Books are a refuge, a sort of cloistral refuge, from the vulgarities of the actual world.

Walter Pater

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhĩ Căn
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 1946 - chưa đầy đủ
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3986 / 47
Cập nhật: 2017-06-16 04:48:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1812 : Khiêu Chiến Tất Cả Các Tông​
hi tiếng chuông chấn động, Mạnh Hạo mang theo Yên Nhi đứng ở trên thập trọng thiên, gió núi gào thét thổi tới, nhìn về biển mây nơi xa, thân thể Yên Nhi dưới những tiếng chuông này, lần lượt được thanh tẩy, chỗ tốt đối với nàng cực lớn khó có thể hình dung, có thể nói cơ duyên cực lớn.
Gương mặt xinh đẹp của nàng đỏ hồng, nàng không thèm để ý thu được tạo hóa, nàng để ý chính là sư tôn ở bên cạnh, mang theo mình nhìn về thiên địa xa xa, cảm giác này khiến nàng bị cuốn hút không thôi.
- Yên Nhi, nhìn mây mù, ngọn núi, thiên địa xa xa kia... hãy nhớ kỹ hình ảnh này, một người tầm mắt bao lớn, bố cục của hắn sẽ bao lớn, tâm của hắn... cũng sẽ bao lớn. Tu sĩ chúng ta, tu không phải thân, tu chính là tâm! Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng...
Mạnh Hạo nói giọng êm dịu, hòa tan vào luồng gió thổi qua trên thập trọng thiên này, rơi vào trong tai Yên Nhi, ở trong lòng của nàng thật lâu không tiêu tan.
Có lẽ, cho dù rất nhiều rất nhiều năm sau, Yên Nhi nhớ lại một màn này, cũng sẽ nhớ lại một khắc sư tôn ở bên cạnh nhẹ giọng với với mình kia.
Tu sĩ sở tu không phải thân, mà là tâm!
Yên Nhi ngưng mắt nhìn thiên địa xa xa, giờ khắc này, trời cùng đất lần lượt thay đổi, thế giới Thương Mang, còn có chỗ tinh không vô tận xa hơn kia, dường như toàn bộ đều rơi vào trong lòng của nàng.
Trên thập trọng thiên, thanh âm êm dịu của Mạnh Hạo quanh quẩn, ngoài ra, cũng chỉ có gió đang rít gào, dường như cả thế giới lập tức biến thành chậm chạp, dường như trong trời đất này, chỉ còn lại có một đôi thầy trò hai người này.
Thật lâu, thật lâu sau...
Tiếng hoan hô của đệ tử Đệ Cửu Tông, dần dần từ dưới thập trọng thiên truyền đến, vào giờ khắc này rung động thiên địa, mà đệ tử Đệ Bát Tông thì toàn bộ... mặt xám như tro tàn.
Về phần thiên kiêu các tông đi theo tới đây, thời khắc này đều nội tâm run lên, tim đập "thình thịch".
- Hắn... trước đó dường như hắn nói, muốn đều đi một lần tất cả Thương Mang Thai các tông? Những người này nhìn nhau một cái, sắc mặt trong phút chốc trắng bệch.
- Chết tiệt, là ai truyền đi tin tức Phương Mộc này bị thương? Hắn... hắn đâu có bị thương... Thời khắc này rõ ràng là hắn mang theo đệ tử của hắn, cùng đi ngắm phong cảnh!
Tất cả mọi người Đệ Bát Tông, đều đang chua xót, mà tiếng hoan hô của đệ tử Đệ Cửu Tông cũng càng ngày càng mãnh liệt. Đến cuối cùng, ba chữ đại sư huynh này, truyền khắp bốn phương tám hướng.
Cho đến trên bầu trời lần nữa xuất hiện trận pháp, lực lượng truyền tống lại một lần nữa nổ vang: Mạnh Hạo ngẩng đầu, trong mắt lóe sáng, mở miệng cười: - Đi thôi! Chúng ta đi Đệ Thất Tông!
Yên Nhi hít sâu một hơi, gật gật đầu, sau đó Mạnh Hạo phất tay áo, hai người trong ánh mắt của vô số tu sĩ, phóng lên cao, bay thẳng tới trận pháp giữa bầu trời.
