Books let us into their souls and lay open to us the secrets of our own.

William Hazlitt

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Hưng Lê
Số chương: 183 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1775 / 18
Cập nhật: 2021-05-22 19:07:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 40: Quyễn 5: Trăm Hoa Đã TàN, Lá RụNg Về CộI.
Gia Tuấn hỏi tôi: “Đinh Đinh, nếu bây giờ anh ta đuổi đến đây, giữ em lại thì em có đồng ý về cùng anh ta không?”
Tôi im lặng một chút, sau đó hỏi anh ấy: “Gia Tuấn, anh có nghĩ là em sẽ quay về cùng anh ta không?”
Anh ấy hít một hơi thật sâu, nhìn vào dòng người phía trước.
Anh ấy nắm chặt chai nước khoáng trong tay tạo ra âm thanh tanh tách, anh ấy dừng lại một chút rồi thẳng thắn nói: “Anh không hy vọng em sẽ ở lại đây, anh mong em sẽ đi cùng anh.”
Tôi gật gật đầu, nói khẽ: “Đúng, em cũng muốn về nhà.”
Giọng anh ấy trầm hẳn: “Em thật sự yêu anh ta.”
Tôi rớt nước mắt: “Đúng, Gia Tuấn. Sau khi chúng ta chia tay, em đã yêu anh ta. Em đã nghĩ rằng em sẽ không yêu người đàn ông nào khác, nhưng em thật sự thương anh ta.”
Anh ấy xoay người lại, nhìn chăm chú vào mắt tôi: “Đinh Đinh, nghe được câu trả lời của em, anh vừa khổ sở nhưng lại thoải mái. Khổ sở là vì cuối cùng thì đã có người đàn ông khác thay thế anh trong tim em. Nhưng anh lại thoải mái vì rốt cuộc thì em cũng đã trưởng thành, không còn là một Đinh Đinh chỉ than phiền, càu nhàu khi gặp chuyện không hay nữa.”
Tôi cười khổ: “Gia Tuấn, anh có biết rằng cái giá cho việc này rất lớn không? Trả giá nhiều như thế, tốn bao nhiêu công sức như thế, chịu biết bao nhiêu tổn thương, mới trở nên trưởng thành. Thật sự là cái giá quá đắt.”
Anh ấy im lặng không nói gì.
Tôi lẳng lặng nói: “Gia Tuấn, anh có biết vì sao em không muốn quay lại với anh không? Không phải là vì em không thể tha thứ cho anh, mà là bởi vì lý do anh muốn ly hôn em khiến cho em quá khổ sở, em vừa đau, lại vừa hận anh.”
Tôi khóc: “Em thật sự rất hận anh, vợ chồng hẳn là nên tiếp sức cho nhau, cùng nhau vượt qua khó khăn. Nhưng mà khi gặp phải khó khăn thì anh lại không tin tưởng em. Cho nên em mới giận mà đến Bắc Kinh, thà đi làm hộ lý, phát tờ rơi, làm việc vặt này kia. Cho dù vất vả nhưng em cũng muốn thử đến cùng, bởi vì em phải chứng minh cho tất cả mọi người thấy em không phải là một cô gái chỉ biết khóc khi gặp chuyện không hay.”
Anh ấy vô cùng khổ sở, ngập ngừng nói: “Thật lòng xin lỗi Đinh Đinh. Cho đến bây giờ anh mới biết anh đã khiến cho em tổn thương nhiều đến thế.”
Tôi thở dài: “Mọi chuyện đều đã qua rồi, Gia Tuấn, chúng ta về nhà đi.”
Gia Tuấn lặng lẽ đi cùng tôi đến cửa đăng ký bên kia. Vừa đi được một đoạn, chúng tôi đều giật mình.
Bùi Vĩnh Diễm bỗng xuất hiện, thở hổn hển đứng cách chúng tôi không xa.
Ba người chúng tôi nhìn nhau, mỗi người đều có tâm sự riêng.
Bùi Vĩnh Diễm mạnh mẽ thở phì phò, anh ta không nhìn Phó Gia Tuấn mà trực tiếp đến trước mặt tôi: “Đinh Đinh, nếu em nhất định phải đi, được rồi, chúng ta cùng nhau đi.”
Lòng tôi ngổn ngang tâm sự, nhưng khi nghĩ đến những lời bà Bùi đã nói, tôi lại tỏ ra bình thản mà cười.
“Vĩnh Diễm, vô ích thôi. Tôi đã lựa chọn rồi, cho dù anh có đi cùng tôi thì tôi cũng sẽ không chấp nhận anh nữa đâu.”
