Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Sa Mạc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 1954 - chưa đầy đủ
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6138 / 35
Cập nhật: 2015-11-12 21:57:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1890: Mỹ Hậu Nhu Tâm (*)
(*) Trái tim ôn nhu của hoàng hậu xinh đẹp.
Sở Hoan tuy rằng say đến không mở nổi mắt, nhưng vẫn chưa phải bất tỉnh nhân sự, dù mơ mơ màng màng không nhìn rõ lắm, nhưng mà nghe được Hoàng hậu thấp giọng trách cứ, trong lòng chợt hiểu ra, nguyên lai phụ nhân tuyệt vời trước mắt này quả thật không phải Lâm Lang. Hắn mơ hồ cảm giác được chính mình hình như đã gây họa, chỉ là bản thân đang say mèn, một chút thanh tỉnh còn lại tựa như nói cho hắn biết, lúc này mà để cho Hoàng hậu biết được mình đã nhận rõ người, ngược lại sẽ càng thêm phiền toái, chỉ có thể tiếp tục giả say mà nói: "Ý, ta làm gì sai mà ngươi lại tức giận? Vậy ta nói xin lỗi là được chứ gì!"
Hoàng hậu vốn đã đứng lên lui về phía sau, khuôn mặt phiền muộn trừng mắt nhìn Sở Hoan, một trảo vừa rồi của hắn, dùng sức không nhẹ, nàng vốn không mặc nhiều xiêm y, lại bị Sở Hoan cứng rắn xoa bóp một cái, bộ ngực tựa hồ còn lưu lại cảm giác, cảm thấy cực kỳ xấu hổ, chỉ là chứng kiến Sở Hoan đến mắt cũng không mở ra được, bộ dáng say rượu không giả, nàng ngày thường nhìn thấy Sở Hoan, hoặc là chuyện trò vui vẻ tiêu sái, hoặc là hết sức nghiêm trang, nhưng chưa từng thấy qua bộ dáng như hôm nay của hắn, dù gì đường đường cũng là Tây Bắc Bá Vương, lúc này lại ngồi bệt dưới đất không dậy nổi, Hoàng hậu vừa bực mình vừa buồn cười, trong lòng mềm nhũn, nói khẽ: "Sở Hoan, ngươi bây giờ có thể đứng dậy được không?"
"Không sao, ta có thể!" Sở Hoan chống người muốn đứng lên, chỉ là đầu nặng gốc nhẹ (người không thăng bằng), dưới chân yếu nhược, tuy rằng hắn đã đứng lên, nhưng lại lảo đảo lung lay, thiếu chút nữa ngã xuống.
Hoàng hậu cảm thấy tiếp tục như vậy cũng không ổn, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn mà không để ý đến, Sở Hoan trước kia không quản đến tính mạng mình mà cứu nàng, hôm nay hắn say rượu, nàng cũng không thể bỏ mặc, liền thở dài đặt chén trà xuống, đem xiêm y hơi sửa sang lại một chút, mới tiến lên đỡ lấy cánh tay Sở Hoan, vốn định đưa hắn ra cửa, nhưng nhìn thấy bộ dạng Sở Hoan lúc này, chỉ sợ hắn cũng không tự mình bước về phòng được, hay là trước tiên để hắn tỉnh rượu đã rồi tính, nói khẽ: "Ta đỡ ngươi qua bên kia ngồi một chút, thanh tỉnh trước đã rồi hãy nói!"
Sở Hoan thân thể dựa vào người Hoàng hậu, thập phần nặng nề, Hoàng hậu nhíu đôi mi thanh tú lại, tuy rằng chỉ có mấy bước, nhưng mà Sở Hoan cả người lung la lung lay, đến đi cũng phải cố hết sức.
Cuối cùng cũng dìu được hắn tới chỗ ngồi, Sở Hoan vừa đặt mông lên mặt ghế, liền tựa lưng về phía sau, thở dài một hơi, mùi rượu phun ra, Hoàng hậu vội vàng lấy tay che kín cánh mũi lại, nhẹ nhàng phẩy phẩy, nhịn không được nhẹ giọng thở dài: "Về sau đừng uống nhiều như vậy, dầu gì cũng là nhân vật thống soái nghìn quân, nếu bị người ta nhìn thấy bộ dáng này sẽ không tốt."
