I love falling asleep to the sound of rain

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 3653 - chưa đầy đủ
Phí download: 39 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1414 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:09:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2446: Bao Vây Giết Hết.
ẹ nó, không phải đã đồng ý cùng đi sao?
Một trong tứ đại hộ pháp, Mã Thạch tức giận đến đỏ mắt, tuy nhiên, thấy giáo chủ
chạy liều mạng sau Diệp Phàm, đương nhiên Mã Thạch cũng không chậm, chạy ngay
theo phía sau.
Tuy nhiên, có mấy người tín đồ củaTam Độc giáo chậm chân hơn một chút bị Sửu
Vô Đoan xé thành từng mảnh nhỏ. Máu thịt hòa lẫn vào nhau, mùi máu tanh bay khắp
nơi làm người đứng gần đó có thể bị nghẹt thở.
Mọi người chạy tới phía cái cầu xích sắt đối diện, tuy nhiên, chưởng lực của Sửu
Vô Đoan cắt qua không khí lập tức đập tới.
Mọi người không có cách nào khác, đành phải xoay người cùng nhau hợp lực để
chống lại.
Ầm…
Hai mươi người cùng một lúc xuất chưởng hướng về phía vách tường, một đám
mắt sáng quắc.
Bọn Diệp Phàm còn khá hơn một chút, sớm biết được người này rất lợi hại. Còn
những người của Tam Độc giáo chưa lĩnh giáo qua sự lợi hại của Sửu Vô Đoan thì đều
sợ mất mật. Đây là công lực gì vậy?
Đúng vào lúc này, lại một tiếng nữa vang lên.
Một quả lựu đạn hỏa tiễn bắn về phía Sửu Vô Đoan, lão già này thật là lợi hại,
không những tránh được. Hơn nữa, chưởng kia vừa xuất, không ngờ làm lựu đạn hỏa
tiễn xoay chuyển quay ngược lại.
Bọn Diệp Phàm sợ tới mức tất cả đều xuất chưởng hướng vào lựu đạn hỏa tiễn.
May mắn tốc độ chưởng lực của Diệp Phàm nhanh hơn, va chạm với đạn hỏa tiễn
nổ tung ở giữa. Lập tức, Sơn Động lung lay.
Cơ bản Sửu Vô Đoan cũng không sợ, phóng người tiếp tục tấn công.
Giờ phút này Tông Vô Thu cũng không cố, lấy từ trên người hơn mười viên độc
cầu màu đen ném lên trời công kích về phía Sửu Vô Đoan.
Bên này Xa Nhất Đao cũng chưởng một chưởng lên không trung đẩy độc cầu. Lúc
này sẽ phải thật sự đoàn kết. Bằng không, tất cả mọi người đều phải chết.
Trong lòng mọi người đều hiểu được, thành lập một liên minh cộng đồng lâm thời
chống lại Sửu Vô Đoan.
Cạc cạc…
Độc cầu nổ trên không trung. Tức khắc, ở bên trong động mù mịt khói có thể sặc
chết người.
Đúng lúc này, Diệp Phàm đoạt được một ống phóng tên lửa. Hung hăng bắn về
phía Sửu Vô Đoan. Mà Sửu Vô Đoan đang huy động chưởng để dọn sạch khói độc.
Thấy đạn hỏa tiễn phóng tới, lần này không còn kịp nữa rồi, liền hết sức đánh một
chưởng về phía mọi người. Chui đầu xuống không ngờ chui vào đúng mạch nước ngầm.
Xem ra, Sửu Vô Đoan cũng không dám dùng thân thể của mình để thử uy lực dũng
mãnh của đạn hỏa tiễn.
Lại một tiếng nổ ầm vang lên, trong không trung bay lên một đôi cánh làm từ da
rắn của Sửu Vô Đoan. Diệp Phàm khẩn trương chạy bứt lên, Tông Vô Thu cũng không
chậm, theo sát ở phí sau, không lâu sau mọi người liền thấy được cửa ra.
- Để mạng lại đi!
Tiếng của Sửu Vô Đoan gầm gừ phía sau, cánh tay lão ta cũng bị thương rồi,
đương nhiên là Diệp Phàm phóng ra đạn hỏa tiễn trúng vào tay lão ta.
Một trận âm phong phía sau tới. Diệp Phàm chạy ra khỏi động đầu tiên, vọt tới bên
ngoài Tử Lang hoa.
- Không được nổ súng!
Tông Vô Thu kêu to, mọi người cuộn tròn vào lăn ra ngoài động. Tuy nhiên, cuối
cùng hai giáo đồ không chạy trốn được, mà ngay cả con rắn yêu quý “Tha Hồng” há
miệng định cắn Sửu Vô Đoan, không ngờ bị Sửu Vô Đoan nắm trong tay xé thành hai
đoạn.
- Hương vị con rắn này cũng không tồi!
Trước mặt mọi người Sửu Vô Đoan đưa rắn Tha Hồng lên cắn một miếng, không
ngờ sau đó nuốt một phần của con rắn, mọi người nhìn thấy chân tay đều run lật bật.
- Tiến công!
Diệp Phàm kêu lên, các tay súng mặc kệ là ai ra lệnh. Tất cả đều hướng Sửu Vô
Đoan mà bắn. Lão già này cũng tương đối quỷ quyệt, vọt hướng vào giữa vách đá. Toàn
bộ đạn đều đi theo tới đó.
- Mang toàn bộ hỏa tiễn tới, ném lựu đạn, làm động nổ tung động!
Tông Vô Thu cũng không kịp nghĩ nhiều, nếu để lão già này ra khỏi động thì mọi
người ở trong giáo Tam Độc hôm này phỏng chừng đều bị Game Over rồi.
Năm ống hỏa tiễn nhắm ngay cửa động để bắn. Mà lựu đạn cùng với độc cầu đều
đi theo hướng cửa động vào.
Ùng ùng…
Tiếng nổ lớn liên tiếp không ngừng, cũng không biết được nổ như vậy có làm tổn
thương được Sửu Vô Đoan không. Dù sao động cũng bị sụp hoàn toàn, tuy nhiên, Diệp
Phàm biết được chắc chắn Sửu Vô Đoan sẽ bị thương.
Cho dù trình độ của lão ta có cao đến mấy, nhưng cũng không thể đối mặt trực
tiếp với đạn hỏa tiễn được. Có chết hay không Diệp Phàm cũng chưa dám khẳng định.
Tuy nhiên, tín đồ Tam Độc giáo cũng không dừng lại, vẫn hướng cửa động liên tiếp bắn
vào.
Lại một tiếng nổ nữa.
- Cậu nhóc, cậu đùa giỡn hơi quá rồi đó!
Tông Vô Thu giọng đầy giận dữ, bởi vì, cánh tay bị ‘can tương’ của Diệp Phàm làm
trọng thương của ông ta đang chảy máu.
Mà Xa Nhất Đao cưỡi trên lưng Xa Thiên cũng không chậm, song chưởng đánh
tới, một chưởng mà Tông Vô Thu công kích Diệp Phàm đành phải quay tấn công lại Xa
Nhất Đao.
- Xông lên!
Diệp Phàm mở đường ở phía trước, bức ra một chút khí lực cuối cùng, can
tương xoay tròn, chỉ cảm thấy ánh sáng và hình ảnh, tất cả những người phía trước bị
đâm vào đều ngã xuống.
Rốt cuộc mọi người mở một đường máu để xông ra ngoài. Lúc này toàn bộ cao
thủ giáo Tam Độc muốn đuổi theo.
Tuy nhiên, Tông Vô Thu kêu lên:
- Cứ để cho bọn họ đi, chúng ta phải xử lý xong lão già kia mới được. Đem độc
khí đến đây, bắn vào phía trong động!
Đám người của Diệp Phàm không diệt được Tam Độc giáo, còn người bất tử ở
trong động lại có thể diệt được Tam Độc giáo. Tông Vô Thu cân nhắc nặng nhẹ, cuối
cùng lựa chọn chỉ cử một nhóm người công kích Diệp Phàm. Phần lớn lực lượng còn
lại ở lại cửa động.
Đám người của Diệp Phàm chạy một mạch vào trong rừng cây, đến khi không còn
thấy hố độc mới dừng lại được.