Đệ tử Đệ Cửu Tông, cũng đều trong hoan hô bay lên không trung, toàn bộ bước chân vào trận pháp, sau đó trong ánh mắt phức tạp và chua xót của vô số người Đệ Bát Tông, mọi người Đệ Cửu Tông, trong nháy mắt tiêu tán.
Bọn họ mặc dù đi rồi, nhưng cũng lưu lại một truyền kỳ thần thoại, áp lực làm cho các đệ tử Đệ Bát Tông, tất cả thiên kiêu đều không thở được: trên Thương Mang Thai của họ, cái tên Phương Mộc này vĩnh viễn trở thành thứ nhất, thậm chí bọn họ có thể tưởng tượng, chỉ sợ trong tương lai rất nhiều rất nhiều năm, cũng không có người nào có thể vượt qua, có thể thay vào vị trí đó.
Cái tên này, sẽ cùng theo Đệ Bát Tông cho đến vĩnh hằng...
Đây là lễ vật Mạnh Hạo tặng cho Yên Nhi; cũng là lời đáp lại những tông môn khiêu chiến Đệ Cửu Tông mười năm nay... "Các ngươi có thể tới xông lên Thương Mang Thai của Đệ Cửu Tông, như vậy... ta phải đi tông môn các ngươi, cầm đi vị trí thứ nhất trên Thương Mang Thai của tông môn các ngươi!"
Gọn gàng sạch sẽ, đáp trả đỉnh phong!
Trong tiếng nổ "ầm ầm", trên đại lục thứ bảy, trong Đệ Thất Tông, thời khắc này trận pháp xuất hiện, khi vô số thân ảnh đệ tử Đệ Cửu Tông phủ xuống, lần nữa truyền ra thanh âm của Mạnh Hạo.
- Đệ Cửu Tông, Phương Mộc, xông lên Thương Mang Thai nơi này! Thanh âm còn đang truyền ra, trong Đệ Thất Tông, thậm chí khi tiếng chuông còn đang vang vọng, Mạnh Hạo đã mang theo Yên Nhi kích động hưng phấn, bước lên Thương Mang Thai của Đệ Thất Tông.
Trong rung động của đệ tử Đệ Thất Tông và thiên kiêu các tông, tiếng chuông lần nữa nổi lên cuồn cuộn, từ bậc thứ nhất đến bậc 100 ngàn, từ đệ nhất trọng thiên đến đệ thập trọng thiên... hết thảy lần nữa xuất hiện... tiếng chuông long trời lở đất, làm cho mỗi đệ tử Đệ Thất Tông đều sắc mặt tái nhợt... Lúc đó trên thập trọng thiên trên đỉnh Thương Mang Thai của Đệ Thất Tông, Yên Nhi thu được tạo hóa cực lớn không cách nào hình dung, toàn thân nàng được thanh tẩy, tu vi của nàng vào giờ khắc này đều sục sôi.
Khi phong cảnh thiên địa xa xa, lần nữa xuất hiện trong mắt Yên Nhi, trong cơ thể nàng vang lên tiếng "rắc rắc", dưới tiếng chuông thanh tẩy và trong tạo hóa này, tu vi của nàng rốt cục bùng phát, tăng tiến vùn vụt.
Một ngày này, chú định trong lịch sử Thương Mang Phái, để lại một kỷ lục không thể xóa nhòa, vượt qua kỳ tích Mạnh Hạo khai sáng thập trọng thiên tại Đệ Cửu Tông trước đây.
Bởi vì vào ngày này, Mạnh Hạo hoàn thành cực hạn đỉnh phong nhất trên Thương Mang Thai của toàn bộ Thương Mang Phái từ trước tới nay, hắn... muốn đạp lên Thương Mang Thai của chín đại tông môn, toàn bộ xếp vị trí thứ nhất, toàn bộ mở ra thập trọng thiên!
Vả lại không phải chính hắn, mà còn mang theo đệ tử của hắn.
Một ngày này, vô số người biết về Yên Nhi, vô số người hâm mộ đối với Yên Nhi.