"Không phải!" Sở Hoan đưa tay phất phất, lộ ra dáng vẻ người say rượu, nói: "Hôm nay là vì cao hứng, cho nên uống nhiều mấy chén!"
Hoàng hậu lần nữa châm trà cho Sở Hoan, vừa châm vừa nói: "Các ngươi những người này, cao hứng thì uống nhiều vài chén, mất hứng cũng muốn uống nhiều vài chén, không lúc nào là uống ít cả!" Đột nhiên nàng cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua, quay đầu nhìn lại, đã thấy cửa phòng mở toang, liếc nhìn Sở Hoan, do dự một chút, cuối cùng cũng đi tới đóng cửa phòng lại, đang muốn cài cả then cửa, chợt dừng lại một chút, cuối cùng cũng không làm.
"Ta tất cả đều nghe ngươi, ngươi nói không uống, ta sẽ không uống!" Sở Hoan lúc này chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, tối nay mở thiết yến vì Vệ Thiên Thanh, rượu đều là loại thượng đẳng, ngấm vào người vô cùng chậm, Sở Hoan cảm thấy thân thể lơ mơ, chỉ thấy một thân ảnh đẫy đà ôn nhu đang ở trước mắt mình lắc lư, nhưng khuôn mặt lại nhìn không rõ lắm.
Hoàng hậu liếc nhìn Sở Hoan, thầm nghĩ ta là gì của ngươi, mà ta nói không uống ngươi liền không uống, ngươi thật biết nghe lời như vậy sao?
Hoàng hậu đem chén trà qua, muốn cho Sở Hoan uống vài ngụm, Sở Hoan chỉ cảm thấy ngực bị đè nén, da mặt nóng lên, nhịn không được đem vạt áo trên ngực kéo qua hai bên một chút, nói: "Thiệt là nóng!"
Hoàng hậu kỳ thật cũng không phải chưa từng thấy qua người say rượu, lúc còn trẻ đi theo bên người Tần hầu, Tần hầu chính là người mê rượu, thường xuyên uống đến say mèm.
Nàng biết rõ nếu uống quá nhiều, tất nhiên sẽ thập phần khó chịu, thấy trên trán Sở Hoan toát ra mồ hôi, vội hỏi: "Ngươi chờ một chút, ta đi lấy chút nước cho ngươi rửa mặt, có thể thanh tỉnh hơn một chút."
Sở Hoan mơ hồ đáp ứng một tiếng. Thùng nước trong phòng Hoàng hậu cũng đựng đầy nước, nàng đi đến múc ra nửa chậu rửa mặt, lúc này mới phát hiện ra không còn khăn rửa mặt nào khác, khăn mặt trong phòng đã bị mình dùng qua, lúc này đang nửa đêm, tất nhiên không thể ra ngoài tìm khăn mặt, do dự một chút, cuối cùng cũng đem khăn mặt của mình mang tới.
Nàng nghĩ Sở Hoan lúc này đang mơ mơ màng màng, coi như dùng ga trải giường cho hắn rửa mặt, hắn cũng không biết.
Đợi Hoàng hậu bưng bồn nước tới, lại nhìn thấy Sở Hoan mở tung áo ngực, lộ ra lồng ngực rắn chắc màu đồng cổ, tựa như Thiết Thạch, cơ bắp tràn đầy lực lượng.
Sở Hoan lúc này dựa lưng vào ghế, nhắm hai mắt lại, đang ngáy khò khò, tựa hồ đã ngủ.
Hoàng hậu thấy hắn ngủ mất, cũng hơi nhẹ nhàng thở ra, Sở Hoan vì say rượu mới mơ hồ, nếu như ngủ một giấc, khi tỉnh dậy sẽ tỉnh rượu đi nhiều, cũng bớt đi rất nhiều phiền toái.