- Tạm thời nghỉ ngơi một chút đã, mọi người ăn một chút đi rồi chuẩn bị phá vây.
Tôi nghĩ, Tông Vô Thu cũng bị thương, tạm thời chắc Tông Vô Thu không bận tâm đến
chúng ta đâu.
Diệp Phàm nói, tất cả mọi người ngồi xuống để ăn.
Đúng lúc này, đột nhiên Vương Nhân Bàng kêu lên:
- Không được rồi, không thấy cậu Lam đâu cả.
- Gì cơ, anh ta không đuổi kịp sao?
Diệp Phàm quay đầu lại sợ hãi tìm kiếm, không nhìn thấy Lam Tồn Quân ở đâu.
Vừa rồi tất cả mọi người đều vội vàng chạy thoát thân, không biết được người nào
không thể đuổi kịp.
- Chẳng lẽ là bị bọn chúng giết chết rồi, không thể như thế được.
Thiên Thông kêu lên.
- Xa tiền bối, nghỉ ngơi xong ông khẩn trương cùng mọi người bí mật quay về
thành phố Pa-zhan. Tôi quay lại tìm Lam Tồn Quân.
Diệp Phàm quyết định.
- Không được, anh Diệp, anh không thể đi một mình như thế được.
Xa Thiên kêu lên.
- Không thể đi, anh đi là sẽ chết đó.
Thiếu chút nữa là Tài Nhạ khóc. Không ngờ sau tình một đêm với Diệp Phàm, đã
có một chút cảm tình với hắn.
Có lẽ là Diệp Phàm cũng là người tương đối thu hút.
- Tôi với anh cùng đi. Ba anh em chúng ta có chết cũng phải chết cùng nhau!
Vương Nhân Bàng không hề nghĩ ngợi nói.
- Anh không thể đi được!
Không thể tưởng tượng được Vương Nhân Bàng vừa nói xong Tài Thanh đã phản
ứng ngay, đúng là cô gái cũng đã nhen lên ngọn lửa tình đầu với Nhân Bàng huynh.
- Không phải nói nữa, tôi và Nhân Bàng sẽ cùng đi. Mọi người đi theo Xa tiền bối
rút khỏi đây đi. Thiên Thông, cậu trợ giúp cho Xa tiền bối. Bất cứ ai ở đây không quay
lại thành phố Pa-zhan Diệp Phàm tôi sẽ giết ngay lập tức.
Diệp Phàm nhìn Thiên Thông hạ lệnh.
- Không thành vấn đề, có Thiên Thông ở đây thì mọi người sẽ sống!
Thiên Thông nói. Lúc này vẻ mặt anh ta rất nghiêm chỉnh. Không giống như mọi
ngày là một tên hám lợi chỉ chọn lấy việc nhẹ.
Diệp Phàm cùng Vương Nhân Bàng lặng lẽ về trong miếu.
- Hang ổ của Tam Độc giáo cũng không nhỏ, đi đâu tìm đây?
Vương Nhân Bàng cau mày.
- Hay là đến chỗ cũ tìm kiếm, không chừng còn có thể phát hiện ra manh mối.
Diệp Phàm nói.
- Đến chỗ đó, ý của anh là đến cửa động Xà Quật để tìm kiếm?
Vương Nhân Bàng hỏi.
- Chỉ có thể như vậy thôi, Tồn Quân mất tích khi chúng ta bắt đầu tấn công phá
vây. Đoán chừng là lúc đó rất hỗn loạn, hơn nữa khói độc bay khắp nơi, có thể Tồn
Quân đã bị mất phương hướng.
Ôi, lúc đó trong lòng tôi chỉ nghĩ đến mở đường thôi. Chủ quan rồi, đương nhiên,
bây giờ quay lại thì quá nguy hiểm.
Đến lúc đó, một khi bị Tông Vô Thu phát hiện, chắc chúng ta sẽ khó có thể về
được.
Diệp Phàm nói.
- Chắc chắn là sẽ nguy hiểm, tuy nhiên, không còn cách nào khác cả. Chỉ có thể
làm như vậy, nếu cậu Lam mất tích ở bên kia, khẳng định là có thể tìm ra dấu vết. Cho
dù anh ta có chết chúng ta cũng phải đem thi thể trở về nước. Bằng không. Cả đời này
trong lòng Vương Nhân Bàng tôi cũng không yên.
Vương Nhân Bàng nói, trong lời nói lộ ra sự đau buồn.
- Chúng ta cứ hành sự theo hoàn cảnh đi, tôi nghĩ, Tông Vô thu đang bị thương rất
nặng, chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút thôi. Việc này cũng làm cho Tam Độc giáo đại
loạn rồi. Chúng ta cũng góp một phần nhỏ. Huống chi, chỉ cần không phải là Tông Vô
Thu phát hiện, còn những người khác tôi cũng không lo lắng cho lắm. Đánh không lại thì
chắc chắn vẫn còn cơ hội chạy trốn.
Diệp Phàm tin tưởng tuyệt đối.
Hai người không nói thêm gì nữa, một người đi trước một người đi sau phối hợp
với nhau đi về hướng Dược Viên.
Bởi vì con đường nhỏ này cũng khá quen thuộc, cho nên, không lâu sau, hai
người đã len lén trở lại Dược Viên. Bất ngờ phát hiện bên ngoài Dược Viên không có ai
trông coi.
- Có ai ở đây không?
Vương Nhân Bàng nhỏ giọng nói.
- Không biết là bọn họ bỏ chạy hay là đang nghỉ ngơi nữa. Chắc Tông Vô Thu nghĩ
là chúng ta đã chạy trốn ra khỏi thôn rồi. Khả năng không còn ở miếu nữa. Mà Sửu Vô
Đoan lại không ra được, cho nên, chỉ cần tăng cường lực lượng gác ở cửa động Xà
Quật là được rồi.
Diệp Phàm nói.
Hai người nhẹ nhàng đột nhập vào bên trong Dược Viên.
- Không biết mấy cây sâm có tuổi thập niên có còn hay không, nếu còn, chúng ta
sẽ nhổ chúng. Không mò thì làm sao biết được, dù saoăn cũng ngon hơn đại la.
Lúc này mà Vương Nhân Bàng vẫn còn nhớ đến chuyện này.
Thiếu chút nữa Diệp Phàm muốn điên lên, liếc mắt nhìn một cái.
- Anh tôi tham lam như vậy đúng không, thật ra, bây giờ chúng ta còn chưa trở về
Trung Hoa. Đi một quãng đường dài như vậy cần phải bổ sung thể lực. Ăn một miếng
nhân sâm mấy chục tuổi có thể bổ sung thể lực rất tốt.
Vương Nhân Bàng nói.
- Kể ra cũng có lý, chúng ta đi tới đó nhổ đi.
Diệp Phàm gật gật đầu, hai người lặng lẽ đi tới Xà Quật.
Trên đường đi có gặp vài tín đồ Tam Đôc giáo, tuy nhiên, trình độ của bọn họ quá
thấp. Căn bản hai người cũng không phải mất chút khí lực nào cũng giải quyết được.
Vận may của hai người không phải bình thường, không ngờ lại phát hiện ra một
chỗ khác có thể nhổ sâm già ở đây.
Hai người bất chấp tất cả nhổ củ lớn củ bé cho vào ba lô. Nghe nói sâm già đều là
do các vị tổ tông của Tam Độc giáo sau khi phát hiện ra mang về trống.
Trong này đều là sâm mấy chục năm thậm chí còn trên trăm năm. Bình thường
Tông Vô Thu cũng không nỡ nhổ ăn.
Muốn giữ lại đến khi cần bổ sung năng lượng lớn mới dùng. Lần này hai người
này đã lấy hết. Không biết sau khi Tông Vô Thu biết được có tức đến hộc máu ra
không.
Hai người này đã phá đi tất cả. Không còn chỗ nào để nhét hai người dùng chân
giẫm lên nát hết.
Một lúc sau, hai người chỉ còn cách hầm Xà Quật khoảng chừng hai trăm thước,
cầm kính viễn vọng lên nhìn.
- Mẹ… tất cả đều ở đây, quái thật.
