To choose a good book, look in an inquisitor’s prohibited list.

John Aikin

 
 
 
 
 
Tác giả: Linh Nghiêm
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 25 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1379 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 00:32:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Vi
HAP 6
Đêm hôm ấy, Thư Lê trốn về phòng trọ mang theo một ít tiền, HAI chỉ vàng của hồi môn còn sót lại của cô cùng giấy tờ tùy thân rồi lén lút rời đi. Cô không thể để Huỳnh “trọc” bắt được, hạng người như hắn khi đã nhận tiền của Diễm thì không biết hắn sẽ làm gì, sẽ giở thủ đoạn ti bỉ như thế nào.
Kính coong!
Lê đứng trước căn biệt thự đẹp lộng lẫy của bà Loan nhấn chuông. Cô không còn một tia hy vọng sống, nhưng nay đã có người giang tay ra giúp đỡ cô, ít ra cô vẫn còn cơ hội tiếp tục tồn tại. Phải tồn tại mới có cơ hội trả thù!
Một người đàn ông khoảng gần 40 tuổi lững thững bước ra mở cửa. Đó là một người đàn ông có nét đẹp phong trần, đôi mắt hơi nhíu lại nhưng sắc bén vô cùng, chiếc mũi cao khiến cho khuôn mặt trở nên quý phải, đôi môi hơi nhếch lên ngạo mạn, khuôn hàm rắn chắc thể hiện nét nam tính đầy quyến rũ. Anh ta là mẫu đàn ông khiến cho bất kỳ người phụ nữ nào cũng phải mặt đỏ tim đập khi bị đôi mắt sắc bén ấy nhìn vào, một vẻ đẹp thành đạt, bình ổn, an toàn… Lê thầm nghĩ. Nhưng cô không nằm trong số những cô gái bối rối kia, trái tim cô đã lãnh cảm rồi.
“Cô tìm ai?” Giọng nói của hắn hơi khàn khàn và trầm ấm, một chất giọng đầy mê hoặc, đầy nam tính và nguy hiểm.
“Tôi tới tìm bà Loan, tôi là bảo mẫu mới được tuyển!” Cô bình tĩnh nói. Từ sau khi xác định mục tiêu để mình “sống lại”, Thư Lê cảm thấy mình nên bỏ đi tất cả những gì hèn nhát, yếu ớt, thẹn thùng. Muốn trả thù, cô phải mạnh mẽ. Muốn trả thù, cô phải độc ác.
Hắn ta nheo mắt nhìn cô đánh giá, sau đó hờ hững mở cửa “Tôi có nghe mẹ tôi nói qua, cô vào đi!”
Lê ngồi trong phòng khác, khuôn mặt hơi cúi xuống, tuy bề ngoài cô tỏ ra hơi thẹn thùng khi bị ánh mắt người kia nhìn chằm chằm, nhưng trong lòng cô vô cùng bình tĩnh. Muốn giải quyết vấn đề, trước hết phải bình tĩnh.
Người đàn ông có ánh mắt sắc như dao nhìn cô…vô cùng chăm chú, vô cùng dò xét.
“Lê đến rồi à cháu…” Tiếng bà Loan vui vẻ.
“Cháu đến nhận việc, thưa bác!” Lê mỉm cười.
“Kìa Dũng, sao nhìn con bé như là hỏi cung thế?” Bà Loan nửa bông đùa “Giới thiệu với cháu, đây là Trần Dũng, con trai bác, bố của bé Bảo Nam. Còn đây là cô Thư Lê, cháu của bà bạn mẹ, cô ấy tới nhận việc bảo mẫu của Bảo Nam!”
“Cô có con chưa?” Dũng lạnh lung.
“Tôi…có rồi ạ!”
“Vậy chắc hẳn cô biết chăm trẻ con, biết làm vui lòng nó?”
“Vâng…tôi nghĩ mình có thể. À không, chắc chắn rồi ạ…”
“Được, cô hãy làm thử một tuần. Nếu Bảo Nam thích cô thì tôi cho phép cô nhận việc, còn nếu không…” Dũng rút mấy tờ năm tram ngàn màu xanh đặt lên bàn “Cầm số tiền này và rời khỏi đây, coi như là công sức cô đã làm một tuần đấy!”
Nói rồi hắn lạnh lung bỏ đi.
Lê nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của anh ta, sau đó quay sang nhìn bà Loan.
