Books serve to show a man that those original thoughts of his aren't very new after all.

Abraham Lincoln

 
 
 
 
 
Tác giả: Vũ Nhi Phiêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 96 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1089 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 22:43:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 40: Vi Tiếu Tuyền
iều kì diệu trên thế gian chính là như vậy, hai người đối đầu sống chết với nhau, như là cố tình sắp đặt vậy tán thưởng tài năng của dối phương. Na Lan Đức Duật ở trong kinh thành có thể xưng hùng xưng bá, không có đối thủ mà Vu Tiếu Tuyền ở trong giang hồ cũng là lừng lẫy có tiếng, được gọi là "Phách sơn thân chưởng" (1), cả hai đều chỉ nghe danh đối phương thôi, chứ từ trước giờ chưa gặp mặt.
"Vu huynh, ở đây đông người quá, chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện đi!"
"Đệ cũng có ý này, nghe nói thịt bò dăm tương của Phúc Thuận Trai rất nổi tiếng, chúng ta đến chỗ đó đi!"
"Được!" Na Lan Đức Duật ở kinh thành, rành đường, nên đi trước dẫn đường cho Vu Tiếu Tuyền.
Phúc Nhuận Trai ở trong một cửa ngõ nhỏ bao quanh bởi hàng rào lớn, nơi đó tập hợp rất nhiều quán ăn bình dân, ngoài món thịt dăm tương ra Phúc Nhuận Trai còn có một loạt các món ăn khác, mùi thơm dậy cả con phố.
Hai người đi vào quán. trong quán buôn bán náo nhiệt, đúng lúc có người ăn xong nhường chỗ ngồi, bọn họ liền ngồi xuống, gọi hai cân thịt bò, một hũ rượu nhỏ, lấy bánh nguyên tiêu lúc nãy trúng thưởng đưa cho nhà bếp nấu, sau đó vừa ăn vừa trò chuyện.
Bắt đầu câu chuyện từ thịt bò dầm tương, rồi các món ăn ngon, từ các món ăn ngon đến các nơi phong tình, sau đó lại nói đến các môn phái vỗ công, vừa ăn vừa nói chuyện, rất hợp ý, không biết thời gian trôi qua bao lâu, rượu cũng uống hết rồi, Na Lan Nhật Duật vừa quay người gọi tiểu nhị mang thêm rượu, nhìn thấy Tâm Di đi ngang qua cửa sổ, liền ngưng uống rượu, nói với Vu Tiếu Tuyền: "Vu huynh, đệ vừa nhìn thấy người quen, thật ngại quá, đệ xin phép đi trước!"
"Không sao, huynh mau đi đi. Đệ trả tiền cho." Vu Tiếu Tuyền cười nói.
"Lần sau đệ mời!" Na Lan Đức Duật vừa nói vừa vội vàng bước ra ngoài.
Ra khỏi tiệm, anh đuổi theo hướng Tâm Di ra khỏi ngõ hẻm, một biển người mênh mông, không thấy bóng Tâm Di đâu cả, anh thở dài thườn thượt, vừa tính quay lại ngõ hẻm, chợt nghĩ lại, có thể đến Ung vương phủ đợi Tâm Di về, bèn quay đầu đi về hướng Ung vương phủ.
Na Lan Đức Duật không gặp được Tâm Di, Vu Tiếu Tuyền lại gặp được, anh ta ở "Hoa Phán" gặp được Tâm Di.
"Hoa Phán" là dùng đất nhào nặn thành tượng phá Quan Lớn, bên trong là một cái lò, bên trong lò xếp than, đốt lửa kén, Phán Quan bị nung đến khi toàn thân đỏ rực, ngọn lửa từ trong thất khiếu (gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng) của Phán Quan phun tỏa ra, cực kì đẹp, hấp dẫn nhiều người dân vây xem.
Tâm Di từ trước giờ chưa thấy bao giờ, thấy rất mới lạ, xem đến say sưa, những người khác cũng xem rất hăng say, Vu Tiếu Tuyền cũng ở trong đám đông xem chút náo nhiệt, vừa tính bỏ đi, thoáng thấy Tâm Di, Tam Di cũng nhìn thấy anh, vẫy vây tay, cười với anh.
Vu Tiếu Tuyền chen đám đông vào: "Tiểu thư! Chúng ta lại gặp nhau!"
"Vâng, Vu đại ca!" Ấn tượng của Tâm Di với anh rất tốt.
"Khó được tiểu thư vẫn có thể nhớ tôi!"
"Ha ha, trí nhơ của tôi tốt lắm!" Tâm Di cười nói, "Tôi họ Tâm!"