Vừa nhìn thấy, Vương Nhân Bàng giật mình, thiếu chút nữa kính viễn vọng rơi
xuống đất.
Spoiler Mời xem: |||
Chương 2447: Lão gìa bất tử kia đánh cũng không chết.
[CHARGE=20]
- Quái, chẳng lẽ Tông Vô Thu không biết mệt, anh xem kìa, ông ta vẫn còn đứng ở
hiện trường. Bọn họ đang làm gì đó, anh nhìn cửa hang Xà Quật một chút đi, hình như
bọn họ đang đứng canh gác rất đông thì phải.
Đúng rồi, chẳng lẽ bọn chúng muốn phong tỏa hang động này. Tuy nhiên, nếu cứ
như vậy thì giáo Tam Độc có thể gặp nhiều đau đớn hơn.
Mà Sửu Vô Đoan cũng sẽ không chết ngay, lúc này Tam Độc giáo muốn đề phòng,
khác nào bom không hẹn giờ.
Diệp Phàm nói.
- Nếu đổi lại là tôi và anh chắc cũng chỉ có thể như thế, không dám tiến vào vì
không đánh lại được lão ta. Thả lão ta ra chắc toàn bộ Tam Độc giáo sẽ phải dừng trò
chơi rồi. Cho nên, giải quyết dứt điểm Sửu Vô Đoan còn quan trọng hơn nhiều so với
việc giải quyết chúng ta. Tuy nhiên, nếu cho chúng ta chạy trốn chắc sau này căn cứ
của Tam Độc giáo phải thay đổi một lần nữa.
Vương Nhân Bàng nói.
- Không xong rồi giáo chủ ơi, phía trái hang động đột nhiên có một tiếng vang lớn,
hơn nữa lại còn có vẻ như rung lên sắp vỡ
Lúc này, một tín đồ Tam Độc giáo đứng ở phía phải Xà Quật có chút hoang mang
kêu lên.
- Sao lại thế này?
Tông Vô Thu khẩn trương dẫn người tới.
- Không được rồi, trong này chẳng lẽ có kiểu sườn động nhỏ hay kẽ hở nham
thạch mà chúng ta không phát hiện ra. Hiện tại lão già kia đã phát hiện ra và đánh xuyên
qua chúng.
Tông Phù Phong nói.
- Hình như là trước kia có khe hở như vậy, nhưng mà đã dùng tảng đá để chắn rồi.
Đại Trưởng lão Tông Minh Thiên nói.
- Toàn bộ chúng ta sẽ canh gác ở đây, lão già kia ló đầu ra là chúng ta đánh luôn,
đánh chết lão ta!
Vẻ mặt Tông Vô Thu buồn rầu ra lệnh.
Bên này, hơn mười cây súng được điều tới, cùng mấy chục cái cung nỏ. Đạn hỏa
tiễn còn ba quả, toàn bộ nhắm hướng vào chỗ khe hở.
Ầm ầm…
Tông Vô Thu vừa nói xong, Sửu Vô Đoan liền mở ra. Tuy nhiên. Sửu Vô Đoan
không ló đầu ra, thứ bay ra trước đều là đá, rất nhiều đá từ bên trong bay ra như mưa.
Nhất thời chưa kịp phòng bị, nên nhóm cung tên bị đá nện vào chết mười mấy người.
Lập tức tại hiện trường máu thịt lẫn lộn vào nhau.
- Đánh!
Tông Vô Thu tức giận đến nỗi môi còn run lên.
Tiếng đạn vang lên. Không lâu, rắn trong động bò ra. Không hiểu được Sửu Vô
Đoan dùng biện pháp gì mà có thể đuổi được rắn Xà Quật ra ngoài.
Toàn bộ theo khe hở của núi đi ra. Trong lòng Tông Vô Thu đang rỉ máu, tuy nhiên,
không có biện pháp nào khác, cho dù chính mình đã nuôi dưỡng chúng cũng phải tự tay
giết chúng.
Sau hơn 10 phút chiến đấu giằng co.
Phỏng chừng phải có không dưới chục ngàn con rắn bị giết, đúng lúc này, một
khối đá rất lớn đập từ trong động đi ra. Tốc độ rất nhanh.
- Mau tránh ra!
Tông Phù Phong kêu lên.
- Bắn, lão già này ở phía sau tảng đá!
Mắt Tông Vô Thu nhìn rất nhanh, hét lớn. Song chưởng hướng tới tấn công tảng
đá.
Hỏa tiễn được huy động, dùng hỏa tiến bắn liên tiếp.
Một tiếng nổ mạnh vang lên, tảng đá lớn nổ tung. Tuy nhiên, trong khói sương hiện
ra một bóng người bị ngã xuống mặt đất.
Diệp Phàm phát hiện, đúng là lão già Sửu Vô Đoan rồi. Hình như là bị trọng
thương, đầu bù phát ra. Mặt xưng phù giống như đầu heo, toàn thân máu chảy, cũng
không hiểu được là máu người hay là máu rắn nữa.
Đám người Tông Vô Thu không muốn sống vây quanh lại.
Sửu Vô Đoan đúng thật là một kẻ địch mạnh bất tử, không ngờ bay lên trời chừng
bảy tám mét. Tốc độ của lão già này rất nhanh, một cái tát về phía Tông Vô Thu.
Mặt đất như cùng cộng hưởng. Tông Vô Thu là cao thủ thập nhị đẳng đại viên mãn
không ngờ không thể tránh được, bị bay lên cao hơn 10 mét rồi ngã xuống, một nửa
người bị ngã vào trong khóm hoa Tử Lang.
- Giáo chủ!
Lúc này, một người mặc quần áo đen từ bên ngoài xông tới. Người này hung hãn
không sợ chết, tốc độ cũng không chậm, không ngờ đã ở phía sau ôm lấy Sửu Vô
Đoan.
Sửu Vô Đoan nóng nảy, huých khuỷu tay về phía sau một cái, quai hàm của người
mặc áo đen lập tức rơi xuống.
Rõ ràng đã bị Sửu Vô Đoan đánh vào trúng mặt rơi xuống đất, lập tức, mặt chảy
đầy máu.
Tuy nhiên, tên kia rất ngoan cườngng, không sợ chết ôm lấy không rời.
Tay Tông Vô Thu xoay tròn rồi bắn ra hơn mười viên độc cầu. Ánh mắt Tông Vô
Thu nhanh chóng chuyển sang máu tím.
Lúc này, Tông Vô Thu liều mình dùng bí thuật củaTam Độc giáo, tập trung toàn bộ
nội khí và độc khí trên lòng bàn tay.
- Giáo chủ chạy mau!
Người da đen hét to một tiếng, đột nhiên thân thể chấn động, theo độc cầu nổ
tung. Lập tức, máu tung lên như mưa khắp trời.
- Mẹ…, chẳng lẽ đó chính là ‘tự nổ’ được nói trong truyền thuyết!
Vương Nhân Bàng lau mắt, thiếu chút nữa rơi cả con ngươi.
- Đúng rồi.
Diệp Phàm nói.
- Tôi nghe ông nội nói người có thể tự nổ như thế phải là cao thủ thập nhị đẳng đại
viên mãn mới có thể làm được. Nội khí trong cơ thể của cao thủ kiểu này sau khi chịu
áp lực cao, bị ép lại chấn động đan điền, cuối cùng không chịu nổi khí ép sẽ xuất hiện
sốt cao rồi tự nổ. Cao thủ thập nhị đẳng tự nổ sinh ra năng lượng không kém một quả
bom có chứa đến năm sáu trăm kg thuốc nổ.
- Ừ, anh thấy chưa, nó làm xuất hiện một hố to khoảng bốn mươi thước trên mặt
đát. Tuy nhiên, người da đen kia là ai, làm sao có thể tình nguyện tự nổ chứ?
Diệp Phàm nói.
- Rốt cục Sửu Vô Đoan chết rồi, mẹ…, lão già bất tử đấy, 130 tuổi rồi còn chưa
chết.
Vương Nhân Bàng mắng,
- Phỏng chừng Tông Vô Thu chỉ còn lại nửa cái mạng thôi, anh xem, ông ta đứng
còn không vững kìa.
