khâm, ta thật sự yêu thương ngươi.
————————————————————————-
Mộ Dung phủ đệ tọa lạc tại Liễu Châu, cách Thượng Quan sơn trang ba ngày đường.
Không giống với vẻ lánh xa thế tục của Thượng Quan sơn trang.
Mộ Dung phủ đệ nằm tronng nội thành, phi thường náo nhiệt.
Qua khỏi con đường sầm uất nhất là một tòa phủ đệ thật lớn, nghe nói tòa phủ đệ kế bên phủ đệ của Mộ Dung gia chính là phủ đệ của đương kim Tể tướng lúc bấy giờ.
Tóm lại, Bồ Đào xuống xe vào phủ.
Phi thường nổi bật thu hút sự chú ý.
Lại có một nam hài xinh đẹp vào phủ.
Bồ Đào nghe được có người nói như vậy.
Mộ Dung Lan đã là Gia chủ của Mộ Dung gia, lại tự mình ra cửa nghênh đón.
“Còn đốt cả pháo nữa, a? Đâu phải cưới vợ đâu……” Lưu Thủy đi theo phía sau Bồ Đào, lầm bà lầm bầm. Lúc này nghênh diện đón tiếp chính là hai vị nam tử thân hình thon dài, một người giơ tay nhấc chân đều thập phần thanh lịch, bộ dạng tuấn tú, người còn lại văn nhã lịch sự, phe phẩy cây quạt, nhìn kỹ hơn chính là Mộ Dung Thân Phi.
Bồ Đào cảm giác được Lưu Thủy ở phía sau lập tức cứng ngắc, vì thế cũng khép lại cây quạt trong tay mình mà nàng đã chiếm lấy của Thượng Quan Khâm để thuận tiện làm bộ làm tịch, ngắm ngắm nam tử kia, thì ra đây là đại ca của Mộ Dung Thân Phi,  hoàng kim trong đám nam tử độc thân – Mộ Dung Hoa.
Ừ…… Thật sự là…… Thật sự là một nam tử không tệ, có lẽ Lưu Thủy đã để ý hắn rồi, nếu lúc này Lưu Thủy theo đuổi không xong, có lẽ cả đời này nàng ta cũng sẽ không muốn lập gia đình.
Nghĩ đến đây, Bồ Đào hướng trưởng bối Mộ Dung Lan hành đại lễ, Mộ Dung Lan cười ha hả, đỡ Bồ Đào dậy nói vài lời khen ngợi khách sáo, nào là tuổi trẻ tài cao…vân vân…chưa dứt lời đã thấy Mộ Dung Thân Phi sáp lại gần, giành kéo Bồ Đào đi mất.
“Ngươi đã đến rồi à? Còn chưa đi dạo quanh Liễu Châu phải không, để ta mang ngươi đi thăm thú các nơi vài ngày.”
Bồ Đào ngây người một chút, mỉm cười gật gật đầu, Lưu Thủy để ý thấy sắc mặt Mộ Dung Lan nhìn không được tốt lắm.
Mộ Dung Thân Phi không giống lắm trong tưởng tượng của nàng.
Thật ra để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng Bồ Đào, đó là bộ dáng thiếu niên của hắn lúc hắn mười ba tuổi. Hiện nay hắn cũng đã mười bảy tuổi, một thân cẩm y màu trắng thêu hoa văn hoa cỏ lá, môi đỏ răng trắng, mắt sáng như sao, tay phe phẩy cây quạt, mái tóc dài được cột lên theo kiểu đang thịnh hành nhất, tà tà phiêu động trong gió, vô cùng tuấn mỹ.
Lưu Thủy ở phía sau cắn răng “Hài tử này càng ngày càng yêu mị.”
Dường như Mộ Dung Thân Phi nghe thấy, mỉm cười với Lưu Thủy, sau đó kéo tay Bồ Đào đi vào trong phòng, còn nhiệt tình hơn cả phụ thân của hắn.
Những gia đinh Bồ Đào mang đến cũng được hạ nhân Mộ Dung gia dẫn xuống Thiên viện nghỉ ngơi.
Lúc này đại sảnh đã sớm bày biện sẵn tiệc rượu, đợi Bồ Đào ngồi xuống, đem thiệp mời trong lòng giao cho Mộ Dung Lan xong, tửu yến liền bắt đầu.
Loại tửu yến này Bồ Đào đã sớm quen, tôn chỉ của nàng là bàn tán những việc vặt không quan trọng, uống rượu nhiều, ăn đồ ăn ít.
Nhưng Bồ Đào nhớ rõ Thượng Quan Khâm không cho nàng uống rượu, vì thế nàng cũng không uống.
Mộ Dung Thân Phi ngồi kế bên nàng, bộ dáng ôn ôn nhã nhã khiến người ngươi yêu thích.