"Ồ, Tâm cô nương!" Vu Tiếu Tuyền chỉ "Hoa Phán" nói, "đây là hoạt động đặc biệt của kinh thanh ư?"
Tâm Di nghĩ nghĩ, "Chắc vậy, tôi vẫn chưa đi hết những nơi khác, Vu đại ca không phải người Bắc Kinh?"
Vu Tiếu Tuyền gật gật đầu, "Phải, tôi không phải, tôi đến thăm người thân."
"Thế thì tốt rồi, cảm thụ chút hương vị của kinh thành!"
Hai người vừa xem "Hoa Phán" vừa nói chuyện, xem được một lúc, Tâm Di chẳng còn hứng thú để xem nữa, bèn quay đầu hỏi người đi cùng: "Còn muốn đi đâu nữa không?"
"Không đi nữa, phải về thôi!" Tiểu Mai Tử nói.
"Phải, không còn sớm nữa, Tâm cô nương nên về nhà sớm mới phải." Vu Tiếu Tuyền đồng tình nói, "Cô nương ở đâu, nếu thuận đường tôi tiễn cô một đoạn."
"Không cần đâu, không cần đâu." Tâm Di liền từ chối.
Vu Tiếu Tuyền không miễn cưỡng, cười nói: "Thế cũng được, tôi xin cáo từ trước! Hẹn ngày gặp lại!"
Cáo biệt Vu Tiếu Tuyền, Tâm Di cùng mọi người đi về phía hoàng cung. Đi qua mấy con đường, thì là Hiền Lương tự (chùa), đột nhiên Nhị Hổ kéo Tâm Di, "Tiểu thư, nấp đi!"
Bọn họ tuy không biết nguyên do nhưng cũng nấp sau tường, nhẹ nhàng thò đầu ra chỉ nhìn thấy xe ngựa dừng lại trước cửa tự, có mấy người trong tự đi ra, chuyển cái gì đó lên xe ngựa. Nhìn quần áo có thể nhìn ra, không thể hòa thượng.
"Hình như có chuyện lạ!" Tâm Di thấp giọng nói, bên trên không có người trả lời, Tâm Di cũng không thấy lạ, mọi người đều đang xem mà!
Một lát sau có người nói từ phía sau, "Xem gì vậy?"
"Đừng có lớn tiếng như vậy!" Tâm Di không quay đầu lại, vẫy vẫy tay phía sau, "Để bọn họ phát hiện thì không hay đâu!" vừa nói xong câu này, cảm thấy không ổn, giọng nói không phải của Đại Hổ, Nhị Hổ, mà không khí cũng không phải, phía sau hình như có rất nhiều người, cô liền từ từ quay người lại, thì thấy đứng trước mặt có đến mười người, trong đó có một người là Vu đại ca lúc nãy, ngoài cô ra, những người đi cùng đều bị điểm huyệt, toàn thân không cử động, miệng không thể nói.
Tâm Di hít một hơi khí lạnh, "Anh..."
"Cô đã nhìn thấy cái không nên thấy rồi!" Vu Tiếu Tuyền mặt không chút nụ cười nói.
"Không ngờ ngươi là bọn trộm đạo!" Tâm Di cũng không đếm xỉa đến, "Những thứ này là của ngươi trộm hay cướp vậy?"
Nghe Tâm Di nói vậy, Vu Tiếu Tuyền cười, "Tâm cô nương, cái gọi là trộm đạo cô cũng phải biết chứ!"
Tâm Di nhìn thấy mấy chiếc xe ngựa, lại nhìn Vu Tiếu Tuyền, "Vậy anh muốn thế nào?"
"Cô nói đi?" Vu Tiếu Tuyền hỏi ngược lại, "Cô muốn tôi đối với cô thế nào?"
Đã qua thời khắc nguy cấp, Tâm Di lấy lại bình tĩnh, cô nhận ra Vu Tiếu Tuyền không có ý muốn giết bọn cô, bèn cố ý nói, "Giết chúng tôi là cách tốt nhất, đầu xuôi đuôi lọt."
Câu nói này làm Vu Tiếu Tuyền ngây người, ánh mắt thâm thúy nhìn Tâm Di, "Cô không sợ chết sao?"
"Sợ, rất sợ! Nhưng anh nói anh là trộm có đạo nghĩa, nghĩ đến những thứ đó cũng là lấy từ bọn tham quan ô lại, anh như thế sẽ không loạn sát người vô tội, nếu như hôm nay anh giết chúng tôi, còn có thể xưng hiệp đạo sao?"