- 130 tuổi, tôi nghĩ chưa đến đâu. Hơn nữa, chết hay chưa chết cũng khó có thể
xác định được.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Sao anh lại nói như vậy?
Vương Nhân Bàng hỏi.
- Sửu Vô Đoan nói mình 130 tuổi, ai biết được ông ta có lừa dối Xa Nhất Đao
không. Về việc có chết hay không chết, anh cứ chờ xem sẽ biết.
Diệp Phàm nói, vẻ mặt có vẻ thần bí.
Bụi bặm cùng với cây cỏ hoa lá bay lên cao hơn 10 mét, hiện đang dần dần rơi
xuống.
- Ha ha ha, lão già này, rốt cuộc là ông đã chết, chết rất hay, ta nhổ vào!
Tông Vô Thu ở bên cạnh vừa cười như điên vừa phun máu về phía cái hố to không
biết sau bao nhiêu ở phía trước. Mấy vị trưởng lão cùng các hộ pháp đều đã vây tới.
- Người đâu?
Một tín đồ giáo Tam Độc kinh ngạc kêu lên, bởi vì trong hầm không có ai cả.
- Đã nổ tan xác rồi. Mọi người không biết, người da đen đó tên là Tông Đức, ông
ta là chú của tôi.
Bản thân đã đạt đến thập nhị đẳng đại viên mãn. Chỉ có điều ông ấy nói mình già
rồi, không thể đạt được trình độ cao hơn. Hơn nữa, ông ta đã 120 tuổi, toàn thân đều
nhuộm độc thành màu đen.
Ông ta cùng thời với Tử Đô ở tổ miếu, tuy nhiên, gần đây ông ta tự biết sắp có đại
nạn, vẫn nói với ta điều này từ lâu rồi.
Cho nên, lần này ông ấy mới tự nổ. Việc nổ này, ai mà thoát được. Ngay cả là
người đạt tới cảnh giới trong truyền thuyết cũng không được.
- Ôi, chú, chú đi may mắn nhé!
Tông Vô Thu có chút bi thương nói, không ngờ quỳ hai chân xuống. Các tín đồ
giáo Tam Độc khác nhìn thấy cũng quỳ xuống theo.
- Mang rượu tới đây, chú ta thích rượu!
Giọng Tông Vô Thu khàn khàn kêu lên.
- Giáo chủ, nghe nói đám người trẻ tuổi kia còn chưa chạy ra khỏi thôn. Phỏng
chừng bây giờ còn đang trốn ở chỗ nào đó. Chúng ta có phải khẩn trương đi bắt diệt
bọn chúng không?
Lúc này, hộ pháp Mã Thạch hỏi.
- Cút sang một bên đi, mang rượu tới đây đi, ta muốn tế bái chú của ta. Bọn
chúng là cái thá gì chứ?
Tông Vô Thu giận dữ, quăng một cái tát khiến Mã Thạch ngã ra xa hơn 10 mét
miệng phun đầy máu ra. Phải biết Tông Vô Thu là một người vui buồn thất thường.
- Rượu đây rồi, đây là rượu ông cất vào hầm hai mươi năm đó ạ!
Lúc này, hai tín đồ đang cầm hai vò rượu đi đến.
- Chú, chú đi thong thả nhé!
Tông Vô Thu mở vò rượu ra, mùi thơm bay khắp nơi, Vương Nhân Bàng đứng
cách xa hơn hai mươi thước cũng không nhịn được liếm liếm đầu lưỡi.
- Mang đến đây!
Đúng lúc này, dưới hố truyền đến một âm thanh khàn khàn, đám người Tông Vô
Thu sợ đến mức bắn lên, tất cả đều công kích về phía hầm.
Tuy nhiên, cũng đã chậm. Sửu Vô Đoan trên người toàn máu đã bay vọt ra ngoài.
Hai chân đứng trên tảng đá, ba ba ba…
Tông Vô Thu cùng với tứ đại trưởng lão Tam Độc giáo, còn một vài cao thủ đều bị
đá một cái. Mọi người đều bị đá te lăn quay trong hầm.
Kỳ lạ là Sửu Vô Đoan cũng không ở lại, vẫy tay thoáng một cái đã không thấy tăm
hơi đâu.
- Đáng tiếc, lão Sửu cũng không có can đảm, lẽ ra nhân cơ hội này giải quyết toàn
bộ mới đúng.
Vương Nhân Bàng bóp cổ tay thở dài.
- Lão Sửu cũng không được, anh thấy chưa, ông ta đã ở đây chống đỡ mạnh mẽ.
Phỏng chừng chỉ một lúc nữa toàn bộ đám người Tông Vô Thu lại đi lên, chắc là lão
Sửu thực sự sẽ bị chôn vùi ở trong này. Dù sao uy lực đạn hỏa tiễn vừa rồi cũng không
nhỏ, tôi đoán là, lão Sửu chỉ còn lại nửa cái mạng thôi.
Diệp Phàm nói.
- Lão già này thật là lợi hại, mẹ…, nghe nói lão già đó trình độ chỉ đạt một nửa như
trong truyền thuyết. Không đạt được toàn bộ. Không biết người đạt đến đỉnh cao của
truyền thuyết sẽ lợi hại đến mức độ nào nữa?
Vương Nhân Bàng không khỏi run rẩy.
Không lâu, toàn bộ đám người Tông Vô Thu lên hố. Tuy nhiên, Tông Vô Thu bị
trọng thương, đành để các tín đồ ở dưới xử lý hậu sự, mang toàn bộ người đi theo.
Phỏng chừng tất cả đều di chuyển đến nơi nào đó để dưỡng thương.
Diệp Phàm cùng Vương Nhân Bàng lặng lẽ ở Dược Viên tìm kiếm.
- Anh xem, đây không phải là đồ vật của cậu Lam đó sao?
Diệp Phàm chỉ vào một bụi thuốc màu đỏ tươi nói.
- Đúng rồi, chính là của cậu Lam. Bình thường vẫn đeo trên cổ, xong rồi, ngọc bội
trên cổ đều ném lại ở đây, chẳng nhẽ cậu Lam…
Vương Nhân Bàng lạnh cả người nói.
- Quái, dược thảo màu đỏ này sao lại vừa ngửi một chút đã rất hưng phấn, anh có
thấy như thế không?
Diệp Phàm hỏi, còn khịt khịt mũi. Hơn nữa, mắt còn vô tình liếc nhìn dưới háng
Vương Nhân Bàng.
Vương Nhân Bàng vừa nghe, cũng không hiểu cho lắm, cảm thấy ánh mắt của
Diệp Phàm có chút quái dị, vì thế khẩn trương hít sâu một hơi.
Lập tức, mặt anh ta ngượng đến đỏ bừng, nhìn nhìn dưới háng, nói:
- Tệ thật, chẳng lẽ chính là loại cây cỏ xuân dược trong truyền thuyết? Nhất định
là có chút tác dụng. Anh xem, tôi hít sâu một chút, đồ chơi dưới háng thiếu chút nữa
thành Kim Cô bổng.
- Chẳng lẽ là cậu Lam sau khi bị thất lạc, liền vô tình đâm vào đây, sau đó trúng
độc tình này hả?
Diệp Phàm nói.
- Tôi nghĩ là vậy, nhất định là vậy, sau khi chúng ta trúng độc cảm thấy toàn thân
nóng lên, không khác gì động vật phát dục. Đến lúc nóng không chịu được thì phải tìm
vật cái để giải quyết rồi. Bằng không, thân thể sẽ bị thương tổn rất lớn, thậm chí sẽ trở
thành người điên cuồng. Mà loại độc tình này đặc biệt lợi hại, đây chính là do cao thủ
dùng độc Tông Vô Thu tạo ra. Lẽ nào viên ngọc bội của cậu Lam lại rơi ở đây, hẳn là
nóng đến chịu không nổi nữa phải đi tìm chỗ để giải phóng?
Vương Nhân Bàng nói.
Mời xem: |||
Chương 2448: Đang sung sướng.
[CHARGE=20]
- Có lý, chúng ta khẩn trương tìm xem có dấu chân không.
