People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 26 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2555 / 66
Cập nhật: 2019-12-06 10:06:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
uốn sách về cái chết!
Tôi giơ một ngón tay chạm vào bìa sách. Tôi nghĩ nó sx lạnh buốt như bàn tay của cô Gaunt.
Nhưng ngược lai. Nó có vẻ âm ấm.
Tôi mở cuốn sách ra và nhìn thấy tên tôi! Tôi đóng ập quyển sách lại.
Mình phải vứt cái này đi, tôi quyết định. Tôi chẳng cần biết gì trong Cuốn sách về cái chết cả. Ít nhất thì con lâu, còn rất lâu tôi mới cần biết.
Tôi cầm quyển sách và ném vào sọt rác.
Khoan đã, tôi nghĩ. Biết đâu mình nên đọc cái phần có tên mình.
Tôi lật bìa sách ra. Đó là lời đề tặng:
Tặng Zachariah
Chào mừng con
Mãi mãi là cô giáo của con.
Evageline Gaunt.
Không đời nào, tôi nghĩ. Không đời nào.
Một lần nữa tôi cảm nhận thấy cuốn sách âm ấm. Nó bắt đầu đập đập dưới tay tôi. Tựa như nó là một vật sống.
Tôi quẳng nó vào sọt rác.
Đừng có lật ra nữa, tôi tự nhủ. Đừng có lật ra nữa. Mày chỉ cần cố gắng một ngày nữa thôi. Vào lúc nửa đêm của lễ hội ma mọi việc sẽ qua đi.
Tôi đi lên gác. Thường thường tôi rất hay tránh Kevin, nhất là khi bố mẹ tôi đi vắng không có ai ở nhà để phân xử. Nhưng tôi đang khiếp sợ và tôi không muốn ở một mình.
Chris gọi điện có lẽ là đến một triệu lần nhưng tôi bắt Kevin nói là tôi không khỏe.
Sau bữa tối, tôi bám quanh bố mẹ. Chắc cô Gaunt khó có thể lôi tôi ra khỏi tay bố mẹ, tôi nghĩ. Chắc bố mẹ thấy tôi có vẻ hành động kỳ quặc nhưng không ai nói gì cả.
Sau khi chương trình yêu thích của tôi chấm dứt, mẹ bảo tôi đã đến giờ đi ngủ.
Đi ngủ. Trên gác. Một mình.
Tôi nài nỉ:
- Con ở đây thêm một tí được không?
Mẹ đáp:
- Không được đâu con Zack. Ngày mai con còn phải đia học kia mà.
Tôi thực sự phải bò lên gác. Nhưng khi đến phòng mình tôi lao vào và nhảy lên giường, đáp kín mền lại và kéo chăn lên tận cằm.
Cứ mỗi lần nhắm mắt tôi lại tưởng tượng tôi đang ở trong mộ. Với hàng ngàn con giun béo mầm đang ngọ nguậy bên dưới.
Cứ thế tôi thao thức suốt đêm.
Cố nghĩ ra một kế hoạch gì đó.
Sáng hôm sau tôi nhảy ra khỏi giường.
Tôi chui vào buồng tắm và đóng cửa lại. Tôi mở vòi nước nóng và cư để cho nó chảy. Tôi muốn buồng tắm thật dễ chịu vè đầy hơi nước.
Sau khoảng nắm phút bộ pyjama bắt đầu dính vào người. Bây giờ trông người tôi như đẫm mồ hôi.
Tôi lấy một cái khăn và nhúng vào nước nóng rồi vắt khô. Tôi đắp nó lên trán. Sốt ngay thôi mà!
Tôi chạy xuống nhà trước khi cơn sốt giả nguội đi.
Mẹ nói khi tôi bước vào bếp:
- Con phải thay quần áo đi thôi. Chắc con không muốn đi học muộn chứ?
Có, con muốn - tôi nghĩ. Con muốn đi thật muộn đến nỗi mà phải sáng mai mới được bước vào lớp.