Bên kia Lưu Thủy quấn quít lấy Mộ Dung Hoa hỏi đông hỏi tây, ba hồi muốn xuống phố xem đèn hoa sen, ba hồi muốn đến trong viện tỷ thí, bao nhiêu dáng điệu thục nữ e lệ đều quên bén đi mất.
Mộ Dung Lan thỉnh thoảng vuốt vuốt thiệp mời, dường như có tâm sự.
“Không thể uống rượu. Ta còn nhỏ.” Bồ Đào hoa tay làm dấu nói.
Mộ Dung Thân Phi gật đầu, đưa cho Bồ Đào một chén nước trong, sau đó bưng chén lưu ly rượu đến trước mặt Bồ Đào, thực ôn nhu nói “Vậy uống nước đi, đi đường lâu như vậy không tránh khỏi mỏi mệt.”
Lúc ấy không biết tại sao, Bồ Đào cảm thấy một cảm giác ngượng ngùng khó hiểu nổi lên, chỉ cảm thấy tiếp cũng không được, mà không tiếp cũng không xong, ánh mắt Mộ Dung Lan không biết vô tình hay cố ý ngắm sang bên này, Bồ Đào chớp chớp mắt, mặt không chút thay đổi bưng cái chén lên uống.
Cử chỉ quan tâm chăm sóc kiểu này, nếu là Thượng Quan Khâm thì Bồ Đào thấy vẫn bình thường vì nàng đã quen lâu nay, nếu là Quý Tử Thiến…Bồ Đào nhớ lại, tên tiểu quỷ xấu xa đó làm gì biết dịu dàng như vậy.
Nhưng đây là Mộ Dung Thân Phi, nàng mới chỉ nói chuyện với hắn một lần tại cuộc đấu Binh Khí Phổ bài danh thôi.
Cũng không phải là hành động gì quá mức, chỉ là biểu hiện sự hảo tâm, nhưng Bồ Đào mơ hồ nhận thấy có chút ám muội khó nói rõ bằng lời, loại cảm giác này khiến nàng có chút sợ hãi.
Hơn nữa cảm giác bất an này, vẫn kéo dài đến ngày sau……
“Sao không nói gì cả?” Mộ Dung Thân Phi uống một chút rượu, hai má hồng lên, thật ra hắn rất dễ nhìn, vẻ đẹp của hắn không giống vẻ tuấn mỹ của Quý Tử Thiến, lại không như vẻ tiên tử bất phàm thoát tục của Thượng Quan Khâm, vẻ đẹp của Mộ Dung Thân Phi người hơn.
Một người có máu có thịt, có thể sờ thấy cảm nhận được, hơn nữa trên người hắn luôn tản ra một phong thái của thư sinh, ôn văn tư nhã, Bồ Đào liếc mắt một cái ngắm qua Mộ Dung Hoa đang hăng hái trò chuyện cùng Lưu Thủy, cảm thấy đôi huynh đệ kỳ thật khí chất rất giống nhau.
Lại liếc mắt một cái ngắm nhìn Mộ Dung đại thúc thân hình cường tráng cao lớn, đột nhiên cảm thấy hứng thú nghĩ thầm, lão thoạt nhìn thô hào như vậy, sao lại sinh ra hai đứa con văn nhã đáng yêu như thế.
Bồ Đào lắc lắc đầu, thanh âm của Mộ Dung Lan truyền lại “Thân Phi, không được vô lễ, Kinh Hồng bị hư giọng, chẳng lẽ ngươi lại không biết.”
“Ừ” Mộ Dung Thân Phi lại uống một ngụm rượu, hà hơi rượu về phía Bồ Đào nói “Xin lỗi, ta quên.”
“Không sao, không sao…” Bồ Đào vội vàng hoa tay lên ra dấu nói, bên này Mộ Dung Lan lại cùng Mộ Dung Hoa tiếp tục nói chuyện, Mộ Dung Thân Phi nói xong, lại lôi kéo tay Bồ Đào tiếp.
Bồ Đào hoảng sợ, giãy mạnh ra.
Mộ Dung Thân Phi lại kéo lòng bàn tay của Bồ Đào qua, ngón tay thon dài của hắn bắt đầu viết chữ trên tay nàng.
Hắn viết “Ta đây cũng không nói chuyện, viết chữ trên tay ngươi đi.”
Đầu ngón tay hắn chạm vào lòng bàn tay nàng, trong nháy mắt hơi hơi tê dại, Bồ Đào muốn rút tay lại, nhưng bị hắn nhanh chóng nắm chặt lấy.
Ăn bồ đào không phun bì Ăn bồ đào không phun bì - Thủy Nguyệt Phiêu Linh