Diệp Phàm nói, triển khai dò xét, không lâu, quả nhiên phát hiện có một sợi tơ
hồng gắn vào phía trên dấu chân của Lam Tồn Quân. Diệp Phàm phát hiện, ‘radar sinh
vật được hình thành bởi mắt ưng của mình không khác mấy mũi chó. Hoàn toàn có thể
dựa vào đồ vật hoặc đặc thù dấu tích người nào đó để lại tại hiện trường, sau đó ghi
nhớ lại, rồi dựa vào đặc điểm này mà dò tìm theo..
Diệp Phàm tiện tay bẻ lấy cây Thôi Tình nhét vào trong ba lô.
- Diệp Phàm cậu lấy về muốn làm xuân cung hoàn à?
Vương Nhân Bàng cười khan một tiếng.
- Ha hả, loại cây này đối với đàn ông mà nói đúng là một thứ đồ tốt, anh có tiền
cũng không mua được. ‘Long Sĩ đầu hoàn’ mà anh Vĩ làm so với cái này, chẳng là cái
rắm gì.
Diệp Phàm cười khan một tiếng, chuyên tâm tìm kiếm trên đường phía trước.
Chuyên môn của Vương Nhân Bàng là cảnh giới, lúc này nếu như toàn bộ cao thủ
Tam Độc giáo trốn ở đâu đó để dưỡng thương, anh có thể bình tĩnh tìm người rồi.
Rẽ vào mấy phòng, xuất hiện trước mắt một phòng tương đối tinh xảo. Vương
Bàng nhẹ nhàng và khéo léo mở cửa đi vào, phát hiện dưới mặt đất có mấy thi thể.
Diệp Phàm quan sát một hồi, loáng thoáng nghe được một chút âm thanh rên rỉ
- Không phải là đang làm chuyện gì tốt đó chứ?
Diệp Phàm thầm thì một câu, cùng Vương Nhân Bàng lặng lẽ đi vào. Quả nhiên,
tiếng rên càng lúc càng lớn. Vừa nghe, không phải là tiếng Lam Tồn Quân vừa rống lên
đó sao, đương nhiên, trong đó còn có cả tiếng kêu thảm thiết của một cô gái.
- Choáng nha, chúng ta vì anh ta mà lo lắng hãi hùng đấy, không ngờ gặp anh ta
phong lưu khoái hoạt.
Vương Nhân Bàng thấy xấu hổ.
Hai người nhẹ nhàng mở cửa sổ nhìn. Trong phòng lại có tới hai cô gái. Tuy nhiên,
hình như chỉ gây choáng, cũng không có máu tươi chảy ra.
Mà trên chiếc giường tinh xảo, giờ phút này toàn thân đồng chí Lam Tồn Quân
đang trần truồng, ra sức làm cái việc của loài người nguyên thủy.
- Ngươi đúng là đồ cầm thú, súc vật! Khốn khiếp…
Trên giường một cô gái không rõ khuôn mặt đang lớn tiếng mắng chửi, mà lại nói
tiếng Anh.
Cổ họng cô khàn khàn kêu. Tay chân đá lung tung. Diệp Phàm dùng nhãn lực
mạnh để nhìn, thầm nói:
- Đúng là cậu ta đang ra sức. Đừng làm cô gái kia chết là được.
- Cô gái kia kêu rất thảm rồi, cậu ta, không biết thương hương tiếc ngọc một chút
nào cả, chúng ta khẩn trương ngăn lại đi.
Vương Nhân Bàng chau mày, nhìn giường đầy máu tươi, nói.
- Đừng động, để cậu ta giải phóng xong đã. Bằng không, độc tình trong người sẽ
làm anh ta phát điên đấy.
Diệp Phàm kéo Vương Nhân Bàng nói.
- Cái này, tôi nhất thời hồ đồ rồi, thật ra đã quên.
Vương Nhân Bàng hơi ngượng ngùng, nhìn nhìn bên trong nói,
- Cậu ta đúng thật là giết người, người bên cạnh ngã xuống đất chắc là a hoàn.
Không ngờ cậu ta lại làm như vậy, người nằm trên giường chắc là chủ rồi.
- Con người mà, khi mơ hồ cũng biết chọn gái xinh đúng không?
Diệp Phàm cười khan một tiếng.
Đợi chừng nửa giờ sau hình như Lam Tồn Quân cũng đã mệt mỏi. Anh ta thở như
trâu, mồ hôi trên người đổ ra như mưa, lập tức từ trên giường ngã xuống mặt đất.
Cô gái kia ngồi phịch ở trên giường, không nói nổi gì. Hai mắt ngơ ngác nhìn chằm
chằm trần nhà.
Diệp Phàm tiện tay khẽ động, bí mật ném cái chăn để che cơ thể cho cô gái.
Quay người, vội vàng vội vàng vận nội khí khơi thông cho Lam Tồn Quân.
Còn Vương Nhân Bàng cũng vội vàng lấy nhân sâm vài chục tuổi bóp lấy nước
cho vào mồm Lam Tồn Quân.
- Tôi… Tôi bị làm sao vậy?
Mấy phút sau. Hình như Lam Tồn Quân đã tỉnh lại, ngơ ngác nhìn Diệp Phàm, hỏi.
- Cậu bị trúng độc thôi tình, cho nên, đã làm như vậy.
Diệp Phàm chỉ chỉ cô gái ngồi trên giường.
- Cái này, tôi…
Mặt Lam Tồn Quân đỏ bừng, cúi đầu xuống, không dám nhìn cô gái đang nhìn
mình chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống.
- Xin lỗi… Rất xin lỗi…
Lam Tồn Quân ấp úng nói.
- Tôi mong cho anh chết đi, đồ súc sinh!
Cô gái kia hình như có thêm chút sức lực, ôm chăn ngồi dậy mắng.
- Mau mặc quần áo vào đi.
Diệp Phàm nói.
- Mặc cái gì, toàn bộ quần áo thành giẻ rách hết rồi. Hình như khí lực của đồng chí
Lam không hề nhỏ.
Vương Nhân Bàng cười khan một tiếng, đi ra chỗ tủ quần áo lấy hai bộ quần áo
ném đến tận giường.
Cô gái mặc qua quýt sau đó đi đến chỗ Lam Tồn Quân, vừa cắn vừa đá. Diệp
Phàm cũng không ngăn cản, để cho cô gái giải tỏa một chút, hơn nữa, trong lòng Lam
Tồn Quân cũng cảm thấy dễ chịu một chút. Dù sao anh ta cũng là cao thủ bát đẳng đá
cũng không sao.
- Cô gái, tôi nhìn cô không giống người Lào, làm sao cô lại đến đây.
Diệp Phàm hỏi.
- Các người đều giống nhau hết, tất cả đều là đồ súc sinh, cầm thú!
Cô gái mắng.
- Cô đã hiểu lầm rồi, vừa rồi anh ta đến Dược Viên và bị trúng độc tình. Một khi
độc tính của nó phát tác, cả người sẽ tự động nảy sinh nhu cầu, vừa rồi anh ta làm gì
đến giờ cũng không nhớ được. Cô gái, chúng tôi là người Hoa, đến Tam Độc giáo để
cứu người đấy. Tôi nhìn cô hẳn không phải là người Lào, có phải là cô cũng bị Tông Vô
Thu bắt tới đây đúng không?
Diệp Phàm hỏi.
Cô gái khóc một hồi, nói:
- Tôi không phải là người ở đây, tôi là người Pháp. Tông Vô Thu bắt tôi đến đây,
muốn tôi lấy ông ta. Nhưng tôi không chịu, lấy cái chết ra để đe dọa. Tông Vô Thu đành
chịu thua. Tôi đến đây cũng được hơn nửa năm rồi. Không thể tưởng tượng được lại bị
tên súc sinh kia làm như vậy. Ngươi là tên khốn khiếp!
Cô gái vừa mắng vừa hung hắng đá Lam Tồn Quân, anh ta cũng không tránh né,
cứng rắn ngồi để đón nhận.
Cô gái còn muốn đá nữa, nhưng bị Vương Nhân Bàng kéo ra.
- Được rồi, không phải đã nói qua với cô rồi sao, anh ta cũng là người bị hại mà.
Diệp Phàm nghiêm mặt, hừ nói.
- Các người là đồ không biết xấu hổ, anh ta chiếm đoạt tôi, anh ta lại là người bị
hại sao, tôi mới chính là người bị hại đây!
