A book is to me like a hat or coat - a very uncomfortable thing until the newness has been worn off.

Charles B. Fairbanks

 
 
 
 
 
Tác giả: Thanh Phong Ngữ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Ddoan Le
Số chương: 135 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1656 / 10
Cập nhật: 2021-09-04 23:14:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
uản lí Châu Kỳ ngăn cô lại.
Gã ta áy náy cười với Kiều Trạch: "Xin lỗi anh, đã hết giờ làm rồi, phiền anh mai lại đến vậy."
Lộ Miểu biết Kiều Trạch nghe không được, nên nhanh chóng tiếp lời: "Không sao mà, dù gì em cũng ăn no rồi, để em gội cho anh ấy đi, không phải ông chủ nói có khách đến thì phải tiếp đón cho tốt sao."
Kiều Trạch không đáp lại Châu Kỳ, mặt không đổi sắc bước về phía phòng gội đầu, thái độ nhìn có mấy phần ngạo mạn, mấy người đàn ông trong tiệm khinh thường khẽ hừ, nhưng khách cũng vào rồi, cũng không thể đuổi người được, chỉ có thể tiếc hận rèn sắt không thành thép nhìn sang Lộ Miểu.
"Sau này đừng có năng nổ quá, đã xong việc thì thôi, có tăng ca ông chủ cũng không tăng tiền lương cho cô đâu."
"Sau này gặp phải khách như thế cứ nói thẳng là em đã hết giờ làm, nếu không cứ chốc chốc lại có người đến, em không định tan ca à?"
...
Lộ Miểu gật đầu như gà mổ thóc, tay che bên miệng đè giọng nói: "Tôi xin lỗi, là tôi không nghĩ đến việc này, lần sau nhất định tôi sẽ chú ý hơn, tôi đi trước đây."
Giống như sợ khách không đủ kiên nhẫn để chờ, vội vàng giật lấy hai chiếc khăn lông khô rồi rời đi.
Trong phòng gội đầu, cửa treo tấm rèm dày ngăn ánh sáng.
Lộ Miểu vén ràm đi vào, Kiều Trạch đã an vị ở ghế gội đầu, hai tay anh đan chéo trước ngực, quay đầu, nhìn cô bất động.
Lộ Miểu bị anh nhìn có hơi chột dạ, mấp máy môi, không dám nhiều lời, lại không dám đối mắt với anh, cúi thấp đầu, như học sinh tiểu học làm sai lỗi, đứng trước mặt anh, dịu dàng hỏi anh: "Anh có còn muốn gội đầu nữa không?"
Dáng vẻ đáng thương, lập tức chặn lại khẩu khí của anh ở ngay cổ.
Anh nghiêm mặt, không biến sắc cởi áo khoác ra, ném sang ghế bên cạnh, nằm xuống: "Gội sơ qua là được rồi, tôi còn vội."
"Được." Lộ Miểu đáp dứt khoát, cố ý để người bên ngoài nghe thấy, cũng theo quy củ làm việc mà hỏi anh, "Xin hỏi anh muốn dùng dầu gội đầu loại nào? 20 đồng, 30 đồng hay 40 đồng chúng tôi đều có cả."
"Loại giữa đi."
Lộ Miểu đáp "vâng", mượn lúc cúi đầu thoa dầu gội mà ghé mắt nhìn ra bên ngoài, mọi người vẫn còn đang dùng bữa trò chuyện, không ai chú ý sang bên này.
Lộ Miểu không biết trong phòng có cài thiết bị nghe trộm gì đó không, nên không dám nhiều lời, chỉ tận lực gội đầu cho anh.
Đây không phải lần đầu tiên cô gội đầu cho người khác, nhưng có thể vì không quá quen thân với Kiều Trạch, nên khi tay cô xoa đến da đầu anh, cảm giác da thịt chạm vào nhau nóng lên khiến cô thấy mất tự nhiên, dằn lòng mấy lần rồi im lặng thu ngón tay về.
Kiều Trạch nhìn như không có phản ứng, từ đầu chí cuối nhắm chặt hai mắt, sắc mặt bình tĩnh, tựa như đã ngủ.
Lộ Miểu thả lỏng tâm tình, từ từ buông bỏ chỗ mất tự nhiên này, coi anh là một người khách bình thường, rất nhanh tập trung làm em gái gội đầu, nghiêm túc gội sạch cho anh hai lần, lúc bôi kem dưỡng tóc xong, một tay còn nâng gáy anh lên, tay kia nhẹ nhàng mát xa trên cổ cho anh.
Ở đây khi gội đầu đều mát xa cô và vai, hôm nay Đinh Lệ dạy cô một ngày, Lộ Miểu sớm đã học thành thạo.