"Người con gái này thật đặc biệt!" môi Vu Tiếu Tuyền nở một nụ cười, nói với Tâm Di, "Cô cũng biết nói quá nhỉ, muốn tôi không giết các người cũng được, cô ở lại đây, cho đến khi chúng tôi chuyển đồ đi hết."
"Được, tôi ở lại! Thả bọn họ đi!"
"Các người đều phải ở lại!" thấy Tâm Di nhíu mày, Vu Tiếu Tuyền nói thêm, "Cô không có tư cách ra điều kiện với tôi, tôi không thể để cô làm hỏng đại sự của chúng tôi được." nói xong giơ tay điểm huyệt Tâm Di, vác cô lên, "Thiệt thòi cho cô rồi!"
Những người có liên quan bị vác vào trong tự, sáu người đi cùng Tâm Di bị giam giữ riêng biệt.
Vu Tiếu Tuyền thả cô xuống, giải huyệt, ""Chúng ta nói chuyện nhé!"
Tâm Di ngồi lên ghế, "Nói cái gì? Tôi là tù nhân của anh, anh muốn gì cứ nói thẳng ra."
"Tôi không muốn gì hết, đợi bọn họ làm xong việc, tôi thả cô đi!"
"Anh là thủ lĩnh của bọn họ hả?" Tâm Di đã nhận ra, cố ý hỏi.
Vu Tiếu Tuyền cũng không che giấu, gật đầu, "Đúng!"
"Các người trộm nhiều thứ thế, để làm gì vậy, phân phát cho bá tánh hay là làm của riêng?"
"Cô hỏi nhiều quá đấy!"
Vốn dĩ Tâm Di chỉ là thuận miệng hỏi thôi, nhưng cách trả lời của Vu Tiếu Tuyền làm Tâm Di có suy nghĩ, cô cảm thấy người này không phải bọn trơ trại thổ phỉ, bọn họ dường như rất thần bí.
"Cô đang nghĩ gì vậy?" Vu Tiếu Tuyền thấy Tâm Di không lên tiếng, dáng vẻ suy tư trầm ngâm, cảm thấy có chút kỳ lạ.
"Phản Thanh Phục Minh!" trong đầu Tâm Di chợt lóe nên bốn chữ này, cô bấ giác giật mình, ngước mắt nhìn Vu Tiếu Tuyền, "Chả trách anh ta tang thương như vậy!"
"Không nói gì sao?"
Tâm Di lắc đầu, "Không muốn nói, tôi đợi anh thả tôi."
Vu Tiếu Tuyền cười, "Cô sao một chút cũng không sợ? Nếu là người khác, e rằng đã ngất xỉu rồi!"
"Bởi vì tôi không phải người khác!" Tâm Di nhìn thẳng Vu Tiếu Tuyền, kiêu hãnh trả lời, "Tôi không muốn nói nhiều lời vô ích với anh, bảo mấy huynh đệ của anh làm nhanh nhanh lên, tôi còn phải về nhà ngủ nữa!"
"Cô lại còn dùng khẩu khí ra lệnh cho tôi ư?" Vu Tiếu Tuyền càng lúc càng thấy người con gái trước mặt rất thú vị.
Tâm Di cũng không thèm quan tâm đến anh ta, xếp mấy cái ghế dài lại, sau đó nằm lên, "Toi mệt rồi, khi nào mấy huynh đệ lề mề của anh xong thì gọi tôi!" nói xong, thì khép mắt lại, giả vờ ngủ.
Hành động này của cô làm Vu Tiếu Tuyền không thể ngờ tới. Tâm Di ngủ rồi, anh ta còn có thể ở đây sao? Đành mở cửa, bước ra ngoài. Anh ta vừa đi, Tâm Di liền mở mắt, "Còn cho rằng anh là người tốt nữa, thì ra... chẳng qua anh ta cũng không hại người! Ây da, bọn họ làm ơn nhanh dùm, ta không lại muốn chơi trò mất tích đâu."
Tâm Di lấy đồng hồ trong túi nhỏ ra xem, đã qua 12 giờ rồi, "Ngày mai lại bị Khang Hy mắng rồi!"
Cô ở đây không còn cách nào mà đợi, Na Lan Đức Duật cũng kiên trì đợi, đợi rất lâu, cùng không thấy Tâm Di về.
"Không biết cô ấy có vào cửa khác không!"
Đang lúc anh tính lên phía trước hỏi lính canh, cửa lớn chợt mở ra, chính là Dận Chân đang đi ra, Dận Chân làm sao biết mà đi vậy, còn không phải Na Lan Đức Duật. Lính canh đã báo lại, Na Lan Đức Duật đang đi qua đi lại trước cổng khá lâu rồi, Dận Chân nghe xong cũng không nói gì, chỉ bảo lính canh báo cáo thường xuyên.