Cô gái đối đáp trả lại.
- Đủ chưa, cô còn nói tiếp chúng tôi sẽ đi ngay lập tức.
Diệp Phàm hừ nói. Quả nhiên cô gái sợ tới mức không dám nói thêm câu nào
nữa.
- Như vậy đi, chúng tôi có thể cứu cô trở về nước. Anh ta đã vô tình xâm phạm
đến cô coi như là huề nhau có được không?
Diệp Phàm hỏi.
- Huề nhau, đấy là danh dự cả đời của người con gái, như vậy không công bằng.
Cô gái vừa khóc vừa kêu lên.
- Nhưng anh ta đã có vợ rồi, lại không thể lấy thêm thiếp như thời xưa. Nếu cô
thích lằng nhằng, chúng tôi thật không thể giúp cô được rồi. Cô thích thế nào cứ làm
thế, tôi nghĩ, Tông Vô Thu sẽ không ôn nhu với cô như vậy đâu.
Diệp Phàm nói.
- Tông Vô Thu rất lợi hại. Các anh không sợ ông ta sao?
Cô gái rụt cổ lại nói.
- Sợ thì có tác dụng không, nhưng, hiện tại ông ta bị thương nặng rồi. Tạm thời
không thể đuổi theo chúng tôi được.
Diệp Phàm đứng lên, nói,
- Cậu Lam. Cậu cõng cô gái này đi. Cô tên là gì?
- Chu na.
Cô gái nói, liếc mắt nhìn Lam Tồn Quân một cái, nói,
- Tôi không cần tên khốn khiếp này cõng!
- Chẳng lẽ cô thích để chúng tôi lợi dụng, dù sao hai người cũng như vậy rồi, có
phải không?
Vương Nhân Bàng hừ nói.
- Vậy được rồi.
Chu na gật đầu bất đắc dĩ, sau đó, đột nhiên Chun a nói.
- Thật ra, sau này tôi mới biết. Căn bản là Tông Vô Thu không yên lòng.
- Ông ta có thể yên lòng thì mới là lạ?
Lam Tồn Quân ở bên cạnh nói thầm một câu.
- Tôi không nói chuyện với người háo sắc này
Chu Na lại hung hăng trợn mắt lên liếc nhìn đồng chí Lam một cái, khiến cho anh
ta cảm thấy có chút buồn bực.
Lam Tồn Quân ngoảnh lại, thấy Diệp Phàm và Vương Nhân Bàng trên mặt có vẻ
rất vui vẻ vì thấy mình gặp họa.
- Nhìn cái gì, đồng chí Vương Nhân Bàng anh cũng không phải có cái chim tốt
đâu?
Lam Tồn Quân giận, bột miệng thốt ra.
- Đồng chí Lam có ý gì đấy, tôi không trêu cũng không chọc anh. Hơn nữa, Vương
Nhân Bàng tôi là người nghĩa hiệp. Đối với mỹ nữ đều rất thương yêu.
Không giống như một số đồng chí không ngờ chơi bá vương ngạnh thượnng cung.
Xem cậu trở về giải thích thế nào với đại tiểu thư Tô.
Đến lúc đó, hừ hừ, cái miệng của Vương Nhân Bàng tôi thỉnh thoảng không giữ
được đâu, hễ mà không giữ mồm được, nói ra cái gì thì cũng chưa biết được đâu.
Không ngờ Vương Nhân Bàng uy hiếp đồng chí Lam.
- Anh uy hiếp tôi, tuy nhiên. Tôi không sợ. Chỉ có điều, nghe nói có người cũng rất
chơi bời. Hơn nữa, về sau còn muốn bội tình bạc nghĩa, kết quả là, bỏ cũng không
được, đành phải lấy về nhà. Hiện tại, còn tạo ra cả trẻ con, còn là một bào thai sinh đôi
nữa chứ.
Lam Tồn Quân châm chọc nói.
- Cậu nói gì thế, việc này, việc này…
Vương Nhân Bàng giống như bị đạp trúng cái đuôi mèo thiếu chút nữa nhảy cẫng
lên.
Tạm thời không nói được gì, thực ra, khi đó Tiếu thập lục muội ở trong sơn động
đó cũng bị đồng chí Vương Nhân Bàng làm như vậy.
- Khi đó Vương Nhân Bàng tôi bị mê rồi.
Rốt cuộc Vương Nhân Bàng lại biện lý do.
- Chả khác gì tôi, hơn nữa, Tài Thanh kia anh phải làm sao, chắc phải nhị cung rồi.
Lam Tồn Quân cười khan một tiếng, làm Vương Nhân Bàng giận đến mức nghiến
cả răng vào.
Quay người lại, anh ta cũng cười khan một tiếng nói,
- Đúng vậy, hai chúng ta như nhau cả. Tuy nhiên, tôi là một người có trách nhiệm,
không phải là còn làm cho có thai sinh đôi rồi sao. Còn anh, có phải muốn lấy về làm lẽ
không, chơi trò nhà vàng giấu người đẹp đúng không.
- Anh…
Đồng chí Lam cũng bị nghẹn thở.
- Được rồi được rồi, đến lúc nào rồi chứ, bọn Thiên Thông còn đang chờ đấy. Các
người đều giống nhau hết, cá mè một lứa. Cô Chu, cô còn muốn nói gì nữa không?
Diệp Phàm hỏi.
- Sau này tôi mới biết, Tông Vô Thu sai người bắt tôi đến đây không phải vì hám
sắc. Mà là đối thủ của gia đình tôi bỏ tiền thuê bọn họ bắt tôi đến đây.
Vẻ mặt Chu Na tức giận nói.
- Oh, nhà cô rất giàu, bằng không, đối thủ của gia đình cô làm sao có thể mời
được người của Tam Độc giáo ra tay.
Vương Nhân Bàng hỏi.
- ‘Hồng phách thiên chân’ các anh có nghe nói qua không?
Không ngờ Chu na đắc chí ưỡn ngực cười nói.
Chu Na đúng thật là người phụ nữ Pháp điển hình, tóc màu vàng được uốn xoăn
sóng to trông khuôn mặt rất tinh tế, hơn nữa dáng người cao gầy, so sánh với Tô Lâm
thì mỗi người một vẻ, tràn đầy vẻ đẹp của người nước ngoài.
Vừa rồi trong lúc mơ hồ ‘làm việc’ người ta, hiện tại đồng chí Lam đang len lén
quan sát cô gái một chút, không thể nhịn được nuốt nước miếng ừng ực.
- Cậu đúng thật là đang muốn lăng nhăng rồi.
Diệp Phàm nhìn thấy rõ ràng, trong lòng khinh thường đồng chí Lam.
- Hồng phách thiên chân, chẳng lẽ nhà của cô chính là người lãnh đạo tập đoàn
này?
Mắt Vương Nhân Bàng co lại, cười tủm tỉm.
- Nói tới ‘ Hồng phách thiên chân’ quả thực là có danh tiếng, đứng đầu trong giới
đồ da và rượu. Thương hiệu nổi tiếng thế giới, nghe nói giá trị của tập đoàn ‘Hồng phách
thiên chân’ lên tới 1 tỷ đô la Mỹ. So sánh với thương hiệu nổi tiếng như Sonny
Matsushita cũng không thua kém là mấy.
Mà những người mặc quần áo thương hiệu của ‘ Hồng phách thiên chân’ phải có
thân phận nhất định.
- Anh nói xem?
Chu Na trừng mắt nhìn đồng chí Vương Nhân Bàng tỏ vẻ kinh thường.
- Ha ha ha, đồng chí Lam, anh phát tài rồi.
Đột nhiên Vương Nhân Bàng phá lên cười, lập tức liền tỏ ánh mắt xem thường.
- Đừng tưởng rằng anh có được Chu Na tôi dễ nhé, anh đừng nằm mơ nhé. Chu
Na tôi có chết cũng sẽ không kết bằng hữu với anh đâu.
Không thể tưởng tượng Chu Na lại hận đồng chí Lam đến chết.
Spoiler Mời xem: |||
Chương 2449: Tự mình ra mặt.
