Nếu mặt biển mãi mãi bình lặng, chắc chắn những thủy thủ tài ba sẽ chẳng bao giờ có mặt trên đời.

Ngạn ngữ Anh

 
 
 
 
 
Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tranloi
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1737 - chưa đầy đủ
Phí download: 31 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5865 / 83
Cập nhật: 2016-08-02 12:49:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1475: Lam Linh Tộc
hanh Linh đang lơ lửng giữa không trung, sắc mặt không đổi nhìn về phía trước, một hồi lâu sau lại tiếp tục bay về phía sâu trong hẻm núi, trong mắt hiện lên vài phần phức tạp.
Tuy rằng trong Luân Hồi Cảnh này có thể thông qua việc chém giết tồn tại Thông Huyền Cảnh, chiếm đoạt lấy mảnh nhỏ Pháp Tắc của đối phương để tăng cường tu vi, nhưng thực tế là việc này cũng hàm chứa rất nhiều điều mạo hiểm.
Cưỡng ép đem Pháp Tắc mà người khác lĩnh ngộ được dung nhập vào trong cơ thể mình, một khi không đạt được sự cân đối, nhẹ thì nguyên thần bị tổn thương khiến thần trí hỗn loạn, nặng thì rất có khả năng khiến cho phù văn Pháp Tắc trong thần thức hải của mình tan vỡ sụp đổ.
Nhưng trên đoạn đường này, chính mắt Thanh Linh trông thấy, dường như Liễu Minh hoàn toàn không có chút nào băn khoăn về phương diện này. Cơ hồ là cứ gặp được tồn tại Thông Huyền nào là sẽ đều chém giết, sau đó cắn nuốt mảnh nhỏ Pháp Tắc của bọn họ, tựa hồ chẳng có chuyện gì xảy ra.
Cứ như vậy, trong lòng Thanh Linh cũng không khỏi có vài phần kiêng kị đối với Liễu Minh.
Nhưng Thanh Linh cũng không biết là, sở dĩ Liễu Minh không có điều gì kiêng nể như thế, thực ra cũng do căn bản là hắn không biết chuyện này có điều hung hiểm như vậy. Mà những mảnh nhỏ Pháp Tắc này, sau khi được bong bóng lồng giam chiết xuất, sớm đã tẩy rửa vết tích của chủ nhân trước, không còn bao nhiêu tai họa ngầm, cho nên Liễu Minh mới có thể luôn luôn bình an vô sự.
Chỉ có điều cả Liễu Minh và Thanh Linh đều không biết rõ việc này, hai người mang theo tâm sự của riêng mình tiếp tục đi sâu vào trong hẻm núi.
Tiếp tục phi hành như vậy hơn một canh giờ, lông mày Liễu Minh hơi nhíu lại.
Núi đá màu xám ở hai bên hẻm núi bắt đầu xảy ra một ít biến hóa, xuất hiện một ít hòn đá màu đỏ sậm, mỗi cái đều mượt mà bóng loáng, lớn thì to như cái thớt, mà nhỏ thì chỉ bằng nắm tay người.
Những tảng đá này ngoại trừ màu sắc kỳ lạ một chút, cũng chẳng phát hiện ra được điều gì khác thường, nhưng trong lòng Liễu Minh mơ hồ cảm thấy được có vài phần bất an.
Liễu Minh tự nghĩ trong lòng một chút, ánh mắt nhìn về Hóa Âm Hồ Lô treo bên hông, âm thầm thở dài một tiếng.
Từ khi tiến vào Luân Hồi Kính đến giờ, Hạt Nhi cùng Phi Nhi đều một mạch lâm vào giấc ngủ say, cũng chẳng có chút dấu hiệu nào là sẽ tỉnh lại, chẳng biết có phải do cấm chế ở đây ảnh hưởng hay không, nếu không thì để Hạt Nhi lặn xuống dưới đất tra xét một phen, có lẽ có thể dự báo được trước không ít nguy hiểm ở khắp nơi xung quanh.
Đang khi Liễu Minh suy nghĩ, Thanh Linh phía trước chợt ngừng lại.
Liễu Minh thấy thế cũng lập tức dừng độn quang, đang muốn mở miệng hỏi vì sao dừng lại, vẻ mặt đột nhiên giật mình.
Chỉ thấy trên mặt đất của hẻm núi phía trước, một đoàn quang mang xanh biếc xuất hiện, một sinh vật hình người đứng ở giữa lam quang, thoạt nhìn thì không có gì khác so với người bình thường, chẳng qua là làn da lại có màu xanh lam quỷ dị, sau lưng còn có một đôi cánh thịt màu lam nổi lên, hai con mắt dài híp đang nhìn sang bên này.