Mẹ đưa cho tôi một cốc nước cam. Tôi đẩy cốc nước ra, loạng choạng đi về ghế và ngồi xuống:
- Con thấy kho chịu quá. - Tôi rên rỉ.
Kevin nhún nhảy đi từ trên gác xuống, và giật lấy cốc nước cam cả tôi.
Mẹ đặt tay lên trán tôi và nói:
- Hình như con hơi sốt.
Kevin nói:
- Kiểm tra machj của nó ấy mẹ ạ. Để xem nó có sốt không ấy mà.
Mẹ nói:
- Ngoan nào. Em trai tội nghiệp của con khôn được khoe lắm. Con quay lên nghỉ đi, con yêu. Mấy phút nữa mẹ sẽ đem cho con chút gì đó để ăn.
Không để cho mẹ kịp nói đến chuyện gọi bác sĩ, tôi đã chạy lên gác. Tôi bạt tivi lên và tim một chương trình trò chơi gì hay hay.
Nhưng tôi nhìn đồng hồ nhiều hơn là xem tivi, tôi đếm tưng phút mong thoát được cô Gaunt.
Đến bốn giờ chiều, tôi không thể biết được là lúc này tôi có thể yên tâm được hay chưa, hay là sợ hãi hơn bao giờ hết. Buổi liên hoan của lễ hội ma đã chấm rứt nhưng còn khá nhiều thời gian mới đến nửa đêm.
Và bây giờ ở trường đã tan học. Cô Gaunt có thể ở bất cứ đâu. Con tám tiếng nữa kia. Tám tiếng dài dằng dặc.
Trong hai giờ tiếp theo thậm chí tôi đã không giả vờ xem tivi nữa. Tôi nhìn đồng hồ trừng trừng. Nhìn từng giây phút trôi qua.
Sáu giờ tối mẹ đi vào phong tôi.Mẹ sờ vào trán tôi:
- Tốt lắm. Con đã không sốt nữa! Đã sẵn sàng cho ngày hội ma chưa con trai?
Tôi gần như há hốc miệng:
- Con... ơ... con tưởng hôm nay con không được phép ra khỏi nhà chứ ạ?
- Thế con không thích chơi trò "Trick or treat" ở cửa à?
- Ô, có chứ ạ. - Tôi đáp. Thế mà tôi đã tưởng yêu tâm.
- Mặc trang phục vào đi, Zack. - Kevin gọi trong khi tôi đi xuống gác.
Tôi gắt lên:
- Em không mặc quần áo giả trang đâu.
- Chắc hẳn rồi. Mày là nỗi sợ hãi lớn nhất. Mày sẽ lầm bất cứ điều gì để thoát khỏi lễ hội ma, đúng không nào? Mày có thể lừa được mẹ chứ không lừa được tao đâu.
Tôi phớt không thèm để ý đến Kevin.
Có tiếng chuông ngoài cửa.
Tôi vớ lấy bình kẹo mà mẹ đã bày ra giữa bàn.
Tôi mở cửa:
- Trick or Treat! Trick or Treat!
Một đám trẻ lít nhít đang nhòm vào cổng. Tôi nhìn rõ mẹ chúng đang đứng chờ bên kia đường. Tôi bỏ kẹo vào cái túi của bọn chúng.
Tiếng chuông cửa lại vang lên:
- Trick or Treat! Trick or Treat!
Một con khủng long, một võ tướng và một vũ nữ ba lê xuất hiện.
Tôi đưa kẹo cho bọn chúng, thậm trí còn tỏ vẻ sợ hãi con khủng long bé tí. Bọn trẻ cười khúc khích khi tôi đóng cửa lại.
Tiếng chuông cửa lại vang lên.
Tối nay cỏ vẻ là một tối bận rộn đây. Rồi lễ hội ma sẽ kết thúc trước khi tôi kịp nhận ra!
Tôi mở cửa ra.
Chỉ có một người duy nhất đứng trước cửa:
- Trick or Treat! Trick or Treat!
Cô Gaunt!
Ai Đã Nằm Trong Mộ Ai Đã Nằm Trong Mộ - R.l.stine Ai Đã Nằm Trong Mộ