[CHARGE=20]
- Cô tự cho mình là món hàng đúng không? Hồng phách thiên chân thì làm sao
chứ? Không phải cũng chỉ là quần áo sao?
Bố có thèm vào, cứ nằm mơ đi Chu Na. Nếu không phải trong lúc mê loạn, cô
đang nằm trên giường Lam gia tôi cũng không thèm chú ý đến cô đâu.
Cô cứ thử hỏi mọi người xem, con trai thứ ba của Tân Môn Lam Tồn Quân tôi là
nhân vật thế nào chứ. Ở Trung Hoa, những cô gái khóc muốn lên giường với tôi có mà
cả biển người.
Cô vẫn tự cho mình là tiên nữ giáng trần sao.
Đồng chí Lam cũng tức giận điên lên, nói một đống ra.
- Anh là tên khốn kiếp, tôi không để yên cho anh đâu!
Chu Na tức giận đến mức môi run lên, chỉ vào Lam Tồn Quân nói không hết lời.
- Không để yên thì cô sẽ làm gì chứ, tôi sợ cô chắc?
Không ngờ Lam Tồn Quân mỉm cười một cách bỉ ổi.
- Anh… Anh…
Chu Na nóng nảy.
- Được rồi, chúng ta đi mau thôi, sau khi rời khỏi đây các người cứ đấu miệng
thoải mái.
Diệp Phàm muốn đi khoát tay.
- Chờ một chút, nếu phải đi, các anh cũng phải kiếm ít đồ rồi hãy đi.
Lúc này, không ngờ Chu Na bình tĩnh trở lại, cắn môi nói.
- Cô có ý gì thế?
Lam Tồn Quân hỏi.
- Tôi biết Tông Vô Thu có mấy người vợ, thời gian trước ông ta lục soát cầm trở
về một thùng hàng. Nghe nói tất cả đều là đồ ttrang sức cổ rất quý báu. Cách đây không
xa có một phòng trưng bày. Nghe nói còn phải mời siêu sao trong giới kim hoàn đến để
xem.
Chu Na nói.
- Ở đâu?
Lập tức đồng chí Vương Nhân Bàng cảm thấy hứng thú hỏi.
- Chưa từng thấy tiền à?
Chu Na liếc mắt nhìn anh ta một cách khinh bỉ.
- Đúng là. Dân quê mới như vậy. Đeo cái khuyên tai thôi mà cũng cho mình là
người giàu có.
Lam Tồn Quân cũng không quên nói một câu với đồng chí Vương Nhân Bàng.
- Anh đi theo tôi, việc này, tôi vốn cũng không biết nhiều lắm. Các anh thấy không,
hai cô gái ở góc phòng chính là người từng hầu hạ Tông Vô Thu lúc trước đấy. Bị tôi
moi ra.
Chu Na cười cười.
Lam Tồn Quân cõng Chu Na trên lưng. Ba người men theo đi tới.
Hai giáo đồ trình độ tứ đẳng không uy hiếp được Diệp Phàm, liền bị hắn giết chết.
Lúc mở hai thùng ra, Diệp Phàm nhìn thấy, run lên.
Bởi vì, tất cả đồ trong hòm đều là tinh ngọc và đồ trang sức cổ. Nếu lấy ra bán đấu
giá chắc sẽ không dưới trăm triệu.
Nhét hòm vào trong ba lô rồi lập tức trở về. Phát hiện thấy đám người Xa Nhất Đao
đã rời đi, ba người khẩn trương đi về hướng ngoài rừng cây. Phía trước hai dặm có
tiếng nổ lớn truyền đến.
- Không được rồi. Khẩn trương đi thôi.
Diệp Phàm kêu lên, liền dùng hổ ưng công. Cố không để bại lộ lúc này.
Một lúc sau tới chỗ bị nổ tung, phát hiện Xa Nhất Đao cả người đều là máu. Còn
mười mấy người của Tam Độc giáo dưới sự chỉ huy của ba trưởng lão, công kích tàn
nhẫn đám người Thiên Thông.
- Giết chết mấy con rùa các người.
Thiên Thông mắt đỏ lên đằng đằng sát khí.
Diệp Phàm không nói đến câu thứ hai, sử dụng can tương, bóng vừa chợt lóe lên,
rồi một tiếng ầm vang, một nhát đến phía sau đại trưởng lão Tông Minh Thiên, sâu tận
xương.
Lập tức đối phương bị rối loạn trận tuyến. Trước sau đều có địch, xông về phía
bọn Diệp Phàm, hơn nữa Xa Nhất Đao liều mình tấn công, rốt cục là mở một đường
máu ra khỏi rừng, về phía thôn, căn bản cũng không có nhiều sức để chống cự.
Cuối cùng tìm được chiếc xe cất giấu, mọi người lên xe.
- Tôi phỏng chừng không xong rồi, Diệp công tử, tôi giao Xa Thiên. Ôi…
Xa Nhất Đao nói, miệng phun máu.
- Vì cứu mọi người, ông ấy ta bị thương rất nặng ở bụng. Hiện tại không biết
được bên trong thế nào. Lại không có biện pháp phẫu thuật.
Triệu Thanh Ngọc nói.
Diệp Phàm khẩn trương bức ra nội khí, sơ cứu qua cho ông ta.
- Tiền bối, tiền bối phải sống. Tiền bối còn phải đợi để bế cháu đấy. Kiên cường
lên một chút, chúng ta phải sống để trở về. Tiền bối, lúc ở Xà Quật gian nan như vậy
còn có thể sống sót, chẳng lẽ bây giờ chuẩn bị về đến nhà mà không thể kiên trì được
sao?
Diệp Phàm nói động viên Xa Nhất Đao.
- Tôi sẽ sống, tôi muốn bế cháu tôi.
Xa Nhất Đao chép miệng hôn mê bất tỉnh.
Mọi người vội vàng trở về thành phố Pa-zhan, sau khi đưa người đến bệnh viện để
sơ cứu, vẫn lo lắng người của Tam Độc giáo tìm đến, nhưng điều kiện chữa bệnh ở
thành phố Pa-zhan có hạn, chủ yếu lại lo lắng người của Tam Độc giáo tìm đến được
đây, mọi người đành phải trở về chỗ ở bí mật.
Diệp Phàm nhẹ nhàng đi vào phòng của Xa Nhất Đao.
- Cậu tìm tôi có việc gì, Diệp công tử, cậu nói đi. Tôi cũng không biết được khi nào
thì tôi sẽ chết.
Xa Nhất Đao thấy Diệp Phàm chép miệng vài cái rồi lại không nói gì, vì thế nói
trước.
- Tiền bối có nghe nói qua về tổ đặc nhiệm A Trung Hoa không?
Diệp Phàm hỏi.
- Chưa nghe nói qua bao giờ, có chuyện gì thế?
Xa Nhất Đao nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Đó là một tổ chức đặc biệt của Trung Hoa, chuyên xử lý nghiệp vụ liên quan đến
các vấn đề xã hội. Đương nhiên, cũng có liên quan đến vấn đề an toàn quốc gia. Tiền
bối có muốn gia nhập tổ chức này không?
Diệp Phàm nói thẳng vào vấn đề.
- Tôi chết lúc nào cũng chưa biết được, viên đạn vẫn còn ở trong bụng của tôi, nói
điều này có ích gì đâu chứ? Hơn nữa, tôi ở giữa Xà Quật này đã ăn thịt rắn uống máu
rắn mấy chục năm rồi, trong cơ thể đã tích tụ rất nhiều độc rắn rồi. Chắc cũng chẳng
sống được bao lâu nữa. Hiện tại lại đang bị thương, có thể sống qua ngày mai hay
không cũng khó có thể nói được.
Xa Nhất Đao nói.
- Có phải tiền bối không thể quên được quê hương không, tuy nhiên, tôi nghĩ là
tiền bối sẽ không trở về được. Sau khi Tông Vô Thu hồi phục nhất định sẽ phái người đi
tìm tiền bối.
Thiếu chút nữa là Tam Độc giáo đã tìm ra chúng ta rồi. Thay vì phải trốn tránh, tiền
bối hãy gia nhập Tổ đặc nhiệm A đi.
Đất nước sẽ bảo vệ tiền bối. Hơn nữa, Tổ đặc nhiệm A có rất nhiều cao thủ, có tổ
chức chuyên nghiên cứu giải độc.