Giọng anh gia trầm xuống: “Đinh Đinh, em lo lắng về gia đình anh sao? Anh cam đoan với em, sẽ không có bất cứ ai được quyền làm tổn thương em, cũng sẽ không có ai gây áp lực cho em cả, em tin anh đi, được không?”
Tôi rất kiên quyết: “Không.”
Ba người chúng tôi giằng co một hồi, rốt cuộc Gia Tuấn ôm lấy vai tôi, nhẹ nhàng khuyên tôi: “Chúng ta đi thôi.”
Bùi Vĩnh Diễm liền kéo tôi lại, giọng anh ta trở nên gay gắt: “Đinh Đinh, em đi cùng anh ta? Em lại quay lại với anh ta sao? Là vì anh ta nên em mới từ chối anh? Đinh Đinh, vì sao vậy? Em là người thay đổi thất thường vậy sao?”
Gia Tuấn quát: “Bùi Vĩnh Diễm, anh chú ý lời nói của mình đấy, anh có tư cách gì nói cô ấy chứ?”
Bùi Vĩnh Diễm cũng không khách khí gì: “Phó Gia Tuấn, anh thì có tư cách gì ở đây xum xoe? Tình cảm của tôi đối với cô ấy không thể ít hơn của anh, vậy anh làm sao bây giờ? Anh không tin tưởng vợ mình, hết lần này đến lần khác đẩy cô ấy ra. Khi cô ấy đau lòng khóc lóc thì anh đang làm gì? Khi cô ấy chịu thiệt thòi, lúc đó anh đã làm gì? Anh chính là một kẻ tiểu nhân không hơn không kém mà lại thích ra vẻ ngụy quân tử đạo mạo.”
Gia Tuấn im lặng, lời nói của Bùi Vĩnh Diễm đâm thẳng một nhát vào miệng vết thương của anh ấy.
Tôi cắt ngang tranh luận của họ, quả thật là châm chọc, họ đang làm cái gì đây? Ba người tuổi cộng lại đã hơn một trăm, vậy mà đứng trước mặt bao nhiêu người mà đôi co, thật quá mất mặt.
Tôi bình tĩnh nói với Bùi Vĩnh Diễm: “Vĩnh Diễm, cảm ơn anh đã đến đây, nhưng tôi chỉ muốn nói cho anh hiểu một điều là tôi sẽ không quay đầu lại đâu, xin anh hãy về đi.”
Anh ta cắn chặt răng, lại bước đến trước mặt tôi, hai mắt sáng quắc.
“Đinh Đinh, anh thừa nhận, anh không cam lòng chịu thất bại. Em đã nhất định phải đi, vậy em chỉ cần nói cho anh biết một điều thôi, rằng em không yêu anh. Nếu em thật sự nói như vậy, anh sẽ lập tức hết hy vọng, sẽ không tiếp tục dây dưa với em.”
Lòng tôi trầm xuống, tôi cắn môi, làm sao tôi nói như thế được.
Rốt cuộc tôi cũng nói: “Bùi Vĩnh Diễm, hôm nay tôi sẽ nói rõ ràng với anh, thật ra tôi không hề yêu anh. Sở dĩ tôi chấp nhận anh là bởi vì tôi cảm thấy cô đơn, anh là một người đàn ông có điều kiện tốt, cô gái nào cũng sẽ thích anh, nhưng cũng không có nghĩa là người đó sẽ yêu anh. Thật xin lỗi, bây giờ tôi đã rõ ràng rồi, tôi không hề yêu anh.”
Tôi kéo tay Gia Tuấn, bước đi lướt qua anh ta, nhất thời Bùi Vĩnh Diễm cứng ngắc tại chỗ.
Vừa lên thang cuốn tự động, lập tức tôi giống như con sứa, muốn khụy xuống, tôi miễn cưỡng nắm lấy tay nắm mới có thể đứng vững, Gia Tuấn lập tức đỡ tôi.
Tôi rơi nước mắt.
Thật lòng xin lỗi, vừa rồi nhất định là tôi đã khiến anh ta bị tổn thương rất sâu.
Tôi rất hối hận, nói chia tay thì liền chia tay. Vì sao nhất định phải nói lời dối lòng như thế. Hai người chia tay có rất nhiều nguyên nhân, có thể là do không yêu, cũng có thể là do không hợp, cũng có thể là do nhân tố bên ngoài. Nhưng dù là không còn yêu nữa thì khi nói ra miệng, chắc chắn sẽ khiến người kia bị tổn thương. Bây giờ tôi nói ra những lời trái lương tâm mình, tôi chỉ cảm giác được trời đất như xoay vòng. Tôi rất áy náy, cho dù giờ có bắt tôi đến đoạn đầu đài, tôi cũng cam tâm tình nguyện.