Nàng không muốn kinh động Sở Hoan, để tránh đánh thức hắn, vốn định để chậu rửa mặt xuống, nhưng lại nhìn thấy trên đầu Sở Hoan toàn là mồ hôi, có lẽ do rượu phát tác chậm, cả ngực cũng hơi bóng loáng, ra đầy mồ hôi.
Hoàng hậu cũng minh bạch, Sở Hoan lúc này dù đã ngủ, nhưng nếu không lau sạch mồ hôi trên người, sẽ rất dễ bị cảm lạnh, hiện tại đã là cuối thu, nhiệt độ trong đêm rất thấp, nếu tùy ý để hắn ngủ ở đây, đến khi thức dậy, khó tránh khỏi sinh bệnh.
Nàng tất nhiên không biết, Sở Hoan từ sau khi tập luyện Long Tượng kinh, thể chất không phải người bình thường có thể so sánh, chớ nói chỉ đổ chút mồ hôi, dù là đem hắn trần truồng ném ra ngoài trời ngủ một đêm, chắc chắn cũng không hề gì.
Hoàng hậu liếc nhìn Sở Hoan, thấy hắn tựa như đã ngủ thật, suy nghĩ một chút, mới đem khăn mặt bỏ vào chậu ngâm qua nước, sau đó cẩn thận từng li từng tí lau mồ hôi trên mặt Sở Hoan.
Động tác của nàng thập phần nhu hòa, tựa như lo lắng sẽ đánh thức Sở Hoan.
Trước kia, nếu phải đi lau mặt cho Sở Hoan, nàng tất nhiên sẽ cố kỵ, thế nhưng sau khi rời khỏi Hà Tây, thoát ly khỏi phù hoa, những ngày này lại trải qua sinh hoạt vô cùng bình di, vô luận là ở Tây Bắc, Giáp Châu, hay là khi đi tới Thông Châu, cuộc sống của nàng đều trôi qua thập phần đơn giản, dù không có người ở bên hầu hạ, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng thư thái.
Tuy rằng hôm nay nàng vẫn còn treo danh Hoàng hậu, nhưng đã sớm không coi mình như Hoàng hậu nữa, nhiều lần mưa gió, phù hoa (phù phiếm) tan hết, tâm cảnh của nàng đã sớm yên ả.
Lúc này nàng cũng không thèm để ý đến thân phận Hoàng hậu của mình, chỉ lo Sở Hoan sẽ bị cảm lạnh, mới dùng khăn mặt lau sạch mồ hôi trên người hắn. Dưới ánh đèn dầu, có thể nhìn thấy khuôn mặt Sở Hoan dị thường rõ ràng, hình dáng góc cạnh rõ nét, như điêu khắc bằng đao, đường cong cứng rắn hữu lực, biểu hiện rõ tính cách kiên nghị của nam nhân này.
Hoàng hậu đánh giá gương mặt trước mặt, lại hoảng hốt nghĩ đến tình cảnh đồng sinh cộng tử ở Bắc Lĩnh, chính nam nhân này, không để ý đến nguy nan bản thân thả người nhảy xuống cứu nàng, dù mạng sống đang trong đường tơ kẽ tóc, nhưng khuôn mặt này vẫn thủy chung mang vẻ tươi cười, làm cho người bên cạnh dù đang ở trong tuyệt vọng cũng cảm nhận được một tia hi vọng.
Thoáng trầm mặc, cánh tay Hoàng hậu cũng không khỏi dừng lại, nhìn kỹ hơn khuôn mặt Sở Hoan, nàng sớm đã qua cái tuổi ảo tưởng viễn vông, đã trở nên cực kỳ lý trí, nhưng chẳng biết tại sao, lúc này khi xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, trong sự trống vắng của đêm tối, Hoàng hậu lại hết lần này tới lần khác cảm thấy hoảng hốt. Hô hấp Sở Hoan vẫn đều đều, trong phòng cũng chỉ còn lại tiếng lẩm bẩm khi có khi không của hắn, loại trống vắng này, khiến cho Hoàng hậu cảm giác trong lòng trống rỗng, thậm chí có chút mất hồn mất vía. Lắc đầu cười khổ, Hoàng hậu cúi đầu nhìn xuống ngực Sở Hoan một chút, đôi má trở nên ửng đỏ, thấy chỗ đó cũng ra đầy mồ hôi, đang muốn giúp hắn lau qua, lại thấy cực kỳ không ổn, lúc đang do dự thì nghe thấy âm thanh lẩm bẩm nói: "Thật là thơm!"