CÔ cũng không nghĩ nhiều, xem anh là khách bình thường thì trong lòng không còn áp lực nữa, chỉ là theo quy trình mà làm, ấn xuống da đầu rồi ấn đến sau gáy, ấn sau gáy xong lại xuống vai, từng chút từng chút, nhẹ nhàng xoa bóp, khi thấy đã ổn, mới cầm lấy vòi hoa sen, lòng bàn tay vốc lấy nước, lau chùi qua lại trên cổ với vai anh, giúp anh rửa sạch bọt trên đó.
Chỉ là kĩ thuật của cô còn chưa thành thạo, lúc xoa bóp thì cứ trượt dần xuống, đề phòng còn sót lại bọt, liền vốc lấy nước lau cho anh, bàn tay không tự giác men xuống thấp, trực tiếp trượt vào trong áo anh, lướt đến ngực anh.
Đột nhiên anh trợn mắt, giữ chặt lấy cổ tay cô.
"Đừng sờ bậy bạ." Anh nói, ngữ khí hơi trầm, mơ hồ có chút khàn.
"..." Lộ Miểu kinh ngạc nhìn anh.
Anh nắm lấy tay ra khỏi cổ áo mình, trở mình ngồi dậy, tay tóm lấy khăn lông phủ trên vai lau khô tóc, rồi giơ tay ném sang một bên, tay kia rất tự nhiên cầm lấy vòi nước trong tay cô, cúi người tự mình giũ sạch.
Lộ Miểu khó xử nhìn anh: "Cái đó... Kĩ thuật của tôi không tốt à?"
Kĩ thuật?
Cô dùng đôi bàn tay mềm mại của mình, sờ tới sờ lui lên tấm lưng trần của anh, như chú mèo gãi ngứa, còn hỏi anh có phải kĩ thuật không tốt?
Kiều Trạch sầm mặt: "Bình thường cô đều gội đầu cho khách như thế à?"
"... Đây là quy trình gội đầu bình thường mà."
"..." Kiều Trạch hất mái tóc còn nhỏ nước lên nhìn cô, "Gội đầu đó, chính là gội rửa trên đầu, sau này đừng có thêm lượng công việc lung tung nữa."
Lộ Miểu: "..."
Kiều Trạch nhét vòi nước vào tay cô, cầm lấy chiếc khăn lông khác trên tay cô, xoa qua quýt lên mái tóc đen, rồi vén rèm đi ra ngoài trước.
Những người khác trong cửa tiệm đều đã cơm nước xong xuôi, tốp ba tốp năm đi trước, chỉ còn lại một mình quản lí Châu Kỳ.
Gã ta tự mình đến sấy tóc chỉnh sửa cho Kiều Trạch.
Kiều Trạch không có yêu cầu gì về việc tạo hình, chỉ cần sấy khô là được, không đến một lát sau liền trả tiền rồi rời đi.
Lộ Miểu dọn dẹp xong xuôi toan chuẩn bị về, thì Châu Kỳ gọi cô lại.
"Cô ở đâu, tôi đưa cô về."
Nói rồi người cầm lấy chìa khóa trên quầy thu ngân, tắt đèn, đi ra ngoài với cô.
Châu Kỳ nhìn có vẻ xấp xỉ tuổi với Châu Tuấn, tên cũng gần giống nhau, nhưng dáng vẻ lại không giống.
Người này nhìn qua chính là một nhà tạo mẫu tóc điển hình, rất giống Châu Tuấn ở điểm đó, đều tự tạo cho mình những kiểu tóc mới.
Kiểu tóc của Châu Tuấn là dài đến ngang vai, rồi dùng dây chun tùy ý buộc hai lọn tóc mai ra lui sau.
Còn Châu Kỳ lại cạo đi phần tóc ở sau gáy và hai bên tai, còn tóc trên đỉnh đầu với tóc mái khá dài, ở sau khi uốn thì nhuộm màu nâu hợp mốt, đội thêm chiếc mũ lễ phục màu đen, phối với bộ vét ngắn đen sơ mi trắng, trong tạo hình có vài phần của một nhà ảo thuật.
Ấn tượng của Lộ Miểu với gã khá tốt, người thoạt nhìn trầm ổn, không nói nhiều, rất chiếu cố đến cô, lúc nãy ăn uống cả đám người nói chuyện về Châu Tuấn và vợ hắn, gã không nói quá nửa câu, lúc mọi người nhao nhao mời cô hút thuốc, gã cũng chỉ ngồi một bên nhìn, không lên tiếng.
Gã đi xe máy điện đến, đậu xe trước cửa tiệm.
Gã lái xe đến, dừng trước mặt Lộ Miểu: "Ở chỗ nào, tôi tiễn cô."
Lộ Miểu do dự nhìn gã, rồi gật đầu: "Làm phiền quản lí rồi. Dừng ở trạm xe buýt phía trước là được, chỗ em ở khá xa."
Trạm xe buýt chỉ cách chỗ này năm phút đi xe.
Khi Châu Kỳ chở cô đến trạm xe buýt thì xe vẫn chưa đến, gã đứng chờ xe cùng với cô.
"Sao cô lại quen ông chủ?" Tranh thủ lúc chờ xe, Châu Kỳ nhìn cô hỏi, có vẻ trò chuyện tùy ý.