"Đáng chết, vốn dĩ là sợ động tĩnh lớn quá sẽ đưa tới người của Lam Linh Tộc này, không thể ngờ được rằng vẫn cứ gặp phải một con." Sắc mặt Thanh Linh có chút khó coi nói nhỏ một câu, ngay sau đó, chân nàng giẫm mạnh lên mặt đất, thân ảnh trực tiếp bắn đi đánh về phía sinh vật màu lam có cánh này.
Sắc mặt Liễu Minh cũng có chút khó nhìn, thân thể chợt lóe, lập tức hóa thành một đạo hắc quang, bắn thẳng tới Lam Linh Tộc Nhân kia.
Trước khi tiến vào hẻm núi, Thanh Linh đã nói qua cho hắn, đoạn đường nửa trước Mê Hồn Hạp Cốc này có một loại người Lam Linh Tộc cư ngụ, tựa hồ là một chi nhánh biến dị của Cổ Ma Tộc, bị Ma Chủ bắt đến trông giữ nơi này, tuy rằng phần lớn tu vi đều là Thiên Tượng Cảnh nhưng số lượng lại không ít.
Tốc độ của Lam Linh Tộc Nhân này cực kỳ nhanh chóng, mà lại có thể phát ra một loại sóng âm để triệu hoán tộc nhân trợ chiến, có chút khó chơi, vạn nhất kinh động đến Ma Chủ, hai người có chắp cánh cũng không thể bay thoát được.
Bởi vì để tránh Lam Linh Tộc này, hai người trên đường đi tận lực khả năng thu liễm khí tức, lặng lẽ tiến vào, không ngờ là vẫn gặp phải một con.
"Tốc chiến tốc thắng!" trong tai của Liễu Minh vang lên âm thanh của Thanh Linh, đồng thời từ trên người nàng phát ra mấy đạo hắc quang, đúng là ba con khôi lỗi màu đen.
Theo thứ tự là một đầu Lang Hình Khôi Lỗi, hai đầu Huyền Quy Khôi Lỗi, toàn thân mình tản mát ra hắc quang lạnh lẽo.
Trên lang trảo của Lang Hình Khôi Lỗi chợt xoẹt một tiếng, mọc ra móng vuốt màu đen dài vài thước, răng nanh trong miệng lại cũng mọc dài ra hệt như những lưỡi dao sắc bén, lao thẳng tới phía Lam Linh Tộc Nhân.
Hai đầu Huyền Quy kia thì loáng cái đã ngăn cản đường lui của Lam Linh Tộc Nhân, trong miệng cũng phun ra hai đạo hắc mang sắc bén, đánh thẳng tới phía Lam Linh Tộc Nhân.
Dao động pháp lực mà ba đầu khôi lỗi này tản ra đều không phải là nhỏ, có thể so với tu sĩ Thiên Tượng Cảnh hậu kỳ.
Liễu Minh trông thấy ba đầu khôi lỗi trên, sắc mặt hơi kinh hãi, lập tức nhận ra đó là khôi lỗi được rèn từ Huyền Minh Ô Thiết.
Sau khi Thanh Linh lấy được rất nhiều khối lớn Huyền Minh Ô Thiết ở biển Nhược Thủy thì hai người một mực chạy đi, cũng không dừng lại chút nào cả, không hiểu Thanh Linh làm cách nào dùng Huyền Minh Ô Thiết chế tạo được mấy con khôi lỗi mới này?
Trong lòng hắn suy nghĩ như vậy nhưng động tác trên tay cũng không hề chậm, bàn tay khẽ bấm kiếm quyết, một đạo kiếm quang màu vàng kim theo đó bắn ra, lóe lên một cái đã xuất hiện tại đỉnh đầu Lam Linh Tộc Nhân.
Kiếm quang màu vàng chợt lóe, huyễn hóa ra hơn mười ánh kiếm màu vàng giống y hệt nhau, kèm theo tiếng xé gió ào ào, đột nhiên chém mạnh xuống.
Lam Linh Tộc Nhân kia dường như còn chưa kịp hiểu rõ tại sao, kiếm quang cùng hắc quang đã bay tới trước người.
Lam Linh Tộc Nhân hét lớn một tiếng, đột nhiên trên người tỏa ra ánh sáng màu lam chói mắt, lập tức ngưng tụ thành một vòng sáng màu lam bảo vệ toàn thân.
Ánh kiếm màu vàng cùng với công kích của ba đầu khôi lỗi vừa mới chạm vào vòng sáng màu lam, vòng sáng màu lam đã run rẩy kịch liệt, phát ra âm thanh "Két két", tuy rằng ở ngoài cùng đã nứt ra nhưng vẫn cố gắng gượng chống đỡ không bị tan vỡ.