Bà Loan cười cười “Nó ấy mà…luôn lạnh lung như vậy. Đó là tính chất công việc của nó. Thực ra Dũng ko phải thử thách của cháu, Bảo mới là thử thách cơ…”
Sau này Lê mới hiểu vì sao một thằng nhỏ bốn tuổi lại là thử thách của cô!
“Cô là ai?”
“Cháu cần mẹ…cháu muốn mẹ…”
Thằng bé ngằn ngặt khóc.
Lê tìm mọi cách lấy lòng thằng nhóc, để thằng nhóc chấp nhận cô, cô cần công việc này để sinh tồn, để có bước đệm trả thù…
“Không ăn…” Thằng nhóc lấy chân đạp đổ bát cơm, sau đó bướng bỉnh nhìn Lê đầy thách thức. Thằng nhóc rất xinh…chỉ là nó luôn bài xích mọi sự tiếp cận của người khác, trừ bà nội và bố nó. Nghe bà Loan kể, trước đây Trần Dũng có hai đứa con sinh đôi, Bảo và em trai nó. Chỉ vì một lần lơ đãng, hắn làm lạc mất đứa nhỏ kia, sau đó đứa nhỏ bị tai nạn giao thông…
Vợ Trần Dũng vì lý do này nên bỏ sang nước ngoài, ly thân với hắn!
Bảo trở nên khó ưa, khó bảo, khó tiếp cận…
Trần Dũng trở nên lạnh lùng, khép mình!
Gia đình nào cũng vậy, có thể bên ngoài thực hào nhoáng khiến người khác ghen tị…nhưng thực chất nó chỉ là vẻ bề ngoài. Gia đình Trần Dũng cũng vậy…gia đình Thư Lê cũng vậy…bên trong sâu thẳm ai cũng có những nỗi đau, những khổ tâm sâu sắc.
Thư Lê hết sức chiều chuộng Bảo, nhưng càng chiều chuộng nó càng tai quái, khó ưa. Tức giận, cô quát nó “Một đứa tẻ bốn tuổi mà đã ngỗ ngược như vậy, sau này lớn lên thì sẽ như thế nào?”
Thằng nhóc tròn mắt nhìn cô, có lẽ trong ấn tượng của nó, lần đầu tiên có một “người làm” lại dám to tiếng với cậu chủ.
“Cô to gan…dám quát Bảo à?”
Một thằng nhóc bốn tuổi dám nói với người lớn như vậy, aizzz, nếu là con trai cô, cô đã cho nó một trận, nhưng đây cũng không phải là con trai cô.
“Cô không những quát, cháu hư cô còn đánh vào mông cháu…bà nội cháu, bố cháu không dạy cháu thì để cô dạy!”
Cô phùng mang trợn má đe dọa nó.
Hứ, thằng nhóc vênh mặt lên. Cái chân ngắn tũn tụt xuống khỏi ghế, bước tới…đá bộp một cái vào ống đồng Thư Lê.
Cô đau tới nhe răng, ôm chân thét lên, còn thằng nhóc tinh quái khá hài lòng, khoanh tay đứng nhìn.
Không được, không thể chiều cái thằng nhóc mất dậy này được. Nhìn nó, cô lại nhớ tới bé Lương…nếu nó cũng được chiều như thế này thì…
Cô kéo Bảo lên đùi, tụt quần nó xuống tét mấy cái…bốp…bốp…bốp…mông thằng bé đỏ ửng lên, nó bắt đầu gào khóc.
“Oa oa oa…bố ơi…bà nội ơi…cô ta đánh con..”
“Oa oa oa…mẹ ơi cứu con…”
Sau khi đánh tởi đỏ ửng cái mông trắng nõn của thằng nhóc, Lê thả nó xuống đất. Nó bắt đầu ngồi tại chỗ ăn vạ.
“Cô làm gì con trai tôi vậy?” Trần Dũng xuất hiện ở cửa.
“Bố…cô ta đánh con!” Bảo uất ức lao vào long bố nó.
“Cô dám đánh con trai tôi?”