Ở trong vô số người hâm mộ đó, Mạnh Hạo mang theo Yên Nhi, từ Đệ Thất Tông đi Đệ Lục Tông, sau khi thập trọng thiên của Đệ Lục Tông kêu vang... lại đi Đệ Ngũ Tông, Đệ Tứ Tông, Đệ Tam Tông, Đệ Nhị Tông...
Bọn họ không có dừng lại quá lâu, đi liên tiếp, liên tục mở ra thập trọng thiên, mà tu vi của Yên Nhi trong thời gian này, cũng ở trong tạo hóa của mấy chỗ Thương Mang Thai, càng ngày càng bàng bạc, nội tình sâu đậm vượt hơn xa thiên kiêu.
Cho đến trên Thương Mang Thai ở Đệ Nhất Tông, sau khi một lần nữa lại xuất hiện thập trọng thiên, thiên địa chấn động, trên đời rúng động, trong óc vô số người như tiếng sấm nổ vang cuồn cuộn, hô hấp dồn dập, đối với chuyện phát sinh ngày hôm nay, cả đời đều không thể quên được.
- Chín đại tông... Toàn bộ thập trọng thiên...
- Phương Mộc, Phương Mộc! Hắn hoàn toàn xứng đáng là... đệ nhất thiên kiêu... của Thương Mang Phái ta vô số năm qua!!!
- Đáng tiếc tu vi hắn còn chưa đạt tới Đạo Cảnh, nếu không, ta thật rất mong đợi, Phương Mộc ở trên Siêu Thoát Lộ có thể đi tới trình độ nào? Dù sao... Đạo Cảnh trở xuống là Thương Mang Thai, Đạo Cảnh trở lên là Siêu Thoát Lộ!
- Yên Nhi đệ tử của hắn, lần này được tiếng chuông các tông thanh tẩy, thu được cơ duyên khó có thể tưởng tượng!
Cả Thương Mang Phái đều đang chấn động, đều đang "ồ" lên, mà tiếng hoan hô của đệ tử Đệ Cửu Tông, bay vọt tới Đệ Bát Tông, Đệ Thất Tông, Đệ Lục Tông... hết thảy theo Mạnh Hạo, cuối cùng cũng hoan hô vang trời tại Đệ Nhất Tông.
- Phương Mộc đại sư huynh! Thanh âm liên tiếp, mênh mông cuồn cuộn.
Một ngày này, Mạnh Hạo dẫn tới chấn động, chẳng những khiến vô số đệ tử Thương Mang Phái chấn động, thậm chí cũng chấn khiếp cường giả Đạo Cảnh, Đạo Chủ, Đạo Tôn... lần lượt trong trầm mặc từ các tông xuất hiện, nhìn Mạnh Hạo trong một ngày này khai sáng kỳ tích.
Sau khi thập trọng thiên của Đệ Nhất Tông cũng xuất hiện, Chí Tôn phủ xuống, Chí Tôn đến từ chín đại tông môn, mặc dù đều là thất nguyên, nhưng họ cũng giống nhau bị hành động của Mạnh Hạo làm kích động. Mặc dù ở trong mắt bọn họ, giữa bọn họ và Mạnh Hạo chênh lệch nhiều lắm nhiều lắm, nhưng bọn họ không thừa nhận cũng không được: bất luận là thiên tư hay là tiềm lực tương lai, Phương Mộc này... đã vượt qua bọn họ rất nhiều. Thậm chí nếu như hết thảy thuận lợi, như vậy một ngày nào đó, Phương Mộc có thể đứng ở bên người của bọn họ, hơn nữa rất có khả năng còn vượt qua bọn họ.
- Mầm móng Chí Tôn! Chí Tôn thất nguyên của Đệ Nhất Tông, lẩm bẩm lên tiếng. Lập tức bốn chữ này, được tất cả Chí Tôn thất nguyên của chín đại tông môn đang chú ý một màn này, đều chấp nhận.
Cho dù là vị Lưu Vân của Đệ Tam Tông kia, không thừa nhận điểm này cũng không được.
Đích xác, chính là mầm móng Chí Tôn!