Nhưng đến nửa đêm, lính canh vẫn đến báo Na Lan Đức Duật còn ở ngoài cổng, Dận Chân làm ngơ không được rồi, đứng dậy đi ra ngoài, thấy Dận Chân đi ra cửa, Na Lan Đức Duật cũng choáng váng, không ngờ Dận Chân sẽ đi ra.
"Na Lan Đức Duật, ngươi đi qua đi lại ngoài phủ của bổn vương lâu rồi, rốt cuộc là muốn gì hả?"
"Vương gia, xin hỏi, Tâm cô nương về chưa vậy?"
Dận Chân hơi cười, "Ngươi muốn gặp cô ấy?"
"Ơ..." Na Lan Đức Duật không biết nên nói thế nào.
"Ha ha, đi về đi. Đừng ở đây lãng phí thời gian nữa!"
"Vương gia, cô ấy không phải vẫn chưa về sao, muốn thế này mà cô ấy vẫn chưa về, Vương gia không lo lắng sao?"
"Ngươi ở đâu nhìn thấy cô ấy?"
Câu hỏi này, Na Lan Đức Duật nghe ra, thì là thừ nhận Tâm Di vẫn chưa bề, anh liền trả lời, "ở cửa ngõ nhỏ."
Dận Chân không lo lắng như Na Lan Đức Duật, hôm nay là tết nguyên tiêu, Tâm Di đi chơi muộn một chút cũng có thể lý giải được, huống hồ bên cạnh nhất định có sáu người kia, nên ông ta không tỏ ra lo lắng.
Thấy Dận Chân không nói gì, Na Lan Đức Duật nén không được. "Vương gia, ngài không phái người đi tìm sao?"
"Không cần, ngươi yên tâm đi về đi!"
"Vương gia..." Na Lan Đức Duật còn định nói thềm nữa như Dận Chân đã quay người, bước lên thềm, lúc bước vào cửa. ông ta quay người lại, "Na Lan Đức Duật, nếu như ngươi cứ đứng ỳ ở đây, đừng trách sao bổn vương không khách khí." Nói xong, ông ta đi vào phủ. Thấy cửa phủ từ từ đóng lại. cũng không biết làm sao đành quay người bỏ đi.
Nhắc lại Tâm Di nằm tới nằm lui, mơ mơ màng màng ngủ quên, xin nói trước luôn, tướng ngủ của cô rất xấu, này không, một cái cựa mình, té cái rầm xuống đất, đúng lúc Vu Tiếu Tuyền bước vào nhìn thấy, nhịn không được bật cười thành tiếng, "Ha ha... Tâm cô nương, cô làm gì vậy?
Tam Di lúng túng bò dậy, phủi phủi, "Biết rõ còn hỏi!"
Vu Tiếu Tuyền nén cười, "Được rồi, cô có thể đi được rồi!"
"Thật không? Tang vật của các người đều chuyển đi hết rồi hả?"
"Cô không thấy cô hay thích quan tâm việc không đâu sao?" Vu Tiếu Tuyền lạnh lùng nói, "Thói quen này không tốt đâu!"
"Lòng hiếu kỳ ai lại không có!" Tâm Di cũng không muốn vạch trần anh ra, liền đi ra cửa, "Vậy tôi đi đây, anh tự bảo trọng nhiều nhiều nha!"
"Tâm cô nương, cô đừng có cố gắng đi báo quan, bọn họ đến đây cũng không phát hiện ra cái gì cũng không tìm được gì đâu."
Tâm Di quay đầu lại, "Có có đàm nha môn ngu ngốc mới tin các người sẽ để lại những dấu vết gì. tôi thì không ngốc vậy đâu! Yên chí lớn đi, tối trước giờ không qua lại với bọn ngu ngốc!"
Ra đến phía ngoài, nhìn thấy bọn Đại Hổ đang đợi, liền gọi bọn họ, "Chúng ta đi thôi!"
Bọn họ đi rồi, Vu Tiếu Tuyền vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, ngẩng đầu nhìn lên trời, trăng tròn như cái đĩa, anh ta nhìn như vậy không ai biết anh ta bỏ đi lúc nào.
—————
Chú thích:
(1) Phách sơn thần chưởng: nghĩa là tay thần phá núi.
Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là chân Mệnh Thiên Tử Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là chân Mệnh Thiên Tử - Vũ Nhi Phiêu