Thư Lê hơi sững sờ, cô cúi đầu ngẫm nghĩ rồi bình tĩnh trả lời “Anh cho tôi biết anh cần một bảo mẫu chăm sóc con trai hay cần một con hầu để theo hầu những trò quái đản của nó? Trẻ con phải được nuôi dạy tử tế, ít nhất phải biết kính trọng người lớn tuổi, ăn nói lễ phép… anh và bác Loan đã quá chiều thằng nhóc, để nó trở thành một đứa trẻ tồi! Cứ như vậy sẽ hình thành nhân cách khinh thường người khác, tạo cho nó thói quen xấu, lớn lên rồi sẽ như thế nào?”
Cô dung ánh mắt trong suốt nhìn hắn, hắn lạnh nhạt “Rời khỏi nhà tôi, cút!”
Lê hậm hực.
Bố con nhà này, cả bố lẫn con, đúng là không lệch đi đâu được, một đôi hổ phụ sinh hổ tử, đều quái thai như nhau.
Nặng nề kéo chiếc túi hành lý ra phòng khách thì gặp bác Loan, bác sửng sốt “Lê, cháu đi đâu vậy?”
“Con đã đuổi việc cô ta, cô ta dám đánh Bảo!” Trần Dũng một tay bế con, hờ hững nói.
“Kìa Dũng, đây là cháu của bạn mẹ…”
“Con cần một bảo mẫu biết yêu thương Bảo Nam…không cần một người phụ nữ quá phận!”
Thư Lê trừng mắt nhìn anh ta.
“Quá phận? Thôi được rồi, cứ giữ cái thằng con trai tính cách quái đản đó mà nuôi lớn lên, nếu nó không thành phường hư hỏng thì anh hãy chặt tay tôi đi vì đã đánh con anh…” Lê cao ngạo nói. Việc thì cô rất cần, nhưng không thể vì thế mà hạ thấp bản thân nhu nhược, hèn nhát một lần nữa. Lại cứ phải nhún mình hầu hạ cái thằng nhóc tiểu quỷ đó…
“Thư Lê…” Bác Loan chạy tới níu tay cô, Trần Dũng thì lạnh lung đằng sau “Cô nghĩ tôi không dám chặt tay cô sao?”
Cô còn chưa biết hắn là ai…
Lê quay sang nói với bác Loan “Cảm ơn bác đã cứu cháu, đã giúp cháu có một công việc tốt. Ơn nghĩa này sau này cháu sẽ trả. Bây giờ cháu phải rời khỏi đây đã, khi nào tìm được công việc mới cháu sẽ liên lạc với bác. Yên tâm, bây giờ cháu không còn là Thư Lê trước kia, cháu đã mạnh mẽ!”
Cô nói rồi quay gót bước đi…
“…lớn lên trở thành phường hư hỏng…” trong đầu Bảo vang lên tiếng mẹ nó nói nó trước đây “Nếu con không sửa đổi tính cách ngang ngược, bướng bỉnh như vậy thì sau này lớn lên con sẽ trở thành phường hư hỏng!”
Nó…đã rất nhớ mẹ!
Nó nhìn theo mái tóc dài đen xõa tung của cô bảo mẫu mới, tuy cô ấy hơi mập so với mẹ của nó, cũng không xinh đẹp bằng mẹ của nó…nhưng mẹ nó cũng có mái tóc đen như vậy.
Bảo Nam tuột khỏi tay bố nó, chạy tới kéo tay Lê “Này, tôi nói cô không được đi…”
“Cô phải ở lại chăm sóc Bảo!” Thằng bé dõng dạc đứng giữa nhà tuyên bố.
Ừ thì, Bảo là to nhất.
Trần Dũng ko dám làm trái ý con trai bảo bối, còn bà Loan thì khỏi nói, vui mừng ko hết.
Thư Lê thật ko dám tin Bảo sẽ giữ cô lại.
Sau này cô hỏi nó “Vì sao con giữ cô lại?”
Nó ngây ngô đáp “Vì cô mắng con là phường hư hỏng, giống như mẹ con mắng con trước đây!”
Trẻ con…aizzzz, tuy thằng nhóc này có phần đáng ghét, nhưng không phải là không đáng yêu.
Tìm được công việc khá yên ổn, mức lương lại khá, Lê bắt đầu lục lại hồ sơ, tìm hiểu lại vụ ly hôn trước đây của cô và Hoàng.
Chắc chắn anh ta và Diễm đã nhúng tay vào nội bộ hội đồng xét xử, nếu không vì thế ko chỉ vì cái phán quyết mơ hồ mà phán xét cô bị thần kinh và cấm cô không được gần con trai.