Mạnh Hạo đích thật là mầm móng Chí Tôn, bổn tôn hắn lại là Chí Tôn mạnh nhất, phân thân giờ này nếu thật còn muốn đi con đường Chí Tôn, Mạnh Hạo có nắm chắc, có thể cũng đi tới cửu nguyên.
Có lẽ thời gian sẽ hơi lâu một chút, nhưng nhất định sẽ thành công.
Chỉ là, đây không phải lựa chọn của Mạnh Hạo, nhiều hơn một phân thân Chí Tôn cửu nguyên, cũng không thể giúp hắn bước chân vào Siêu Thoát, sự lựa chọn của hắn chưa từng thay đổi.
Tự thân Siêu Thoát, hắn mang theo chuẩn bị những năm này, mang theo Đệ Cửu Tông, mang theo tất cả thế lực phía ngoài, nếu có khả năng, mang theo cả quỷ hồn của Minh Cung... để đánh tới hướng... Tiên Thần đại lục, Ma Giới đại lục, đánh tới hướng... 33 Thiên!
Về tới quê hương của hắn, về tới Sơn Hải Điệp, về tới bên cạnh thân nhân bằng hữu của hắn, vì Sơn Hải Giới... báo thù!!!
Đây là chấp niệm, cả đời đều không thể phai mờ, hắn còn muốn lần nữa tạo nên Sơn Hải Giới, muốn làm sống lại Bì Đống, muốn triệu hoán gương đồng, cho dù nghịch chuyển Thương Mang, cũng nhất định phải làm cho được.
Thời khắc này đứng ở trên thập trọng thiên Đệ Nhất Tông, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười.
Phía dưới thập trọng thiên, vô số đệ tử Đệ Nhất Tông, từng người đều ánh mắt phức tạp, sắc mặt tái nhợt, bọn họ nhìn Mạnh Hạo trên thập trọng thiên, thời khắc này nội tâm chua xót.
Thiên kiêu của Đệ Nhất Tông lại lộ ra mờ mịt, bọn họ đích xác là hùng ưng, nhưng bọn họ không thể không thừa nhận, khi bọn họ được sinh ra trong thời đại này, đã tồn tại một ngọn núi cao.
Một ngọn núi cao... mà chú định cả đời này bọn họ đều không thể vượt qua...
- - - - - oOo- - - - -
Khi tiếng chuông chấn động, Mạnh Hạo mang theo Yên Nhi đứng ở trên thập trọng thiên, gió núi gào thét thổi tới, nhìn về biển mây nơi xa, thân thể Yên Nhi dưới những tiếng chuông này, lần lượt được thanh tẩy, chỗ tốt đối với nàng cực lớn khó có thể hình dung, có thể nói cơ duyên cực lớn.
Gương mặt xinh đẹp của nàng đỏ hồng, nàng không thèm để ý thu được tạo hóa, nàng để ý chính là sư tôn ở bên cạnh, mang theo mình nhìn về thiên địa xa xa, cảm giác này khiến nàng bị cuốn hút không thôi.
- Yên Nhi, nhìn mây mù, ngọn núi, thiên địa xa xa kia... hãy nhớ kỹ hình ảnh này, một người tầm mắt bao lớn, bố cục của hắn sẽ bao lớn, tâm của hắn... cũng sẽ bao lớn. Tu sĩ chúng ta, tu không phải thân, tu chính là tâm! Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng...
Mạnh Hạo nói giọng êm dịu, hòa tan vào luồng gió thổi qua trên thập trọng thiên này, rơi vào trong tai Yên Nhi, ở trong lòng của nàng thật lâu không tiêu tan.
Có lẽ, cho dù rất nhiều rất nhiều năm sau, Yên Nhi nhớ lại một màn này, cũng sẽ nhớ lại một khắc sư tôn ở bên cạnh nhẹ giọng với với mình kia.
Tu sĩ sở tu không phải thân, mà là tâm!
Yên Nhi ngưng mắt nhìn thiên địa xa xa, giờ khắc này, trời cùng đất lần lượt thay đổi, thế giới Thương Mang, còn có chỗ tinh không vô tận xa hơn kia, dường như toàn bộ đều rơi vào trong lòng của nàng.