Sắc mặt của Lam Linh Tộc Nhân vui mừng, trên trán nhô ra một phần thịt, dài ra biến thành một cái bướu thịt hình loa.
Thanh Linh cùng Liễu Minh trông thấy cảnh này, sắc mặt đều biến đổi.
Miệng Thanh Linh nhanh chóng đọc chú ngữ, ánh sáng màu đen trên người đại thịnh, phất tay đánh ra ba đạo hắc quang.
"Bạo!" Thanh Linh quát lạnh một tiếng, ba đầu khôi lỗi chợt nổ tung ra, trong tiếng nổ ầm ầm liền hóa thành ba đoàn ánh sáng màu đen chói mắt.
Vòng sáng màu lam bao quanh Lam Linh Tộc Nhân cuối cùng cũng không thể chống đỡ, vỡ vun ra, hắc quang chói mắt bao phủ hoàn toàn Lam Linh Tộc Nhân vào bên trong.
Cùng lúc đó, giữa không trung, một đạo kiếm màu vàng rất lớn cũng chém tới phía vòng sáng màu lam đã vỡ vụn.
Một tiếng kêu quái dị thảm thiết vang lên kèm theo tiếng nổ, nhưng lập tức ngừng lại.
Uỳnh uỳnh ầm ầm!
Dao động pháp lực của vụ nổ mạnh khuếch tán ra khắp nơi xung quanh, chỉ có điều vào lúc này, một màn hào quang màu đen hiện ra giữa không trung, bao phủ toàn bộ hơn mười trượng xung quanh trước khi vụ nổ khuếch tán ra.
Bóng người hoa lên, Liễu Minh cùng Thanh Linh xuất hiện ở phía trên màn hào quang màu đen.
Từ hai tay của Liễu Minh phát ra hai dải quang mang màu đen, giống như hai cái xúc tu nối liền với màn hào quang màu đen bên kia.
Đúng là Liễu Minh thời điểm sau cùng mở ra màn hào quang màu đen này, kịp thời che giấu ảnh hưởng của vụ nổ mạnh.
Tai của Thanh Linh khẽ động, đưa mắt nhìn xung quanh, sắc mặt chợt biến đổi.
"Đi nhanh lên, vừa xong chúng ta vẫn không ngăn cản được Lam Linh Tộc Nhân kia phát ra sóng âm, rất nhanh sẽ có những Lam Linh Tộc Nhân khác kéo tới!" sắc mặt Thanh Linh có chút khó coi, thân hình bắn ra, hóa thành một tia chớp màu đen bay thẳng về phía sâu trong hẻm núi.
Liễu Minh nghe thấy vậy sắc mặt cũng biến đổi, hắc quang trên tay tản đi, phất tay triệu hồi Hư Không Kiếm, thân hình mơ hồ một cái đã xuất hiện cách đó ngoài mấy trăm trượng, theo sát phía sau Thanh Linh.
Giờ phút này hành tung đã bại lộ rồi, hai người cũng chẳng băn khoăn gì nữa, độn tốc tăng lên mức cao nhất, thoáng cái đã bay được mấy trăm dặm.
Chỉ có điều vào lúc này, không trung phía sau hai người hiện ra vài điểm ánh sáng màu lam, nhanh chóng đuổi sát đến đây, không ngờ được rằng tốc độ so với hai người Liễu Minh còn nhanh hơn rất nhiều.
Trong lòng Liễu Minh khẽ rùng mình, trong mắt phát ra ánh sáng màu tím nhìn lại phía sau, thấy rõ mấy phương hướng phía sau cũng bắt đầu xuất hiện vài điểm ánh sáng màu lam, rõ ràng đều là những Lam Linh Tộc Nhân kia, cộng lại cũng đông đến hơn trăm người.
Trên người chúng chợt hiện ra ánh sáng màu lam, đôi cánh thịt sau lưng vỗ liên tục.
Mỗi lần vỗ cánh, ánh sáng màu lam trên người sẽ bất chợt sáng ngời lên, sau đó cả người lập tức thuấn di xuất hiện cách đó hơn mười trượng, nhanh chóng đuổi sát hai người.
Trên mặt Thanh Linh lộ ra vẻ tức giận, độn quang trên người sáng hơn, tốc độ trở nên nhanh hơn, nhưng so với Lam Linh Tộc Nhân ở phía sau vẫn chậm hơn một chút.