Cô cũng đọc một số bộ luật về hôn nhân gia đình, về quyền nuôi con, phân chia tài sản…sau khi ly hôn!
Quan trọng nhất cô muốn lật ngược vụ phán quyết ly hôn đó, tìm được bằng chứng Hoàng và Diễm đã có quan hệ ngoài hôn nhân từ trước, sau này sẽ làm bằng chứng trình tòa để Lê khởi kiện anh ta, giành lại quyền nuôi bé Lương!
Bé Lương của mẹ, con chờ mẹ…mẹ nhất định sẽ đón con trở về!
Có những đêm, Lê ngồi đọc hồ sơ về các vụ ly hôn, về các điều luật hôn nhân tới khuya, sau khi cho Bảo ngủ, rồi bản thân lại ngủ gục trên bàn phòng bếp.
Trần Dũng trở về, hắn lẳng lặng bước tới, hơi tò mò không biết cái cô bảo mẫu to gan này đang nghiên cứu cái gì mấy hôm nay mà say sưa như vậy? Tới mức ngủ gục…
Hắn len lén rút một tập tài liệu trên mặt bàn, lẳng lặng đọc “Luật hôn nhân gia đình – Quyền nuôi con…”
“Các vụ xét xử về vấn đề quyền nuôi con, tranh giành tài sản…”
“Phán quyết của quan tòa khi một trong hai bố mẹ có bệnh thần kinh hoặc nghi hoặc thần kinh (có giấy chứng nhận của bệnh viện)…”
Sao cô ta lại quan tâm tới những vấn đề này? Trần Dũng nghi hoặc tự hỏi. Lẽ nào cô ta và chồng, chắc hẳn là chồng cũ đang có tranh chấp về quyền nuôi con và tranh giành tài sản, hẳn nào khi hắn hỏi cô đã có con chưa, cô nói cô đã có con, nhưng lại đi làm bảo mẫu cho đứa trẻ khác.
Lê bỗng giật mình bật dậy…
Bốp!
Đầu cô đập thẳng vào cằm của người đàn ông nọ đang lén lút đứng nhìn những tài liệu trên bàn.
“Á…anh…anh…xin lỗi, xin lỗi…vì sao anh lại ở đây?” Lê rối rít vừa xin lỗi, vừa buồn cười.
Trần Dũng đau tới tê tái, nhưng vẫn giữ phong độ của một người đàn ông nghiêm túc, chỉ lẳng lặng ôm cằm, căm hận nìn Lê. Đầu cô ta làm từ gì mà cứng như vậy?
“Tôi ở đâu trong nhà tôi lại phải báo cáo cho cô sao?” Trần Dũng lạnh lùng buông một câu vô cùng bá đạo rồi quay lưng bước đi.
Aizzzz, người đàn ông quái đản, bảo sao sinh ra một tiểu quái đản như Bảo. Lê tự nhủ!
“Cô ta kìa, đại ca…”
“Đâu? Mày có chắc không?”
“Chính là cô ta…là con ả đại ca đã “chơi” đêm hôm trước, con ả làm ở quán bia mụ Hồng ấy…”
Huỳnh “trọc” nheo mắt nhìn theo Lê, lúc này cô đang đón Bảo tại trường mẫu giáo, sau đó hai cô cháu lại bước lên chiếc xe Ranger Rover màu trắng, phóng vút đi.
Huỳnh và gã đàn em rồ ga đuổi theo.
“Đại ca, không phải đại ca nói cô ta bị một ông chồng giàu có bỏ rơi, lại bị nhân tình của chồng cũ dung tiền thuê chúng ta hại đời sao? Tại sao lại một bước lên xe hơi, hai bước xuống xe hơi vậy…còn đứa trẻ kia…”
“Im mồm. Mày hỏi những điều bố mày không biết thì bố mày trả lời mày như thế nào đây? Thằng ngu….” Huỳnh “trọc” điên tiết hét lên. Không ngờ gã lại có thằng đàn em lắm mồm như vậy.
Chiếc Ranger Rover dừng trước một căn biệt thự mặt hồ tây sang trọng, Lê cùng Bảo Nam bước xuống đi vào trong. Huỳnh “trọc” nheo mắt nhìn theo, trong long gã nảy sinh một kế hoạch.