Trên thập trọng thiên, thanh âm êm dịu của Mạnh Hạo quanh quẩn, ngoài ra, cũng chỉ có gió đang rít gào, dường như cả thế giới lập tức biến thành chậm chạp, dường như trong trời đất này, chỉ còn lại có một đôi thầy trò hai người này.
Thật lâu, thật lâu sau...
Tiếng hoan hô của đệ tử Đệ Cửu Tông, dần dần từ dưới thập trọng thiên truyền đến, vào giờ khắc này rung động thiên địa, mà đệ tử Đệ Bát Tông thì toàn bộ... mặt xám như tro tàn.
Về phần thiên kiêu các tông đi theo tới đây, thời khắc này đều nội tâm run lên, tim đập "thình thịch".
- Hắn... trước đó dường như hắn nói, muốn đều đi một lần tất cả Thương Mang Thai các tông? Những người này nhìn nhau một cái, sắc mặt trong phút chốc trắng bệch.
- Chết tiệt, là ai truyền đi tin tức Phương Mộc này bị thương? Hắn... hắn đâu có bị thương... Thời khắc này rõ ràng là hắn mang theo đệ tử của hắn, cùng đi ngắm phong cảnh!
Tất cả mọi người Đệ Bát Tông, đều đang chua xót, mà tiếng hoan hô của đệ tử Đệ Cửu Tông cũng càng ngày càng mãnh liệt. Đến cuối cùng, ba chữ đại sư huynh này, truyền khắp bốn phương tám hướng.
Cho đến trên bầu trời lần nữa xuất hiện trận pháp, lực lượng truyền tống lại một lần nữa nổ vang: Mạnh Hạo ngẩng đầu, trong mắt lóe sáng, mở miệng cười: - Đi thôi! Chúng ta đi Đệ Thất Tông!
Yên Nhi hít sâu một hơi, gật gật đầu, sau đó Mạnh Hạo phất tay áo, hai người trong ánh mắt của vô số tu sĩ, phóng lên cao, bay thẳng tới trận pháp giữa bầu trời.
Đệ tử Đệ Cửu Tông, cũng đều trong hoan hô bay lên không trung, toàn bộ bước chân vào trận pháp, sau đó trong ánh mắt phức tạp và chua xót của vô số người Đệ Bát Tông, mọi người Đệ Cửu Tông, trong nháy mắt tiêu tán.
Bọn họ mặc dù đi rồi, nhưng cũng lưu lại một truyền kỳ thần thoại, áp lực làm cho các đệ tử Đệ Bát Tông, tất cả thiên kiêu đều không thở được: trên Thương Mang Thai của họ, cái tên Phương Mộc này vĩnh viễn trở thành thứ nhất, thậm chí bọn họ có thể tưởng tượng, chỉ sợ trong tương lai rất nhiều rất nhiều năm, cũng không có người nào có thể vượt qua, có thể thay vào vị trí đó.
Cái tên này, sẽ cùng theo Đệ Bát Tông cho đến vĩnh hằng...
Đây là lễ vật Mạnh Hạo tặng cho Yên Nhi; cũng là lời đáp lại những tông môn khiêu chiến Đệ Cửu Tông mười năm nay... "Các ngươi có thể tới xông lên Thương Mang Thai của Đệ Cửu Tông, như vậy... ta phải đi tông môn các ngươi, cầm đi vị trí thứ nhất trên Thương Mang Thai của tông môn các ngươi!"
Gọn gàng sạch sẽ, đáp trả đỉnh phong!
Trong tiếng nổ "ầm ầm", trên đại lục thứ bảy, trong Đệ Thất Tông, thời khắc này trận pháp xuất hiện, khi vô số thân ảnh đệ tử Đệ Cửu Tông phủ xuống, lần nữa truyền ra thanh âm của Mạnh Hạo.
- Đệ Cửu Tông, Phương Mộc, xông lên Thương Mang Thai nơi này! Thanh âm còn đang truyền ra, trong Đệ Thất Tông, thậm chí khi tiếng chuông còn đang vang vọng, Mạnh Hạo đã mang theo Yên Nhi kích động hưng phấn, bước lên Thương Mang Thai của Đệ Thất Tông.
