Chỉ có một thành công mà thôi, đó là sống cuộc sống của mình theo cách của chính mình.

Christopher Morley

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2462 - chưa đầy đủ
Phí download: 34 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1037 / 18
Cập nhật: 2017-09-25 00:15:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2111: Về Nhà (1)
hương 2111: Về nhà. (1)
Tuy Đại Chuyển Sinh Thuật có thể làm cho người ta đạt được sinh mạng chín kiếp, nhưng nó không nghịch thiên tới mức giúp người ta kéo dài tuổi thọ chín lần.
Nó có thể giúp người ta sống lại thoát thai hoán cốt, nhưng cũng không thể kéo dài tổng tuổi thọ được, nói cho chùng nó dù sao không phải phương pháp vĩnh sinh, nhưng mà người sáng tác Thánh Điện lĩnh ngộ sinh chi ý cảnh và tử chi ý cảnh tới cực điểm sáng tạo ra, tạ ra công pháp tăng cường tiềm lực bản thân.
Cho nên Lâm Minh không định sống bao lâu ở kiếp này, hắn sẽ nhanh chóng hoàn thành chuyển sinh.
Thiên Vận quốc, Thanh Tang thành...
Kiến trúc cổ kính, người đi đường muôn hình muôn vẻ, hồ lô băng đường ngọt ngào ngon miệng, tách trà tỏa ra hương thơm thấm vào lòng người...
Đây là tòa cổ thành ngàn năm, vốn nên có cảnh tượng tường hòa như thế.
Hôm nay thành thị như Thanh Tang thành này nghênh đón khách nhân khác thường, bọn họ là phụ mẫu Lâm Minh và Lâm Minh.
Lúc này cách một ngàn mấy trăm năm, người ở Thanh Tang thành sớm đã thay đổi hơn mười đời.
Không có người nào nhận ra Lâm Minh, càng không có ai nhận ra phụ mẫu Lâm Minh cả, nhưng mà bọn họ vẫn nghe nói qua chyện Lâm Minh.
Cái tên này sẽ truyền thừa hơn mười vạn năm.
Lâm Minh và phụ mẫu giống như dân chúng bình thường đi vào Thanh Tang thành, đường đi đã sớm tu sửa rất nhiều lần, nhưng mà bọn họ vẫn vô cùng quen thuộc đường phố, phụ mẫu Lâm Minh cảm khái ngàn vạn.
Bọn họ đi thẳng tới quán rượu Lâm gia, tòa kiến trúc cổ này đã đóng cửa hơn một ngàn năm, đây là nhà chính thức của Lâm Minh và phụ mẫu.
Bởi vì vẫn có người chiếu cố sửa chữa, quán rượu Lâm gia vẫn bảo tồn hoàn hảo.
Nhưng mà những ngói lưu ly trải qua mưa gió hơn ngàn năm đã sớm không còn sáng nữa.
Trụ và cửa lớn sơn sơn, dù trải qua mấy lần trát phấn cũng từ từ pha tạp, lộ ra hương vị tuế nguyệt.
- Két...
Cánh cửa bị đẩy ra, đập vào mắt là đại sảnh quán rượu.
Trên mặt đất lát đá xanh, những cái bàn cổ xưa nhưng lại được quét dọn sạch sẽ, giống như tình cảnh năm đó.
Lâm Minh dường như nhìn thấy khi còn bé năm đó, hắn nhớ tình cảnh mình chạy tới chạy lui trong hành lang này.
Khi đó người trong quán rượu muôn hình muôn vẻ, có uống rượu, có uống trà, đọc sách, đánh bài, đạn đàn tam huyền, đánh cờ...
Lâm Minh nhận ra vài lão khách quen, khi đó Lâm Minh chạy loạn trong hành lanh, những người này gặp được sẽ cho Lâm Minh đường và kẹo ăn.
- Bao nhiêu năm vẫn như thế...
Ánh mắt Lâm mẫu rưng rưng, vuốt cái bàn quầy hàng cũ, năm đó chính Lâm phụ đứng ở đây, mặc áo vải dài màu xám, mang theo mũ mềm cầm bàn tính, đảo sổ sách, không ngừng ghi chép.
Mà Lâm mẫu thì hỗ trợ trong nhà bếp, mỗi một món ăn được làm tốt thì mang sang, sau đó lại hô một câu "Đồ ăn tới rồi...", sau đó trên vai hắn đắp cái khăn mặt đưa đồ ăn ra ngoài, nhanh nhẹn lau bàn, lại rót nước trà đưa lên.
Lâm phụ Lâm mẫu và Lâm Minh ba người ở lại quán rượu.
Đây là nhà của bọn họ, hai lão nhân hy vọng sống cuối đời ở chỗ này.
Quán rượu không có buôn bán, nhưng mà Lâm mẫu mỗi ngày vẫn vào bếp nấu cơm, Lâm Minh đứng bên cạnh hỗ trợ.
Một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, nhưng mà Lâm mẫu vẫn tiếc nuối, bởi vì Lâm Minh vẫn độc thân.
Đối với tâm tư phụ mẫu, Lâm Minh nhìn vào mắt, hắn vẫn bảo trì trầm mặc.
Một ngày này quán rượu Lâm gia có một khách nhân, nữ tử mặc hắc y, nhìn qua chừng hai mươi tuổi, tu vị gần đạt tới Thần Hải hậu kỳ.