Bước chân tôi cứng đờ, như không muốn bước lên phía trước. Lúc đi vào trong, tôi quay đầu lại nhìn thì thấy Bùi Vĩnh Diễm vẫn còn đứng chết lặng bất động ở đó. Đúng lúc này, tôi nhìn thấy bà Bùi chạy đến, bà ấy đau lòng ôm lấy con trai mình, không ngừng vỗ về an ủi anh ta. Bùi Vĩnh Diễm đứng im như khúc gỗ mặc cho mẹ anh ta có làm gì. Lòng tôi rất đau xót, tôi vội vàng chạy đi.
Tôi cũng không nói gì với Gia Tuấn nữa, chúng tôi chỉ im lặng chờ máy bay. Rốt cuộc máy bay đến đúng giờ, chúng tôi lên máy bay đến Thượng Hải.
Sắc mặt của Gia Tuấn rất bình tĩnh, nhưng tôi cũng cảm thấy được trong lòng anh ấy không hề bình tĩnh chút nào. Trong những lúc ngượng ngùng như thế này thì im lặng là giải pháp tốt nhất.
Sau khi lên máy bay, Gia Tuấn để ba-lô của tôi lên khoang hành lý phía trên đầu, rồi để tôi ngồi vào vị trí bên cạnh cửa sổ, thậm chí anh ấy còn đắp cho tôi một tấm chăn mỏng.
Màn hình LCD nhỏ ở phía trước chúng tôi được cho chạy xuống, nhưng lại chiếu bộ phim mà tôi không thích xem, anh ấy liền đeo tai nghe vào cho tôi.
“Ngủ một giấc đi, tỉnh dậy thì sẽ đến nhà.”
Tôi chua xót nói: “Thật lòng xin lỗi Gia Tuấn.”
Giọng anh ấy rất bình tĩnh, vừa không ngạc nhiên, cũng không vui vẻ: “Xin lỗi gì chứ?”
Tôi đưa tay cầm lấy tay anh ấy.
“Gia Tuấn, ban đầu em hận anh, không hiểu được anh, nhưng bây giờ em đã hiểu rồi. Hết lần này đến lần khác anh đẩy em ra xa, thoạt nhìn thì rất tàn nhẫn, nhưng mà anh thật sự yêu em, anh không đành lòng để bản thân trở thành gánh nặng của em, cho nên anh mới đẩy em ra. Anh hy vọng em có thể trưởng thành, cho dù anh không ở bên cạnh em, em cũng có thể xử lý mọi việc. Cách làm như vậy thoạt nhìn thì rất cực đoan, nhưng thật ra là vừa hồ đồ, lại vừa sáng suốt.”
Anh ấy cúi đầu.
Tôi rất xúc động. Đúng, là bởi vì tôi yêu Bùi Vĩnh Diễm, cho nên nhất định phải rời khỏi anh ta. Bởi vì Gia Tuấn yêu tôi, cho nên anh ấy mới phải rời xa tôi. Trước sau thì tất cả mọi chuyện thật ra đều vì một chữ: ‘yêu’.
Tôi nắm chặt tay Gia Tuấn, không phải là tôi lại chấp nhận anh ấy, hay sẽ cùng anh ấy bắt đầu lại. Mà là trong một khắc này, một lần nữa chúng tôi hiểu ra. Chúng tôi nắm tay nhau, sự thấu hiểu càng nhiều hơn trước.
Máy bay cất cánh, nhiệt độ trong khoang hơi lạnh, Gia Tuấn kéo chăn lên trước ngực tôi: “Em ngủ một lát đi.”
Tôi gật gật đầu. Đúng vậy, tôi thật sự rất buồn ngủ.
Một hành trình này rốt cuộc thì đã kết thúc.
—————— đường phân cách ————
Cuối cùng tôi cũng trở về nhà.
P/S: Rất xin lỗi mọi người ạ. mấy ngày nay em bận vài việc ở trường nên không có chương mới, trong ngày em em sẽ xong phần còn lại của chương 40 và kết thúc quyển 5 để sang quyển 6 luôn ạ.
36 Chiêu Ly Hôn 36 Chiêu Ly Hôn - Thủy tụ nhân gia 36 Chiêu Ly Hôn