Hoàng hậu khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy con mắt Sở Hoan đang mở ra.
Sở Hoan mở to mắt, lại cảm thấy một mảng trắng bóng trước mặt, có chút chói mắt, nhịn không được đưa tay ra, miệng mơ hồ nói: "Đây là cái gì, thật là trắng!"
Hoàng hậu cúi đầu nhìn xuống, khuôn mặt lập tức nóng lên, nguyên lai vừa rồi xoay người lau mặt cho Sở Hoan, vạt áo trên ngực không chú ý bị bung ra, nàng mặc áo cũng không dày, nên chỉ hơi cúi xuống, là cổ áo đã hở ra một khe, dưới góc nhìn của Sở Hoan, từ khe hở kia liếc qua, là có thể thấy được được đôi nhũ phong như tuyết trắng. Hoàng hậu mặc dù là mỹ phụ trung niên, nhưng da thịt được bảo dưỡng tốt như thiếu nữ, trắng nõn nà, khó trách Sở Hoan lại hô to "Thật là trắng" như vậy.
Hoàng hậu vội đem xiêm y che kín, đứng thẳng người, đôi gò má tuyết trắng trở nên ửng hồng, có chút lúng túng, hô hấp hơi gấp gáp, bộ ngực sung mãn nhấp nhô lên xuống, nhìn rất đồ sộ.
"Ngươi tự mình lau đi!" Hoàng hậu có chút xấu hổ, đem khăn mặt nhét vào trong ngực Sở Hoan.
Sở Hoan sau khi nghỉ ngơi một lát, tựa hồ đã khôi phục được vài phần khí lực, nhưng vẫn cảm thấy đầu nặng gốc nhẹ, vươn người ngồi thẳng, đem khăn mặt nắm trong tay, đột nhiên giơ lên ghé sát mũi ngửi ngửi, thầm nói: "Thật là thơm, nguyên lai là cái này thơm!"
Hoàng hậu lại càng xấu hổ, thò tay đem khăn mặt giật lại, tức giận nói: "Cũng không cần lau nữa, ngươi đã tỉnh, vậy quay về phòng mình đi!"
"Phòng mình?" Sở Hoan một tay chống ghế cố đứng dậy, cười ha ha nói: "Ta không phải đang ở trong phòng mình ư?" Quay đầu nhìn về phía Hoàng hậu, Sở Hoan lộ vẻ nghi hoặc, hỏi: "Ngươi là ai? Ngươi như thế nào lại ở trong phòng ta?"
Hoàng hậu vừa bực mình vừa buồn cười, quay mặt qua chỗ khác, không thèm để ý.
Sở Hoan thân hình lảo đảo, hướng phòng ngủ đi tới, vừa đi vừa mơ hồ nói: "Ta nhớ bên trong chính là phòng ta, ta ngủ ở đấy!"
Hoàng hậu thấy hắn đang đi vào bên trong, lập tức khẩn trương, vội vàng đuổi theo, vừa vội vừa giận: "Sở Hoan, ngươi còn không mau tỉnh lại? Ở chỗ này càn quấy gì nữa?" Nàng biết rõ, Sở Hoan tối nay say mèm, chỉ sợ lúc này còn chưa biết mình là ai, nhìn thấy chân hắn bước đi lảo đảo, tựa hồ muốn ngã xuống, chỉ có thể duỗi tay ra vịn chặt người Sở Hoan, để cho hắn đứng vững lại. Sở Hoan quay sang, hướng về phía Hoàng hậu cười nói: "Đa tạ ngươi nhiều, thiếu chút nữa là ngã vỡ mông!"
Quốc Sắc Sinh Kiêu Quốc Sắc Sinh Kiêu - Sa Mạc Quốc Sắc Sinh Kiêu