Trong rung động của đệ tử Đệ Thất Tông và thiên kiêu các tông, tiếng chuông lần nữa nổi lên cuồn cuộn, từ bậc thứ nhất đến bậc 100 ngàn, từ đệ nhất trọng thiên đến đệ thập trọng thiên... hết thảy lần nữa xuất hiện... tiếng chuông long trời lở đất, làm cho mỗi đệ tử Đệ Thất Tông đều sắc mặt tái nhợt... Lúc đó trên thập trọng thiên trên đỉnh Thương Mang Thai của Đệ Thất Tông, Yên Nhi thu được tạo hóa cực lớn không cách nào hình dung, toàn thân nàng được thanh tẩy, tu vi của nàng vào giờ khắc này đều sục sôi.
Khi phong cảnh thiên địa xa xa, lần nữa xuất hiện trong mắt Yên Nhi, trong cơ thể nàng vang lên tiếng "rắc rắc", dưới tiếng chuông thanh tẩy và trong tạo hóa này, tu vi của nàng rốt cục bùng phát, tăng tiến vùn vụt.
Một ngày này, chú định trong lịch sử Thương Mang Phái, để lại một kỷ lục không thể xóa nhòa, vượt qua kỳ tích Mạnh Hạo khai sáng thập trọng thiên tại Đệ Cửu Tông trước đây.
Bởi vì vào ngày này, Mạnh Hạo hoàn thành cực hạn đỉnh phong nhất trên Thương Mang Thai của toàn bộ Thương Mang Phái từ trước tới nay, hắn... muốn đạp lên Thương Mang Thai của chín đại tông môn, toàn bộ xếp vị trí thứ nhất, toàn bộ mở ra thập trọng thiên!
Vả lại không phải chính hắn, mà còn mang theo đệ tử của hắn.
Một ngày này, vô số người biết về Yên Nhi, vô số người hâm mộ đối với Yên Nhi.
Ở trong vô số người hâm mộ đó, Mạnh Hạo mang theo Yên Nhi, từ Đệ Thất Tông đi Đệ Lục Tông, sau khi thập trọng thiên của Đệ Lục Tông kêu vang... lại đi Đệ Ngũ Tông, Đệ Tứ Tông, Đệ Tam Tông, Đệ Nhị Tông...
Bọn họ không có dừng lại quá lâu, đi liên tiếp, liên tục mở ra thập trọng thiên, mà tu vi của Yên Nhi trong thời gian này, cũng ở trong tạo hóa của mấy chỗ Thương Mang Thai, càng ngày càng bàng bạc, nội tình sâu đậm vượt hơn xa thiên kiêu.
Cho đến trên Thương Mang Thai ở Đệ Nhất Tông, sau khi một lần nữa lại xuất hiện thập trọng thiên, thiên địa chấn động, trên đời rúng động, trong óc vô số người như tiếng sấm nổ vang cuồn cuộn, hô hấp dồn dập, đối với chuyện phát sinh ngày hôm nay, cả đời đều không thể quên được.
- Chín đại tông... Toàn bộ thập trọng thiên...
- Phương Mộc, Phương Mộc! Hắn hoàn toàn xứng đáng là... đệ nhất thiên kiêu... của Thương Mang Phái ta vô số năm qua!!!
- Đáng tiếc tu vi hắn còn chưa đạt tới Đạo Cảnh, nếu không, ta thật rất mong đợi, Phương Mộc ở trên Siêu Thoát Lộ có thể đi tới trình độ nào? Dù sao... Đạo Cảnh trở xuống là Thương Mang Thai, Đạo Cảnh trở lên là Siêu Thoát Lộ!
- Yên Nhi đệ tử của hắn, lần này được tiếng chuông các tông thanh tẩy, thu được cơ duyên khó có thể tưởng tượng!
Cả Thương Mang Phái đều đang chấn động, đều đang "ồ" lên, mà tiếng hoan hô của đệ tử Đệ Cửu Tông, bay vọt tới Đệ Bát Tông, Đệ Thất Tông, Đệ Lục Tông... hết thảy theo Mạnh Hạo, cuối cùng cũng hoan hô vang trời tại Đệ Nhất Tông.
- Phương Mộc đại sư huynh! Thanh âm liên tiếp, mênh mông cuồn cuộn.