Điều quan trọng hơn chính là, hiện tại chúng ta vẫn chưa thoát ra khỏi nguy hiểm.
Nếu tiền bối đồng ý gia nhập, tuy tôi không phải là người của tổ đặc nhiệm A, nhưng
trước kia là người của tổ, sau khi bị thương mới rút lui ra ngoài.
Tuy nhiên, vẫn liên lạc với bọn họ. Nếu tiền bối đồng ý gia nhập, lập tức chúng ta
có được sự trợ giúp của bọn họ.
Điều này sẽ hỗ trợ rất lớn đối với việc chúng ta có thể an toàn thoát hiểm quay về
Trung Hoa. Bằng không, vô cớ chúng ra xuất binh, bọn họ sẽ không ra tay trợ giúp
chúng ta đâu.
Nếu chúng ta không thể quay về Trung Hoa, dòng họ Xa của tiền bối chắc chắn sẽ
bị tuyệt hậu rồi. Theo tin tình báo rất tin cậy, các tín đồ của Tam Độc giáo đã đuổi đến
thành phố Pa-zhan rồi.
Diệp Phàm nói, đương nhiên muốn làm cho sự tình trở lên nghiêm trọng một chút.
Đối với cao thủ đạt thập nhị đẳng. Tuy rằng đi đứng không thuận tiện, nhưng dù gì
cũng là thập nhị đẳng. Một khi tổ Khoa học năng lượng giúp ông ta chữa khỏi tật ở
chân, ông ta thật xứng đáng với cái tên đại cao thủ rồi.
- Bọn họ thực sự đồng ý trợ giúp chúng ta? Tuy nhiên, tôi là người Ấn Độ. Bọn họ
sẽ tin tưởng chúng tôi không?
Xa Nhất Đao băn khoăn.
- Yên tâm, sau khi gia nhập Tổ đặc nhiệm A, ông và đất nước Ấn Độ sẽ không có
chút quan hệ nào nữa. Hơn nữa, ông mất tích 30 năm. Chắc hộ khẩu của ông ở bên kia
đã sớm bị hủy bỏ rồi. Bây giờ ông chính là một người không có quốc tịch.
Diệp Phàm nói.
- Ôi, thôi. Tôi gia nhập! Tuy nhiên, nếu Tổ đặc nhiệm A có hành động gì liên quan
đến quốc gia của tôi, tôi sẽ không tham dự. Cái này cậu nói rõ ràng với bọn họ, tuy nói
là tôi đã rời khỏi Ấn Độ 30 năm nay, nhưng dù sao đó cũng là nơi sinh ra và nuôi dưỡng
tôi. Hạ thủ ở đó tôi không làm được, đương nhiên, các cậu muốn làm gì tôi cũng sẽ
không ngăn cản.
Xa Nhất Đao nói.
- Được!
Trong lòng Diệp Phàm mừng rỡ, sau khi rời khỏi đây hắn lập tức rút điện thoại gọi
thông báo cho đồng chí Cung Khai Hà. Đem chuyện của Xa Nhất Đao nói ra.
- Ông ta thật sự là cao thủ thập nhị đẳng đại viên mãn?
Giọng điệu đồng chí Cung có chút run rẩy, xem ra, lão già cũng không bình tĩnh
được rồi.
Dù sao, thực lực của Xa Nhất Đao cũng thật đáng sợ. Nếu như có thể sát nhập
vào tổ đặc nhiệm A, như vậy tổ cũng sắp có thêm được cao thủ trấn thủ rồi. Mặc dù Xa
Nhất Đao có không ra trận lần nào, nhưng đối với quốc gia khác mà nói đó cũng là một
uy hiếp lớn.
- Chắc chắn, tuy nhiên, nếu không điều trị có lẽ ông ta chỉ có thể phát huy năng
lực của cao thủ thập đẳng thôi. Huống chi, hiện tại tron bụng ông ta còn có viên đạn
chưa lấy ra được, hy vọng tổng bộ có thể dùng tốc độ nhanh nhất cứu viện chúng tôi về
nước.
Diệp Phàm nói.
- Cảm ơn cậu, Diệp Phàm, các cậu vì tổ quốc mà cống hiến, tổ quốc nhân dân sẽ
không quên các cậu. Tôi sẽ lập tức sắp xếp, hiện tại các cậu cứ ở đó đừng đi lại nhiều.
Một khi người của chúng ta đến nơi. Lập tức sẽ liên hệ với cậu.
Cung Khai Hà nói.
Đồng chí Cung Khai Hà hành động thật nhanh chóng, cũng không hiểu được ông
ta dùng cách nào. Gần ba giờ sau, một tổ hành động đặc biệt của tổ đặc nhiệm A đã
đến thành phố Pa-zhan. Là Lý Khiếu Phong tự mình dẫn đội tới, và, nhanh chóng liên
lạc với Diệp Phàm.
Không lâu sau cú điện thoại, đám người của Diệp Phàm đã ngồi trên một phi cơ
bay lên trời.
Đồng thời còn có ba chuyên gia của tổ Khoa học Năng lượng, tiến hành giải phẫu
cho Xa Nhất Đao ngay trên máy bay. Nhưng điều kiện trên máy có hạn, không có cách
nào để tiến hành giải phẫu triệt để, chỉ có thể khống chế được bệnh tình thôi.
Diệp Phàm bị Lý Khiếu Phong gọi vào một phòng cách biệt trên máy bay.
- Có thể cậu không biết, vì cứu viện cho các cậu. Đồng chí Cung Khai hà đích thân
tìm đến Chủ tịch Đường. Lập tức liên hệ với chính phủ Lào.
Cho nên, việc chúng ta dùng máy bay đến đây mới thuận lợi như vậy. Đương
nhiên, chuyện này của chúng ta rất bí mật, mặc dù chính phủ Lào chưa chắc đã hiểu
được nguyên nhân sâu xa của chuyện này.
Tất nhiên, bọn họ cũng có chút hoài nghi. Nếu Chủ tịch Đường ra mặt trong
chuyện này chắc chắn sẽ liên lụy rất lớn.
Chỉ là bọn họ hoài nghi liền để cho bọn họ hoài nghi thôi. Tuy nhiên, chính phủ Lào
và đất nước của chúng ta luôn luôn là bạn tốt. Việc bao vây vùng Tam Giác Vàng về
thuốc phiện chúng ta cũng thường xuyên liên hệ hành động. Cho nên, theo phương diện
này phỏng đoán cũng không có gì kỳ lạ.
Lý Khiếu Phong nói.
- Cảm ơn!
Giọng Diệp Phàm có chút nghẹn ngào, hắn cũng có chút kích động.
- Không phải! Đồng chí Diệp Phàm, cậu nhầm rồi. Chúng tôi mới phải cảm ơn cậu
đó đồng chí Diệp Phàm à. Lần này các cậu phải trả giá bằng việc hy sinh hai đội viên dự
bị, tuy nhiên cũng đổi lại được một cao thủ thập nhị đẳng.
Hơn nữa, nghe nói Thanh Ngọc, Chu Đồng cùng các đồng chí khác đều đã được
đột phá. Cái này thực ra sẽ tăng cường thực lực của Tổ đặc nhiệm A.
Đồng chí Cung Khai Hà nói qua rồi, sẽ ghi nhận công lao của cậu! Công lao lớn!
Lý Khiếu Phong trong lòng đầy hăng hái nói.
- Đáng tiếc, Trương Cường, chắc sẽ phải rời khỏi tổ đặc nhiệm A.
Diệp Phàm thở dài vẻ mặt có chút buồn bực.
- Việc này chẳng phải đúng với những gì cậu muốn sao.
Lý Khiếu Phong nhìn chằm chằm hắn.
- Ha hả, tuy nhiên, chuyện căn cứ hải quân thành phố Phổ Hải có ai trong tổ đặc
nhiệm A có thể ra mặt vì Trương Cường, lần này không thể bỏ qua công lao của Trương
Cường được. Tổ chúng ta vì anh ta mà bỏ ra chút sức cũng là nên làm đúng không
nào?
Quan Thuật Quan Thuật - Cẩu Bào Tử