"Quen trước cổng trường." Lộ Miểu kể sơ qua chuyện mình quen Châu Mân Mân ra.
Châu Kỳ gật đầu: "Anh ấy tính tình kì quái, tính đề phòng cao, bình thường không đích thân nhận người, mọi người thấy cô là do tự anh ấy đưa đến, nên không xem cô làm người ngoài, cô chớ để trong lòng, sau này quen nhau là ổn hết."
Lộ Miểu biết gã đang nói đến chuyện mọi người ầm ĩ xúi cô hút thuốc.
"Bọn họ đều hút thuốc cả sao?" Lộ Miểu hỏi.
"Cũng chỉ có mấy tay con trai mới hút thôi, con gái con đứa hút thuốc cái gì chứ." Châu Kỳ nói, "Họ cũng chỉ trêu cô thôi, đâu ép cô hút thật."
Khóe miệng Lộ Miểu cong lên nét cười khổ: "Em còn tưởng thật chứ, làm em giật cả mình."
Thấy xe buýt đã đến, bèn vẫy tay với gã rồi bước lên xe.
Người vừa đi thì điện thoại vang lên.
Lộ Miểu đưa mắt nhìn, bắt máy.
"Xuống xe ở trạm tiếp theo." Là giọng của Kiều Trạch.
Lộ Miểu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy xe hay người nào, nhưng vẫn gật đầu: "Được."
Rất nhanh xe buýt dừng ở trạm tiếp theo.
Lộ Miểu vừa xuống xe không quá một phút, một chiếc Audi đen bóng dừng cái "kít" trước mặt cô, cửa kính dần dần hạ xuống, Kiều Trạch nghiêng đầu nhìn cô: "Lên xe."
Lộ Miểu mở cửa xe bên ghế phụ ra, ngạc nhiên nhìn anh: "Sao anh lại lái xe đến?"
"Thị giác và khả năng phản ứng của tôi vẫn còn bình thường, có kinh nghiệm lái xe hơn mười năm và kinh nghiệm chạy trốn trên nhiều năm. Chỉ có thính lực bị tổn hại, không đến mức lái xe cũng không an toàn nổi." Kiều Trạch nhìn cô một cái, "Tối hôm qua tôi đã nói thế nào?"
Lộ Miểu mấp máy môi: "Tôi muốn đến nơi đến chốn."
Lại hỏi anh: "Sao anh lại đến đó? Đúng là xuất quỷ nhập thần."
"Nếu tôi không xuất quỷ nhập thần, bây giờ cô còn có thể bình yên mà ngồi đây à?" Kiều Trạch nhìn cô một cái, "Chuyện hút thuốc đó là sao?"
"Tôi nghi ngờ trong đó có trộn lẫn ma túy tổng hợp.” Tên khác của ma túy tổng hợp là thuốc xâm hại tình dục, là ma túy thần kinh kiểu mới, trừ tính gây nghiện rất mạnh ra, còn có tác dụng thúc giục tình dục và ảo giác, sau khi hít rất khéo ăn nói, phản ứng sinh lí tăng cao, từng có nữ phạm nhân khai rằng, sau khi cắn thuốc đã muốn cởi sạch quần áo vận động, muốn cùng người khác âu yếm, không thể khống chế bản thân được.
Kiều Trạch giơ tay ra với cô.
"..." Lộ Miểu khó hiểu, "Làm gì thế?"
"Không phải cô gảy trộm người ta nửa điếu thuốc à?"
"..." Lộ Miểu lúng túng, "Tôi đâu lấy nổi nửa điếu chứ, chỉ lén dùng móng tay móc một chút thôi, bẻ cả nửa điếu để người ta phát hiện cho à."
Tay sờ soạng trong túi áo khoác, cẩn thận lấy khăn tay ra, trên khăn tay dính bột phấn và mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Thứ này là cô nhân lúc dúi tắt thuốc mà móc lấy, trước khi gội đầu cho Kiều Trạch thì bôi vào trên khăn tay, cô cho là mình đã làm mà quỷ không biết thần không hay, không ngờ vẫn bị Kiều Trạch trông thấy.
Kiều Trạch cầm lấy thứ đồ đó, đưa mắt nhìn, rồi rút túi chân không vật chứng trong hộp xe ra, để cô bỏ thứ đó vào.
"Vừa nãy tôi còn nghe thấy bọn họ nói, nửa năm trước vợ Châu Tuấn ngã lầu bỏ mạng, thật sự là ngoài ý muốn ư?"
"Tự sát."
Lộ Miểu ngạc nhiên nhìn anh: "Vì sao? Không phải nói tình cảm của cô ấy với Châu Tuấn rất tốt sao? Hơn nữa cô ấy còn là một cô gái thông minh xinh đẹp đến thế, gia đình mỹ mãn, cơm áo không lo, vì sao lại tự sát chứ?”
Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh - Thanh Phong Ngữ Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh