Số lần đọc/download: 2694 / 27
Cập nhật: 2017-06-11 10:55:36 +0700
Chương 1894 : Hai Bên Nhìn Nhau
H
oàng kim long cốt đẳng cấp mặc dù không bằng long bí, nhưng trong đó long lực lại chỉ có hơn chứ không kém.
Nhuận Tường tinh huyết càng là Lý Vân Tiêu lưỡng thế làm người, đã gặp cực mạnh long huyết.
Trước mắt cỗ long khu này, đã là tồn tại trên đời tiếp cận chân long nhất.
Yêu Long bay vào long khu, sau đó một đôi mắt thâm thúy như biển chợt nhắm lại, tất cả khí cơ bắt đầu nội liễm.
Công phu mấy lần hô hấp, toàn bộ long khu trong nháy mắt trở nên phổ thông, ngoại trừ nhìn qua khí vũ bất phàm ra, không cảm giác bất kỳ khí tức gì, thậm chí sinh cơ đều không thể phát hiện, như là hóa gỗ vậy.
Viên Cao Hàn nuốt nước miếng để tư nhuận cổ họng khô khốc, hắn biết loại trạng thái khí cơ nội liễm này, chứng minh Yêu Long bắt đầu dần dần nắm trong tay và dung hợp thân thể.
Bên ngoài bình tĩnh, chính là ba đào cuộn trào mãnh liệt tranh đấu, long khu dường như huyền khí vậy, kháng cự lực ngoại lai nắm trong tay, không ngừng có hơi thở phá thanh ở trong thân thể vang lên, nhưng trên mặt mũi cũng vùng xung quanh lông mày chưa từng nhíu một cái.
Viên Cao Hàn nhịn không được hỏi nói:
– Cỗ thân thể này rốt cuộc là cấp bậc gì tồn tại? Còn có Sơn Hà Đỉnh, vì sao ta chưa từng nghe qua?
Lý Vân Tiêu nhàn nhạt nói rằng:
– Thế giới to lớn, ai dám nói mình hiểu được hết thảy? Người luôn luôn ở trong không ngừng học tập mà trưởng thành, trước đây không biết, hiện tại chẳng phải sẽ biết rồi sao?
Sắc mặt của Viên Cao Hàn trầm xuống, cả giận nói:
– Lý Vân Tiêu, đừng tìm ta múa mép khua môi ngươi rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật gạt ta? Đừng quên chuyện vừa mới đạt thành kết minh.
Hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu, muốn đem vỏ ngoài của hắn trực tiếp xem thấu, hận không thể vọt vào trực tiếp sưu hồn phách của hắn, để tất cả bí mật tiết lộ đi ra.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Cao Hàn huynh, lẽ nào nội khố của ta màu gì cũng phải nói cho ngươi?
Viên Cao Hàn cũng biết đạo lý này, nhưng trước mắt cỗ long khu và Sơn Hà Đỉnh này, đều là tồn tại vượt ra khỏi nhận thức của hắn, thân là một gã đứng đầu Thuật Luyện Sư, loại tình huống này khó có thể chịu được:
– Nói đi, ngươi người này ta hết sức rõ ràng, báo ra điều kiện gì?
Lý Vân Tiêu vẻ mặt hắc tuyến, nói:
– Thiên kim khó mua ta nguyện ý.
– Được rồi được rồi...
Viên Cao Hàn không nhịn được phất tay nói:
– Ta đem ta biết toàn bộ ba mươi bảy chữ Ma Ha Cổ Văn tiết lộ với ngươi, làm sao?
Lý Vân Tiêu sắc mặt đen xuống, nói:
– Ngươi không phải chỉ biết mấy chữ hữu hạn sao?
Viên Cao Hàn lúng túng nói:
– Khụ khụ, trong khoảng thời gian này cùng với bản tôn tâm thần tương thông, sau đó phát hiện gần đây vừa học được chừng ba mươi một.
Lý Vân Tiêu nói:
– Toàn bộ Thánh Vực về ma ha cổ tự hiểu được, cùng với tôn sư thiên chiếu tử mới nhất hạng nhất nghiên cứu tư liệu, chớ nói với ta ngươi không biết.
Viên Cao Hàn sắc mặt đại biến, cả kinh nói:
– Ngươi đều biết chút gì?
Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, ngậm miệng không nói.
Kỳ thực hắn cái gì cũng không biết, ban đầu ở Hồng Nguyệt thành, Văn Lâm thân phận dị thường thần bí chính là từ Thánh Vực mà đến.
Mà trong đầu Văn Lâm có Thiên Chiếu Tử bày hoàng quang ấn ký tỏa, bị trực tiếp phong ấn ký ức, để hắn không thể nào độc thủ, đưa tới hắn cực kỳ hiếu kỳ.
Sau này Văn Lâm cuối cùng hóa vượn, cũng bị La Thanh Vân giết chết, nhưng bí mật ẩn chứa trong đó lại vẫn quanh quẩn ở trong lòng Lý Vân Tiêu, trăm mối suy nghĩ không thể giải được.
Hắn biết cũng gần trong giới hạn Thiên Chiếu Tử đang tiến hành việc cực kỳ bí ẩn, nhưng hắn càng là làm bộ thần bí khó lường, lại càng để trong lòng Viên Cao Hàn khả nghi.
Viên Cao Hàn sắc mặt băng lãnh, lạnh giọng nói:
– Ta cho ngươi biết, đừng nằm mơ chuyện này ta biết được cũng không nhiều, nhưng ngươi tốt nhất không nên đánh chủ ý, bằng không mặc dù là ta, cũng không thể nào cứu được ngươi!
Lý Vân Tiêu sớm biết rằng sẽ là kết quả như vậy, cười nói:
– Đã như vậy, vậy không có gì nói chuyện. Đừng tưởng rằng bí mật nhỏ của các ngươi này ta sẽ hiếu kỳ. Đồng dạng, chuyện của ta cũng mời Cao Hàn huynh thu hồi tò mò lại.
Viên Cao Hàn sắc mặt âm trầm bất định, lặng lẽ không nói.
Đạo lý này ai đều hiểu, nhưng Sơn Hà Đỉnh và long khu lực hấp dẫn thực sự quá lớn, nếu đối phương không chịu nói, cũng chỉ có thể dựa vào hắn tự tìm tòi.
Hắn hừ lạnh một tiếng, sau đó liền thuấn di một cái đến bên cạnh Sơn Hà Đỉnh và long khu, tự mình chậm rãi quan sát.
Lý Vân Tiêu mỉm cười không ngớt, nhưng nội tâm nghi hoặc lại nặng hơn.
Nguyên bản hắn cho rằng Thánh Vực Tam lão ẩn ở bên trong Thần Đô là vì chuyên tâm tu luyện, trùng kích vô thượng đại đạo, hiện tại xem ra tựa hồ cũng không phải là đơn giản như vậy, ba lão đầu này cũng không giống như an phận a.
Ngay khi hắn suy đoán không ngừng, đột nhiên một cổ khí tức cực kỳ kinh khủng truyền đến, để hắn cả người chấn động
– A!
Viên Cao Hàn mạnh mẽ kêu thảm một tiếng, hai tay ôm đầu bị chấn đến liên tiếp lui về phía sau.
Lý Vân Tiêu cũng là hai tròng mắt mãnh tĩnh, lộ ra vẻ hoảng sợ hướng phía long khu nhìn lại
– Ầm ầm…
Một đạo tiếng nổ vang hùng hồn ở bên trong long khu truyền ra, long khu hai tròng mắt trong nháy mắt mở ra, trực tiếp ngóng nhìn hướng Viên Cao Hàn ở trước người
Ở dưới con mắt ngóng nhìn, mâu quang thâm thúy như biển như là một thanh cự kiếm, trực tiếp xen vào hai mắt của Viên Cao Hàn, đâm vào linh đài não hải của hắn
Ở dưới tình huống không có bất kỳ phòng bị nào, cửu giai Thuật Luyện Sư hồn lực đều trực tiếp hơi bị tổn thương.
Lý Vân Tiêu cũng là trong lòng lấy làm kinh ngạc, không chỉ có là long khu lúc này biểu hiện ra lực lượng, còn có bên trong con mắt thâm thúy như biển, càng mang theo một tia trêu tức, lóe ra tà khí
Một loại cảm giác thập phần xấu phủ xuống, hắn tâm niệm vừa động, trực tiếp đem Viên Cao Hàn nhiếp ra mấy ngàn thước, để hắn thối lui đến trong phạm vi an toàn.
Long khu chậm rãi quay đầu, hướng phía Lý Vân Tiêu ngóng nhìn mà đến.
Lý Vân Tiêu thần sắc nghiêm nghị nặng nề, cũng là song đồng hơi co lại, không chút kiêng kỵ nào cùng với ánh mắt của long khu nhìn lại.
Một đôi mắt thâm thúy như biển, một đôi mắt phảng phất như tinh thần.
Hai người cứ như vậy nhìn ngó lẫn nhau, khoảng cách mấy chục thuớc lại giống như là ngân hà xa xôi.
Nhưng xa hơn không chỉ là cự ly, mà là lòng của hai người, nguyên bản cùng chung linh hồn vào giờ khắc này tựa hồ trở nên xa không thể thành, dần dần trở nên xa lạ.
Lý Vân Tiêu rốt cục mở miệng trước, nói:
– Lão Long, ngươi là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ là chỗ đó có vấn đề?
– Vấn đề?
Long khu nhếch miệng cười, nói:
– Hắc hắc, không có bất cứ vấn đề gì, ta thời khắc này trạng thái dị thường tốt, Lý Vân Tiêu!
Ba chữ “Lý Vân Tiêu” cắn thập phần nặng, từng từ chấn nhập trong lòng Lý Vân Tiêu, trong ánh mắt của long khu tuôn ra tinh mang, đúng là chiến ý vô biên