Sáng hôm sau, khi Thư Lê cùng Bảo đang chuẩn bị lên ô tô đến trường mẫu giáo thì Huỳnh và hai, ba tên đàn em hung hổ xông tới kéo tay cô…
“Con đĩ, mày trốn chồng trốn con đến đây làm gì? Có phải mày lại cặp kè với người ta không?” Vừa nói Huỳnh “trọc” vừa vung tay định tát cô.
Rắc.
Người tài xế của gia đình Trần Dũng rất nhanh đã lao tới bẻ ngoặt tay Huỳnh, gầm lên “Dừng tay!”
Sau đó người tài xế tên Vũ đẩy ngã Huỳnh xuống đất.
Huỳnh lồm cồm bò dậy, ánh mắt vằn lửa vì xấu hổ, nhục nhã trước mặt đàn em.
Đường đường một đại ca giang hồ bao nhiêu năm lại bị một thằng tài xế đánh ngã, sau này gã còn có mặt mũi gì đứng trước cấp dưới?
Gã vừa đau vừa hận, gầm ghè “Tao dạy vợ tao, liên quan gì đến mày…mày muốn chết phải không?”
Lê vừa hoảng sợ, vừa thất thần lùi lại mấy bước.
Hắn…hắn…là tên khốn nạn đã nhận tiền để cưỡng hiếp Lê!
Hắn là do Diễm, bạn thân của cô sai tới để hại đời cô.
Thấy Lê hoảng sợ, Vũ cảm thấy chắc có thể đây là chồng cũ của Lê thật, nhưng có lí do gì đó cô ấy sợ hắn. Vũ trừng mắt “Tao không cần biết mày là ai…nhưng đây không phải nơi mày có thể quậy. Cút cho tao…còn muốn chết? Mày cứ thử xem rồi tao chết hay mày chết?”
Huỳnh "trọc" biết gã này có bản lĩnh, nhưg chúg có tận 5 tên, hắn có một mình, nếu động thủ ko chắc hắn sẽ chiếm được ưu thế. "Lên!" Gã hậm hực ra lệnh cho đàn em.
"Dừng lại, ai ấy người làm náo loạn nhà tôi?" Một giọng lạnh lùng vang lên. Đám Huỳnh "trọc" vội ngưng lại. Bọn chúg thấy một người đàn ông trong bộ vest Armani sang trọng bước ra, hắn là mẫu người không cần động thủ cũng khiến người khác e ngại bởi khí chất đầy chất nguy hiểm của hắn.
Bảo Nam không biết từ lúc nào đã chạy tót vào bên trong gọi bố nó. Lúc này thằng bé vênh váo đứg khoanh tay cạnh Trần Dũng, như là hai bản sao lớn - nhỏ vậy. "Anh Dũng, đám người này tới đây gây rối!" Vũ bình tĩnh nói.
"Tôi là...chồng của con đàn bà này...các người đang...gian díu với vợ của tôi..." Huỳnh "trọc" bỗg nhiên ấp úng trước khí thế bức người của Trần Dũng, hắn cảm giác ng này không đơn giản, thậm chí là rất nguy hiểm.
"Nói bậy! Tôi với ông không quen nhau...sao tôi có thể là vợ của ông?" Sau một hồi hoảg sợ, Lê lấy lại bình tĩnh. Cô không thể thua đc!
"Mày...mày là con đàn bà lăng loàn..." Huỳnh "trọc" định tiến tới túm lấy Lê thì nhận thấy ánh mắt sắc như dao của Vũ, gã trùng bước.
"Tôi không liên quan gì đến con người mạt hạng như ông! Nếu ông nói tôi là vợ ông, chúg ta đến công an xác nhận..." Nghe đến công an, Huỳnh "trọc" chột dạ. Hắn trừng mắt nhìn Thư Lê "Hãy đợi đấy...tao sẽ không để yên ày đâu... Đi!" Hắn ra lệnh cho đám đàn em.
Lê thản nhiên quay sang nhìn Trần Dũng, trong ánh mắt hắn có sự lạnh nhạt nhưng pha lẫn nghi hoặc.
"Anh nói sao? Thư Lê vào ở một căn biệt thự ở hồ tây sao? Lại được nhữg người trong nhà đấy bảo vệ...vô lí, cô ta làm gì có mối quan hệ nào mà tôi không biết..." Diễm căm giận nắm chặt bàn tay "Thư Lê...tôi sẽ không để cho cô sống yên đâu!"
Ái Tình Ái Tình - Linh Nghiêm