Cô gái này chính là Tư Đồ Minh Nguyệt.
Võ giả trên Thiên Diễn đại lục hơn một ngàn tuổi đạt tới Thần Hải hậu kỳ vô cùng không dễ dàng.
- Ah? Ngươi sắp phi thăng?
Lâm Minh kinh ngạc nhìn qua Tư Đồ Minh Nguyệt, đây là chuyện hợp tình hợp lý, tại hạ giới, võ giả đạt tới mức tận cùng thì không thỏa mãn bị hạ giới trói buộc, sẽ muốn phi thăng Thần Vực, đi tới thiên địa rộng lớn hơn.
- Đúng!
Tư Đồ Minh Nguyệt biết rõ thân phận của Lâm Minh, trước khi chuẩn bị phi thăng, nàng chuyên môn tới thỉnh giáo Lâm Minh.
Nhưng mà Lâm Minh khẽ lắc đầu, nói:
- Ngươi phi thắng... Không được!
- Vì cái gì?
Nội tâm Tư Đồ Minh Nguyệt chấn động mạnh, nàng chú ý ánh mắt Lâm Minh, trong đó dường như ẩn chứa tình cảm âm trầm và bi thống, làm cho nội tâm của nàng co rút khó hiểu.
- Thần Vực... Biến thiên, hơn nữa... Phiến thế giới này đã từng bị một nữ nhân phong bế, lực lượng của ngươi căn bản không thể phá được.
Lâm Minh than nhẹ một tiếng, trong nội tâm Tư Đồ Minh Nguyệt ngạc nhiên.
Thần Vực biến thiên? Thế giới Thiên Diễn tinh bị phong ấn?
Đột nhiên nàng nhớ tới, Lâm Minh chuyển thế trọng sinh tại Thiên Diễn đại lục, chẳng lẽ cũng có quan hệ tới cái gọi là "Thần Vực biến thiên" sao?
Nàng không biết đó là cái gì, nhưng có thể cảm giác được cái gọi là "Biến thiên" chính là hạo kiếp kinh thiên.
- Rốt cuộc Thần Vực xảy ra chuyện gì?
Tư Đồ Minh Nguyệt hỏi thăm.
- Dị tộc xâm lấn.
Lâm Minh trả lời đơn giản, ngửa đầu lên nhìn trời, ánh mắt như xuyên qua tầng tầng tinh không, nhìn thấy Thần Vực.
- Nhân tộc đang bấp bênh a...
- Chuyện này...
Tư Đồ Minh Nguyệt mở to mắt ra, nàng còn tưởng rằng Thần Vực kịch biến là có đại chiến xảy ra, không nghĩ tới là dị tộc xâm lấn, hơn nữa nhân loại đang bấp bênh.
- Tiền bối từ Thần Vực quay về Thiên Diễn tinh, chuyển thế trùng tu, có quan hệ tới hạo kiếp này sao?
Tư Đồ Minh Nguyệt hỏi như thế, Lâm Minh gật đầu.
- Lâm chân nhân, phụ mẫu ngày có biết thân phận của ngài không? ngài có từng nói qua không?
Tư Đồ Minh Nguyệt lại hỏi.
Lâm Minh lắc đầu, nói:
- Bọn họ không biết, nhưng mà không có sau, sâu trong huyết mạch có liên hệ là được, ta chính là con của họ, mà ta không có biện pháp nhắc tới thân thể của ta, nếu không ta phải nói cho bọn họ biết tại sao ta lại trở về Thiên Diễn tinh, vì cái gì thê tử của ta và Lâm Hiểu Cáp không thể trở về, vì cái gì mà hài tử của họ lại trọng sinh sống lại...
- Biết rõ tình huống chân thật, phụ mẫu của ta càng không an tâm.
Lâm Minh nói ra, Tư Đồ Minh Nguyệt buồn vô cớ.
Trầm mặc thật lâu, Tư Đồ Minh Nguyệt không cam lòng hỏi:
- Vậy... Không có cách nào sao?
- Không biết!
Lâm Minh lắc đầu, nói:
- Ta cuối cùng phải trở về, có lẽ là vạn năm sau.
Vạn năm là kỳ hạn Lâm Minh định ra ình.
Lĩnh ngộ và dung hợp Thánh Điển cùng Tu La Thiên Thư, nội thế giới phát triển, nhân thể vũ trụ và thiên địa vũ trụ song tu, tất cả cũng không phải một lần là xong, mà là cần thời gian dài.
Vạn năm đã là rất ngắn.
Hắn phải nắm chắc thời gian hoàn thành những chuyện này, như vậy đó là thời điểm hắn về Thần Vực, mới có khả năng chống lại Thánh tộc và Hồn Đế còn đáng sợ hơn.
- Vạn năm...
Nghe thời gian này Tư Đồ Minh Nguyệt hít sâu một hơi, biểu lộ đắng chát.
Cường giả Thần Hải sống tới vạn năm là cực hạn, Lâm Minh trong lúc tùy ý nói ra thời gian làm Tư Đồ Minh Nguyệt cảm thấy tuyệt vọng.
Nếu như không cách vượt qua Thần Hải, khi đó mình đã gần đất xa trời, thậm chí hóa thành xương trắng.
Vũ Cực Thiên Hạ Vũ Cực Thiên Hạ - Tàm Kiếm Lý Ngưu