Một ngày này, Mạnh Hạo dẫn tới chấn động, chẳng những khiến vô số đệ tử Thương Mang Phái chấn động, thậm chí cũng chấn khiếp cường giả Đạo Cảnh, Đạo Chủ, Đạo Tôn... lần lượt trong trầm mặc từ các tông xuất hiện, nhìn Mạnh Hạo trong một ngày này khai sáng kỳ tích.
Sau khi thập trọng thiên của Đệ Nhất Tông cũng xuất hiện, Chí Tôn phủ xuống, Chí Tôn đến từ chín đại tông môn, mặc dù đều là thất nguyên, nhưng họ cũng giống nhau bị hành động của Mạnh Hạo làm kích động. Mặc dù ở trong mắt bọn họ, giữa bọn họ và Mạnh Hạo chênh lệch nhiều lắm nhiều lắm, nhưng bọn họ không thừa nhận cũng không được: bất luận là thiên tư hay là tiềm lực tương lai, Phương Mộc này... đã vượt qua bọn họ rất nhiều. Thậm chí nếu như hết thảy thuận lợi, như vậy một ngày nào đó, Phương Mộc có thể đứng ở bên người của bọn họ, hơn nữa rất có khả năng còn vượt qua bọn họ.
- Mầm móng Chí Tôn! Chí Tôn thất nguyên của Đệ Nhất Tông, lẩm bẩm lên tiếng. Lập tức bốn chữ này, được tất cả Chí Tôn thất nguyên của chín đại tông môn đang chú ý một màn này, đều chấp nhận.
Cho dù là vị Lưu Vân của Đệ Tam Tông kia, không thừa nhận điểm này cũng không được.
Đích xác, chính là mầm móng Chí Tôn!
Mạnh Hạo đích thật là mầm móng Chí Tôn, bổn tôn hắn lại là Chí Tôn mạnh nhất, phân thân giờ này nếu thật còn muốn đi con đường Chí Tôn, Mạnh Hạo có nắm chắc, có thể cũng đi tới cửu nguyên.
Có lẽ thời gian sẽ hơi lâu một chút, nhưng nhất định sẽ thành công.
Chỉ là, đây không phải lựa chọn của Mạnh Hạo, nhiều hơn một phân thân Chí Tôn cửu nguyên, cũng không thể giúp hắn bước chân vào Siêu Thoát, sự lựa chọn của hắn chưa từng thay đổi.
Tự thân Siêu Thoát, hắn mang theo chuẩn bị những năm này, mang theo Đệ Cửu Tông, mang theo tất cả thế lực phía ngoài, nếu có khả năng, mang theo cả quỷ hồn của Minh Cung... để đánh tới hướng... Tiên Thần đại lục, Ma Giới đại lục, đánh tới hướng... 33 Thiên!
Về tới quê hương của hắn, về tới Sơn Hải Điệp, về tới bên cạnh thân nhân bằng hữu của hắn, vì Sơn Hải Giới... báo thù!!!
Đây là chấp niệm, cả đời đều không thể phai mờ, hắn còn muốn lần nữa tạo nên Sơn Hải Giới, muốn làm sống lại Bì Đống, muốn triệu hoán gương đồng, cho dù nghịch chuyển Thương Mang, cũng nhất định phải làm cho được.
Thời khắc này đứng ở trên thập trọng thiên Đệ Nhất Tông, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười.
Phía dưới thập trọng thiên, vô số đệ tử Đệ Nhất Tông, từng người đều ánh mắt phức tạp, sắc mặt tái nhợt, bọn họ nhìn Mạnh Hạo trên thập trọng thiên, thời khắc này nội tâm chua xót.
Thiên kiêu của Đệ Nhất Tông lại lộ ra mờ mịt, bọn họ đích xác là hùng ưng, nhưng bọn họ không thể không thừa nhận, khi bọn họ được sinh ra trong thời đại này, đã tồn tại một ngọn núi cao.
Một ngọn núi cao... mà chú định cả đời này bọn họ đều không thể vượt qua...
Ngã Dục Phong Thiên Ngã Dục Phong Thiên - Nhĩ Căn Ngã Dục Phong Thiên