"Cứ tiếp tục như vậy sẽ bị đuổi kịp, Thanh Linh tiền bối, đắc tội." Thanh âm của Liễu Minh vang lên bên tai Thanh Linh, cũng ngay lập tức cả thân thể Thanh Linh bị một màn ánh sáng màu đen bao phủ.
Thanh Linh biến sắc, nhưng cũng không giãy dụa, ngoan ngoãn để cho màn ánh sáng màu đen bao trùm thân thể.
Dưới chân Liễu Minh lóe lên ánh sáng màu vàng, một thanh kiếm quang màu vàng nâng cơ thể hắn lên.
Cùng lúc đó, sau lưng hắn cũng lóe lên ánh sáng bạc, một đôi cánh thịt rộng rãi hiện ra.
Hai loại ánh sáng vàng bạc hòa lẫn vào nhau, độn quang của Liễu Minh trở nên lờ mờ huyền ảo, cơ hồ tốc độ tăng lên gấp đôi, vậy mà bỏ mặc lại đám Lam Linh Tộc Nhân đang theo sau không rời một khoảng cách.
Trong miệng đám Lam Linh Tộc Nhân phát ra tiếng gào thét phẫn nộ, cũng ào ào thúc giục bí thuật đuổi theo một cách nhanh hơn, chỉ có điều độn quang hai màu vàng bạc càng bay càng nhanh, thoáng cái đã biến mất phía trước.
Lam Linh Tộc Nhân oán hận dừng lại, nhìn về phía trước gào thét gầm rú, cũng chẳng rõ ý nghĩa là gì, sau đó quay trở về theo đường cũ.
Hai người Liễu Minh bay về phía trước hơn nghìn dặm, phát hiện không còn ai đuổi theo phía sau, lúc này mới chậm rãi ngừng lại.
"Độn tốc của ngươi so với Lam Linh Tộc còn nhanh hơn vài phần, thật là hiếm có. Lần này nhờ có ngươi, nếu không bị Lam Linh Tộc Nhân này vây quanh càng lúc càng nhiều, muốn chạy thoát cũng không dễ dàng." Thanh Linh chắp tay cúi người thi lễ với Liễu Minh nói lời cảm ơn.
" Thanh Linh tiền bối không cần phải khách khí." Liễu Minh khoát tay áo, thu hồi Thú Giáp Quyết cùng Hư Không Kiếm Hoàn.
Sau khi tiến giai Thông Huyền Cảnh, đây là lần đầu tiên hắn thi triển ra tốc độ cao nhất để bay đi, lấy tu vi Thông Huyền thúc dục Hư Không Kiếm Hoàn, quả nhiên là tốc độ ngự kiếm phi hành nhanh đến kinh người.
Hai người chỉnh đốn lại một chút rồi tiếp tục đi về phía trước.
Trải qua đoạn đường chạy như điên này, bây giờ cũng sắp đến hẻm núi trong cùng, gần lối vào Mê Hồn Hạp Cốc chân chính.
Hai bên hẻm núi xuất hiện càng nhiều các tảng đá màu đỏ, hơn nữa màu sắc càng lúc lại càng đậm hơn, gần như đã biến thành màu huyết sắc, toả ra ánh sáng đỏ như máu. Trong hẻm núi, chỗ nào cũng tràn đầy sương mù nhàn nhạt.
Sắc mặt Liễu Minh có chút thay đổi, đến nơi này, cảm giác buồn bực trong đầu hắn lại dần dần tăng cường.
Sau nửa canh giờ, hai người đã đến được lối vào của hẻm núi, hình dáng như quả bầu.
Mặt đất phía bên trong hẻm núi hình quả bầu nứt ra tạo thành một khe rãnh khổng lồ, càng đi đến gần ngọn núi lớn thì một dải bầu trời trên đỉnh đầu càng lúc càng bé đi.
Ánh sáng phát ra từ hẻm núi phía trước càng lúc càng âm u, phía xa dường như đã hoàn toàn chìm vào trong bóng tối, căn bản là không nhìn được tới nơi cuối.
Bên trong khe rãnh dưới mặt đất mơ hồ lộ ra ánh sáng màu máu nhàn nhạt, đồng thời còn ngập tràn sương mù màu hồng, cuồn cuộn bốc lên như là có cơn gió đưa đẩy.
"Nơi này chính là Mê Hồn Hạp Cốc đúng không?" ánh mắt Liễu Minh nhìn về phía trước, đặc biệt là nhìn thẳng vào khe rãnh rất lớn dưới mặt đất, mở miệng hỏi.
"Không sai!" ánh mắt Thanh Linh lộ ra thần sắc hưng phấn, trầm giọng nói.
Ma Thiên Ký Ma Thiên Ký - Vong Ngữ Ma Thiên Ký